Sau Khi Vợ Bé Trúng Số

Chương 1




 
Dân quốc, Thượng Hải.
 
Đường Nam Kinh tựa như mãi mãi phồn hoa náo nhiệt, xe điện chở đầy hành khách vang lên tiếng chuông leng keng, người kéo xe dùng khăn lau mồ hôi, lại tiếp tục bắt đầu chạy không biết mệt mỏi, cảnh sát giao thông của phiên trực thổi còi chỉ huy một chiếc ô tô Ford màu đen trên đường tạm thời dừng lại, tiếp theo đó có một đội trẻ con của nhà trẻ nắm tay nhau đi qua trước xe.
 


Bách hóa Vĩnh An nằm ở trung tâm của đường Nam Kinh, nơi này là công ty tổng hợp lớn nhất và xa hoa nhất của cả Thượng Hải, bên trong đó bán hàng ngoại nhập rực rỡ muôn màu, theo phổ thông mà nói thì là “hàng Tây”, từ đồng hồ thuốc lá đến trang sức quần áo châu báu cần cái gì cũng có, hấp dẫn các phu nhân tiểu thư của xã hội thượng lưu ở Thượng Hải.
 
Khu châu báu tầng hai, người bán hàng âu phục giày da mang theo găng tay vải nhung màu trắng lấy ra một sợi dây chuyền ngọc trai tản ra ánh sáng lộng lẫy trơn bóng từ trong tủ quầy, sau đó anh ta cẩn thận từng li từng tí đeo lên cho khách nữ trước mặt.
 
Một người bán hàng khác nâng tấm gương, Cố Chi đeo sợi dây chuyền soi vào gương.
 
Người phụ nữ trong gương có mái tóc uốn thành kiểu xoăn lưu hành nhất lúc bấy giờ, miệng anh đào mày lá liễu, một đôi mắt hạnh sóng mắt lưu chuyển, dây chuyền ngọc trai trên cổ vốn dĩ trắng muốt, được màu da trắng nõn của cô phụ trợ lại trở nên ảm đạm đi mấy phần. Trên người cô là một chiếc sườn xám màu tím nhạt, chỉ nhìn chất vải thôi thì đã biết có giá trị không nhỏ, đồng thời được cắt may vô cùng vừa vặn, phác họa ra đường cong thân thể mỹ lệ dưới lớp sườn xám.
 
Người bán hàng hai tay khép lại cung kính đặt trước người, mỉm cười giới thiệu với khách nữ ở đối diện: “Đây là kiểu mới nhất trong cửa hàng chúng tôi, toàn bộ dây chuyền đều lựa chọn ngọc trai Nam Dương sinh ra từ Úc, sai số đường kính của mỗi hạt đều nhỏ hơn 0.1 milimet, Cố tiểu thư, cô là người đầu tiên của Thượng Hải mang thử sợi dây chuyền này…”
 
Anh ta còn chưa nói hết lời, khách nữ đối diện đã thu hồi lại ánh mắt nhìn mình trong gương, nhàn nhạt nói một câu: “Gói lại giúp tôi đi, còn cả mấy món vừa rồi.”
 
“Được Cố tiểu thư.” Nụ cười trên mặt người bán hàng sâu hơn, hơi cúi mình vái chào cô, xoay người đi gói dây chuyền lại.
 

Quản lý châu báu cũng lập tức ra sân, cung kính cười với cô.

 
Cố Chi nhẹ nhàng sờ lên sợi dây chuyền này. Úc ở nơi nào cô không biết, milimet là gì cô cũng không rõ, chỉ là câu “Người đầu tiên của Thượng Hải mang thử” cuối cùng đó đã cực kỳ lấy được lòng cô, khiến cô sinh ra suy nghĩ muốn mua lại sợi dây chuyền này.
 

Đồ mà cô muốn đã gói lại rồi, Cố Chi được quản lý hướng dẫn đến ngồi trên ghế sô pha trong cửa hàng, nhân viên cửa hàng bưng tới cho cô một ly cà phê kiểu Mỹ.
 
Cà phê được đựng trong một cái ly sứ tinh xảo nạm vàng ở viền, Cố Chi bưng ly lên uống một ngụm, hương vị đắng chát của cà phê khiến cô không nhịn được mà khẽ nhăn mày lại, có điều đôi lông mày nhíu lại của cô rất nhanh liền giãn ra, trên mặt thay đổi thành ý cười dường như rất hài lòng với thứ này, cô nhẹ gật đầu với quản lý, ung dung thản nhiên đặt ly cà phê trong tay xuống, bắt chéo một cái chân mảnh khảnh lên, tiếp tục chờ đợi đồ trang sức đóng gói mình vừa mua.
 
Cố Chi nhìn qua cà phê đen như mực trong ly, cô thực sự nghĩ không ra vì sao bây giờ lại có người thích uống loại đồ này, có điều cô chưa từng nói với ai rằng mình không thích uống cà phê, thậm chí ở trước mặt người ngoài cô cũng có thể cử chỉ thỏa đáng mà uống vào giống vừa rồi, làm ra dáng vẻ yêu thích, dù sao thì đây là thứ mà hiện tại các phu nhân tiểu thư trong xã hội thượng lưu của Thượng Hải đều thích uống, mình không thích uống thì sao mà được?
 
Một bên khác, đồ trang sức mà Cố Chi mua đã được gói xong rồi.
 
Trần Gia Minh nhận lấy đồ trang sức Cố Chi muốn mua từ trong tay của quản lý đang cười rạng rỡ, anh ta trả tiền, sau đó đi đến bên cạnh Cố Chi, hơi khom người: “Cố tiểu thư, đồ đều gói xong rồi.”
 
Cố Chi nhìn thấy hộp quà tặng trên tay Trần Gia Minh: “Được.”
 
Cô nắm lấy túi xách ưu nhã đứng dậy, ra khỏi cửa hàng châu báu dưới sự cúi đầu cung tiễn của quản lý và nhân viên cửa hàng.
 
Trần Gia Minh mang theo đồ hôm nay Cố Chi mua đi sau lưng cô.
 
Cô Chi nhìn chiến lợi phẩm hôm nay của mình ở trên tay Trần Gia Minh mà hết sức hài lòng, mua sắm quả nhiên là có thể mang đến tâm tình tốt cho phụ nữ, cô thở ra một hơi, lại nghĩ tới chiếc sườn xám trước đó mình đặt cũng đã làm xong rồi, hôm nay đúng lúc thuận tiện đi lấy, cô nói: “Đến trang phục Thịnh Mỹ.”
 
Trần Gia Minh gật đầu: “Được.”
 
Trần Gia Minh là thư ký của Hoắc Đình Sâm, mỗi lần Cố Chi đi ra ngoài mua sắm, Trần Gia Minh đều sẽ đi theo, mới đầu Cố Chi còn không quen sau lưng luôn có một người đàn ông đi theo, nhưng khi cô phát hiện ra Hoắc Đình Sâm bảo rằng người đàn ông này đi theo cô có tác dụng trả tiền và xách túi, cô liền thản nhiên chấp nhận, đồng thời thái độ của anh ta đối với mình cũng coi như là vô cùng cung kính.
 
Trang phục Thịnh Mỹ cách bách hóa Vĩnh An không tính là xa, đi bộ mấy phút là có thể tới rồi, nhưng Cố Chi vẫn lựa chọn ngồi xe.
 
Người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám đạp giày cao gót, đi về phía một chiếc ô tô Mercedes-Benz lớp sơn tỏa sáng lập lòe dưới ánh mặt trời, người đàn ông mặc âu phục đặt hộp quà tặng túi lớn túi nhỏ trong tay xuống, xông về phía trước cung kính mở cửa xe cho cô trước, chờ sau khi cô ngồi vào, anh ta mới đi về phía ghế lái.
 
Mặc dù cảnh tượng như vậy đều diễn ra mỗi ngày trên đường Nam Kinh nhưng vẫn hấp dẫn sự chú ý lặng lẽ của một vài người qua đường, Cố Chi ngồi trong ô tô, cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ đến từ bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng cô cực kỳ thoải mái.

 
Xe khởi động, tốc độ cũng không nhanh, Cố Chi nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
 
Đường Nam Kinh vĩnh viễn luôn phồn hoa náo nhiệt, nơi nhộn nhịp nhất trong đó là một cửa hàng trước cửa người người nhốn nháo, rõ ràng là cửa lớn vẫn đóng chặt nhưng cổng đã bị vây đến chật như nêm cối.
 
Cố Chi nhìn thoáng qua bảng hiệu phía trên, bốn chữ cô chỉ nhận ra được hai chữ “Hối Phong” ở phía trước, hai chữ phía sau phức tạp hơn một chút, cô không biết
 
“Hối Phong.” Cô Chi lẩm nhẩm hai chữ này một chút, đột nhiên nhớ tới một thứ mà Cố Dương từng nói với cô là gần đây vang dội nhất Thượng Hải, “Xổ số Hối Phong”.
 
Xổ số này từ những năm cuối của thời nhà Thanh đã có rồi, chỉ có điều trước đó vẫn luôn là một vài trò đùa trẻ con, mãi đến gần đây chính phủ bắt đầu nhúng tay vào ngành nghề xổ số, tăng số tiền trúng thưởng và lượng phát hành lên rất cao, liên tục mở ra mấy giải thưởng lớn hơn vạn, xổ số này mới hoàn toàn vang dội ở Thượng Hải.
 
Người người đều mơ thấy giàu sau một đêm, cách thời gian mở thưởng hôm nay còn mấy tiếng nữa mà đã có nhiều người canh giữ ở cổng không kịp chờ đợi như vậy.
 
Lúc ấy khi nói với cô về “Xổ số Hối Phong này”, vẻ mặt Cố Dương xem thường, cậu nói đây chính là âm mưu do chính phủ bày ra, những ví dụ giàu sau một đêm kia đều là những giấc mơ được dệt bởi các nhà phát hành xổ số dùng để hấp dẫn những người chân chính muốn giàu sau một đêm, kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên móc tiền ra, mà thanh niên mới đương thời như chúng ta nên sống thực tế, không nên trầm mê trong những suy nghĩ không thiết thực này, cuộc sống tốt đẹp phải dùng hai tay của mình tạo ra.
 
Lúc nghe Cố Dương nói, Cố Chi vẫn luôn gật đầu, cô đang nghĩ Cố Dương là người có học, lời cậu nói đương nhiên là có đạo lý, nhưng cô ngại nói với Cố Dương rằng mình cảm thấy thật ra mua một chút cũng không có gì, dù sao cũng không đắt, lỡ như trúng thì sao?
 
Cố Chi xuất thần một lát, xe đã dừng lại trang phục Thịnh Mỹ, Trần Gia Minh mở cửa xe cho cô.
 
Trang phục Thịnh Mỹ độc quyền bán nữ trang cao cấp, ngoại trừ sườn xám làm theo yêu cầu thì còn bán các loại trang phục Tây Dương bình thường, váy lễ phục gì đó. Cố Chi lấy sườn xám mà mình đặt trước đó, sau đó đi lên lầu hai xem trang phục Tây Dương bán thành phẩm một chút.
 
Hiện tại các tiểu thư thế gia vọng tộc ở Thượng Hải phần lớn chia làm hai loại, một loại thích mặc sườn xám, một loại mặc váy.
 
Cố Chi là loại mặc sườn xám, dù cho cô không phải là tiểu thư thế gia vọng tộc.
 

Sự thật chứng minh, cô quả thật không có bất cứ hứng thú gì đối với váy đầy viền ren, Cố Chi đi dạo hai vòng cảm thấy không hứng lắm, mãi đến khi đi đến khu bán tất nữ và nội y cô mới lên được một chút tinh thần.
 
Cố Chi sờ lên tất chân nilon đai lưng màu đen trong tay, xúc cảm tơ lụa lạnh buốt sờ trong tay hết sức thoải mái, chẳng trách Hoắc Đình Sâm lại thích cô mặc đồ này.
 
Lần trước hai đầu đều bị xé toang, Cố Chi bảo nhân viên cửa hàng lấy cho cô hai bộ mới gói lại.
 
Lúc cùng Cố Chi đi vào nơi bán vật dụng cho nữ, Trần Gia Minh hơi có vẻ không được tự nhiên, có điều Cố Chi lại rất thản nhiên, vừa bảo nhân viên cửa hàng gói tất chân lại cho cô vừa hỏi anh ta xem Hoắc Đình Sâm có nói cho anh ta biết khi nào thì đến dinh thự Nam Tĩnh hay không.
 
Trần Gia Minh nghe xong thì che miệng ho nhẹ một tiếng: “Tạm thời vẫn chưa, Hoắc tiên sinh có thời gian rảnh đương nhiên sẽ gặp cô.”
 
Hai đầu mày thanh tú của Cố Chi không khỏi nhíu chặt.
 
Đã sắp một tháng rồi, vẫn không có sao?
 
Dinh thự Nam Tĩnh là chỗ ở của cô, Hoắc Đình Sâm vẫn luôn sắp xếp cô ở đó. Cô đi theo Hoắc Đình Sâm ba năm cũng không thể bước vào nhà chính của Hoắc gia.
 
Hiện tại mặc dù đã khởi xướng một vợ một chồng nhưng chuyện gia đình giàu có cưới vợ bé vẫn hết sức phổ biến ở Thượng Hải, mà quy tắc của Hoắc gia, đàn ông sau khi cưới vợ cả mới có thể cưới vợ bé, cho nên hiện tại trong mắt mọi người, Cố Chi là vợ bé chuẩn của Hoắc Đình Sâm.
 
Mọi người đều biết Hoắc Đình Sâm có một người phụ nữ, hắn còn mang người phụ nữ này tham dự tụ hội mấy lần, nhưng vì ngại quy tắc trong nhà nên hắn vẫn luôn nuôi dưỡng của bên ngoài, chỉ chờ tương lai tìm danh môn khuê tú môn đăng hộ đối để kết hôn liền cưới vợ bé chuẩn ở bên ngoài này vào.
 
Cố Chi cũng vẫn luôn mong mỏi ngày Hoắc Đình Sâm kết hôn, sau đó cô liền có thể chính thức lấy thân phận vợ bé tiến vào Hoắc gia, không giống như bây giờ, vẫn chỉ là bạn gái nuôi dưỡng bên ngoài, không danh không phận.
 
Trước kia Hoắc Đình Sâm ít nhất nửa tháng sẽ đến chỗ cô một lần, có đôi khi thậm chí là một tuần một lần, đưa cô ra ngoài dạo phố, tham gia tụ họp hay đại loại vậy, thế nhưng gần đây, số lần Hoắc Đình Sâm gặp cô rõ ràng ít đi, hiện tại còn là hơn một tháng cũng không gặp.
 
Thời gian lần tới Hoắc tiên sinh đến dinh thự Nam Tĩnh trong miệng Trần Gia Minh vẫn không rõ ràng lắm, lập tức khiến Cố Chi sinh ra cảm giác nguy cơ nồng đậm.
 
Cô không phải là không nghĩ đến có ngày Hoắc Đình Sâm sẽ chán ghét cô, thế nhưng dù nói thế nào thì cũng phải đợi sau khi cô chính thức trở thành vợ bé của anh mới được!
 
Lúc đó đã là vợ bé chính thức, dù cho Hoắc Đình Sâm chán ghét cô thì cô cũng là người của Hoắc gia đường đường chính chính, áo cơm không thiếu, tiền tiêu vặt bao no, chứ không phải giống như bây giờ, cô vẫn chưa trở thành vợ bé mà Hoắc Đình Sâm đã chán ghét cô, nếu như hiện tại anh một cước đạp cô đi, cô sợ là không vớt được cái gì cả.
 
Vậy thì đến lúc đó cô nên đi nói lý với ai?

 
Nghĩ đến đây, toàn thân Cố Chi rùng mình một cái.
 
Không được, không thể, Hoắc Đình Sâm không thể chán ghét cô trước khi cô trở thành vợ bé chính thức của anh.
 
Cố Chi giương mắt, nhìn thấy nội y nước ngoài rực rỡ muôn màu trước mặt, cô nhanh chóng chỉ thêm hai kiểu dáng đoán chừng Hoắc Đình Sâm sẽ thích để nhân viên cửa hàng gói lại cho cô.
 
Trần Gia Minh lại mang theo túi lớn túi nhỏ mà Cố Chi mua, cùng cô đi ra khỏi trang phục Thịnh Mỹ.
 
Lần này Cố Chi không có tâm tư hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người qua đường lúc mình ngồi trên xe ô tô nữa, Trần Gia Minh lái xe rời khỏi vị trí dừng xe bên đường, một chiếc xe con màu đen khác lập tức dừng ở chỗ đó, cũng là Mercedes màu đen, cả Thượng Hải đều không có được mấy chiếc kiểu mới, cái này khiến cho Cố Chi không nhịn được mà nhìn về phía chiếc xe kia.
 
Có hai người phụ nữ từ trên xe bước xuống.
 
Sau khi Cố Chi nhìn thấy khuôn mặt của một người trong số đó thì lập tức cả người sững sờ.
 
Người từ trên xe bước xuống chính là…
 
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, mang vòng tay phỉ thúy và dây chuyền, một thân sườn xám ưu nhã, trên cổ còn buộc một chiếc khăn lụa thời thượng, sự tao nhã trên khuôn mặt không có một chút dấu hiệu của năm tháng, được bảo dưỡng vô cùng thỏa đáng.
 
Cố Chi biết người phụ nữ này, là mẹ của Hoắc Đình Sâm.
 
Mà người còn lại…
 
Một thân váy trắng, tuổi tác không khác lắm với Cố Chi, kim cương trên khuyên tai lập lòe tỏa sáng dưới ánh mặt trời, khác biệt với những cô vợ bé tình nhân dù cho có mặc xa xỉ phẩm cũng không giống, dù cho cách xa, Cố Chi cũng có thể cảm nhận được khí chất của vị tiểu thư này hồn nhiên thiên thành, cô ấy giơ tay nhấc chân đều là phong thái tiểu thư thế gia vọng tộc đường đường chính chính của xã hội thượng lưu, đang cười cười nói nói cùng mẹ của Hoắc Đình Sâm.
 
Ánh mắt Cố Chi vẫn luôn rơi trên người vị tiểu thư trẻ tuổi kia.
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Sắp xếp mìn một chút, truyện này là dân quốc vô căn cứ, tiêu chuẩn đạo đức của nữ chính thấp, không thích thì xin đừng miễn cưỡng dù sao cũng hãy đi đường vòng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!