Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 171


Trời càng lúc càng tối, Tô Ngọc Kiêu trùm chăn nằm ngủ trên giường, Lục Kiêu ôm con trai đi vào.

‘’Mẹ con đã ngủ rồi, tối nay ba tắm cho con, có được không?"

Lục Kiêu lại bế con trai ra ngoài, đóng cửa lại. Tô Ngọc Kiều buồn bực xốc thảm lông lên, trong lòng thầm mắng người nào đó một trận. Chờ Lục Kiêu bế Tiểu Bảo đi vào, cô lại nằm xuống giả bộ ngủ.

Lục Kiêu nhìn thấy tầng mồ hôi mỏng trên mặt cô, cười dỗ dành: "Kiều Kiều ngoan, mọi người đều đã ngủ hết rồi, mau dậy đi, anh dẫn em đi tắm rửa.”

Tô Ngọc Kiều lập tức mở mmắt ra, trừng anh:

"Đều là tại anh hết!"

"Suỵt!"

Lục Kiêu giơ ngón tay trỏ lên miệng, cười hai tiếng, gật đầu thừa nhận:

"Ư, đều là tại anh.”

Nói xong anh đi tới tủ quần áo lấy áo ngủ cho Tô Ngọc Kiều, quay đầu lại thì thấy cô vẫn còn đang ngồi ở bên giường, liền đi qua bế cô lên. Tô Ngọc Kiều giật mình "A" lên một tiếng, lại sợ sẽ làm con trai tỉnh giấc, chỉ có thể nhỏ giọng nói:

"Anh mau thả em xuống.”

"Không cần sợ, người trong nhà đều đã ngủ hết rồi.”

Lục Kiêu lại cúi đầu hôn cô: “Anh đã chuẩn bị sẵn nước ấm rồi, chúng ta mau đi thôi, nếu không lát nữa nước sẽ nguội mất.”

Tô Ngọc Kiều dùng chân đá anh, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Ai muốn tắm chung với anh chứ?"

Lục Kiêu hùa theo cô:

"Ừ, là anh muốn tắm chung với em.”

Tô Ngọc Kiều nhếch miệng cười, mắng: “Anh đúng là không biết xấu hổ!"

"Sao anh không thừa nhận tiếp đi?"

"Ừ, ở trước mặt vợ mình, anh quả thật không cần phải xấu hổ.” Lục Kiêu ôm người vào phòng tắm, đóng cửa lại.



Tắm rửa xong xuôi, lúc này Lục Kiêu đã mặc quần áo đàng hoàng, anh đứng ở bên giường nhìn hai mẹ con đang ngủ say. Anh xoa đầu con trai, sau đó lại cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của vợ mình một cái, tầm mắt chợt dừng lại trên hai vết đỏ lưu lại sau tai cô, anh chột dạ sờ sờ chóp mũi, chắc chắn sau khi tỉnh lại cô sẽ mắng anh cho mà xem!

Thế nhưng bây giờ cô vẫn còn đang ngủ say, Lục Kiêu cúi đầu, lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô thêm một cái, lúc này mới lưu luyến rời đi. Bà lão đã thức dậy, lúc này đang quét lá ở trong sân, Lục Kiêu gật đầu với bà ấy một cái, sau đó đội mũ rồi đi ra ngoài. Có người đang ở trên sân huấn luyện đổ mồ hôi như mưa, còn có người thì đang thoải mái ngủ say ở trên giường.

Tô Ngọc Kiều ngủ một giấc đến 9 giờ rưỡi mới tỉnh dậy, Tiểu Bảo không biết đã dậy từ lúc nào.

Cô dụi đụi mắt ngồi dậy, cảm thấy trên người cũng không có gì khó chịu, như thường lệ bước xuống giường đi thay quần áo, mãi cho đến khi ngồi ở trước bàn trang điểm chải tóc, cô mới phát hiện ra hai vết đỏ khác thường ở sau tai. Đúng như Lục Kiêu đoán, lúc Tô Ngọc Kiều nhìn thấy hai vết đỏ kia, cô lập tức đỏ mặt mắng thầm anh một trận.

Trên sân huấn luyện, Lục Kiêu và các chiến sĩ vừa chạy 5 cây số với tạ đeo trên lưng, Tống Trường Tinh thở hổn hển tháo bao cát buộc trên chân ra, đặt mông định ngồi xổm xuống đất nhưng còn chưa kịp ngồi thì cánh tay đã bị người khác kéo lên.

"Vừa mới chạy xong không nên ngồi, cởi bao cát xuống đã, sau đó đi dạo một vòng quanh sân huấn luyện.”

Tống Trường Tinh nhìn bao cát dưới chân và bao cát lớn trên lưng Lục Kiêu, bội phục giơ ngón tay cái lên với anh.

"Người anh em, sao em dâu đã đến đây rồi mà cậu vẫn còn dồi dào sinh lực thế?"

Nghe nói ngày hôm qua còn cố tình xin nghỉ một ngày để dẫn người nhà đi chơi, đây mà là lão Lục nghiêm lúc trầm ổn mà anh quen biết sao?

Ôi, một người thì độc thân nằm trong ký lúc xá trằn trọc mãi không ngủ được, một người thì lại có vợ con hâm nóng đầu giường, sao giữa người với người tại chênh lệch lớn như vậy chứ?

Mấu chốt Lục Kiêu còn nhỏ hơn anh hai tuổi, ôi, đúng là tức chết người mà, bỗng nhiên anh lại có chút muốn đi xem mắt.

Mà Lục Kiêu chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, buông tay ra, nói:

"Xem ra anh vẫn còn sức để nói chuyện, vậy chắc hẳn cũng có thể tự mình đi được đúng không?"

Tống Trường Tinh hơi lảo đảo, xém chút nữa đã ngã sấp mặt xuống đất.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói:

"Lão Lục! Cậu có còn một chút tình người nào hay không vậy?"