Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi

Chương 29: Chỉ đạo


Nói xong Lý quản gia nhanh chóng chuyển camera, định quay lại toàn bộ quá trình diễn xuất của Nhạc Kỳ Niên.

Nhạc Kỳ Niên cả khuôn mặt đều nhíu lại: "Thật muốn dùng nó luyện?"

"Nếu không thì sao? Cậu vẫn muốn luyện với tôi sao? Hay muốn luyện với lão Lý?" Diêm Dục hỏi.

Nhạc Kỳ Niên mặt ủ mày ê mà nhìn Diêm Dục. Cái chén cơm trong giới này quả thật không dễ ăn chút nào. Cậu lại bắt đầu hoài niệm chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》. Thà cho cậu đi đánh mười cái oán linh, cũng không muốn cùng tiểu thư Anna tập hun môi thế này.

Nâng lên nửa người trên của tiểu thư Anna, cạu cố gắng kiềm chế mà kề môi lại gần môi nó. Nhưng có vẻ môi cậu với môi tiểu thư Anna đều cùng một cực, giữa cả hai như có một nguồn lực vô hình gì đó tách ra mà bài xích lẫn nhau.

Mà không đúng, với một hình nhân ở đâu ra cái gì nguồn lực, chỉ là cậu vẫn không khắc phục được chướng ngại tâm lý của chính mình!

Nghĩ lại Bạch Thắng! Hồi kúc cậu ta tạp diễn còn cùng manơcanh hôn. Tất cả cũng chính là hy sinh vì nghệ thuật. Quả thật chỉ những người biết vượt qua chướng ngại tâm lý, ăn được khổ cực mới là bậc thượng nhân!

Huống hồ học cái kỹ thuật hôn này cũng không hại, sau này muốn lái xe còn dùng được. Có thể cậu còn nhờ nó mà ngộ ra được cốt truyện.

Diêm Dục nâng má, ngón tay bắt đầu không kiên nhẫn mà gõ tay vịn xe lăn.

Hắn cứ nghĩ rằng cho Nhạc Kỳ Niên học hôn môi với hình nhân sẽ dễ hơn so với người thật, nhưng.... Hắn sai rồi. Hắn sai hoàn toàn!

"Được rồi, cậu dừng lại đi!" Diêm Dục nói.

Nhạc Kỳ Niên như được ân xá, nhanh chóng buông nhẹ tiểu thư Anna.

Diêm Dục gỡ camera khỏi bệ đỡ, kêu lão Lý chuyển sang laptop, nhanh chóng mà dùng phần mềm hậu kỳ chỉnh sửa biên tập một chút, một đoạn BGM nhanh chóng ra đời, rồi xoay sang gọi Nhạc Kỳ Niên đến.

"Cậu xem coi mình giống cái gì?"

Nhạc Kỳ Niên bước đến nhìn vào màn hình, chỉ thấy bên trong khung cảnh u ám âm trầm, một thanh niên xinh đẹp nở nụ cười dữ tợn tay nâng lên mái tóc vàng của một nữ nhân, sau đó mở ra miệng to đỏ như máu.

"...... Giống tang thi muốn gặm mặt tiểu thư Anna." Nhạc Kỳ Niên bi thương mà trả lời.

Diêm Dục khép lại notebook. " Cậu ở phương diện diễn kinh dị rất có thiên phú."

Đối với một người diễn viên bình thường, càng là diễn tình cảm mãnh liệt thì sẽ càng khó mới đúng. Còn diễn viên ưu tú chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, một động tác nhỏ cũng khiến người xem nổi da gà. Đoạn casting lần trước, chính là muốn khảo nghiệm tính quyết đoán cùng biểu hiện của diễn viên. Nhạc Kỳ Niên hoàn mỹ mà thông qua. Khi cậu nở nụ cười đầy âm u và khủng bố, Diêm Dục quả thật đã nghĩ Lữ Từ chính là Nhạc Kỳ Niên.

Nhưng Diêm Dục nào có biết, thằng nhóc Nhạc Kỳ Niên này thuần túy chính là thể hiện được một đoạn đó, chứ trườnh lớp có thể nói là hoàn toàn không.

"Đừng mắng mà Diêm đạo, bình tĩnh, bình tĩnh." Nhạc Kỳ Niên vẻ mặt đưa đám mà nói.

Cậu cúi đầu, cổ áo rộng lộ ra một mảnh da thịt sau cổ. Diêm Dục vừa nhìn cái cổ trắng nõn kia, trong tâm chỉ có một loại kích động muốn cắn.

Cắn đến lúc đứa nhỏ này khóc lóc cầu xin thì hắn mới thả.

Cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng kiềm chế khảo khát khó nói, áp xuống tận sâu trong ý thức.

"Có phải hay không cậu chưa từng yêu?" Diêm Dục nói.

"Vâng..." Nhạc Kỳ Niên trả lời. Đừng nói là yêu, phim về tình yêu cậu còn chưa coi nữa là. Vì từ lúc xuyên qua thời đại này, có phút giây nào rảnh để cậu ngồi lại coi một bộ phim đâu.

"Chỉ thích coi phim kinh dị?" Diêm Dục không khỏi hoang mang mà nghĩ.

Nếu có thể đem chuyện đuổi quỷ trừ tà trong hiện thật làm phim kinh dị, thì chắc cũng vậy nhở? Nhạc Kỳ Niên gật gật đầu,

Diêm Dục đỡ trán: "Thôi, xem như hôm nay theo ý cậu."

Biệt thự của hắn ngoại trừ phòng tập, còn có một rạp chiếu phim gia đình. Nhạc Kỳ Niên quả thật khắc sâu cái cảm giác 'điểm xuất phát' của từng người. Cậu muốn xem phim, thì cùng Ultraman ngồi trước máy tính, có đôi khi Ultraman còn dùng thân che đi nửa cái màn hình. Còn Diêm Dục muốn coi phim, chỉ cần nhàn nhã ngồi trên ghế sofa mềm mại, một bên ăn bắp một bên coi phim, có 8 con Ultraman cũng chả thể che hết cái màn hình.

Cây chanh phía trên có quả, còn dưới cây chanh... Chỉ có tôi, Nhạc Kỳ Niên bi thương thầm nghĩ.

Diêm Dục để quản gia đi lấy mấy bộ phim về đề tài tình yêu nổi tiếng, lựa chọn một hồi, sau đó lấy ra một bộ có cảnh hôn, để Nhạc Kỳ Niên quan sát học tập. Từ 《 mỹ nhân kế 》tới 《 The Titanic 》, phân tích từng cảnh cho Nhạc Kỳ Niên nghe.

"... Đây là đạo diễn Hitchcock. Vì lúc ấy điện ảnh nước Mỹ ra quy định cấm các cảnh hôn nhau trên màn ảnh kéo dài quá 3 giây. Hitchcock bèn nghĩ ra cách để cho hai nhân vật chính cứ chạm môi nhau trong 3 giây là tách ra rồi lại làm lại, cứ thế kéo dài đến 2 phút rưỡi. Cảnh quay được giới phê bình đương thời ca tụng hết lời và gọi đây là "nụ hôn riêng tư và nhục cảm nhất" trên màn ảnh."

Nói đến lĩnh vực của mình, Diêm Dục quả thật thao thao bất tuyệt, Nhạc Kỳ Niên nghe nghe lâu lâu lại trộm nhìn hắn mấy lần. Người ta thường nói đàn ông khi chăm chú làm việc luôn độc đáo gợi cảm, lúc đó cậu còn không hiểu là gì, nhưng giờ phút này nhìn Diêm Dục cậu đã hiểu rõ câu nói đó.

Lúc đầu nhìn nam nữ trong màn hình ôm hôn nồng nhiệt Nhạc Kỳ Niên còn ngượng ngùng. Nhưng xem liên tục mất bộ, cậu bắt đầu mệt rã rời. Là một đạo sĩ có thời gian ăn ngủ cực kì quy luật, hiện tại đã dến giờ đi ngủ của cậu rồi. Trong phòng chiếu tối đen, chỉ có ánh sáng từ màn hình lớn phát ra, bên cạnh còn vang lên giọng nói đầy từ tính của Diêm Dục, quả thật trọn bộ ru ngủ, Nhạc Kỳ Niên ngồi bên này mí trên đánh nhau với mí dưới mơ màng chuẩn bị vào giấc.

Diêm Dục chuyên chú phân tích bên này bỗng nhiên cảm nhận đầu vai hơi nặng, vừa quay sang nhìn đã thấy nhóc con bên cạnh đã ngủ say sưa còn dựa đầu lên vai hắn.

Diêm Dục nhíu nhíu mày, lòng thầm nghĩ bản thân cố gắng giảng dạy nói hết nước miếng, vậy mà thằng nhóc này lại ngủ đến ngon lành? Nhưng nhìn lại thời gian thì hắn mới giật mình, đã khuya đến vậy rồi sao? Cả hai vậy mà trong phòng coi phim cũng đã được mấy tiếng.

Đạo sĩ cùng người tu tiên quả thật không giống nhau. Buổi tối vẫn phải ngủ.

Diêm Dục định đánh thức thằng nhóc bên cạnh, nhưng nhìn ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt nghiêng của Nhạc Kỳ Niên, phác họa hình dáng khuôn mặt thanh thuần tuấn tú càng thêm thâm thúy. Đặc biệt là hai cánh môi, hơi cong lên, như nụ hoa mới nở.

Diễm Dục bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng nguy hiểm: Nếu hiện tại hắn hôn lên cánh môi đó thì thế nào?

Trước khi đứa nhỏ thức dậy nhất định phải tách ra, cậu ta có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết nụ hôn đầu của mình hiên cho người nào.

Diêm Dục cúi đầu, kề sát vào môi Nhạc Kỳ Niên. Hô hấp của đứa nhỏ phảng phất bên tai, giống như gió xuân lay động lòng người.

Nhưng chỉ còn cách vài cm Diêm Dục lại dừng lại.

Dựa vào vai hắn mà ngủ đến ngon lành chính là đứa nhỏ tín nhiệm hắn, không lẽ hắn lại cô phụ sự tín nhiệm này sao?

Ở thanh niên bừng tỉnh phía trước liền tách ra, hắn có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết chính mình nụ hôn đầu

30 năm trong đời, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận cái gì gọi là trăm trảo cào tâm.

Cuối cùng, chỉ có thể nâng tay vuốt ve cánh môi của đứa nhỏ.

Xúc cảm mềm mại như bông.

Sau đó hắn khẽ vỗ vỗ đùi đối phương.

Nhạc Kỳ Niên bỗng nhiên bừng tỉnh.

"Thật xin lỗi Diêm đạo! Tôi ngủ quên mất!"

"Không có gì, chỉ tại tôi không suy xét thời gian." Diêm Dục cảm thấy mình như mấy giáo viên dạy qua giờ, "Hiện tại cũng đã khuya, cậu muốn ở lại ngủ một đêm không? Nhà cậu quá xa, giờ về sợ là quá trễ. Để tôi nhờ Lý quản gia dọn một phòng cho cậu."

"A?" Nhạc Kỳ Niên ngẩng đầu. Diêm đạo như vậy quan tâm đến vấn đề an toàn của cậu, quả thật thụ sủng nhược kinh mà, nhưng cậu cũng không thể ngủ bên ngoài.



"Không muốn?" Diêm Dục nhìn ra tâm tư trên mặt đứa nhỏ. Không lẽ cậu sợ ở nhà hắn qua đêm sẽ bị người khác hiểu làm? Cũng đúng, diễn viên ở nhà đạo diễn qua đêm, ngày hôm sau lại cùng nhau đến phim trường, không có drama mới lạ.

Tuy Diêm Dục đang nghĩ cậu sợ cùng hắn truyền ra tai tiếng. Thì Nhạc Kỳ Niên lại nói.

"Ý tốt của Diêm đạo tôi hiểu và xin cảm ơn, nhưng tôi nhất thiết phải về nhà."

"Vì cái gì? Trong nhà có người đang đợi cậu?" Diêm Dục nheo lại đôi mắt.

"Đúng vậy." Nhạc Kỳ Niên vẻ mặt nghiêm túc.

Tay Diêm Dục đang để trên tay vịn xe lăn bỗng nắm chặt. "Ai?" Hắn lạnh lùng hỏi.

Nhạc Kỳ Niên không phải nói cậu không có bạn gái sao? Vậy ai đang đợi cậu ở nhà?

"Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, thượng thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn." Nhạc Kỳ Niên nói.

Diêm Dục đỉnh đầu chậm rãi hiện ra chục dấu hỏi chấm??????????

Nhạc Kỳ Niên giải thích: "Hợp xưng Tam Thanh, là Đạo giáo thiên thần. Tôi mỗi ngày sớm muộn gì phải làm công khóa, còn phải dâng hương. Công khóa một ngày không thể bỏ."

Diêm Dục: "......"

Quả thật hắn quên thằng nhóc này là một đạo sĩ.

Diêm Dục bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút buồn cười. Nhạc Kỳ Niên đã nhiều lần nói bản thân không có người yêu, vậy mà hắn động một chút lại tự suy đoán rồi đố kị, có phải hay không tuổi già khó ở của hắn đã tới?

"Để tôi nói chú Lý đưa cậu về. Cậu về nhà nhớ nhắn cho tôi một tin." Tuy khá tiếc, nhưng Diêm Dục cũng chỉ có thể nói như vậy.

Hắn nhanh chóng gọi chú Lý đưa Nhạc Kỳ Niên về. Nhạc Kỳ Niên thì hoàn toànk hông biết vị đạo diễn trầm tĩnh ngồi xe lăn nhà mình đang có tâm tư nguy hiểm với mình, vẫn vô cùng cao hứng mà cáo từ.

Diêm Dục điều khiển xe lăn tiễn cậu ra tận cửa, sau khi nhìn chiếc Cullinan biến mất trong bóng đêm, hắn mới quay xe lăn trở lại phòng tập thể hình.

Mở lên laptop, tìm ra file quay lại cảnh diễn tập hôn môi của Nhạc Kỳ Niên với tiểu thư Anna, nhìn một lần, sau đó lại nhìn thêm lần nữa.

Ít nhiều gì hôm nay cũng có thu hoạch – Diêm Dục thầm nghĩ.

Đem laptop trở về thư phòng, hắn định thức cả đêm để biên tập lại video.

Ít nhất sau này cũng không cần đi coi cái chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》. Hắn đã có tư liệu mới.

Cũng chính vì cái tư liệu mới này... Hắn mới nhận ra bản thân có một đam mê kỳ quái.

***

Ngồi siêu xe trỏ lại nhà trọ đã là rạng sáng, Nhạc Kỳ Niên cảm thấy may mắn vì hiện tại trời còn hơi tối, nếu không hàng xóm nhất định sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tạm biệt chú Lý, sau đó cậu nhanh chóng lên nhà.

Bước vào cửa, Ultraman liền gấp không chờ nổi mà nhanh chóng bò ra khỏi balo.

"Diêm Dục không làm gì cậu chứ?" Nó ghé vào miệng balo, chống cằm gặng hỏi.

Nhạc Kỳ Niên một bên nhắn tin báo bình an cho Đường Vũ Thành cùng Diêm Dục, một bên thất thần nói: "Không có, ngài ấy chỉ cùng tôi coi mấy cái phim về đề tài tình yêu để tìm cảm giác."

Ultraman gật gật đầu: "Không thể tưởng được Diêm Dục còn rất nghiêm túc, cảnh đã tốt rồi mà còn muốn hoàn hảo hơn."

Là nguyên tác giả, khi thấy có người trân trọng tác phẩm của mình đương nhiên ai không vui vẻ hậnh phúc, Mạn San cũng không khác.

"Nhưng cuối cùng tôi cũng không học được gì." Nhạc Kỳ Niên thở dài, "Cho nên Diêm đạo chỉ có thể sửa lại kịch bản."

Ultraman "Sựt" một tiếng: "Thì ra là ngài a Nhạc đạo trưởng! Ngài hiện tại là một diễn viên! Mà có mỗi cảnh hôn cũng không diễn được, vậy sau này lữo kịch bản nào có cảnh giường chiếu nagfi phải làm sao?"

Nhạc Kỳ Niên không khỏi cả kinh: "Còn, còn cái này nữa hả?"

"Đương nhiên, nam diễn viên còn có thể giả nữ, còn có thể đóng phim đồng tính!" Ultraman làm như thật mà nói.

Nhưng nó không nói cho Nhạc Kỳ Niên biết, cái đó tùy thuộc vào diễn viên có nhận vai không. Dù sao Nhạc Kỳ Niên không biết, bị nó lừa còn lộ ra vẻ hoảng hốt, nhìn hài ghê.

Nhạc Kỳ Niên theo bản năng mà xoa môi chính mình. Nếu sau này Diêm đạo còn muốn hợp tác với cậu, còn muốn cậu diễn cái gì phim đồng tính, vậy có hay không hắn cũng sẽ dạy cậu diễn như tối qua?

Cùng Diêm Dục coi phim trong phòng chiếu tối tăm, coi những bộ phim hạn chế độ tuổi, sau đó...

"Cậu cười ngờ nghệch cái gì thế?" Ultraman hỏi.

"Không có gì!" Nhạc Kỳ Niên vội vàng thu lại biểu cảm, thầm nghĩ bản thân thật hư đốn sao có thể tưởng tưởng loại chuyện này, đối với Diêm Dục quả thật thiếu tôn trọng.

Cậu đem Ultraman từ trong balo lấy ra, sau đó đi dâng hương bên điện thờ, bắt đầu ngáp liên miên mà ngồi đọc kinh.

Khí trong lư hương bỗng nhiên hỗn loạm, phảng phất như suy nghĩ đang rối loạn hiện tại của cậu.

***

"Diêm đạo, cậu đem cảnh này sửa lại sao?" Quay phim cầm kịch bản mới, rất hoang mang.

Diêm Dục là người từ nước I du học trở về, phong cách lớn mật, cảnh hôn trước nay luôn yêu cầu diễn viên diễn trực tiếp, tuyệt đối không có cái chuyện xài góc quay thị giác lừa gạt khán giả.

Kịch bản lúc đầu chính là Lữ Từ cùng Phong Thiên Hoa hai người tình cảm mãnh liệt ôm hôn, hiện tại đổi thành tá vị.

· quay tá vị - nghĩa là đạo diễn sẽ quay những góc khuất để đánh lừa thị giác người xem.

"Ừm." Diêm Dục ngắn gọn mà trả lời, cũng không giải thích một chứ, cũng không nói vì sao mình lại đổi thành như vậy.

Ngày hôm qua rất nhiều người thấy Diêm Dục đưa Nhạc Kỳ Niên về, nghe nói còn muốn đích thân dạy diễn. Đương nhiên, chỉ dạy thế nào, mọi người đều không rõ, nhưng nghe nói Diêm Dục am hiểu chuyện điều giáo diễn viên, ai được hắn điều giáo đều phảng phất như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc trong kiếm hiệp. Thông hiểu mọi thứ.

Cho nên quay phim nghĩ rằng, những cảnh quay hôm nay nhất định thuận lợi, một lần là qua. Dù gì Diêm đạo đã ra tay thì gạo chỉ có thể ra bột. Nhưng quay phim cũng không hiểu vì sao dạy một đêm vậy mà sáng nay Diêm Dục lại sửa kịch bản...

Quay phim cũng hợp tác với Diêm Dục rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu hắn thấy Diêm Dục thỏa hiệp với diễn viên như vậy.

Không lẽ Nhạc Kỳ Niên không thông hai mạch Nhâm Đốc, khiến Diêm Dục bó tay. Hoặc là Nhạc Kỳ Niên quá lợi hại, đến nỗi Diêm Dục phải đầu hàng sửa kịch bản?

Bất quá đây cũng là ý của đạo diễn, quay phim cũng không dám nói gì, chỉ có thể làm theo.

Ngoại trừ cảnh hôn, thì những cảnh sau đó của Nhạc Kỳ Niên và Thu Lê phát huy tốt vô cùng. Thu Lê nổi danh là nữ diễn viên thuộc phái thực lực, ứng phó mấy tiểu tiết như trở bàn tay. Mà Nhạc Kỳ Niên cũng không cần bức bách chính mình phải hôn người khác, nên biểu hiện cũng tự nhiên vô cùng.

Thuận lợi qua cảnh, Nhạc Kỳ Niên không khỏi thở ra. Cậu xoay sang hướng Diêm Dục ngồi nhìn vài lần, hy vọng thấy được biểu tình khen ngợi của hắn. Nhưng từ đầu tới cuối Diêm Dục cũng đều nói chuyện với quay phim coi canh chính góc quay cảnh tiếp theo thế nào, căn bản không nhìn về phía cậu, giống như cậu chỉ là không khí.



Nhạc Kỳ Niên mếu máo, trong lòng dâng lên cảm xúc ấm ức khó hiểu.

Chỉ hy vọng Diêm Dục nhìn cậu vài lần.

Sau đó Nhạc Kỳ Niên quay cùng Bạch Thắng, cả hai phối hợp vô cùng thuận lợi.

Thời điểm nghỉ trưa, Bạch Thắng lén lút đến bên cạnh Nhạc Kỳ Niên, dùng bả vai đụng đụng cậu: "Cậu hôm qua đến nhà Diêm đạo sao?"

"Đúng vậy." Nhạc Kỳ Niên lấy cơm hộp nói.

"Nhà Diêm đạo thế nào? Khủng bố đúng không?"

Nhạc Kỳ Niên nghe không khỏi bật cười. Trong mắt Bạch Thắng Diêm Dục là cái loại người gì, đại ma vương hay khủng long bạo chúa?

"Thì... Cũng chỉ là biệt thự." Nhạc Kỳ Niên ê ẩm mà nói, "Còn có hồ nước cùng cá chép. Tôi mà có căn nhà như vậy, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh."

"con người phải có ước mơ! Nói không chừng bộ phim đạo bạo, cậu một đường lên thẳng thành sao hạng A!" Bạch Thắng nói, "Cẩu phú quý vô tướng quên, đến lúc đó đừng có quên người anh trai thân thiết này a!"

"Được!" Nhạc Kỳ Niên nhàn nhạt trả lời, "Cậu chừng nào mua biệt thự cũng đừng quên tôi, khi đó tôi coi phong thủy giùm!"

Bạch Thắng dùng sức gật đầu: "Được, được! Chờ lần sau lại mua biệt thự, nhất định mời cậu đến xem! Không bao giờ mời mấy cái đại sư phong thủy kia nữa!"

Nhạc Kỳ Niên nhanh chóng bắt được mamh mối trong câu nói của Bạch Thắng "lần sau lại mua"? nói cách khác Bạch Thắng đã từng mua.

Huhuhuhuh, người với người quả là càng so càng xa mà.

Hai người lải nhải thảo luận chuyện dán bùa, đặt nội thất theo hướng, hoàn toàn không nhận ra trước cửa phòng hóa trang xuất hiện bóng dáng một chiếc xe lăn.

Diêm Dục không định giống lần trước cùng họ ăn cơm. Vì trải qua cả đêm 'luyện tập', hôm nay lại đối diện nhóc con kia, hắn co chút xấu hổ.

Hắn chỉ là trầm mặc mà đi ngang qua, ở trước phòng hóa trang dừng lại một chút, để nghe bên trong bọn họ nói gì.

Cái gì mà biệt thự? Nhạc Kỳ Niên định mua biệt thự sao?

Trong đầu Diêm Dục lại phát họa ra cái sân nhà của mình, con ngươi trầm xuống, âm thầm ghi nhớ từng lời.

***

Đối với Nhạc Kỳ Niên, ở chỗ nào cũng không quá quan trọng, nhưng cậu vẫn muốn tìm nhà mới.

Hôm qua sau khi quay xong, chủ nhà bỗng dưng đến tìm cậu.

"Tiểu Nhạc, nghe nói cậu hiện tại là đại minh tinh rồi!" chủ nhà là một bà dì hơn 60, khuôn mặt hiền từ, Nhạc Kỳ Niên nhìn tướng mạo bà hiền lành nên đối với bà rất có thiện cảm.

Hơn nữa, chủ nhà chưa bao giờ để ý chuyện cậu đốt nhang bái thần, có đôi khi gặp nhau còn cùng cậu nói vài câu!

Đáng tiếc hôm nay chủ nhà lại mang đến tin xấu.

"Tiểu Nhạc à, dì cũng không muốn vòng vo với con. Nên: phòng này dì định cho người khác thuê." Chủ nhà nói tiếp, "Thân thích nhà dì có đứa nhỏ năm nay cao trung, đảo mắt liền lên cao tam, mỗi ngày đi từ nhà đến trường quá mệt mỏi, nên muốn thuê lại căn phòng này. Nên hôm nay dì đến tìm con. Con cũng biết đứa nhỏ học cao tam cũng không dễ dàng, giờ còn phải mệt mỏi việc di chuyển thì thật tội. Nên dựa theo hợp đồng, dì trước tiên cũng nên báo cho con, con xem..."

Dì chủ nhà không nói hết câu, nhưng Nhạc Kỳ Niên cũng hiểu ý bà muốn nói gì.

Học cao tam quả thật không dễ dàng. Hoa quốc tự cổ chí kim đều đặt chuyện đọc sách lên hàng đầu, cái gọi là "Tất cả mọi thứ đều là hạ cấp, chỉ có việc học mới gọi là cao cấp". Học sinh cao tam cố gắng học tập, phụ huynh đều bằng lòng nguyện ý trả giá hết thảy.

Nhạc Kỳ Niên đương niên không cùng học sinh năm cuối hơn thua. Cậu cũng có ý nghĩ chuyển nhà từ trước, hiện tại tài khoản so với trước cũng dư dả, nên bản thân cậu cũng muốn tìm một chỗ hoàn cảnh tốt hơn. Nơi ở hiện tại cũng ổn, nhưng an ninh quá kém, đến một người bảo vệ gác cổng cũng không có, cửa mỗi nhà cũng không phải cửa sắt chống trộm mà chính là cửa sắt kiểu cũ của hơn 20 năm trước, cậu trước đó nhìn cách cửa còn hoài nghi chỉ cần cây kẹp tăm là chính mình còn có thể mở cánh cửa này chứ đừng nói chi đến ăn trộm. Mà những hộ gia đình ở đây không sợ trộm, cũng chính là vì ăn trộm cũng không thèm ngó đến cái địa phương bần cùng này.

Cậu hiện tại cũng có chút danh tiếng, nên phải suy xét cho an toàn bản thân. Nhất là cái gọi là paparazzi rồi fan cuồng gì gì đó.

Lần trước gặp paparazzi, nếu không nhờ Ultraman 'vì nghĩa quên mình' thì có lẽ hiện tại thông tin của cậu đã nhốn nháo trên mạng rồi. Nhưng cứu nhất thời đâu cứu được mãi mãi. Chờ sau khi bộ phim 《 bạn sẽ không biết cái chết là gì》 chiếu, Mạn San lúc đó cảm thấy mỹ mãn mà đi vãng sinh, Nhạc Kỳ Niên cũng không thể tìm đại một cô hồn dã quỷ nào khác mà nhét vào Ultraman để làm bảo vệ cho mình?

Còn fan cuồng thì càng khủng bố hơn! Đường Vũ Thành cũng nói qua với cậu "Bọn họ nửa đêm có thể lẻn vào phòng khách sạn của cậu, đứng kế bên giường cậu mà chụp trộm", "Vừa tắm xong bước ra liền phát hiện trên giường khách sạn bỗng dưng xuất hiện một người đang ngồi cười với mình",... nghe xong Nhạc Kỳ Niên sợ tới mức run bần bật. Phải nói, khi cậu đối mặt với quỷ quái mặt cũng không đổi sắc, nhưng mấy cái hành động của những vị fan cuồng đó có thể khiến cậu bị tâm lý, lo lắng đề phòng cả tối. Quả thật người so với quỷ nhiều cái còn đáng sợ hơn!

Tuy đã có ý nghĩ chuyển nhà từ sớm, nhưng Nhạc Kỳ Niên không đi quay phim thì cũng phải đi quay chương trình game show, nên chưa có thời gian đi coi nhà, chuyện này vẫn như vậy kéo dài đến giờ. Hiện tại chủ nhà cũng hạ lệnh trục khách, xem ra việc chuyển nhà là việc cấp bách hiện tại.

"Con biết rồi ạ, mấy ngày này con sẽ tìm nhà mới."Nhạc Kỳ Niên nói.

Chủ nhà tươi cười rạng rỡ: "Khi chừng nào con dọn, nói với dì một tiếng, dì gọi người hỗ trợ."

Đưa tiễn vị chủ nhà, Nhạc Kỳ Niên thở dài, mở máy tính, bắt đầu lướt vào trang web cho thuê nhà.

Đang lúc lướt thì Đường Vũ Thành gọi tới.

"Tiểu Nhạc, 《 ai là Thông Linh Vương 》 kịch bản tập mới có rồi nè." Người đại diện nói.

"Lần trước xảy ra án mạng, em còn tưởng chương trình này cất xó luôn rồi chứ." Nhạc Kỳ Niên trêu chọc.

"Ầy, đâu giống nhau. Mạn San là lúc phát sóng trực tiếp mà hung thủ muốn giết người, nên ảnh hưởng không tốt. Còn tập kì trước là án mạng năm xưa. Các cậu còn có công bắt cướp, vạch trần hung thủ giết người, cái đó gọi là thấy việc nghĩa hăng hái làm. Anh còn định xin phần thưởng về chuyện đó cho cậu." Đường Vũ Thành nói vô cùng nhẹ nhàng, "Tập kì này cũng đơn giản lắm, chính là mọi người cùng Viện bảo tàng Lục Giang thị hợp tác – tìm ra văn vật."

"Dùng năng lực thông linh tìm văn vật?" Nhạc Kỳ Niên nhướng mày, nghe có chút hứng thú.

"Không sai. Tổ chương trình đã đem hàng thật với hàng giả trộn lẫn với nhau, để các thí sinh tự tìm. Ai tìm ra hàng thật sẽ thắng."

Nhạc Kỳ Niên nghĩ đến một vấn đề: "Còn nếu em dùng tri thức để giám định, không dùng năng lực thông linh, vậy có được tính là thắng không?"

"Vẫn được!" Đường Vũ Thành nói, "Tập kì này một là dùng năng lực thông linh, hai là dùng tri thức của chính mình. Lúc đó còn có các chuyên gia trong lĩnh vực được mời làm giám khảo. Quá hợp để cậu thể hiện sự uyên bác của mình! Thử nghĩ xem, sau khi cậu tìm được hàng thật, các giám khảo hỏi 'Tiểu Nhạc, cậu dựa vào đâu để chọn vật đó? Là thông linh ra sao?', cậu khi đó hơi mỉm cười nói 'không có, thật ra tôi có xem qua một chút kiến thức về giám định văn vật'. Lúc đó khỏi phải nói, quá dữ cậu là số 1."

Nhạc Kỳ Niên dở khóc dở cười, Đường Vũ Thành đúng là có phong cách riêng để dẫn nghệ sĩ mà.

"Trong đó đề cập đến một ít tư liệu về lịch sử khảo cổ, cậu bỏ chút thời gian đọc nó đi. Tôi đưa cậu một phần, chỉ cần học thuộc, chuyện quá dễ với cậu mà."

Nhạc Kỳ Niên mở ra hộp thư vùa có tin báo, click vào thư mới mà Đường Vũ Thành vừa gửi. Ngoại trừ kịch bản của tổ chương trình, còn có một tệp tin lớn, đúng là tư liệu văn vật mà Đường Vữ Thành tìm kiếm chuyển qua.

Trong đó bao gồm không ít ảnh chụp. Nhạc Kỳ Niên nhìn những tấm hình, sau đó lướt mắt qua mấy cái tên mà nhóm chuyên gia khảo cổ tìm được nó đặt tên: "Ung Thấu Điêu Tì Hưu văn bạch ngọc bích...... Ung Thanh Châu diêu bạch men gốm lam màu thụy thú văn sứ lư hương...... Ung Long Văn đồng thau Thái Cực bát quái kính......"

Nhìn đến kính bát quái, đồng thử Nhạc Kỳ Niên bỗng đứng khựng.

A, cái đó không phải đồ của cậu sao!

Kính bát quái đó chính là bảo bối tương truyền qua từng đời của Huyền Thanh Quan, có thể làm yêu ma hiện hình, từ trước đến nay chỉ có quan chủ từng đời kế thừa.

Sư phụ sau khi qua đời, Nhạc Kỳ Niên cầm kính bát quái cùng sư đệ xuống núi. Mỗi ngày đều ôm nó trong ngực, không thể nào nhìn nhầm.

700 năm trươc cậu 'tử vong'. Theo thuyết cái kính bát quái phải truyền xuống cho sư đề. Hiện tại hậu nhân sư đệ còn, vậy mà kính bát quái lại không trong tay truyền nhân mà thành văn vật trong viện bảo tàng?