Sau Khi Nhận Việc Ở Minh Phủ

Chương 43


Hội trường xì xầm xôn xao tức khắc trở nên yên tĩnh vì sự xuất hiện đột ngột của một tiếng “anh”. Thần kinh của tất cả mọi người đồng loạt xử lý chậm chạp.

Anh ơi?

Chung Hạo đang gọi ai thế?

Ngay trước công chúng, tiểu thiếu gia nhà họ Chung đang gọi ai?

Chẳng phải đã nói tính tình của vị tiểu thiếu gia này lạnh lùng khó tiếp cận sao?

Đây mà là dáng vẻ của lạnh lùng khó tiếp cận á?

Nếu không phải mọi người đều biết Chung Vân chỉ có một đứa con trai duy nhất là Chung Hạo, nhà họ Chung chỉ có một nhánh độc đinh, bọn họ sẽ hoài nghi ở trên tầng hai này còn có một vị đại thiếu gia nhà họ Chung nữa.

Mọi người nhất thời ngơ ngác, đầu óc thậm chí còn tự tưởng tượng ra một màn kịch “ân oán hào môn”.

Nhưng nhóm Trình Thành nhạy bén phát hiện một vấn đề.

Tầm mắt của cả lớp chậm rãi di chuyển từ trên người tiểu thiếu gia họ Chung sang trên người Ôn Bạch.

Nếu như bọn họ không nhìn lầm, phương hướng mà tiểu thiếu gia đang nhìn… chính là chỗ bọn họ?

Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Ôn Bạch lộ ra sắc mặt bất đắc dĩ.

Mọi người: “…”

Hình, hình như bọn họ phát hiện ra chuyện động trời gì đó rồi.

“Tiểu, Tiểu Bạch, Chung Hạo đang… gọi cậu à?” Một người hỏi xong, cả đám vô thức nuốt nước bọt.

Song… người trả lời bọn họ không phải Ôn Bạch mà là… tiểu thiếu gia nhà họ Chung đang chạy lên tầng hai.

Ôn Bạch cũng là người dễ nhận biết trong đám đông, Chung Hạo thuận theo vị trí mà sinh viên hậu cần chỉ liền nhìn thấy Ôn Bạch ngay lập tức.

Thế nhưng dù sao cũng cách cả một tầng, Chung Hạo không nhìn thấy rõ biểu cảm của Ôn Bạch, vì vậy không hề nghĩ ngợi gì, nhấc chân chạy thẳng lên tầng hai.

Chuyện Chung Thời Ninh báo mộng cho lão chủ tịch Chung, từ trên xuống dưới nhà họ Chung không ai không biết, Chung Hạo thân là cháu đích tôn đương nhiên biết rõ, và cậu cũng biết hôm nay cha mình có mặt ở đại học Nam Thành, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là đến gặp Ôn Bạch.

Lúc trước Chung Hạo từng nghe cha nói qua, bên phía nhà trường có gửi thư mời cho Ôn Bạch và Chu Vỹ. Trước khi lễ khai mạc bắt đầu, cậu đã nhìn xung quanh một lượt nhưng không thấy người đâu, còn tưởng Ôn Bạch và Chu Vỹ bận gì đó nên không tham dự.

Chung Hạo còn cảm thấy hơi tiếc nuối.

Vì không thấy Ôn Bạch nên cậu định chờ cha dự lễ khai trương xong sẽ cùng ông đi tìm Ôn Bạch.

Ai ngờ hóa ra người ta có đến, mỗi tội đang ngồi trên tầng hai.

Chung Hạo đứng dậy chạy thẳng lên tầng, toàn bộ hội trường chìm trong bầu không khí yên tĩnh quái dị.

Có vài người đã đứng dậy và chuẩn bị ra khỏi hội trường nhưng đổi ý dừng bước, cố làm ra vẻ tự nhiên ngồi lại về ghế của mình.

Ôn Bạch đi không được ở không xong, nhìn Chung Hạo cách mình càng ngày càng gần, cậu thở dài một hơi.

Chung Hạo chạy khá nhanh, tìm đúng vị trí của Ôn Bạch, bước mấy bước dài tới ngay trước mặt Ôn Bạch.

Chờ tới khi Chung Hạo đứng vững trước mặt Ôn Bạch, trong lòng mọi người đồng loạt phun ra hai chữ: cái đệt.

Đặc biệt là những người mới vừa rồi bàn tán về cậu, giờ chỉ hận không thể kiếm cái hố nhảy xuống.

Chung Hạo nhỏ tuổi hơn đa số người ở đây nhưng không ai dám coi cậu ta là “em trai”.

Chung Hạo đã quá quen với việc ánh mắt khắp bốn phía đổ dồn vào mình, cậu ta chỉ tập trung nhìn Ôn Bạch, hai mắt sáng bừng lên: “Anh! Sao anh và anh Chu lại ngồi trên tầng hai? Trước đó em có đi hỏi các thầy cô, các thầy cô bảo là xếp vị trí cho hai anh ở tầng một mà? Ban nãy em đến mà không nhìn thấy hai anh đâu nên còn tưởng là hai anh không tham dự.”

Mọi người không biết tại sao ngoại trừ một tiếng “anh” Chung Hạo gọi ra lại có thêm một “anh Chu” nữa, chỉ có nhóm học cùng lớp với Ôn Bạch là giật mình nấc lên một cái.

Anh Chu, Chu Vỹ… tức là vừa rồi A Vỹ nói “thằng nhóc Chung Hạo” cũng không phải đang nói lung tung? Bọn họ thật sự có quen biết nhau?

Không chỉ quen nhau mà còn thân thiết đến mức gọi hẳn là “thằng nhóc Chung Hạo”?

Má ơi! Hóa ra bên cạnh bọn họ có tận hai người ba???

Chu Vỹ khẽ gật đầu với Chung Hạo, nói: “Ừm.”

Trước đó Chu Vỹ cảm thấy ngồi tầng hai cho khiêm tốn, vốn dĩ Tiểu Bạch cũng không phải là người thích nơi ồn ào.

Cậu ta cũng biết lần này Chung Vân đến đây, nguyên nhân lớn nhất chính là vì chuyện của Chung Thời Ninh, đến lễ kỷ niệm thành lập trường mới là tiện đường.

Còn Tiểu Bạch tới đây, đi gặp Chung Vân mới là tiện đường, bởi vì bất cứ lúc nào cậu cũng có thể đi tới Dương Thành nên không cần phải gấp, mà lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường thì trăm năm mới có một lần, tương lai nhiều năm về sau sẽ không có cơ hội tụ tập với bạn bè và gặp các thầy cô nên cho dù không có thư mời thì Ôn Bạch vẫn sẽ tới.

Trước đó Chu Vỹ nghĩ vậy, khiêm tốn một chút, thu mình một chút.

Nhưng bây giờ nghe Chung Hạo gọi hai tiếng “anh Chu”, cậu ta bỗng cảm thấy thật phê.

Cảm giác này rất tốt, thật sự không tệ.

Ôn Bạch cũng không muốn tỏ thái độ trốn tránh Chung Hạo, chẳng qua cậu cảm thấy nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nhưng bây giờ Chung Hạo cũng đã chạy lên tới đây rồi, không thể giấu giếm được nữa.

“Anh lên tầng ngồi cùng lớp của anh.” Ôn Bạch giải thích.

Chu Vỹ thuận theo ý của Ôn Bạch, nâng tay hướng về phía nhóm Trình Thành ngồi phía sau, giới thiệu: “Đúng đó, bọn anh ngồi cùng nhau ở đây hết.”

Chung Hạo sớm biết Ôn Bạch cũng học khoa tài chính, còn là đàn anh cùng khoa của mình, bạn học của Ôn Bạch đương nhiên cũng là đàn anh đàn chị của cậu, vì vậy cậu ta lễ phép gật đầu chào: “Chào các anh chị ạ.”

Tuy câu chào này không nhiệt tình tràn đầy sức sống như lúc chào Ôn Bạch nhưng cậu nhóc này dù sao cũng là Chung Hạo, là người thừa kế tương lai tính tình lạnh lùng của nhà họ Chung, một câu chào này đủ ôn hòa lễ độ và cho bọn họ mặt mũi lắm rồi, mọi người cũng phải vào tư thế đàn anh đàn chị gương mẫu, gật đầu chào lại: “Chào em.”

Chung Hạo lại quay về nhìn Ôn Bạch, nói: “Anh, trưa nay anh và anh Chu có bận gì không? Chúng ta cùng nhau đi ăn bữa trưa nhé?”

Ôn Bạch suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Trưa nay sợ là không được, lớp anh tổ chức liên hoan.”

Lần này, bất kể là nhóm Trình Thành hay đám người đang giả vờ chơi di động nhưng thật ra đang vểnh tai lên nghe trộm đều: “…”

Đám Trình Thành co giật khóe miệng, dùng ánh mắt “cậu nghiêm túc đấy à” nhìn chằm chằm Ôn Bạch. Nếu như không phải vì địa điểm đang không thích hợp, hội Trình Thành thậm chí còn muốn rút điếu thuốc ra hút một hơi.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bọn họ đã tưởng tượng ra cảnh ba mươi năm sau mình ngồi trên bàn rượu nói cái gì.

“Nói ra sợ ông không tin, tôi có một người bạn, vì đi ăn cơm cùng tôi mà từ chối lời mời của Chung Hạo, đúng, không sai, chính là chủ tịch của tập đoàn Chung thị ấy.”

“Thực ra trưa nay bọn tớ cũng chỉ định ăn đại cái gì đó thôi, Tiểu Bạch, hay là cậu đi ăn cơm với đàn em Chung trước đi, không sao đâu.”

“Đúng đó, chúng ta ăn tối là được rồi, không thì dạ dày quá tải mất. Lão Dương cũng bận cả ngày hôm nay, ăn muộn một chút cũng không sao.”

Đám Trình Thành sợ Ôn Bạch ngó lơ mặt mũi của Chung Hạo sẽ không tốt lắm, nhưng Chung Hạo thì lại không để ý: “Không sao ạ, anh, vậy anh cứ bận đi, chiều rảnh thì chúng ta hẹn chiều cũng được, các anh chị cũng có thể cùng đi luôn.”

Trình Thành định nói “không cần thiết đâu” thì ngay sau đó Chung Hạo lại nói: “Chẳng phải đúng lúc cha em cũng muốn qua sao? Bảo cha em mời cơm.”

Nhóm sinh viên khoa tài chính: “…”

Quần chúng nghe lén xung quanh: “…”

Cho dù Chung Hạo là người thừa kế tương lai của nhà họ Chung thì cũng chỉ là đời sau, có trâu bò ghê gớm đến mấy thì giờ cũng mới chỉ là sinh viên, nhiều người biết cậu ta là MVP trong giới phú nhị đại nhưng tuổi nhỏ nên ít nhiều vẫn có cảm giác thân thiết, dễ nói chuyện.

Nhưng Chung Vân thì không.

Chung Hạo mời cơm và Chung Vân mời cơm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, một trời một vực.

Ôn Bạch nhìn Chung Hạo, lần thứ hai thở dài một hơi.

Ngày trước khi cậu chưa có cơ hội tiếp xúc với vị tiểu thiếu gia nhà họ Chung này, cũng từng nghe một ít lời đồn về Chung Hạo.

Nào là tính cách lạnh lùng, ít nói, giỏi giang nhưng thần bí, giờ tiếp xúc mới phát hiện, thực ra không khác gì bản sao của Chung Thời Ninh, đều khắc từ một khuôn ra.

Thậm chí có thể nói là toàn bộ người nhà họ Chung, tính cách đều rất hòa đồng thân thiện.

Chung Hạo không hề cố ý nói ra những lời này để hù dọa mọi người, trong nhận thức của cậu, đây chính là một chuyện cực kỳ bình thường.

Cũng giống như hai lần bị cấm túc mà vẫn không chịu sửa miệng, cũng giống như lần trước còn quấn lấy Ôn Bạch, hỏi mình có thiên phú tu hành hay không, có thể dẫn cậu ta cùng lên núi tu hành hay không.

Ôn Bạch không trực tiếp từ chối Chung Hạo mà chỉ đáp: “Để buổi chiều nói sau đi.”

Chung Hạo cười nói: “Vâng.”

“Hay là cậu đưa đồ cho Chung Hạo luôn đi, để em ấy mang về cho Thời Ninh, muốn đợi ngài Chung Vân bận xong không biết phải đợi đến bao giờ, tối nay có khi bên phía trường học sẽ tổ chức ăn uống gì đó.” Chu Vỹ nghiêng đầu nói với Ôn Bạch.

Ôn Bạch cũng muốn làm vậy, đưa cho Chung Hạo luôn sẽ nhanh hơn, cậu hỏi: “Kết thúc lễ khai mạc rồi em còn bận gì nữa không? Chỉ mất khoảng nửa tiếng thôi.”

Chung Hạo đáp không nhưng cũng đoán ra ngay Ôn Bạch muốn nói gì.

“Anh, anh cầm theo đồ tới à?”

Ôn Bạch: “Ừ, tạm thời anh đang để trong văn phòng của giáo sư Lý.”

Mọi người xung quanh tìm được từ mấu chốt trong cuộc hội thoại của hai người – đồ, vậy nên càng nghe rất tập trung.

“Em không được đâu.” Chung Hạo ngẫm nghĩ mấy giây rồi nói.

Ôn Bạch: “???”

Chung Hạo: “Sáng nay ông nội gọi điện thoại cho em, nói đồ cứ để cha em tới chỗ anh lấy, quá quan trọng nên để em cầm ông nội không yên lòng.”

Ôn Bạch: “…”

Chu Vỹ: “…”

Đám người xung quanh: “…”

Tất cả đều đồng loạt trầm mặc, nhưng nguyên nhân ngậm miệng thì lại khác nhau.

Ôn Bạch và Chu Vỹ cạn lời bởi vì cái “vật quan trọng” mà Chung Hạo đề cập, bọn họ thật sự không biết phải giải thích thế nào.

Bởi vì vật quan trọng này, thực ra… chỉ đúng một chữ mà thôi.

Là “nặng” (trọng).

Lúc Chung Thời Ninh báo mộng cho lão chủ tịch Chung có nhắc tới “núi Hương”, “cục đá”, kỳ thực chính là đang nhắc tới mấy “cái ghế” mà lần đầu tiên bọn họ lên núi Hương, Chung Thời Ninh dọn ra cho bọn họ ngồi.

Nghe đâu đó là mấy cục đá đẹp nhất trên núi Hương, đồng thời cũng là toàn bộ gia sản của ông nhỏ nhà họ Chung.

Chung Thời Ninh ở trên núi Hương rất nhiều năm rồi, ban đầu núi Hương cực kỳ náo nhiệt, sau đó chỉ còn lại một mình Chung Thời Ninh, quá buồn chán nên chỉ có thể chạy loanh quanh khắp núi xem hoa xem cỏ, mà hoa thì có mùa hoa, mỗi năm chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn, không còn hoa nên ánh mắt mới chuyển từ xem vật sống sang xem vật chết, tìm được mấy cục đá khá đẹp.

Đến khi phát hiện mình có thể động vào vật thực, chuyện đầu tiên Chung Thời Ninh làm là chuyển dời thành quả nhiều năm của mình về nhà.

Cũng chính là mấy cục đá đó.

Là lỗi của mình, Ôn Bạch nghĩ thầm.

Lúc đó trong điện thoại cậu không nói nhiều, chỉ nói tới ngày lễ kỷ niệm thành lập trường sẽ mang đồ tới, cho nên nhà họ Chung mới nảy sinh ảo giác đó là “vật quan trọng”.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Bạch cảm thấy cho dù lúc đó cậu nói luôn ra qua điện thoại thì lão chủ tịch Chung cũng sẽ không coi mấy cục đá này là đá bình thường, dù sao đó cũng là thứ mà Chung Thời Ninh muốn.

Ôn Bạch và Chu Vỹ bị mấy chữ “vật quan trọng” của Chung Hạo làm cho dở khóc dở cười, không chú ý đến những tầm mắt tò mò sáng rực như đuốc ở bốn phía xung quanh.

Nếu như ban nãy bọn họ còn hơi e ngại mặt mũi, vừa nghe vừa tỏ vẻ giả vờ giả vịt, nhưng giờ thì quăng hết tất cả ra sau đầu, công khai quay sang nhìn chằm chằm.

Tiểu thiếu gia Chung vừa nói gì? Ông nội em?

Trong này sao lại có liên quan đến cả ông nội của Chung Hạo nữa vậy? Ông nội của Chung Hạo chẳng phải là lão chủ tịch Chung sao?

Nghe nó vị này đã sớm lui ra sau sân khấu, nhiều năm không tiếp khách nữa rồi mà?

Còn cái câu “để cha em tới chỗ anh lấy”, rốt cuộc là thứ gì mà phải cần Chung Vân đích thân tới chỗ Ôn Bạch lấy?

Bất kể là xét về bối phận, tư lịch, tuổi tác hay địa vị, cho dù là đồ quan trọng và quý giá đến mức nào chăng nữa thì cũng nên là Ôn Bạch đưa tới chỗ Chung Vân mới đúng chứ?

“Cái đệt, lúc trước có tin đồn Chung Vân tới Nam Thành vì Ôn Bạch, hóa ra là thật à?”

“Thật giả thế nào vẫn chưa biết, chỉ biết Ôn Bạch và nhà họ Chung có vẻ rất thân thiết.”

“Chẳng lẽ đàn anh Ôn Bạch có họ hàng gì đó với nhà họ Chung?”

Trên đầu mọi người bay đầy dấu chấm hỏi, nín thở chờ Ôn Bạch nói.

Chu Vỹ vỗ vỗ lên cánh tay Chung Hạo, nhỏ giọng thầm thì: “Nặng thì nặng thật nhưng thực ra không đắt lắm đâu.”

Chung Hạo: “Dạ?”

Nhất thời Chung Hạo cũng không quyết định được, lại nói với Ôn Bạch: “Em cầm thì cũng không phải là không thể, nhưng chắc phải làm phiền anh gọi điện cho ông nội em trước đã.”

Nếu cậu ta tùy tiện động vào đồ của ông nhỏ, để ông nội biết được kiểu gì cũng bị ăn đòn một trận.

Trông dáng vẻ căng thẳng của Chung Hạo, Ôn Bạch cảm thấy cho dù mình đưa đồ cho cậu nhóc thì rất có thể Chung Hạo cũng sẽ không yên tâm, nói không chừng cả ngày chỉ chăm chăm lo ngồi canh mấy cục đá. Một ngày lễ hội như hôm nay, Ôn Bạch không nỡ nhẫn tâm làm vậy, vì vậy cậu bảo: “Thôi, cũng để chiều nói sau đi.”

Chung Hạo lập tức gật đầu: “Vâng, vậy thì chiều hoặc tối em và cha sẽ lại đến tìm anh.”

Chung Hạo vừa nói xong thì có tiếng chuông điện thoại trong túi quần mình vang lên.

Cậu ta nhìn lướt qua màn hình, ông nội gọi, lại ngẩng đầu lên nói: “Là điện thoại của ông nội em, anh, em nghe máy một lúc, anh chờ em lát nhé.”

Những người xung quanh phản ứng rất nhanh, trong câu “là điện thoại của ông nội em” của Chung Hạo có thể phát hiện ra manh mối.

Hình như Ôn Bạch không chỉ thân với Chung Hạo mà thậm chí còn quen biết với cả Chung Vân và lão chủ tịch Chung.

Bởi vì nếu Ôn Bạch không quen biết lão chủ tịch Chung thì Chung Hạo chẳng cần phải nói ra rằng người gọi điện tới là ông nội mình.

Hội Trình Thành không nhịn được nữa, Chung Hạo vừa đi một đoạn, cả đám lập tức xúm vào hỏi.

“Tiểu Bạch, cậu quen cả lão chủ tịch Chung luôn à?”

Trình Thành vừa hỏi xong, tất cả mọi người im phăng phắc chờ câu trả lời.

“Ừm.” Ôn Bạch chấp nhận số phận, không quên nhắc lại thông tin mình từng nói: “Bởi vì đang có hợp tác với nhà họ Chung.”

Không phải là chỉ mình cậu quen.

Chu Vỹ ở bên cạnh tiếp lời: “Ừ, đang có hợp tác.”

Trong lòng Trình Thành vẫn còn rất nhiều câu hỏi: “Chẳng phải người ta nói lão chủ tịch Chung rút khỏi tập đoàn rồi, giao lại tất cả cho ngài Chung Vân sao?”

Lúc mà lão chủ tịch Chung tuyên bố rút về hậu trường, gần như mặt báo nào cũng xuất hiện tin tức này, kéo theo đủ loại bàn tán sôi nổi.

Hạng mục mà đến lão chủ tịch Chung cũng đứng ra hợp tác thì hẳn là phải có tiềm lực cực lớn, nhưng ở đại học Nam Thành này có không ít người làm việc trong tập đoàn Chung thị, vậy mà sao không nghe thấy tí tiếng gió thổi cỏ lay nào? Không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào?

Chu Vỹ bình tĩnh nói: “Không tính là hợp tác với tập đoàn Chung thị đâu mà chỉ riêng tư thôi.”

Ôn Bạch mỉm cười nhìn Chu Vỹ.

Phản ứng nhanh phết.

“Ừ, tôi cũng chỉ thay mặt cho ông chủ của tôi thôi.”

Lúc này mọi người mới hiểu.

Không phải hợp tác với Chung thị, hợp tác riêng tư…

“Vậy đối tượng hợp tác là lão chủ tịch Chung à?”

Nếu vậy thì đã giải thích được vì sao Chung Hạo lại gọi Tiểu Bạch là “anh”, vì sao ngài Chung Vân phải đặc biệt đi một chuyến đến gặp Tiểu Bạch, tuy nghe vẫn hơi ảo diệu nhưng ngẫm lại thì mọi chuyện coi như đều có nguyên nhân hết rồi, dù sao đối tượng hợp tác cũng là cha của ngài Chung Vân.

Ôn Bạch: “Coi như là thế đi.”

Đúng ra thì là chú của lão chủ tịch Chung, nhưng nói thành lão chủ tịch chung cũng được.

Đám Trình Thành không biết nên nói gì.

Lúc đó bọn họ còn tưởng “Đông Thái” chỉ là một công ty vớ vẩn.

Công ty vớ vẩn mà hợp tác được với lão chủ tịch Chung hả?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ không giống ông chủ của Tiểu Bạch muốn kết bạn với lão chủ tịch Chung cho lắm… mà ngược lại, giống như nhà họ Chung đang nhiệt tình hơn.

Và ông chủ của Tiểu Bạch cũng chưa từng lộ mặt bao giờ.

Một cô gái bạo gan lên tiếng hỏi Ôn Bạch: “Tiểu Bạch, mấy chuyện thế này đều là cậu đứng ra làm sao?”

Việc nhỏ thì cũng thôi đi, nhưng bàn chuyện hợp tác với lão chủ tịch Chung mà cũng là Tiểu Bạch đứng ra làm?

Vậy thì ông chủ của Tiểu Bạch… đến cùng là thần thánh phương nào?

Ôn Bạch hiểu ý của cô.

Những chuyện này sở dĩ cậu phải đứng ra, phần lớn là do cậu “tìm về”.

“Ông chủ của tôi… hơi bận.” Ôn Bạch cân nhắc một lúc rồi đáp.

Còn sự thật là ông chủ rất rảnh rỗi, chỉ ngại phiền phức thôi.

Ôn Bạch không thể không thừa nhận, trong mắt bọn họ, hợp tác với nhà họ Chung là một sự kiện quan trọng, nhưng trong mắt Lục Chinh, chắc chắn chỉ là một “phiền phức”.

“Bận thế cơ hả? Thảo nào chẳng bao giờ nghe thấy tên của người đó.”

“Tớ nhớ hình như ông chủ của Tiểu Bạch họ Lục, phải không?”

Lần Ôn Bạch trúng thưởng, trên weibo vô cùng huyên náo, rất nhiều người từng nhìn thấy thông tin về vị ông chủ này nhưng ngoại trừ hai chữ “Lục Chinh” ra thì chẳng còn thông tin hữu hiệu nào khác, cũng bởi vậy nên ban đầu có rất nhiều người tin chắc rằng Đông Thái chỉ là một “công ty vớ vẩn”.

“Ừm.”

“Là nam à?”

“Ừm.”

“Tuổi rất cao à?”

Bọn họ thậm chí còn hoài nghi tuổi của vị ông chủ Lục này còn lớn hơn cả lão chủ tịch Chung, cho nên nhà họ Chung mới khách sáo với Tiểu Bạch như thế.

Ôn Bạch và Chu Vỹ cùng yên lặng.

Lục Chinh bao nhiêu tuổi, Ôn Bạch thật sự không biết.

Chu Vỹ cũng thuận theo ý của bọn họ để suy nghĩ.

Ông chủ Lục là lão đại của âm ty, âm ty lục đạo luân hồi, vậy thì ông chủ Lục cũng phải tầm mấy nghìn tuổi.

Theo sinh lý học mà nói, đúng là lớn tuổi rồi.

Nhưng hiển nhiên không thể tính tuổi của ông chủ Lục theo sinh lý học được, vì ông chủ Lục còn đang muốn theo đuổi Tiểu Bạch mà.

Nếu tính theo sinh lý học thì ông chủ Lục là tổ tông của tổ tông của Tiểu Bạch, vậy thì gọi là tình yêu cách quá nhiều thế hệ, không được!

“Ông chủ Lục tuổi trẻ tài cao, không lớn tuổi lắm đâu, chỉ lớn hơn Tiểu Bạch một ít, khoảng hai bảy, hai tám thôi.” Chu Vỹ trả lời.

Ôn Bạch: “???”

“Ông chủ Lục trông chỉ như hai mấy thôi mà, tớ nói không sai đúng không?” Chu Vỹ nhỏ giọng thầm thì.

Ôn Bạch: “Tôi biết, nhưng ý tôi không phải cái này.”

Cậu đang không hiểu tại sao lúc Chu Vỹ nói lại ngồi thẳng người lên, còn cố tình nhấn mạnh chỉ lớn tuổi hơn cậu một ít?

Chu Vỹ không hiểu ý của Ôn Bạch, còn tưởng đối phương cảm thấy mình chém gió quá đà, nói Lục Chinh quá trẻ, không đúng thực tế, “Vậy nếu cậu nói là tầm ba mươi, bốn mươi tuổi, về sau nhỡ một ngày nào đó cậu phải dẫn ông chủ Lục tới gặp bọn họ, bọn họ nhìn thấy ngoại hình của ông chủ Lục sẽ càng lòi đuôi sao?”

Ôn Bạch: “???”

“Tại sao tôi phải dẫn Lục Chinh đến gặp bọn họ?”

Chu Vỹ: “…”

“Tớ chỉ… chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”

Cả hai luẩn quẩn trong chủ đề “dẫn Lục Chinh đi gặp bọn họ”, quên mất không để ý đến sắc mặt của đám người xung quanh.

Hơn, hơn hai mươi tuổi?

Vị ông chủ khiến nhà họ Chung phải niềm nở tiếp đón chỉ mới hơn hai mươi tuổi?

Vị ông chủ phẩy tay phát tiền lương một trăm vạn chỉ lớn hơn Ôn Bạch một ít?

Đây là con người sao?

Lúc Chung Hạo quay trở lại, cậu cảm nhận rõ bầu không khí đã thay đổi, tò mò hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Không có gì, đang nói về ông chủ Lục ấy mà.” Chu Vỹ giải thích.

Chung Hạo biết Ôn Bạch vẫn luôn gọi Lục Chinh là ông chủ Lục, tuy không được tiếp xúc nhiều với Lục Chinh nhưng cậu ta có nghe từ chỗ Lâm Khâu, ông chủ Lục chính là cao nhân trong cao nhân, đạo hạnh cao hơn anh Bạch rất nhiều.

“Ông nội em cũng vừa dặn dò, bảo em hỏi anh và ông chủ Lục, cả anh Chu nữa, hai ngày nữa có rảnh thì mời các anh qua nhà… ôn chuyện.”

Chung Hạo định nói “mời các anh qua nhà xem ông nhỏ” nhưng chợt ý thức được ở đây đang có rất nhiều người nên thức thời sửa miệng.

Đám người xung quanh nghe xong cũng chết lặng.

Ánh mắt bọn họ nhìn Ôn Bạch và Chu Vỹ chẳng khác nào đang nhìn hai vị thần.

Chưa tính đến hội Trình Thành, đến cả đám sinh viên rướn cổ dỏng tai nghe trộm cũng dừng động tác bấm điện thoại trên tay.

Bọn họ ở gần nên gánh trọng trách hóng hớt.

Nhưng bây giờ nhìn dòng chữ “ông chủ của Ôn Bạch khoảng hơn hai mươi tuổi, lão chủ tịch Chung hỏi thăm bọn họ, còn mời bọn họ về nhà ôn chuyện”, làm thế nào cũng không ấn xuống gửi đi được.

Hóa ra bọn họ hiểu lầm lời đồn nhảm lúc trước ở trường rồi.

Đó mà gọi là lời đồn nhảm sao?

Đó quả thực không gọi là lời đồn nhảm, lực công kích so với những gì bọn họ vừa nghe thấy còn yếu hơn nhiều lắm.

Đây mới gọi là khiếp sợ, đây mới gọi là lời đồn nhảm.

Lúc các thầy cô giục sinh viên rời khỏi hội trường, bước chân của ai cũng hơi loạng choạng.

Nhưng mà sự việc vẫn chưa kết thúc.

Buổi chiều, trong khi tất cả đang hòa mình vào bầu không khí lễ hội vui vẻ thì trên diễn đàn của trường nổ tung vì có mấy tấm hình đột nhiên xuất hiện.

Trong bức ảnh, Ôn Bạch và Chung Vân đang đứng ở hành lang tòa nhà giảng đường.

Chung Vân nhận từ tay Ôn Bạch một cái túi gì đó trông có vẻ rất nặng, sau khi đưa túi cho Chung Hạo đứng bên cạnh còn chủ động bắt tay với Ôn Bạch.

Vài “người chứng kiến” còn nói nghe Chung Vân gọi “Ôn tiên sinh”.

Dưới phần bình luận toàn là “???”, nhiều người ban sáng không dự lễ khai mạc mỉm cười ôn hòa, gửi đi mấy câu.

[Cậu cho rằng tôi sẽ quan tâm cái này à? Mấy tấm hình đó chưa đủ làm tôi khiếp sợ đâu, mười mấy phút trước lúc tới sân vận động tôi nghe được mười tám kiểu tin đồn khác nhau, trái tim sớm hóa thành đá rồi.]

Bọn họ cho rằng trái tim mình đã cứng như đá, cho đến khi…

Bọn họ biết Chung Vân tặng cho một lớp nào đó của đại học Nam Thành mỗi người một món quà, mà cái lớp đó chính là lớp của khoa tài chính vừa mới tốt nghiệp.

Hội Trình Thành sững sờ nhìn hộp quà có sổ và bút máy trị giá năm con số mà Chung Hạo đang bưng, cùng với bốn chữ “tiền đồ như gấm” mà Chung Vân tự tay viết, ký tên, còn cẩn thận ghi tên bọn họ lên từng tấm thiệp.

Nguyên văn câu nói của tiểu thiếu gia nhà họ Chung là: “Hôm nay cha em hơi bận nên không có thời gian mời các anh chị ăn cơm, đành gửi lại ít quà này để tỏ lòng áy náy, mai sau nếu có cơ hội thì sẽ mời lại một bữa khác.”

Tất cả mọi người: “…”

Lúc đó bọn họ nghe thấy nhưng chẳng ai coi cái câu “bảo cha em mời cơm” của tiểu thiếu gia Chung là thật.

Ai ngờ tiểu thiếu gia thực sự nói lại với cha mình.

Nói cho có thôi cũng được, ngài Chung Vân còn nghiêm túc đối đãi.

Bởi vì không thể mời nên tặng một món quà “nhỏ” cho bọn họ để xin lỗi.

Tất cả mọi người quay sang nhìn Ôn Bạch, chờ Ôn Bạch gật đầu mới dám nhận.

Chung Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chu Vỹ chậc chậc mấy tiếng, cảm thán: “Ba Chung Vân đúng là ba Chung Vân, sợ cậu không nhận nên cố ý bảo Chung Hạo tới đưa.”

Chu Vỹ nói “sợ cậu không nhận” bởi vì cậu ta biết rõ, Chung Vân bỏ nhiều tiền ra chủ yếu là để trả cho Ôn Bạch.

“Tớ hiểu mà, cậu nói cậu chẳng cần gì, nếu tớ là người nhà họ Chung tớ cũng sẽ nghĩ cách đưa lại cho cậu cái gì đó.”

Sau khi dời xong mộ của Chung Thời Ninh, nhà họ Chung vẫn luôn tìm cách, ví dụ như đúc tượng vàng tặng cho Chính Thiên Quán, mua đèn nhang cho miếu thành hoàng, nói chung là cũng tốn kém một ít.

Chỉ có Ôn Bạch và ông chủ Lục chẳng cần thứ gì, đi hỏi thì cũng chỉ nói là cố gắng làm nhiều việc tốt, kết nhiều thiện duyên.

Lần này vất vả lắm mới có cơ hội nên đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Để không gây khó dễ cho Ôn Bạch, những món quà này thực ra cũng không tốn kém gì, bút máy tuy thuộc kiểu được đặt làm riêng nhưng cũng là loại thường được tặng khách quý trong mấy sự kiện lớn, lại còn tận năm mươi suất quà, không phải cố ý chuẩn bị, công sức bỏ ra duy nhất chính là tấm thiệp ghi lời chúc và tên từng người theo danh sách lớp kia.

Ôn Bạch cười nói: “Tôi biết mà.”

Cậu biết điều đó nên mới bảo bọn họ nhận.

Cũng vất vả cho ngài Chung Vân, bận rộn như thế mà vẫn tranh thủ viết hơn ba mươi tấm thiệp.

Tối đó, nhóm chat của khoa tài chính lại nổ tung.

Ôn Bạch nói lại việc này cho Lục Chinh, Lục Chinh cũng không bất ngờ mấy.

Chưa tính đến nhân gian, ngay ở âm ty, qua lại ân tình cũng là chuyện thường.

Người này vẫn luôn nói mình không làm gì, chỉ giúp đỡ một chút, thực ra người làm nhiều nhất chính là cậu.

Trò chuyện bâng quơ một hồi, Ôn Bạch chợt nhớ tới một chuyện, cậu quay sang hỏi Lục Chinh: “À đúng rồi, ông chủ, anh nói với bên ngoài là anh bao nhiêu tuổi?”

“Nói với bên ngoài?”

“Tức là có người hỏi anh bao nhiêu tuổi thì anh trả lời thế nào?”

Lục Chinh nhàn nhạt đáp: “Không có ai hỏi hết.”

Ôn Bạch: “…”

Hình như đúng thế thật.

Người đủ tư cách hỏi Lục Chinh bao nhiêu tuổi đều biết hắn bao nhiêu tuổi.

Người không đủ tư cách thì không dám hỏi.

Nhắc đến vấn đề tuổi tác này, Lục Chinh lập tức nghĩ đến mấy câu mà Đế Thính từng nói.

Tính theo tuổi tác của dương gian thì hắn và Ôn Bạch chênh nhau rất nhiều đời.

Ở dương gian gọi là trâu già gặm cỏ non.

Lục Chinh nhìn cỏ non trước mặt mình: “…”

Ôn Bạch đang cảm thấy… hắn già à?

Sắc mặt của Lục Chinh trầm xuống.

Ôn Bạch: “???”

Trong nháy mắt, Ôn Bạch cũng không hiểu tại sao mình lại bắt sóng được tín hiệu của Lục Chinh, cậu vội vã giải thích: “Không phải đâu, hôm nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của em, có mấy bạn học tò mò hỏi đến anh.”

“A Vỹ sợ sau này nhỡ có ngày nào đó em phải dẫn anh đi gặp bọn họ, chạm mặt sẽ khó nói nên cậu ấy trả lời anh chỉ khoảng hai bảy, hai tám tuổi.”

Ôn Bạch nói quá nhanh, theo phản xạ thuật lại những gì mà Chu Vỹ nói, cũng không để ý mình vừa nói cái gì, Lục Chinh lại nghe rất rõ ràng: “Em dẫn tôi đi gặp bọn họ?”

Ôn Bạch: “…”

“Không phải, là A Vỹ…”

Ôn Bạch giải thích gì đó nhưng Lục Chinh hoàn toàn nghe không lọt, bên tai hắn bây giờ toàn là câu “em dẫn anh”.

Đế Thính từng nói, người của dương gian sau khi xác định quan hệ, bước kế tiếp sẽ là dẫn đối tượng của mình đi gặp người thân và bạn bè.

“Được.” Lục Chinh nói.

Ôn Bạch: “Dạ?”

Được cái gì?

Lục Chinh: “Nếu em đồng ý thì có thể đi gặp bọn họ một lần.” Nói xong liền đứng dậy đi luôn.

Chỉ còn một mình Ôn Bạch lâm vào ngơ ngác: “???”

Cái gì gọi là nếu cậu đồng ý?

Dẫn Lục Chinh đi gặp người trong lớp, lẽ ra cần phải có sự đồng ý của Lục Chinh chứ?

Tại sao lại là cậu đồng ý?[Hết chương 43]