“Cô cô cô cô con mẹ nó cô đừng có dọa tôi! Tôi đánh cô bây giờ!”
Triệu Nhân Tài vội lấy chân ra, chỉ vào mặt Mạnh Thu Nhiên mắng.
Quả nhiên, khi anh ta vừa rút chân về, tiếng nức nở đã biến mất.
Mạnh Thu Nhiên nhặt một cành cây sạch sẽ ở bên cạnh, đẩy lá bùa ra.
“A a a!” Tưởng Anh sợ đến mức liên tục thét chói tai.
Mặt sau tờ giấy thấm đẫm máu đỏ thẫm nồng nặc, sền sệt! Đám trứng trùng này không thể nào chảy máu được, rốt cuộc bọn họ đã giẫm lên cái quái gì đây!
“Chúng ta đi mau thôi, đi mau đi mau!” Tưởng Anh sợ hãi túm chặt Giang Dật Triều.
Giang Dật Triều thiếu kiên nhẫn nhíu mày, hất tay cô ấy ra: “Không sao cả, bây giờ không chết người đâu.”
Lý Dương cũng lên tiếng trấn an: “Không sao, đừng sợ, trong nhiệm vụ thường xuất hiện mấy việc quỷ dị thế này, chúng ta cẩn thận thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”
Triệu Nhân Tài như tìm được đấng cứu thế, lập tức vọt tới cạnh Lý Dương, nịnh nọt nói: “Đại ca, anh xông pha mấy nhiệm vụ rồi, lần này cũng dẫn tôi ra ngoài nhé! Sau khi trở về, anh em mời anh đến thành phố Tây Bình ăn uống, tuyệt đối nghiêm túc!”
Lý Dương vỗ vỗ vai anh ta: “Yên tâm, sẽ không bỏ rơi anh đâu.”
Mạnh Thu Nhiên quyết định dò xét xung quanh, trời đang tối dần, trong quá trình làm nhiệm vụ cần phải tìm được một nơi nương náu, bằng không khi ma quỷ xuất hiện, nhiều khả năng họ sẽ chết ở đây ngay ngày đầu tiên. Giang Dật Triều đi tuốt ở phía trước, cánh tay anh ta vô tình hay cố ý cọ qua cánh tay Mạnh Thu Nhiên, cô “chậc” một tiếng, ngước mắt nhìn chàng trai nhỏ hơn mình bốn tuổi này.
Năm nay Mạnh Thu Nhiên hai mươi tám tuổi, Giang Dật Triều hai mươi tư, vẫn còn là một cậu nhóc mới tốt nghiệp đại học chưa được hai năm. Từ khi cô cứu anh ta ở nhiệm vụ lần trước, thế giới hiện thực của cô dường như xuất hiện thêm một cái đuôi nhỏ, cô đi đâu anh ta sẽ theo đó. Cô nhận ra Giang Dật Triều luôn nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng như sói con, nhưng cô không hề muốn đáp lại. Ngay cả thời gian làm bạn với Mạnh Lan cô còn không có, nói chi tới việc tìm một đứa bé khác.
Huống hồ, đàn ông mà, sẽ không bao giờ trưởng thành.
Cô phải cảnh giác!
Phát hiện Mạnh Thu Nhiên đang nhìn mình, Giang Dật Triều vui vẻ hỏi: “Chị đang nghĩ gì đấy?”
“Nghĩ xem sao một đứa nhóc như cậu lại dư năng lượng đến thế.” Mạnh Thu Nhiên trả lời.
“Chị, chị cũng đâu già gì, trông chẳng khác nào vừa tốt nghiệp đại học.” Giang Dật Triều thành thật.
Mạnh Thu Nhiên ngước mắt: “Cậu có thể ngưng vào vai nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ được không?”
“Hả?”
“Miệng lưỡi dối trá.” Mạnh Thu Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu nói mấy câu này với Lan Lan, con bé cũng chẳng thèm tin.”
“Vậy lần sau để tôi thử xem!” Giang Dật Triều hăng hái đáp.
Giữa các khe hở trên con đường đá phủ đầy rêu xanh trơn trợt, còn lúc nhúc rết rít và đủ loại trùng đen bóng. Mạnh Thu Nhiên không sợ sâu, nói chính xác hơn thì mỗi người mẹ đơn thân đều là dũng sĩ, không bao giờ sợ bất cứ điều gì. Có điều cô cũng không một đạp giẫm nát đám sâu bọ lổm ngổm ngoi lên như lúc ở nhà, mà chỉ nhìn rết rít tụ lại hướng tới một con đường nhỏ.
Con đường nhỏ này chật hẹp, hai bên trái phải là dãy nhà màu trắng đầy vết rỉ sét lẫn nấm mốc, rêu xanh và nấm mốc màu cam làm bức tường càng trông giống mô cơ sưng tấy thối rữa hơn nữa. Trong không khí thoang thoảng mùi đất tanh, khiến Mạnh Thu Nhiên cảm thấy giữa không trung như đang trôi nổi bào tử sinh học nào đó.
Cô đứng ở lối vào đường nhỏ, quan sát mọi thứ bên trong.
Giang Dật Triều đứng sau lưng cô hỏi: “Này, chị, chị đang nhìn gì đó?”
“Cảm giác bên trong có thứ gì đấy.” Mạnh Thu Nhiên đang cân nhắc rốt cuộc mình cần đến đó xem hay không.
Tránh mạo hiểm không đồng nghĩa với việc bọn họ phải chịu bó tay bó chân, không thể thăm dò bản đồ, bọn họ cần tìm ra toàn bộ manh mối, bằng không sẽ không bao giờ biết được cách hoàn thành nhiệm vụ.
Khi Mạnh Thu Nhiên định qua dò đường, Giang Dật Triều đã kéo cánh tay cô: “Để tôi đi đằng trước chị, vậy sẽ bảo đảm hơn phần nào.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Thu Nhiên nhíu mày, lúc cô đang tính nói gì đó, chợt quay đầu lại, phát hiện tất cả đồng đội ở phía sau mình vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Sương mù dày đặc không biết đã lan rộng từ khi nào, khiến bọn họ không thể thấy cảnh vật quá năm mét, đừng nói là đồng đội, nếu không phải Giang Dật Triều ngay sát bên cô thì cô cũng không nhìn thấy anh ta!
“Tưởng Anh?”
“Lý Dương?”
“Triệu Nhân Tài?”
“Đinh Văn?”
Giang Dật Triều gọi lớn.
Nhưng tiếng của anh ta như hòn đá rơi vào hồ nước, chẳng nghe thấy ai trả lời.
“Chị, làm sao đây?” Giang Dật Triều hỏi.
Sắc mặt Mạnh Thu Nhiên nghiêm trọng, bọn họ nên tìm một căn nhà để trú ẩn trước. Ai biết trong sương trắng này sẽ lẫn vào thứ gì, cô cầm cổ tay Giang Dật Triều, nhanh chóng quyết định: “Đi, chúng ta vào con hẻm!”
Nơi vắng vẻ không an toàn.
Nhất là khi Mạnh Thu Nhiên hình như loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cứ như một đám người nào đó đang tìm bóng dáng bọn họ trong màn sương mù dày đặc này.
Là đồng đội sao?
Chưa chắc.
Huống hồ, dù là đồng đội thì cũng không hẳn sẽ an toàn.
“Mạnh Thu Nhiên… Lý Dương… Hoàng Như Vũ… Có ai không…?”
“Có ai không… Các người ở đâu rồi… Sao tôi không nhìn thấy gì cả…?”
Giọng yếu ớt của Tưởng Anh truyền đến từ bên trái, nghe khúm na khúm núm, có thể nhận ra cô ấy đang hết sức sợ hãi.
Dường như Giang Dật Triều thực sự nhìn thấy bóng của Tưởng Anh thoát ẩn thoắt hiện giữa làn sương mù dày - Bởi vì cô ấy không thấy ai nên đành vươn tay mò mẫm.
Ngay sau đó, cô ấy mò trúng một đồng đội khác, mừng rỡ la lên: “Anh Lý Dương, đúng là anh rồi! Làm tôi sợ muốn chết, sao đột nhiên sương mù lại tràn tới thế này!”
Lý Dương nói: “Tôi cũng không biết, nhưng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì đâu, chúng ta mau tìm được những người khác rồi trốn thôi!”
Dứt lời, anh ta cũng hét lớn: “Mạnh Thu Nhiên! Giang Dật Triều! Triệu Nhân Tài! Các người nghe thấy thì trả lời mau! Chúng tôi tới tìm các người!”
Giang Dật Triều vừa định đáp lại, bất chợt Mạnh Thu Nhiên bịt miệng anh ta, nhíu mày ra hiệu đừng lên tiếng, sau đó kéo người tới đầu hẻm!
Giang Dật Triều không rõ vì sao, đây là tiếng của đồng đội mà, sao lại không cho anh ta đến gần?
Mạnh Thu Nhiên cảm thấy Lý Dương rất kỳ lạ, Tưởng Anh cũng vậy.
Hai người đứng ở đầu hẻm, im lặng, không ai lên tiếng.
Giọng của Lý Dương lẫn Tưởng Anh vẫn liên tục truyền vào tai họ.
Mạnh Thu Nhiên chỉ chỉ cái bóng mơ hồ trong sương trắng, cuối cùng Giang Dật Triều mới phát hiện điểm không đúng. Bóng của Tưởng Anh và Lý Dương gần như chồng chéo lên nhau, trông giống hệt tư thế đang ôm nhau, hơn nữa họ còn đang dùng hết sức mà ôm, tận đến khi tay chân hòa cùng một thể với đối phương.
Hai bóng người bỗng hợp thành một!
Nói cách khác, Tưởng Anh và Lý Dương đã dung hợp thành một người!
Giang Dật Triều híp mắt, cố nhìn rõ hơn.
“Cứu tôi với… Các người ở đâu vậy?… Tôi sợ lắm…”
Thình lình, giọng Triệu Nhân Tài vang lên: “Tôi ở đây! Ai đến tìm tôi đấy?”
“Tôi… Là tôi tìm anh!” Tưởng Anh nói.
Giang Dật Triều khiếp sợ chứng kiến bóng đen vừa cao vừa gầy, tay chân thon dài như người nhện đang chậm rãi lướt tới gần Triệu Nhân Tài. Anh ta muốn nhắc nhở, nhưng Mạnh Thu Nhiên đã lạnh lùng nắm chặt tay anh ta, ánh mắt mang hàm ý nếu anh ta dám để lộ vị trí thì cô sẽ giải quyết anh ta ngay tại đây!
Mạnh Thu Nhiên biết Giang Dật Triều muốn cứu người, nhưng nếu đối phương là Triệu Nhân Tài giả, vậy hai người họ sẽ bị lộ tung tích ngay! Có vẻ thị giác của thứ này không tốt, như thể bị cận thị, nó chỉ đành dùng thính giác để phán đoán phương hướng. Thế nên chỉ cần không gây ra tiếng động thì tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì!
Lúc này.
Phát hiện tất cả mọi người đều biến mất, Triệu Nhân Tài nóng nảy nhảy dựng lên, sớm biết vậy thì anh ta đã không đi nhanh thế rồi! Hai tay run rẩy, anh ta chỉ muốn mau chóng tìm được Tưởng Anh: “Cô nhanh tới đây đi! Tôi ở đây này. Cô không nhìn thấy tôi à!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tôi thấy anh…”
“Tôi thấy anh…”
Tưởng Anh chậm rãi nói.
Bấy giờ Triệu Nhân Tài đang đứng ngay trung tâm sương mù, anh ta không ngừng quay đầu, muốn lần theo hướng âm thanh vọng tới để tìm Tưởng Anh và Lý Dương, nhưng anh ta đột nhiên cảm thấy, có điểm không đúng.
Sao anh ta lại cảm giác Tưởng Anh ở ngay sau lưng nhỉ?
Không đúng, ở trước mặt thì phải?
Cũng không, rốt cuộc Tưởng Anh ở đâu?
“Cô ở đâu vậy… Ở đâu vậy…?”
“Tôi tới rồi này…”
Anh ta bỗng hoảng sợ nhận ra, âm thanh này hình như truyền đến từ bốn phương tám hướng!
Mình hồ đồ rồi ư? Sao có thể chứ? Chắc chắn mình sợ quá nên gặp ảo giác rồi!
Hai tay anh ta mò mẫm, không ngừng nhảy tại chỗ, muốn tạo ra nhiều tiếng động để người khác có thể phát hiện thấy mình.
Triệu Nhân Tài hét lên: “Sao còn chưa tới nữa!”
“Đừng nhúc nhích, tôi tìm được anh rồi… Triệu Nhân Tài, anh chờ tôi một lát… Tôi sẽ tìm được anh ngay thôi…”
“Cô đang ở đâu? Tôi vẫn không thấy cô…”
“Ở đâu…?”
“Anh nhảy lên là có thể nhìn thấy tôi!”
Triệu Nhân Tài cảm thấy Tưởng Anh như đang trêu đùa mình, lập tức mất kiên nhẫn: “Con mẹ nó, ông ở ngay…”
Anh ta còn chưa nói hết, bỗng dưng bịt miệng lại.
Chờ đã.
Kẻ vừa rồi là Tưởng Anh thật sao?
Anh ta nhớ rõ Tưởng Anh là một con nhóc nhát gan, mấy con nhóc như vậy chỉ thích chờ người khác đến cứu, chứ không phải chủ động đi tìm người khác. Chẳng lẽ âm thanh này vọng lại từ lá bùa anh ta đã giẫm trúng sao?
Tờ giấy vàng chết tiệt đó biết thét chói tai!
Còn có thể chảy máu!
“Anh ở đâu?”
“Triệu Nhân Tài, sao anh không để ý đến tôi?”
“Anh nhảy lên đi, tôi sẽ tìm thấy anh mau thôi!”
Triệu Nhân Tài lạnh cả người, cũng không thèm đáp lời mà di chuyển nhanh hơn, muốn tránh xa Tưởng Anh đang đuổi theo mình. Anh ta điên cuồng chạy giữa làn sương trắng xa lạ, chỉ cần cứ chạy tiếp thì anh ta sẽ không bị bắt kịp.
Nhưng ngay khoảnh khắc anh ta vừa bắt đầu nhấc chân, cơn gió nhớp nháp đã theo bước chân anh ta phả vào tai Triệu Nhân Tài. Chẳng mấy chốc, anh ta nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo từ phía sau.
Tới!
Nó đuổi tới rồi!
Thứ gì đang đuổi theo anh ta vậy!
Triệu Nhân Tài càng chạy nhanh hơn, anh ta dùng hết sức bình sinh, thở hổn hển!
Tuy kém hơn vận động viên chạy nhanh, nhưng trải qua mấy năm nay bươn chải ngoài đời, anh ta cũng đã rèn được thể lực khá ổn, người bám đuổi sát sao đằng sau chắc chắn không phải Tưởng Anh! Vốn dĩ Tưởng Anh không thể theo kịp tốc độ của anh ta!
Nhanh hơn nữa! Mau hơn nữa!
Không thể bị bắt được!
Triệu Nhân Tài liều mạng phóng tới trước.
“Tôi biết anh đang ở đâu…”
“Đừng chạy nhanh vậy chứ…”
“Tôi thấy anh rồi, anh vẫn muốn chạy sao… Vẫn muốn chạy sao…”
“Tôi ở ngay sau lưng anh đây này…”
Triệu Nhân Tài hoảng sợ quay đầu lại, phát hiện trong sương mù dày đặc từ từ xuất hiện một bóng đen, nó còn cao hơn cả anh ta, giống hệt một người diêm dị dạng trong truyền thuyết đô thị.
Không được, không được!
Nhanh hơn nữa!
“Ha, bắt được anh rồi…”
Bóng đen càng lúc càng nhanh.
Triệu Nhân Tài hoảng hốt chạy nước rút, mình thực sự sẽ chết ở đây sao? Nhiệm vụ chết tiệt này chỉ mới bắt đầu được một tiếng đồng hồ thôi, anh ta chưa muốn chết, dựa vào đâu mà bắt anh ta chết chứ, dựa vào đâu!!!
Bước chân đến gần.
Đầu óc Triệu Nhân Tài trống rỗng, hình như có một bàn tay lạnh lẽo đặt sau lưng anh ta.
Anh ta không dám quay lại.
Thình lình.
Có người hét lớn: “Triệu Nhân Tài, anh mau chạy đến một chỗ nào đó đi, đừng cử động! Nó không tìm được anh đâu, anh đừng cử động!”