Edit: Phong Nguyệt
Mưa rơi tí tách ngoài đường khiến màn đêm trông dày đặc hơn, mưa ngày càng lớn, Tưởng Kỳ không mang dù, mưa đánh vào quần áo, xối ướt đồng phục vừa thay không lâu của cậu.
Ngoài hẻm truyền đến tiếng động cơ xe máy, kế đó tiếng đạp nước hỗn loạn.
Mạnh Tư Triết thở hổn hển, tóc đen bị mưa xối ướt, hắn ôm nón bảo hiểm vội vàng chạy tới đầu hẻm, liếc mắt một cái đã thấy Tưởng Kỳ vừa trú mưa vừa chơi di động, trên miệng còn ung dung ngậm một điếu thuốc.
Dưới chân cậu là Alpha bị đánh sống dở chết dở rên không ra hơi.
Vẫn đẹp trai như thế chắc là không sao rồi.
Mạnh Tư Triết thở phào, lúc đi ngang qua còn thuận chân đá ba tên khốn này một cái.
Ngẩng đầu nhìn Tưởng Kỳ hút thuốc, Mạnh Tư Triết vừa muốn nói gì đó đột nhiên ngậm miệng lại, hắn chớp mắt, chạy về phía xe máy, lấy dù trong túi ra.
Mạnh Tư Triết bung dù, chạy đến che cho Tưởng Kỳ, lải nhải như mẹ già: "Anh Vưu, dù sao anh cũng là Omega, lỡ dính mưa bị cảm thì làm sao, khi đó nằm ở nhà không ai hay."
Tưởng Kỳ liếc hắn, lạnh lùng nói: "Câm miệng mày lại."
Mạnh Tư Triết hừ một tiếng, đưa dù cho Tưởng Kỳ, không hề sợ cậu tí nào: "Được, anh Vưu, tuy em kêu anh là anh Vưu nhưng anh nhỏ hơn em, thỉnh thoảng phải nghe lời em."
Tưởng Kỳ dụi thuốc lá rồi vứt vào thùng rác, cầm dù đi tới chỗ đậu xe máy, ngoắc tay với Mạnh Tư Triết.
"Sao thế?"
Đợi Mạnh Tư Triết đến, Tưởng Kỳ lột áo Mạnh Tư Triết lau yên sau rồi ném trả cho hắn.
"***." Mạnh Tư Triết khóc không ra nước mắt.
Tưởng Kỳ thoải mái ngồi lên yên sau đã được lau, cậu vỗ yên trước, cười khẩy: "Được, không phải sợ tao bị cảm à, nhanh chở tao về."
Mạnh Tư Triết nổi khùng nhìn Tưởng Vưu, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cậu làm tịt ngòi.
"Ok ok, đi!"
********
Vì trời mưa, Quý Việt mang quần áo ở bàn công vào nhà, nhưng hắn không gấp lại, bị ông già mắng to đầu.
Ông già vừa lầm bầm vừa gấp quần áo.
Quý Việt vừa ăn trái cây vừa gác chân lên bàn xem TV, vui vẻ nghe mắng.
Mẹ Quý ngồi bên cạnh cười tủm tỉm, "Con yêu, con nghe ba con nói gì không?"
Quý Việt lập tức ngồi thẳng, nghiêm túc gật đầu.
"Biết rồi, lần sau mang quần áo vào phải gấp lại."
Mẹ Quý hài lòng gật đầu.
"À đúng rồi, còn chuyện về thầy con nữa, phải nhớ lời thầy nói, không thể để chúng ta uổng công dọn đến khu gần trường được mà đúng không? Ở trường phải học hành đàng hoàng đấy."
Quý Việt bất đắc dĩ: "Mẹ, sáng nay mẹ nói không cần bọn con học giỏi, chỉ cần có thể vui vẻ là được mà, sao thay đổi nhanh dữ vậy, hơn nữa không phải chúng ta dọn đến đây vì ở đây gần công ty ba con à?"
Mẹ Quý cười tủm tỉm mở to hai mắt, đôi mắt cát tường y hệt Quý Việt, khóe mắt nhọn mang theo nét sắc bén.
"Con yêu, con lặp lại lần nữa đi, mẹ không nghe rõ."
Quý Việt lẳng lặng nuốt quả cà chua bi xuống bụng, đáp: "Vâng mẹ, không thành vấn đề, mẹ."
Lúc này Mẹ Quý mới ừ một tiếng.
"Con cũng để ý nhóc Hòa nhé, thằng bé đó quá khổ, còn những người khác mẹ và ba con sẽ chú ý, các con không cần bận tâm."
Mẹ Quý nói bâng quơ như thể thuận miệng mà thôi.
Quý Việt hơi giật mình, ánh mắt tối sầm lại, đáp: "Vâng, con sẽ để ý."
Bên ngoài mưa to hơn, Quý Việt ăn hơn nửa mâm trái cây rồi cầm di động vào nhà.
Phòng Quý Việt là do hắn bày trí, không lộn xộn như các Alpha khác, nhưng rất nhiều đồ vật, máy tính, máy chơi game, lego, khung bóng rổ không thiếu cái nào, thậm chí một bên tường bày đầy giày.
Đóng cửa phòng ngủ, Quý Việt nằm trên giường, nghĩ một hồi quyết định gọi điện thoại cho Giang Hòa.
"Anh, anh Quý!"
Giang Hòa không cận thị, bình thường chỉ mang kính không độ, lúc này cậu chàng mới vừa tắm rửa xong, sau khi gỡ kính ra, để lộ gương mặt đẹp đẽ.
Nếu để người khác thấy có khi sẽ không nhận ra thiếu niên có khuôn mặt đẹp nhường này là Giang Hòa phèn không thể phèn hơn.
Quý Việt đã quen với dáng vẻ này của Giang Hòa, hoặc là nói hắn cũng không để ý đến vẻ ngoài của em họ lắm.
Hắn ừ một tiếng, nhìn em họ hoảng loạn trong video, đợi người đối diện ngồi xuống với vẻ mặt nghiêm túc mới chậm rãi nói: "Đừng trang trọng như vậy, chỉ nói chuyện nhà thôi."
Giang Hòa nghiêm túc gật đầu.
Quý Việt chẳng biết làm sao, chậc lưỡi: "Dạo này không có hỏi, mấy thằng ngu kia còn tới tìm mày không?"
Giang Hòa hơi bất ngờ, ngoan ngoãn lắc đầu.
"Có cậu và mợ canh chừng em, không ai đến cả."
Quý Việt gật đầu: "Dạo này theo anh đi học, đừng đi lung tung, ngày mai anh đến đón."
Giang Hòa ồ một tiếng.
Quý Việt nhìn vẻ mặt Giang Hòa, khó hiểu hỏi: "Sao, không thích đi học với anh à, đừng thấy mày là Alpha mà hớ hênh nhá, nói thật, anh chỉ cần ấn một ngón tay xuống là mày nằm luôn đấy, mày suy nghĩ đi."
Giang Hòa lắc đầu, vẻ mặt hơi do dự: "Anh, em muốn học tiết tự học buổi sáng, trước sáu giờ rưỡi phải đến trường, anh..."
Mặt Quý Việt cứng đơ, ho khan một tiếng: "Anh biết rồi, sáng thì thôi, anh để Lam Vân Kiệt đón mày đi."
Giang Hòa gật đầu.
Kế đó Quý Việt nói vài câu linh tinh với cậu chàng rồi cúp máy gọi cho Lam Vân Kiệt, thông báo cho cậu ta biết tin dữ này.
Lam Vân Kiệt:...
Làm xong những việc này, Quý Việt nhẹ nhỏm cả người, ném điện thoại qua một bên chuẩn bị ngủ.
Đáng tiếc, hắn ngủ cả ngày rồi, bây giờ lăn lộn ngủ không được.
Quý Việt chống tay ngồi dậy, chán chường lướt di động, hy vọng nó có thể làm mình buồn ngủ.
【Tôi là yq xin kết bạn với bạn.】
【Từ: Đối phương đã add bạn từ group WeChat】
yq này là ai?
Quý Việt nhìn chằm chằm chân dung bên phải đen bên trái trắng, hai bên phân chia rõ ràng, nhấn vào vòng bạn bè của người nọ.
Trống rỗng, một vòng bạn bè cũng không có.
Quý Việt nghĩ nghĩ rồi đồng ý.
Hai người nhanh chóng thêm bạn bè thành công, Quý Việt đợi một hồi, thấy đối diện không nói năng gì, hắn chán chường định thoát khỏi giao diện và xóa người này.
Đúng lúc này, đối diện gửi một tin nhắn tới.
Là một tấm hình.
Một cây kẹo mút màu hồng.
Giống hệt cây kẹo Quý Việt cho Tưởng Vưu hôm qua.
jy*:【Tưởng Vưu】
*Viết tắt của Vưu Kỳ
yq:【Ừ.】
jy:【】
Có bệnh? Quý Việt nghi ngờ không biết có phải hôm qua Tưởng Vưu bị dọa sảng tới giờ chưa hết không.
yq:【 ừm.】
jy:【 cảm ơn, đỡ thèm.】
yq:【 đừng khách sáo.】
Quý Việt hứng lên, Tưởng Vưu này cũng hay ghê, một hai phải so đo cái icon cười với mình à?
jy:【 học sinh giỏi hôm nay rảnh à?】
Tưởng Kỳ vén tay áo ôm gối, con ngươi hổ phách tràn đầy ý cười xấu xa, cậu sắp bị người này chọc cười rồi.
Đúng là siêu đáng yêu!
yq:【 cũng tạm】
Quý Việt: Tôi rất tức giận đó!!!
Không biết hai người làm như vậy tới mấy giờ, chỉ biết khi Quý Việt ngủ mơ cũng thấy cái nụ cười ma quỷ này.
Thật là người nghe đau lòng người thấy rơi lệ.
Còn vì sao Tưởng Vưu đột nhiên add hắn, Quý Việt không hề nghĩ nhiều.
Add thì add, chẳng lẽ thêm một cái WeChat có thể làm cho cục diện như nước với lửa của họ thay đổi à?
Nhìn lịch sử trò chuyện WeChat của họ là biết, một câu, một chữ, thậm chí là một dấu chấm câu cũng đều nồng nặc mùi thuốc súng!
Quý Việt định đợi khi nào đến trường sẽ trò chuyện với Omega này một chút, hỏi cậu nghĩ gì mà spam icon mặt cười cả đêm thế, trẩu à?
Người này không nghĩ mình cũng như bọn chíp bông tiểu học, gửi icon mặt cười cả tối, nào có tư cách nói ai khác.
Kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Hết chương 4