Lục Áo ở dưới nước tìm 20 phút, rất nhanh đã phát hiện ra dấu vết của con cá vây tay.
Cá vây tay ở vùng biển này hẳn rất nhiều, cậu quan sát thấy có 4 con, 3 to 1 nhỏ, đều rất cẩn thận, ngoại trừ con đầu tiên bị hoảng sợ bơi vụt ra ngoài, 3 con khác đều giấu mình giữa những tảng nham thạch, lặng lẽ lộ ra 1 chút tẹo.
Lục Áo không để tâm bọn nó, tìm một nơi xa hơn 1 chút lấy vài ống nước biển và 1 chút bùn cát thì chậm rãi nổi lên.
Thời gian cậu nổi lên cần khoảng hơn 1 tiếng, phải dùng đến bình khí dự phòng.
Khi cậu lên boong tàu, những đội viên khác cũng đã trở về.
Đội trưởng Hạng Hưng Xương đi qua giúp cậu cởi trang bị, thấy sắc mặt cậu hơi lạ, vội hỏi:" Không sao chứ? Có chỗ nào không khỏe không?"
"Không sao." Lục Áo mệt tới mặt trắng bệch, lấy những mẫu vật ra khỏi lòng cá, "Tôi chỉ là hơi mệt."
Anh Ngô đi qua, "Vất vả rồi, những mẫu vật này đều lấy ở cùng 1 chỗ sao?"
"Không phải, chia ra nhiều nơi để lấy, các anh phân tích sẽ biết."
Anh Ngô mặt đầy tươi cười, "Được, cậu về rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ đem mẫu vật đưa cho Kim. Còn có camera mini dưới nước nữa."
Lục Áo gỡ camera trên áo phao lặn biển xuống cho anh ta, lúc lấy mới phát hiện chỉ còn lại 1 cái.
Anh Ngô hỗ trợ tìm, vẻ mặt lập tức khác thường," Sao lại thế này, camera bị mất rồi?"
"Không biết." Lục Áo vẻ mặt đầy mệt mỏi, "Dưới nước quá phức tạp, có lẽ tôi đã không chú ý tới."
Hạng Hưng Xương bênh vực, "Có thể là lúc kẹp không đủ chặt, đáy biển sâu hơn 100 mét, áp lực nước rất lớn."
Anh Ngô cũng không nói gì thêm, chỉ cau mày đem camera còn lại gở xuống.
Rất nhanh, anh phát hiện cái còn lại vậy mà cũng hỏng.
Vẻ mặt anh khó coi, "Còn cái này thì sao? Camera của chúng tôi đều thông qua thí nghiệm áp lực nước, quay phim dưới đáy biển 500 mét cũng không thành vấn đề."
Lục Áo trầm mặc.
Hạng Hưng Xương không vừa mắt, "Dưới đáy biển bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, cũng không phải Lục Áo cố ý làm hỏng."
"Cho dù không phải cố ý làm hỏng đi nữa, nhưng không phải cũng đã làm hỏng rồi sao?" Anh Ngô cau mày, trên mặt đã không còn nét cười," Một cái camera dưới nước có giá tối thiểu 10.000 tệ, các người làm hỏng 1 cái làm mất 1 cái, tôi muốn 1 lời giải thích chẳng nhẽ không được?"
Lục Áo uể oải nói:" Tôi cũng không biết sao lại thế. Tôi sẽ đền."
Những người khác của đội lặn cũng dồn dập đi qua, trên mặt đều có chút không vừa lòng.
Đặc biệt là người bị sự cố van bơm hơi, không thể không trở về, liếc mắt nhìn anh Ngô 1 tiếng nhỏ giọng nói:"Anh cũng không có bằng chứng chứng minh camera này là hàng tốt, lại nói, không phải anh là người kẹp camera lên áo phao dùm người ta sao?"
Nếu như những thiết bị dưới nước này vừa hỏng hóc thì đổ hết lên đầu những nhân viên đội lặn bọn họ, bọn họ cũng không nhất định phải lặn.
Cái tiền lệ bồi thường này không thể để nó xảy ra.
Bọn họ vây quanh tranh luận, rất nhanh, Kim Lí đi qua đây, ánh mắt đảo qua Lục Áo với mặt trắng bệch ngồi trên boong tàu, lại nhìn qua anh Ngô và Hạng Hưng Xương đang tranh luận, ánh mắt sắc bén, hỏi:" Xảy ra chuyện gì?"
"Kim." Anh Ngô đánh tiếng gọi, nói:" Lục Áo làm hỏng 1 cái camera mini, lại làm mất 1 cái nên bọn tôi đang tranh luận."
Lục Áo khỏe lại 1 chút, trước tiên là xin lỗi, "Thực xin lỗi, là vấn đề của tôi, tôi tình nguyện bồi thường."
Kim thấy môi cậu không còn chút màu máu, nhìn chằm chằm cậu 1 hồi, tự hỏi 1 chút, nói:" Bồi thường thì thôi vậy, lần sau cậu cẩn thận 1 chút, đừng làm hỏng hay làm mất nữa."
"Được." Lục Áo nói:" Xin lỗi."
Kim vỗ vỗ vai cậu, ra hiệu Hạng Hưng Xương dẫn cậu về.
Hạng Hưng Xương dìu cậu đứng dậy, trên mặt lộ vẻ lo lắng, "Cậu có phải không thoải mái không, tôi đưa cậu đi tìm bác sĩ?"
"Không sao." Lục Áo nhỏ giọng nói:" Tôi có chút tuột huyết áp, muốn ăn chút đồ."
Hạng Hưng Xương ra hiệu cho đội viên của mình về trước, dứt khoát mang Lục Áo đi nhà ăn.
Hiện tại đã sắp tới cơm chiều, thức ăn đều đã chuẩn bị xong.
Hạng Hưng Xương đi nói chuyện với đầu bếp, rất nhanh liền mang theo 1 dĩa mỳ, bánh bao, rau xào này nọ về.
Lục Áo cũng không khách sáo, cấp tốc xử lý từng phần thức ăn, dĩa không bên cạnh càng lúc càng cao, khoảng hơn 10 cm.
Hạng Hưng Xương nhìn cậu như vậy, cảm thấy có chút buồn cười, có chút hoài niệm nói:" Hồi tôi đi lính cũng giống như cậu vậy, huấn luyện thể năng xong, một mình có thể ăn hết nửa thùng cơm."
Lục Áo trong lúc vội ăn cố gắng ngẩng đầu nhìn, "Anh từng đi lính?"
"Đương nhiên. Đã là chuyện cũng gần 10 năm về trước, nếu không phải vì chăm lo cho cha mẹ, có lẽ bây giờ tôi còn đang trong quân đội."
Lục Áo nói: "Thảo nào anh thấy tôi không vừa mắt."
Hạng Hưng Xương cũng không xấu hổ, cười ha ha vài tiếng, "Ai kêu cậu có cái mặt đẹp như thế, anh đây coi cậu như mấy thằng mặt trắng."
"Thằng mặt trắng thì sao? Thằng mặt trắng cũng không ăn hết của nhà anh."
"Nói là nói như vậy, nhưng tôi vẫn có quyền ngứa mắt mà phải không?" Hạng Hưng Xương rút điếu thuốc ra, dùng bật lửa đốt, ngậm trong miệng mơ hồ nói:" Nhớ năm đó nha, anh cậu theo đuổi cô nào cũng đều bị mấy thằng mặt trắng dụ dỗ chạy hết."
Lục Áo hỏi:" Vậy bây giờ có tìm được cô nào không?"
"Không có, ngày nào cũng dãi nắng dầm mưa, không cẩn thận là mất mạng như chơi, làm gì có cô nào chịu gả cho?" Nói, anh ta thấy Lục Áo ăn cơm xong, rút ra 1 điếu cho cậu, "Hút 1 điếu không?"
Lục Áo nhìn vẻ mặt tang thương của anh ta, nói:" Thôi, hút đến vàng răng thì càng không tìm được cô nào đâu."
Hạng Hưng Xương xem như nhìn ra, người này có chút nhỏ nhen, chỉ cần chọc tới cậu ta rồi, nhất định sẽ bị cậu ghi nhớ trong lòng.
"Ài, cậu đừng có suốt này rắc muối vào vết thương của anh đi được không?" Hạng Hưng Xương đưa tay lấy cái gạt tàn qua, khẩy tàn thuốc vào trong, "Còn chưa hỏi cậu, vừa rồi xảy ra chuyện gì, là do thao tác không đúng, làm sao mà cả 2 cái camera đều xảy ra vấn đề?"
"Không phải." Lục Áo từ sớm đã đưa mắt nhìn xem xung quanh có người hay không, ngay cả camera cũng không có, chỉ có 1 cái quạt máy vẫn đang mở, cậu nhẹ giọng nói:'' Tôi cố ý."
Ánh mắt Hạng Hưng Xương sắc bén, tay kẹp thuốc như không hút, thấp giọng hỏi:" Vì sao? Giận dỗi?"
"Không phải." Lục Áo không dừng động tác ăn cơm, giọng nói lại nhẹ hơn chút nữa, "Bọn họ bảo chúng ta đi tìm 1 loại cá lạ tên là cá vây tay."
"Ừ?"
"Đó là loài cá cần được bảo tồn do liên minh bảo tồn thiên nhiên thế giới chỉ định, gần như đã bị tuyệt chủng, ở nước ta là loài động vật cần được bảo vệ bậc nhất, cấm tuyệt đối xuất khẩu hoặc mua bán. Theo như tôi được biết, bên nước U và nước R không hề phát hiện qua dấu vết của loài cá này."
Hạng Hưng Xương tiếp tục hút thuốc, âm thanh căng thẳng lộ ra bên dưới sương khói lượn lờ, "Điều cậu nói là thật sao?"
Lục Áo tiếp tục ăn,"Tôi cần gì lấy chuyện này ra đùa giỡn, bịa đặt những chuyện này cũng đâu được lợi ích gì."
"Đệch, tôi nói đám quỷ tây này sao lại đột nhiên kích động chạy tới địa bàn của chúng ta lấy mẫu nghiên cứu cơ chứ?" Hạng Hưng Xương nói:" Lát nữa tôi sẽ nói lại với đám đội viên, dù cho có thấy cũng làm như không thấy, qua loa lấy lệ với đám người kia là được."
Lục Áo nói:" Nói cho mấy người khác biết, lỡ làm lộ tin tức thì sao?"
Giọng nói Hạng Hưng Xương chín chắn, "Cậu yên tâm, cái khác không dám nói, đám anh em của tôi tuyệt đối tin được. Người Hoa Hạ chúng ta, chết cũng phải bảo vệ tài nguyên Hoa Hạ, cấp dưới của tôi sẽ không có đồ hèn nhát."
Lục Áo không phải tin tưởng đám anh em của anh ta, nhưng mà lúc này không có cách nào tốt hơn.
Mọi người biết được tầm quan trọng của cá vây tay rồi không giúp bắt nó mới là quan trọng nhất.
Lục Áo suy nghĩ 1 chút, nói:" Có thể phải làm việc bí mật 1 chút, hôm nay tôi không cẩn thận quay được bóng dáng của cá vây tay, bất đắc dĩ phải làm hỏng camera, e rằng họ đã nghi ngờ tôi rồi."
"Biết." Hạng Hưng Xương cười nhạo, "Nghi ngờ thì không chắc, phần lớn có thể đang nghi ngờ năng lực làm việc của cậu."
Cơm nước xong, Lục Áo sẽ quay về phòng nghỉ ngơi.
Mấy ngày kế tiếp, đám người Lục Áo dựa theo dặn dò xuống nước lấy mẫu, kêu làm gì thì làm nấy, camera cũng kẹp chắc, chẳng qua cho tới bây giờ cũng không quay được thứ gì có giá trị.
Dưới nước chỉ có bọn họ, muốn quay cái gì thì khó, nhưng không muốn quay thì cực kỳ dễ.
Ba bốn ngày trôi qua.
Đoàn người của Kim có chút thiếu kiên nhẫn.
Lần họp này, có 1 nghiên cứu viên nước R đưa ra nghi vấn:" Từ ngôn ngữ hình thể của đám người đội lặn, bọn họ có phải đã biết gì đó rồi không?"
"Đúng, dựa theo kết quả phân tích của bọn tôi, bọn họ không thể nào tìm lâu như vậy rồi, một chút manh mối cũng không có."
"Tôi cũng cảm thấy bọn họ đang che giấu gì đó."
"Tôi đoán thứ bọn họ che giấu chính là tin tức của cá vây tay, Kim, chúng ta phải nghĩ cách thôi."
Kim nghe bọn họ phát biểu xong, từ trong máy tín lấy ra 1 tấm hình chụp cộng hưởng, "Tôi vốn muốn đợi thêm 2 ngày, chờ sự việc xác định rồi mới lấy ra thảo luận."
"Đây là cái gì?" Có nghiên cứu viên nhìn hình ảnh, không hiểu những đốm và đường tuyến màu đỏ này có nghĩa gì.
"Là quỹ đạo!" Có 1 nghiên cứu viên nước R rất nhanh phát hiện, "Đây không phải là quỹ đạo hành động của những đội viên đội lặn sao?"
"Đúng, đây là quỹ đạo mà hệ thống căn cứ vào vị trí trên bình oxy phân tích ra." Kim lại đưa ra 1 tấm hình càng rõ nét hơn. "Mọi người hãy nhìn vào tấm hình này."
"Tấm này cũng là quỹ đạo sao? Hình như nó đều ở trong cùng 1 khu vực?!"
"Đúng, tấm hình này là quỹ đạo hành động của cậu trai may mắn kia." Trên mặt Kim mang theo vẻ khoái trá, "Xem ra cậu trai may mắn của chúng ta đúng thật là 1 kho báu, cậu ta hẳn đã tìm được cá vây tay rồi, bằng không mỗi lần xuống nước cũng sẽ không bơi đến khu vực này."
Có người lập tức nói:" Điều này không phải chứng tỏ cậu ta đã biết đây là cá vây tay, hơn nữa không hề muốn giúp chúng ta bắt cá?"
"Hiển nhiên." Mười ngón tay của Kim đặt trên bàn đan xen vào nhau.
Nhóm nghiên cứu viên cau mày, sôi nổi cung cấp ý kiến, "Không thì chúng ta nâng cao mức thưởng đi?"
"Hay là chỉ định người phụ trách?"
"Đúng, chỉ định người phụ trách đi, nếu như anh ta lo lắng, chúng ta có thể cung cấp danh sách di dân."
"Không." Kim từ chối, nhìn lướt qua đám nghiên cứu viên, "Không cần hy vọng vào bọn họ, cái tên Hạng Hưng Xương cũng không phải người dễ chọc. Ngày mai chờ số liệu cuối cùng phân tích xong, tôi sẽ tự mình lặn xuống bắt cá."