Lục Áo đi theo Tống Châu tìm một con hẻm vắng người, trực tiếp thuấn di về nhà.
Khi trở về cái sân nhỏ yên tĩnh của mình, Lục Áo bỗng cảm thấy toàn thân được thả lỏng.
Cậu ngồi trên ghế dựa híp mắt cảm thán, "Vẫn là ở nhà tốt nhất."
"Đương nhiên rồi." Tống Châu xách hành lý của cậu về phòng ngủ, anh thò đầu ra hỏi, "Buổi tối em muốn ăn gì?"
"Ăn gì cũng được." Lục Áo nằm dưới mái hiên, lại bổ sung thêm một câu, "Ăn thịt là được."
Tống Châu đi tới, khẽ xoa xoa đầu cậu, "Em đợi một lát, anh đi nhà ăn cơ quan đóng gói một phần."
Lục Áo cọ cọ bàn tay anh, vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
Tống Châu mang theo hộp thức ăn về cơ quan, khoảng 10 phút sau anh lại trở về.
Lục Áo lúc này vẫn còn nằm trên cái ghế dựa, lười biếng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tống Châu đi qua kéo tay cậu túm người đứng dậy, "Ăn cơm xong rồi ngủ."
Lục Áo trở tay ôm lấy thắt lưng anh, "Nghỉ thêm xíu nữa."
"Mệt vậy sao?"
"Mệt tim, em vừa lên mạng tìm kiếm thì thấy trên đó có rất nhiều thảo luận về em."
Tống Châu nắm lấy cổ tay cậu, thuận thế ngồi xuống ghế dựa, dịu dàng hỏi, "Trên mạng nói thế nào?"
"Gì cũng có hết." Lục Áo xoay người ngồi xuống ghế khác, lấy điện thoại ra tìm kiếm cho anh xem, "Có người cho rằng vận may em tốt, vái em sẽ được may mắn, có người thì nói đây là chuyện vô căn cứ, hai bên cãi nhau âm ĩ."
Tống Châu tỉ mỉ nhìn từng dòng, sau đó có chút đăm chiêu hỏi: "Còn bị chuyện này làm cho bối rối sao?"
Lục Áo quay đầu lại, trong mắt tràn đầy khó hiểu, "Ừm?"
Tống Châu nói, "Nếu em cảm thấy bối rối, anh sẽ cho người chặn lại những từ quan trọng."
"Từ từ!" Lục Áo trợn tròn mắt, "Còn có thể như vậy sao?"
"Sao lại không được?" Tống Châu ôm hờ cậu tránh cho cậu bởi vì mất cân bằng mà ngã xuống, "Kỹ thuật của con người phát triển như vậy, nếu thực sự không muốn bị người ta tìm kiếm, chỉ cần chặn lại trên mạng thì một chút tin tức cũng sẽ không bị người ta đào được."
Lục Áo ngẫm lại cũng phải, bình thường cậu chỉ là không chú ý tới điều này, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng nó không tồn tại.
"Mở mang kiến thức rồi." Lục Áo cảm thán xong, cậu có chút do dự, "Để em suy nghĩ đã."
Tống Châu đưa tay ra ngoắc ngoắc cằm của cậu, ngồi bên cạnh nói, "Nghĩ cái gì?"
"Người đang thảo luận bình thường, đột nhiên cứ vậy xóa đi kết quả thảo luận của người ta, hình như cũng không tốt lắm."
Lục Áo nói xong cũng cảm thấy mình mâu thuẫn quá.
Cậu tự giễu cười một cái, "Thôi, ăn cơm trước."
Tống Châu xoa nhẹ đầu cậu một cái, "Được, em cứ suy nghĩ đi."
Tống Châu không phụ sự mong chờ của cậu, bữa tối hôm nay toàn bộ đều là món cậu thích ăn.
Trong đó có món dưa thịt heo chiên giòn sốt chua giọt đặc biệt khoái khẩu, thịt chiên heo chiên giòn, phần (trái) thơm chua ngọt, thịt và rau củ được kết hợp vừa đúng.
Những món khác trên bàn còn thừa một chút, chỉ có mỗi món này được Lục Áo ăn sạch sẽ.
Cơm nước xong, Lục Áo chủ động đi thu gọn bàn.
Hôm nay Tống Châu mang về khá nhiều thức ăn, bọn họ không thể ăn hết toàn bộ.
Thức ăn còn dư cậu không định để lại mai ăn mà sẽ trộn chung với hạt kê, thêm chút rau dưa vào đem cho ngỗng ăn.
Cơm nước xong Lục Áo đã mệt tới không chịu nổi, nhưng câu vẫn nhớ thương game đã lâu ngày không đụng tới, cậu cưỡng chế kéo Tống Châu làm nhiệm vụ trong game cùng mình.
Làm xong nhiệm vụ thì đến thời gian bàn chuyện với công ty UG.
Lục Áo xem hết toàn bộ giấy tờ họ gửi đến, các thủ tục được đối phương làm rất đầy đủ, thoạt nhìn là công ty hợp pháp.
Hạng mục này khá đơn giản, thù lao họ đưa ra cũng rất cao.
Lục Áo nhìn điều kiện mà bọn họ đưa ra, cậu bàn bạc với Tống Châu một hồi mới đồng ý.
Hạng mục này tuần sau mới bắt đầu, đến chừng đó đã là tháng 11 rồi.
Cậu sẽ có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, cảm thấy cũng được.
Lục Áo xác định xong, lại bàn với đối phương về hợp đồng.
Đêm đó hai bên xác nhận xong hợp đồng, quá trình bàn hợp đồng kéo dài khá lâu, mãi đến khi hơn 12 giờ, Lục Áo mới xử lý xong việc này, cậu chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Vì ngủ quá trễ nên kết quả là sáng hôm sau cậu dậy trễ, Tống Châu đã kêu cậu hai lần rồi, nhưng cậu vẫn không thể tỉnh nổi, cuối cùng Tống Châu đành hôn hôn cậu rồi tự mình đi làm.
Không biết nằm trên giường nướng bao lâu, Lục Áo mới bị một tiếng gõ cửa làm thức giấc.
Bị đánh thức làm cậu cảm thấy bực mình, cậu mò mò điện thoại ở tủ đầu giường nhìn mới phát hiện giờ đã hơn 10 giờ sáng rồi.
Mặt trời ngoài kia đã treo cao lắm rồi, Lục Áo cũng không tiện trách người gõ cửa làm ồn cậu đi ngủ.
Cậu cào cào tóc mình, để cái đầu tổ quạ ấy ra ngoài mở cửa.
Vừa mở cửa, cậu nhìn thấy Lâm Tê Nham đang đứng bên ngoài.
Lục Áo giương mắt nhìn cậu ấy, "Sao cậu về sớm thế, không phải đang đi theo giáo sư Hoàng để chụp hình sao?"
Lâm Tê Nham đi theo cậu vào nhà, "Tạm thời không cần chụp nữa."
"Hửm?"
Lâm Tê Nham giải thích: "Hạng mục của chúng ta không phải làm rất tốt hay sao, sau khi thành công trồng được san hô, đồng nghiệp của giáo sư Hoàng liên hệ nói với ông rằng muốn qua đây xem thử, hiện tại hai đội đã hợp nhất rồi, trong đội có rất nhiều người, có cả thợ chụp ảnh chuyên nghiệp nên không cần tôi giúp nữa."
Lục Áo cau mày, "Có người muốn tranh công sao?"
Lâm Tê Nham trước đó chưa từng nghĩ đến vấn đề này, trên mặt cậu lộ ra vẻ ngập ngừng, "Chắc không đến nổi đâu? Tôi thấy hai đội ở chung rất tốt, cũng không phải kiểu có mâu thuẫn gì, có lẽ chỉ đơn thuần hợp tác thôi. Tôi cũng không rõ lắm, giáo sư Hoàng bảo tôi về nên tôi về."
Lục Áo gật đầu, "Cậu vào trước đi, tôi vừa mới dậy, đợi rửa mặt xong sẽ nói chuyện tiếp với cậu."
"Sao hôm nay cậu dậy trễ thế, bình thường dậy sớm lắm mà?"
"Tối qua ngủ trễ." Lục Áo ngáp một cái, "Cậu vào phòng khách ngồi trước đi, khát thì tự mình châm trà uống."
"Biết rồi, cậu đi nhanh đi rửa mặt đi, tôi tự xử được rồi."
Lục Áo rửa mặt xong, một thân nhẹ nhàng khoan khoái bước vào phòng bếp tìm bữa sáng mà Tống Châu làm cho cậu.
Hôm nay Tống Châu cho cậu 2 phần cơm trứng Omurice.
Khẩu phần siêu to, bên trong là cơm chiên hải sản, bên ngoài là trứng được chiên màu vàng kim, bên trên cho thêm một chút tương cà chua và thịt sốt tiêu đen.
Loại này trang trí xa xỉ này vừa nhìn liền biết sản phẩm của cơ quan Tống Châu.
Lục Áo bưng dĩa lớn ra phòng khách, hỏi Lâm Tê Nham, "Có muốn ăn chút bữa sáng không?"
Lâm Tê Nham nhìn cái dĩa trong tay cậu, nhịn không được nói: "Chỗ này của cậu phải chỉ một chút đâu."
Lâm Tê Nham cúi đầu nhìn bụng mình, rồi lại nhìn phần cơm trứng Omurice siêu to của Lục Áo, nhịn không được nói:" Tôi phát hiện ra tâm tình của Tống Châu có lẽ giống bà nội tôi vậy, sợ cậu bị đói."
Lục Áo nhìn vẻ mặt chính trực của Lâm Tê Nham, khẽ cau mày, "Cậu xác định muốn đem bạn trai tôi so sánh với bà nội cậu sao?"
Lâm Tê Nham cười khúc khích một hồi rồi thoáng cười phá lên, hơn nữa ngày mới vẫy vẫy tay nói, "Thôi, so vậy kỳ lắm."
Lục Áo ăn một muỗng cơm to, đợi cậu ấy cười xong, mới hỏi:" Hôm nay cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Lâm Tê Nham vỗ đầu mình, "Cậu không nói tôi cũng quên mất. Chuyện đầu tiên, giáo sư Hoàng nhờ tôi truyền lời lại với cậu. Ông ấy nói bọn họ tìm thấy con thuyền thích hợp hơn rồi, cảm ơn cậu cho bọn họ mượn lâu như vậy, bây giờ có thể lái về rồi."
Lục Áo gật đầu.
Lâm Tê Nham cười cười, "Thực ra câu gốc của giáo sư Hoàng còn khách sáo hơn, đây là tôi tổng kết lại những ý chính thôi, cậu nghe tạm vậy."
Lục Áo gật đầu, lại hỏi:" Chuyện thứ 2 là gì?"
"Này là tôi tìm cậu." Lâm Tê Nham chống tay trên bàn, hai mắt nhìn cậu, nghiêm túc hỏi, "Cậu có muốn nuôi một con chó không?"
Lục Áo giương mắt nhìn, có chút kinh ngạc.
Lâm Tê Nham nói:" Tôi có một người bạn, Alaska nhà người này sinh một bầy chó con, tổng cộng có 5 con, sau khi đem tặng cho bà con bạn bè thì còn 2 con, người này hỏi tôi có muốn nuôi không."
"Cho nên?"
"Có đôi khi tôi hay đi công tác ở ngoài, mà nhà bà nội tôi thì không tiện nuôi chó lắm."
"Chó Alaska là loài chó cỡ lớn, nếu như không chú ý bị nó đụng trúng, bà nội sẽ dễ bị thương lắm. Bạn tôi lại gấp muốn đem chó đi tặng nên tôi mới chạy qua hỏi cậu."
Lục Áo đã nghe qua danh tiếng của Alaska rồi, "Chó? Alaska không phải rất mắc sao? Hẳn sẽ không thiếu người đòi nuôi đâu?"
"Bây giờ rớt giá rồi, chó con người thường tự mình nhân giống cũng chỉ vài trăm tới hơn 1.000, mà hiện tại thành phố đang có lệnh cấm chó cỡ lớn, muốn ở thành phố nuôi chó cũng khó."
Ngón tay Lục Áo động động, trên mặt lộ vẻ trầm tư.
Lâm Tê Nham bổ sung: "Chó con nhà cậu ta đã hơn 2 tháng, vaccine cũng tiêm 2 mũi rồi thì phải, bây giờ nó còn ở đang ở nhà. Nhà bọn họ không lớn lắm, 1 mẹ 2 con, 3 con Alaska phá banh cái nhà, giờ cậu ta chỉ nghĩ muốn nhanh chóng đem chó tặng đi, cậu ta năn nỉ tôi giúp đỡ tìm người."
Lục Áo thực sự có chút động lòng.
Từ nhỏ tới lớn, cậu chưa từng nuôi qua thú cưng, nếu có chó, bọn họ mỗi ngày dẫn chó đi dạo sẽ rất tiện.
Huống chi ở dưới quê, không gian hoạt động của nó sẽ lớn hơn ở thành phố nhiều, tính ra nuôi nó cũng sẽ không tính là làm nó tủi thân.
Lâm Tê Nham thấy cậu có ý rồi liền nhẹ nhàng huých đầu gối của cậu, nói: "Nuôi đi, chủ chó cũng vừa ý cậu."
"Từ từ!" Lục Áo giương mắt nhìn cậu, nghi ngờ, "Cái gì mà chủ chó cũng vừa ý tôi?"
Lâm Tê Nham cười rộ lên, lộ một hàm răng trắng tinh, "Không phải vận may của cậu đặc biệt tốt hay sao? Chủ chó nghe xong danh tiếng của cậu, cảm thấy cho cậu nuôi sẽ không sai đâu. Nếu cậu bằng lòng nuôi, cậu ta còn đích thân chạy tới giao chó cho cậu."
Lục Áo xoa xoa ấn đường, "Để tôi suy nghĩ đã, chờ Tống Châu về, hỏi ý kiến của anh ấy."
Lâm Tê Nham nói: "Không phải cậu đã thầu 1 ngọn núi sao? Còn còn nuôi một đàn ngỗng, nếu nuôi thêm 1 con chó giữ nhà sẽ càng thêm tuyệt vời."
Lục Áo gật đầu,"Tôi suy nghĩ đã, tối sẽ trả lời cậu."
Chiều Lục Áo đợi Tống Châu về, vui vẻ bàn với anh chuyện nuôi chó.
Tống Châu không phản đối.
"Nếu em muốn nuôi thì nuôi, dù sao nhà mình đủ rộng mà."
Hai mắt Lục Áo sáng lên, "Chỗ đúng là đủ lớn, nhưng mà nuôi một con chó to như vậy, nhất định sẽ tốn thời gian để chơi cùng nó, mỗi ngày sáng tối đều phải dắt chó đi dào, còn phải hốt phân, ngày nào cũng tốn nhiều thời gian trên người nó, không biết chúng ta chó chăm nổi hay không thôi?"
Tống Châu thuận miệng nói: "Này không có việc gì, nếu như lười chăm, đến lúc đó có thể nói chuyện với nó thử, bảo nó tự mình lo cho bản thân."
"Hả?" Lục Áo cảm thấy ngoài ý muốn, "Như vậy cũng được sao?"
"Sao không được? Chúng ta nuôi ngỗng cũng có thể nói chuyện với chúng được, chó thông minh hơn ngỗng nhiều, đến chừng đó nói với nó một tiếng, nó sẽ tự dắt mình đi dạo, tiếp theo quy định thời gian đi vệ sinh nữa sẽ ổn."
Lục Áo không ngờ phi nhân loại nuôi chó lại đơn giản đến thế.
Cậu không khỏi động lòng, "Nói vậy hình như khá ổn, vậy chúng ta nhận nuôi nó nhé?"
"Nuôi đi. Em nhờ Lâm Tê Nham hỏi thăm tình huống trước, đến chừng đó chúng ta đi đón nó về."
"Được, giờ em lên Wechat nói với cậu ấy một tiếng."
Rất nhanh Lục Áo nhắn tin cho Lâm Tê Nham.
Lâm Tê Nham bên kia cũng mau chóng trả lời: Nhà cậu ta có 2 con chó con, 1 con đực 1 con cái, các cậu muốn con nào?
Lâm Tê Nham: [ Hình ảnh ] [Hình ảnh] [Hình ảnh]
Lâm Tê Nham: Tôi thấy hai con không khác nhau lắm, chó đực thì dễ triệt sản hơn, tùy theo sở thích của mỗi người vậy.
Lục Áo đứng lên đưa điện thoại cho Tống Châu xem, vẻ mặt cậu mong chờ, "Chúng ta nuôi con nào?"
Tống Châu cẩn thận so sánh từng ảnh, " Em thích con nào hơn, hoặc mình nuôi chó đực nhé? Dễ chăm hơn."
Lục Áo cúi đầu nhìn hình, ngón tay vuốt vuốt bên hông điện thoại, cuối cùng gật đầu, "Được, nuôi chó đực đi."
Cậu nói xong lầm bầm thêm 1 câu, "Nếu nuôi chó cái, nói thế nào cũng cảm thấy trong nhà nhiều thêm một cô gái, làm gì cũng không tiện."
Tống Châu cười, "Sẽ không thông minh đến độ đấy đâu."
"Chỉ làm một ví dụ thôi."
Lục Áo và Tống Châu đều thuộc tuýp người hành động.
Thứ 7 tuần đó, bọn họ liền lái xe đi rước chó con về.
Lục Áo vì nuôi chú chó con này, còn đặc biệt mang theo một cuốn sổ tay, ghi chép lại mọi thứ, từ thức ăn cho chó, đồ ăn vặt đến chuyện đi vệ sinh, dây dắt chó, mẹo nhỏ giúp chó con khỏe mạnh vân vân.
Cho dù cậu còn chưa bắt đầu nuôi, cũng không tính là tay mơ hoàn toàn.
Chó con vừa nhận nuôi tròn xoe như bánh trôi, lông tơ toàn thân xõa tung, bụng thì mềm mại, sau khi bé con nhìn thấy cái sân nhỏ nhà Lục Áo còn hú vài tiếng non nớt, trong đôi mắt long lanh tràn đầy tò mò.
Sau khi Lục Áo nhận nuôi chó, cả người đều cực kỳ hưng phất, ôm chó con yêu thích không buông tay, thấy chó con có biểu hiện như vậy, cậu xoa nhẹ bụng nó một chút.
Chó con ở trong sân nhà Lục Áo có chút bất an, ngửi đông ngửi tây một hồi còn phát ra vài tiếng lầm bầm từng trong lỗ mũi.
Lục Áo mở một lon đồ ăn vặt cho nó, chó con ăn xong, liền chìa cái lưỡi nhỏ màu hồng nhạt liếm liếm chóp mũi mình, im lặng nằm úp sấp ở một góc.
Lục Áo đem nó nhét vào ổ chó đã chuẩn bị trước đó, cậu vuốt ve cái bụng mềm mại, quay đầu lại nói với Tống Châu: "Nó béo như vậy, hay gọi Nhóc Béo nha?"
Cậu nói xong câu này, bé con dưới tay "uông" một tiếng, hai mắt to tròn nhìn bọn, tựa hồ không thích cái tên này lắm."
Tống Châu ngồi xổm xuống, ngón tay anh chọc chọc hàm của bé con, cười khẽ, "Sau này khi nó hiểu chuyện hơn rồi, nói không chừng khi nghe thấy cái tên này sẽ mắc cỡ đó."
Lục Áo nhìn cái đuôi béo tròn phe phẩy trên mặt đất, cảm giác nó và hiểu chuyện là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau.
Cậu do dự một chút, vẫn nói:" Cứ gọi là Nhóc Béo đi, nếu sau này nó thực sự hiểu chuyện rồi thì xem như tên cún cơm."
Về phần nếu không hiểu chuyện thì cứ kêu tên này cả đời vậy.
Từ khi nhận nuôi bé con, mỗi tối hai người lại nhiều thêm một nhiệm vụ là dắt chó đi dạo.
Chó con còn quá nhỏ, cho dù Tống Châu tự mình dạy, nó cũng không hiểu ý chủ nhân muốn nói là gì.
Đối với chỉ số IQ của giống loài nào đó, cho dù giỏi giang như Tống Châu cũng không có cách nào.
Cũng may Nhóc Béo không hề phiền toái, ngoại trừ mỗi ngày phải đúng giờ cho đi vệ sinh và dắt chó ra, nó hầu như không có nhu cầu khác lại càng không tè bậy hay phá nhà, bé con là một chú chó bớt lo.
Lục Áo vốn còn lo bọn họ sẽ không nuôi tốt bé con, sau khi thấy hình hình như vậy, trái tim treo cao của cậu cuối cùng cũng đáp đất.
Rất nhanh, 1 tuần lại trôi qua.
Cuộc hẹn đi biển của Lục Áo và công ty UG đã đến.
Tống Châu giúp cậu thu dọn hành lý, "Lần này nơi em đi khá xa, nhớ phải mang theo điện thoại vệ tinh."
"Được." Lục Áo ngồi ở bên cạnh nhìn anh thu dọn, "Em đã nói trước với bên đó sẽ tự mình lái thuyền đi theo, buổi tối không có ai, anh đến thăm em nhé."
"Được." Tống Châu đưa tay xoa xoa lỗ tai cậu, nói," Ban ngày có chuyện gì cũng phải lập tức gọi điện thoại cho anh."
Lục Áo quay đầu cười với anh, đây là đồng ý rồi.
Ngày hôm sau, hai người thức dậy từ sớm, Tống Châu tự mình tiễn cậu đến thành phố Kiềm Vĩnh.
Trước tiên Lục Áo ghé chỗ giáo sư Hoàng để lái con thuyền của mình ra cảng, sau đó liên hệ với bên công ty UG.
Công ty UG hợp tác với viện nghiên cứu khoa học Đông Nam Thẩm Trữ.
Tự thân bọn họ lái hai con thuyền đi theo, nhân viên công tác của hạng mục này đạt tới hơn 120 người.
Nhiều thêm một con thuyền của Lục Áo chẳng tí nổi bật.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, nhiệt độ tháng 11 đã hạ xuống rồi, người bình thường phải mặc thêm áo khoác, đặc biệt là khi đi biển, gió biển khá lớn, nếu không mặc áo khoác sẽ lập tức cảm thấy lạnh thấu tim gan.
Lục Áo lái con thuyền của mình, híp mắt nhìn ra cảnh tượng biển xanh may trắng bên ngoài.
Cậu bật công năng radio lên để có thể liên hệ với hai con thuyền kia bất kỳ lúc nào.
Người cầm lái của hai con thuyền kia cũng là tay lão luyện, thuyền của bọn họ ra khơi rất thuận lợi.
Lục Áo ở đằng trước dẫn đường, hai con thuyền kia theo sau.
Bọn họ gần như lái thuyền cả một ngày trời, khoảng hơn 4 giờ chiều mới đến nơi.
Người phụ trách lần này của công ty UG tên là Chu Minh Ý, một vị giáo sư hơn 50 tuổi.
Khác với các vị giáo sư bình thường khác, ông ấy là một người rất khôn khéo, khi bị đôi mắt mang theo nếp nhăn kia liếc qua một cái, mọi người đều có một loại ảo giác bị ông ấy nhìn thấu.
Lúc đến rừng tảo bẹ, Lục Áo nghe thấy tiếng hoan hô truyền đến từ hai con thuyền kia.
Cậu đi ra xem, chỉ thấy trên hai con thuyền kia, có không ít người lao ra boong tàu, nhao nhao duỗi cái cổ dài nhìn mặt biển bên dưới.
Hiển nhiên đoàn người này đang rất hào hứng vì nhìn thấy rừng tảo bẹ.
Chu Minh Ý dùng radio để thông báo cho mọi người, "Mọi người dừng thuyền, làm tốt chuẩn bị xuống biển thăm dò."
Lục Áo nghe âm thanh sàn sạt của radio, hỏi: "Giáo sư Chu, tôi cũng phải xuống cùng sao?"
"Đương nhiên, cậu có thể đi cùng chúng tôi là tốt nhất, đám nghiên cứu viên chúng tôi đa phần chỉ biết lý luận suông, không có nhiều kinh nghiệm lặn biển, có cậu đi cùng chúng tôi sẽ yên tâm hơn."
Lục Áo không ý kiến, vốn dĩ cậu theo họ ra biển là để tham gia công việc thăm dò.
Chỉ có điều, cậu tưởng rằng Chu Minh Ý bọn họ sẽ càng thích tự mình xuống biển thăm dò hơn, xem ra cậu đoán sai rồi.
Lục Áo thay trang bị lặn, đi lên boong tàu.
Thuyền của bọn họ dừng ở bên cạnh rừng tảo bẹ.
Từ trên thuyền của bọn họ nhìn qua đó, có thể nhìn thấy mặt trời đang ngã về tây, vùng biển bên cạnh là một mảng màu xanh vàng, bên dưới làn nước mát lạnh là những phiến lá tảo bẹ đang thoải mái đung đưa.
Lục Áo đếm nhẩm trong lòng, hai con thuyền đối diện có tổng cộng hơn 30 người đã mặc xong đồ lặn.
Lão Lạc - người phụ trách công việc lặn biển - giơ tay và hô to với Lục Áo, "Cậu tiểu Lục, bây giờ chuẩn bị xuống biển nhé?"
Lục Áo gật đầu, hơi hơi cao giọng, "Có thể, mọi người xuống trước đi, tôi bơi qua tìm mọi người."
Lục Áo nhìn bọn họ xuống biển, cậu tranh thủ mặc xong đồ lặn rồi theo xuống.
Hôm nay cậu mang theo bình oxy để lặn.
Ở trong biển, cậu cắn ống thở, hai chân đạp nước bơi nhanh về phía đoàn người.
Rừng tảo bẹ này không sâu lắm, đại khái chỉ tầm 50-60 mét.
Bởi vì không quá sâu nên độ trong suốt của nước khá cao.
Ánh mặt trời chiếu xuống, con người có thể dùng mắt thường nhìn được vật ở độ sâu hơn 10 mét.
Lục Áo không tốn chút sức đã thấy được bóng dáng của đoàn người, cậu bơi qua đó dùng tay ra hiệu trò chuyện với người đối diện.
Lần này bọn họ không mang theo mặt nạ bọc kín cả đầu, cũng không dùng được thiết bị truyền tin, mọi lời muốn nói đều phải dùng cử chỉ để truyền đạt.
Lục Áo nhìn động tác của bọn họ, cảm giác họ có chút vụng về, dường như không quen thuộc với việc lặn biển, vì thế cậu ra hiệu bọn họ đi theo mình.
Người phụ trách đội lặn lão Lạc nhìn thấy như vậy, vội ra hiệu bảo những người phía sau đuổi kịp.
Lục Áo đạp nước dẫn bọn họ lặn xuống.
Gần như mỗi người đều mang theo lồng cá, bọn họ vừa lặn xuống, vừa thu thập tảo bẹ xung quanh.
Còn có hai người phụ trách chụp hình.
Lục Áo nhìn động tác của bọn họ khá quy củ, cũng không để ý bọn họ nữa, trực tiếp dẫn theo mọi người chậm rãi lặn xuống.
Lặn biển là một chuyện vô cùng nguy hiểm, ngoại trừ việc ở trong biển cơ thể dễ gặp chuyện ngoài ý muốn dẫn đến việc thiết bị xảy ra vấn đề, trong biển còn có rất nhiều sinh vật nguy hiểm.
Tảo bẹ cung cấp thức ăn cho nhiều sinh vật biển ăn cỏ, chủng loài sinh vật ở nơi này rất phong phú.
Ngoại trừ tôm cá ra, còn có cua, cá lạc, rắn biển linh tinh các loại, nếu như không cẩn thận để bị thương, bọn họ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm to lớn.
Lục Áo rất cẩn thận.
Cậu đã lặn biển quá nhiều lần rồi, là kẻ lão luyện trong dàn lão luyện.
Ngoại trừ kỹ thuật cao siêu ra, bản thân cậu còn là một con rồng, ở trong biển không hề có nguy cơ bị chết đuối.
Cho dù như thế, cậu cũng không dám lơ là.
Cậu bên này tương đối cẩn thận, ngược lại những người theo sau đối với thái độ cẩn thận này của cậu, có chút không để bụng.
Lục Áo cũng không quan tâm những người phía sau nghĩ thế nào, cậu đã nhận đơn này thì phải đảm bảo an toàn cho những người phía sau, bọn họ từ từ lặn xuống sâu hơn.
Khi lặn đến nửa đường, Lục Áo bất thình lình trông thấy hơn 20 mét phía trước có một cái bong đen to lớn đang bơi lên.
Độ sâu 50-60 mét không tính là nông, ở tầng nước này phát hiện có sinh vật biển cỡ lớn nào đó thực ra là một chuyện khá bình thường.
Đừng nói ở chỗ này phát hiện sinh vật biển cỡ lớn, ngay cả những lúc bình thường bọn họ đi bắt cá, nếu như đi đến vùng biển tương đối sâu, cũng có thể gặp phải cá mập.
Lục Áo nhìn thấy sinh vật biển phía trước, lập tức ngừng lại, những người phía sau nhìn theo tầm mắt của cậu cũng phát hiện ra bóng đen kia.
Lão Lạc trông thấy bóng đen kia, thoáng cái liền kích động, liều mạng ra hiệu cho Lục Áo.
Lục Áo nhìn lão Lạc, lại nhìn bóng đen phía trước, thị lực siêu phàm của cậu đã nhìn ra, bóng đen phía trước là một đàn cá cúi.
Đàn cá cúi kia đại khái có hơn 10 con, ngoại trừ con dẫn đầu ra, lần lượt có những con cá cúi khác chậm rãi bơi lên, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cá cúi là loài sinh vật đang lâm nguy trong phạm vi toàn thế giới, tại các nước khác còn đỡ một chút, riêng Hoa Hạ của bọn họ thì đặc biệt hiếm thấy, đã hơn chục năm chưa có bản ghi chép nào chứng minh chúng còn tồn tại.
Lục Áo cảm thấy bất ngờ, không nghĩ tới khi đến đây lại có thể trông thấy chúng nó.
Nhưng nghĩ lại, rừng tạo bẹ này cung cấp lượng thức ăn dồi dào như vậy, mà bản thân cá cúi là loại sinh vật ăn cỏ, nếu như trong lúc chúng di chuyển trong biển, phát hiện ra rừng tạo bẻ này, nhất định sẽ không bỏ qua một rừng thức ăn to đến thế.
Nghĩ như vậy liền thấy ở chỗ này phát hiện ra cá cúi cũng không có gì đặc biệt hiếm lạ.
Cá cúi là động vật có vú, chứ cách khoảng 15 phút chúng nó sẽ nổi lên mặt nước để hít thở, hiện tại e là thời điểm chúng phải nổi lên mặt biển để hít thở.
Lục Áo không bất ngờ trước quyết định của lão Lạc, cậu ra hiệu trả lời rằng đồng ý với cách làm của đối phương.
Cả đám người đã lặn đến độ sâu hơn 40 mét, lại bắt đầu từ từ nổi lên lại.
Độ sâu hơn 40 mét đã tương đối nguy hiểm rồi, bọn họ nhất định phải nổi lên một cách từ tốn mới không mắc phải những căn bệnh của thợ lặn.
Khoảng hơn 10 phút sau, khó lắm mới nổi lên mặt nước, lão Lạc tháo ống thở của mình xuống, hô to về phía con thuyền:" Giáo sư Chu, chúng tôi nhìn thấy cá cúi!"
Chu Minh Ý nghe thấy tiếng hô mơ hồ không quá rõ nội dung kia, cơ thể ông nhoài ra phía trước," Cái gì?"
"Cá cúi! Cá nàng tiên!"Lão Lạc dùng tay ra hiệu, "Nàng tiên cá đó!"
Sau khi Chu Minh Ý nghe hiểu bọn họ đang nói gì, cũng kích động la lên:" Thật sao? Ở đâu?!"
"Ở bên kia! Đằng trước! Ông dùng kính viễn vọng sẽ có thể nhìn thấy." Lão Lạc gọi, "Chúng nó đang nổi lên để hít thở! Hít thở xong chắc sẽ lại lặn xuống nữa."
"Được! Các anh chụp được hình của chúng nó không? Có quay video không"
"Vừa nãy có chụp được hình rồi, bây giờ vẫn còn đang chụp chúng nó. Chúng ta cần thuyền lái đến gần một chút."
"Tốt nhất đừng nên làm vậy." Chu Minh Ý nói, "Thị lực của chúng nó kém, nếu như lái thuyền đến gần quá sẽ dễ đụng bị thương chúng nó."
Khi bọn họ còn đang trao đổi.
Lục Áo thu hồi tâm trạng, quay đầu nhìn đàn cá cúi phía trước.
Cá cúi chính là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, trên thực tế chúng nó nhìn qua không hề giống con người.
Chúng có chút giống hải cẩu.
Nhưng vây ngực của chúng tương đối dài, nếu nhìn từ xa sẽ giống như con người mọc ra hai bàn tay.
Lục Áo không đi quấy rầy chúng nó, chỉ lẳng lặng chờ ở nơi cách xa hơn 30 mét để nhìn.
Lão Lạc đã cầm một cái máy chụp hình qua đây, vừa chụp hình vừa lầm bầm nói: "Thực khó tin, không ngờ lại gặp cá cúi ở chỗ này, tôi còn tưởng rằng cá cúi nước mình đã tuyệt chủng hết rồi nữa."
Cá cúi nổi lên mặt biển hít thở xong lại bắt đầu lặn xuống, động tác của chúng nó không hề nhanh, ngược lại có loại cảm giác chậm rì rì, trông có chút khá ngây thơ.
Lão Lạc không quan tâm nữa, ông theo bản năng cắn ống thở rồi lặn xuống đuổi theo cá cúi để chụp hình.
Lục Áo nhanh tay lẹ mắt bắt ông ấy lại, hỏi: "Đừng lặn xuống nhanh như vậy, kiểm trang bị lần nữa đi, nhất là kiểm tra trạng thái bình oxy! Xem còn đủ oxy hay không?"
Nghe được lời nhắc nhở của Lục Áo, mọi người tỉnh táo lại từ sự kích động, nhao nhao kiểm tra trang bị của mình."
Bọn họ không thường lặn biển, lúc kiểm tra khá vụng về.
Lục Áo bơi qua, giúp kiểm tra trang bị cho từng người một, lại đẩy hai người có trang bị không phù hợp lên thuyền rồi mới dẫn theo số người còn lại tiếp tục lặn biển.
Cá cúi bơi trong biển dù cho có chậm cỡ nào đi nữa cũng sẽ nhanh hơn con người rất nhiều.
Khi bọn họ lặn được nửa đường, cá cúi đã lặn xuống đáy biển rồi.
Bởi vì độ trong suốt của vùng biển này tương đối cao, bọn họ không cần tốn nhiều hơi sức đã có thể nhìn thấy tình huống dưới đáy biển.
Lão Lạc nhìn cá cúi dưới đáy biển, hai mắt lại phát sáng.
Lục Áo cũng không có quấy rầy bọn họ, để cho bọn họ ở bên cạnh quan sát và quay chụp, chỉ khi có một người nào đó lỗ mãng muốn tới gần hơn để quan sát, Lục Áo mới ra tay ngăn cản.
Cá cúi cứ cách khoảng 15 phút sẽ nổi lên mặt biển để hít thở, bọn họ thì liên tục đóng chốt dưới đáy biển, quan sát đàn cá cúi này.
Khi bọn họ đến vùng biển này, thời gian đã khá trễ rồi.
Đại khái sau hơn 1 tiếng, mặt trời dần dần chìm xuống bên kia mặt biển khiến bọn họ không còn thấy rõ tình huống dưới đáy nữa rồi.
Lúc này đã bọn họ đã đổi 1 lần bình oxy và lặn xuống đáy biển quan sát.
Mắt thấy ánh sáng không còn nữa, Lục Áo ra hiệu thúc giục bọn họ về thuyền, chờ ngày mai rồi tính tiếp.
Lão Lạc tiếc nuối nhìn cá cúi và làm một cái động tác, ra hiệu mọi người nghe theo lời của Lục Áo.
Mọi người chậm rãi nổi lại lên mặt biển, leo lên thuyền của mình.
Vừa tháo xong trang bị, mọi người gấp rút thảo luận chuyện ngày hôm nay nhìn thấy cá cúi.
Âm thanh của lão Lạc đặc biệt lớn, "Đây là một phát hiện hiếm có. Giáo sư Chu à, chúng ta phải bắt lấy cơ hội này, đợi lúc về chúng ta có thể tiến hành nghiên cứu về mối quan hệ giữa cá cúi và tảo bẹ! Bình thường tảo bẹ không nằm trong danh sách thức ăn của chúng nó."
Giáo sư Chu nói: "Cũng không thể nói như vậy, nghiên cứu của con người về chúng nó vốn dĩ đã ít rồi."
"Tối thiểu cũng coi như một phát hiện mới! Lần ra khơi này thực quá bất ngờ! Cực kỳ xứng đáng!"
Ngoại trừ bọn họ ra, những người khác cũng đang thảo luận chuyện này, rất nhiều người bu quanh thợ chụp hình để xem ảnh chụp.
Lục Áo tháo đồ lặn xuống, đi vào trong khoang lấy điện thoại vệ tinh ra, sau đó nói với bọn họ:" Giáo sư Chu, tôi đi báo tình huống lên trên trước."
"Gì cơ?"
"Chính là chuyện phát hiện cá cúi, tôi muốn báo một tiếng cho Cục Cảnh Sát Ngành Hàng Hải, để bọn họ liên hệ với bộ ngành Bảo Vệ Môi Trường cho người đến đây kiểm tra."
Chu Minh Ý vô cùng ngoài ý muốn, lại không biết nên ngăn cản như thế nào, chỉ đành hỏi:" Giờ báo liền sao? Nhanh vậy à? Không đợi chúng ta trở về rồi báo sao?"
"Giờ báo luôn đi, loại sinh vật biển quý hiếm này, báo sớm một chút sẽ an toàn hơn."
Lục Áo cũng không đợi bọn họ đồng ý đã trực tiếp bấm số gọi đi.
Cậu có số điện thoại của văn phòng Cục cảnh sát ngành hàng hải thành phố Kiềm Vĩnh có thể trực tiếp kết nối với cảnh sát nên rất nhanh đã có người bắt máy.
Người bắt máy là người quen của Lục Áo, người kia vừa nghe giọng cậu còn khá bất ngờ, "Anh Lục à, hôm nay anh lại phát hiện ra cái gì? Chẳng lẽ là đồ cổ nữa sao?"
"Không phải đồ cổ, nhưng quý hiếm ngang nhau." Lục Áo không dây dưa kéo dài mà đi thẳng vào vấn đề, "Lần này đi biển khảo sát chúng tôi phát hiện ra cá cúi."
"Cá cúi? Cá cúi nào? Không lẽ là cá cúi nàng tiên cá sao, đây là phát hiện lớn nha!"
"Đúng vậy!"
"Anh Lục, anh có nhìn nhầm không, xác định là cá cúi sao?!"
"Khẳng định. Tuyệt đối sẽ không nhìn nhằm, cậu báo lên cấp trên trước đi, ngày mai cho người đến kiểm tra. Đúng rồi tôi phát hiện trong cá cúi còn lẫn với lợn biển
"Hả? Sao có thể? Chúng nó chẳng phải không cùng chủng loài sao? Sao lại lẫn chung với nhau?"
Cá cúi và lợn biển không phải cùng 1 loài.
Lục Áo đương nhiên biết chúng nó khác nhau, nhưng hôm nay cậu đúng thực đã nhìn thấy lợn biển.
Lục Áo nói: " Là thật, các cậu ngày mai đến kiểm tra sẽ biết."
"Được! Anh Lục, tôi báo lên cấp trên ngay!"
Ghế của người kia 'kẹt' một tiếng vang lên, cậu ta kéo ghế ra hẳn là chạy đi tìm người.
Lục Áo nghe điện thoại truyền đến tiếng đô đô, cũng cúp máy theo.
Chu Minh Ý bọn họ cũng nghe rõ nội dung cậu nói với cảnh sát, vừa thấy cậu cúp máy, Chu Minh Ý vội vã nói:"Tiểu Lục à, ban nãy cậu nói có phải thật không, cậu thật sự nhìn thấy có lợn biển sao, chỗ chúng ta cũng có lợn biển sinh sống sao?"
Trên thực tế, vùng biển xung quanh Hoa Hạ từ xưa đến nay không phát hiện ra có lợn biển sinh sống, mọi người nhất trí cho rằng lợn biển không phân bố ở vùng lục địa này.
Nếu như Lục Áo nhìn thấy lợn biển thật, đây chính là một phát hiện lớn, sau khi viết thành báo cáo sẽ đủ để làm toàn bộ thế giới khiếp sợ.
Lục Áo gật đầu.
"Thật khó tin!" Lão Lạc nói, "Hay chúng ta cầm đèn pin xuống đó lần nữa đi? Vừa rồi quan sát lâu như thế, nhìn nhầm cũng có thể."
Lục Áo rất tin tưởng đôi mắt của mình, cậu bình tĩnh, "Tôi sẽ không nhìn nhầm, tôi nhìn thấy lợn biển thật."
Lão Lạc chà chà tay, "Vậy bây giờ chúng ta đi xuống xem ha?"
Lục Áo từ chối, "Vừa rồi mọi người không phát hiện, bây giờ cho dù cầm theo đèn pin đi xuống, e rằng cũng sẽ không phát hiện, vẫn nên đợi ngày mai mặt trời lên cao, ánh sáng tốt hẳn cùng nhau đi xem."
Lão Lạc kích động không chịu được, nói gì cũng đòi phải cầm theo đèn pin đi xuống xác nhận lần nữa.
Lục Áo lại không tiếp lời.
Cậu không tin tưởng các đơn vị tư nhân lắm.