“Sát khí?” Cố Chi đang muốn hỏi sát khí gì, đột nhiên, chính cô cũng có cảm giác như vậy.
Hơn nữa trực giác nói cho cô biết, loại khí này đúng là sát khí.
Cố Chi và Dương Trạch đồng thời nhìn sang chỗ tỏa ra sát khí.
Bọn họ thấy cách đó không xa, một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da, đang đứng thẳng, đôi mắt lướt qua vô số người nhìn chằm chằm vào họ, đó là nơi phát ra luồng sát khí này.
Sau khi kết thúc cảnh quay, người ra người vào, mọi người đều đang bận rộn thu dọn đồ đạc, dường như không ai cảm nhận được, chỉ có hai người bọn họ.
Trần Gia Minh đứng sau Hoắc Đình Sâm, nhìn vợ lẽ cũ của Hoắc Đình Sâm đang mặc đồng phục ở đằng xa và một thanh niên trẻ tuổi hóa trang thành sinh viên đang quay đầu lại, có thể thấy họ rất trẻ đẹp, chính anh ta còn thấy họ đẹp đôi, huống chi là Hoắc tổng của cậu.
Trần Gia Minh nhịn không được rùng mình một cái, sau đó nhớ tới cảnh tượng khi bọn họ mới xuống xe.
Chỉ quay một bộ phim mà thôi, sao họ còn quay cả cảnh hôn.
Bên kia Dương Trạch chỉ cảm thấy lông tơ của mình dựng lên, không chỉ cảm nhận được luồng sát khí, cậu còn cảm thấy người đàn ông tỏa ra sát khí kia đặc biệt giống Hoắc Đình Sâm.
Chính là nhà tư bản không có nhân tính Hoắc Đình Sâm mà cậu từng thấy ở trên báo.
Tại sao anh đột nhiên xuất hiện ở trường đại học St.Johan vậy?
Dương Trạch bắt đầu nói chuyện lắp bắp: “Bà, bà chủ, tôi cảm thấy người kia, rất giống Hoắc Đình Sâm.”
“Tại sao anh ta lại nhìn chúng ta, chị, chị biết anh ta sao?”
Cố Chi không nghĩ tới Hoắc Đình Sâm có thể trùng hợp nhìn thấy cảnh cô hôn một cậu trai trẻ tuổi, trong lòng cảm thấy rất đắc ý, sau đó an ủi Dương Trạch: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể quen được người có tiền như Hoắc Đình Sâm chứ.”
Nhà Dương Trạch kinh doanh nhỏ nên không thuộc vào nhóm tình nhân Hoa Anh, lần trước không gặp Hoắc Đình Sâm.
“Vậy, tại sao, tại sao anh ta…” Dương Trạch bị nhìn chằm chằm đến nỗi tưởng tượng giây tiếp theo anh sẽ thình lình rút súng ra bắn cậu.
Cố Chi không quan tâm tới Hoắc Đình Sâm cũng không muốn quản tại sao anh lại xuất hiện ở đây, vỗ vỗ cánh tay Dương Trạch: “Chắc là do cậu tưởng tượng thôi, xong việc rồi, đi thôi.”
Hai người thân mật đụng chạm tay chân với nói nhỏ, tất cả cảnh tượng đều bị Hoắc Đình Sâm thấy hết.
Sau đó anh không nói gì, đi về phía trước, bước từng bước một tới.
Nhân viên công tác vừa rồi còn bận rộn thu dọn đồ đạc, lúc này cuối cùng cũng thấy người đàn ông cả người tản ra sát khí sải bước hùng hổ, bước vào phim trường của bọn họ, mọi người đều dừng động tác tay lại, nhìn người đàn ông kia.
Vốn dĩ phim trường cấm người ngoài, nhưng người đàn ông này không hề bị cản lại, một là vì khí thế của người đàn ông này quá mạnh, nhất thời không ai dám ngăn cản, hai là người đàn ông này rất quen mắt.
Hiện trường vang lên tiếng thì thầm nho nhỏ.
“Người kia là Hoắc Đình Sâm đúng không?”
“Là Hoắc Đình Sâm thì phải, giống y đúc trên báo.”
“Không phải anh ta đi Nam Kinh sao, hóa ra đã trở về Thượng Hải rồi, anh ta tới làm gì?”
“Còn đẹp hơn trong báo nữa.”
“Dáng vẻ anh ta đáng sợ thật, anh ta tới đây tìm ai sao!”
“Có ai ở điện ảnh Hoa Anh đắc tội với anh ta sao?”
…
Cổ Dụ Phàm nhìn thấy người mà ông đã từng nói với Cố Chi vô số lần – Hoắc Đình Sâm, cảm nhận được trên người Hoắc Đình Sâm có khí thế không ai bì nổi, hít một hơi lạnh, không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây. Sau đó Cổ Dụ Phàm nhìn theo tầm mắt của anh, phát hiện ra ánh mắt đằng đằng sát khí của Hoắc Đình Sâm đang chiếu thẳng vào người Cố Chi.
Cố Chi?
Trong lòng Cổ Dụ Phàm lập tức dâng lên một dự cảm không lành, nhớ tới một lần vì xưởng dệt Hoa Thành mà Cố Chi hình như đã cãi nhau với Hoắc Đình Sâm.
Lúc ấy ông còn tự hỏi tại sao Cố Chi vẫn có thể bình an sau khi cãi nhau với Hoắc Đình Sâm, bây giờ nghĩ lại, Cổ Dụ Phàm không khỏi rùng mình.
Ông chỉ muốn Cố Chi chạy thật nhanh.
Dương Trạch đã không đứng được nữa, không biết tại sao, cậu cảm thấy mình và Cố Chi bây giờ rất giống đôi uyên ương khổ mệnh gặp phải Hoàng Thế Nhân (*) trong phim, vì thế kéo ống tay áo Cố Chi: “Bà chủ, hay là chúng ta bỏ trốn đi.” Bởi vì thật sự quá đắm chìm trong phim, cậu thậm chí còn dùng từ “bỏ trốn”.
(*) Trong phim Bạch Mao Nữ (Cô gái tóc trắng), nữ chính Hỉ Nhi có người yêu là Đại Xuân, cả hai cùng làm người ở cho địa chủ Hoàng Thế Nhân. Hắn ta là một tên địa chủ giàu có, thấy Hỉ Nhi là một cô gái xinh đẹp, trẻ trung đã rắp tâm chiếm đoạt trong khi tình yêu của cô ấy với Đại Xuân đang nồng thắm. Không cam chịu, cô phải bỏ trốn lên núi. Sống trong rừng hoang, tóc cô bạc trắng, khiến ai nhìn thấy cũng hoảng sợ, gọi là Bạch Mao Tiên Cô (cô tiên tóc trắng). Đại Xuân không chịu được uất ức, tham gia Hồng quân. Kết thúc phim là cảnh Đại Xuân trên lưng ngựa cùng Hồng quân về giải phóng quê hương. Hỉ Nhi được đón về kết duyên cùng Đại Xuân, còn tên địa chủ Hoàng Thế Nhân bị đem trói lại cho nông dân đấu tố kể tội.
Cố Chi: “…”
Cô khe khẽ thở dài, thấy Hoắc Đình Sâm càng ngày càng tới gần, có chút câm nín, chỉ là khi xoay người muốn chạy, đằng sau truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của người đàn ông: “Cố —— Chi——”
Cố Chi không có phản ứng gì, Dương Trạch nghe vậy liền cứng đờ người.
Cố Chi nghe thấy giọng của Hoắc Đình Sâm, chẹp miệng, xoay người lại, đối diện với Hoắc Đình Sâm, chào hỏi: “Hoắc tiên sinh.”
Đạo diễn Hồng Ba lúc này tiến lên trước, tại Thượng Hải, dường như mọi người đều muốn nịnh bợ Hoắc Đình Sâm, ông ta mỉm cười với Hoắc Đình Sâm, vươn tay ra muốn bắt tay: “Xin hỏi là Hoắc Đình Sâm tiên sinh sao?”
Trần Gia Minh bắt tay với đạo diễn, sau đó trả lời hộ Hoắc Đình Sâm, hơn nữa còn giải thích Hoắc Đình Sâm tiên sinh tới đây sở dĩ là vì có chút chuyện muốn xử lý với nữ chính của mấy người.
Cho nên người ở đây đắc tội với Hoắc Đình Sâm chính là Cố Chi?
Mọi người lo lắng, nhưng không có ai dám tiến lên khuyên giải.
Hoắc Đình Sâm nhìn Cố Chi rồi lại nhìn Dương Trạch.
Nếu nói sát khí của anh khi nhìn Cố Chi còn được giảm bớt chút, thì khi đối mặt với Dương Trạch, sát khí hoàn toàn được giải phóng, dường như chỉ cần đến gần thêm một chút, anh có thể lấy mạng cậu.
Cố Chi thấy thế lập tức chắn trước người Dương Trạch: “Anh muốn gì?”
Hoắc Đình Sâm nhìn dáng vẻ che chở người khác của Cố Chi, nhìn đến cánh môi hồng của cô, chỉ cảm thấy bị tức giận đến đau ngực, nhíu mày: “Em tránh ra.”
Cố Chi dứt khoát chắn trước Dương Trạch: “Không.”
Dương Trạch không biết hôm nay cậu làm sai chuyện gì, thấy Cố Chi đang chắn trước mặt bảo vệ mình liền cảm động muốn khóc: “Bà chủ.”
Cố Chi quay đầu lại, cho Dương Trạch một ánh mắt yên tâm, có tôi ở đây.
Hoắc Đình Sâm nhìn thấy ánh mắt kia, chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, nắm chặt tay thành quyền: “Cố Chi.”
Cố Chi hối hận khi không mang theo vệ sĩ đến phim trường, cô đã có lỗi với Lâm Tư Bác, không thế tiếp tục để Hoắc Đình Sâm vô sỉ này hãm hại thêm người khác được, vì thế chỉ vào Dương Trạch, rất có khí phách nói với Hoắc Đình Sâm: “Có chuyện gì cứ nhắm vào tôi, hôm nay anh cứ thử động vào một sợi lông tơ của cậu ấy xem!”
Trần Gia Minh: “…………’’ Anh ta đau lòng vạn phần nhìn Hoắc Đình Sâm.
Sao ông chủ của mình lại hồ đồ như vậy chứ? Chẳng lẽ ở Thượng Hải không có phụ nữ sao?
Hoắc Đình Sâm nghe xong nhắm mắt, sau đó lại mở ra, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Nhắm vào em?”
Cố Chi không nói nên lời, “Anh đủ chưa.” Không phải cô đã nói với anh đừng gặp lại nhau nữa sao.
Hoắc Đình Sâm không đáp lời cô, mà tiếp tục nói: “Vậy em đi qua đây với tôi.”
Anh nói xong câu đó liền xoay người rời đi.
Cố Chi vỗ vỗ tay Dương Trạch: “Yên tâm, tôi không sao đâu.” Sau đó lại nhìn lướt qua tất cả nhân viên đang lo lắng, cười gượng hai tiếng.
Cố Chi bối rối, cô không muốn cãi nhau với Hoắc Đình Sâm trước mặt mọi người, càng không muốn cho mọi người biết quan hệ giữa cô và Hoắc Đình Sâm.
Tuy rằng bọn họ đã sớm không còn quan hệ gì, nhưng miệng đời rất đáng sợ.
Cố Chi suy nghĩ một lát rồi đi theo.
Đến khi hai người họ hoàn toàn biến mất, mọi người ở phim trường mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại, đang muốn nói gì đó, đạo diễn vỗ vỗ tay: “Kết thúc công việc, kết thúc công việc!”
Cổ Dụ Phàm nhìn nhân viên công tác lại tiếp tục bận rộn, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, sau đó giật mình.
Cố Chi đâu?
Vừa rồi đã bị Hoắc Đình Sâm đem đi.
Cổ Dụ Phàm tưởng tượng đến Cố Chi bị Hoắc Đình Sâm đem đi, tức khắc hít sâu một hơi.
Trong phim trường chỉ có ông ta biết lúc trước Cố Chi vì xưởng dệt Hoa Thành mà đắc tội với Hoắc Đình Sâm, hôm nay Hoắc Đình Sâm tới đơn giản chính là tới trả thù.
Còn vì tại sao bây giờ mới tới thì cũng dễ giải thích, nhà tư bản không có nhân tính nhất Thượng Hải muốn trả thù, chẳng lẽ còn muốn chọn ngày ư?
Cổ Dụ Phàm chạy đến trước mặt đạo diễn, hầm hừ: “Mấy người muốn mặc kệ Cố Chi?”
Đạo diễn thở dài: “Chuyện riêng tư, chúng ta quản sao được.”
Ông ta nhìn Cổ Dụ Phàm liếc mắt một cái, biết Cổ Dụ Phàm là ông chủ công ty đĩa nhạc của Cố Chi, đột nhiên cười có chút ý vị thâm trường: “Công ty của anh thật lợi hại.”
Ở Thượng Hải có không ít ca sĩ hay diễn viên có quan hệ với mấy kẻ có tiền, nhưng có quan hệ với Hoắc Đình Sâm, chắc chắn là người rất có bản lĩnh.
Cổ Dụ Phàm đương nhiên biết ý tứ của đạo diễn, hung hăng trừng mắt nhìn ông ta: “Nói vớ vẩn!”
Không nói tới Cố Chi lúc trước bảo với ông rằng cô không quen Hoắc Đình Sâm, chủ yếu là Cố Chi có nhiều tiền như vậy, cần gì phải quan hệ với đàn ông, cô và Hoắc Đình Sâm chỉ có một điểm chung về xưởng dệt Hoa Thành, Cố Chi dám mua trên đầu Hoắc Đình Sâm.
Cổ Dụ Phàm cắn chặt răng, chuyện riêng của Cố Chi, đồng nghiệp có thể mặc kệ nhưng ông là ông chủ của cô, còn là bạn bè, không thể trơ mắt nhìn được.
Ngay cả khi người đối lập là Hoắc Đình Sâm.
Ông rất ngưỡng mộ Cố Chi, xinh đẹp thẳng thắn, có tiền khiến người ta hâm mộ, không hề ghen tị.
Cổ Dụ Phàm và Dương Trạch cũng đang lo lắng đuổi theo.
Hoắc Đình Sâm và Cố Chi có vẻ không đi quá xa, Cổ Dụ Phàm thấy thư ký của Hoắc Đình Sâm đang đứng cùng hiệu trưởng tạm thời bị trưng dụng văn phòng ở ngoài văn phòng hiệu trưởng St.Johan.
Cổ Dụ Phàm và Dương Trạch cùng liếc nhau.
Dương Trạch tiến lên, ôm chặt thư ký Hoắc Đình Sâm, thư ký và hiệu trưởng rõ ràng bị dọa sợ không nhẹ, Cổ Dụ Phàm nhân cơ hội này chạy vào.
Văn phòng hiệu trưởng được làm độc lập, xung quanh có nhiều vườn cây và hòn non bộ, bầu không khí rất yên tĩnh.
Cổ Dụ Phàm đi tới, đột nhiên buồn bã.
Lương tâm nói cho ông biết, ông thật sự không muốn đắc tội với Hoắc Đình Sâm nhưng ông lại không thể để mặc kệ Cố Chi được.
Ông muốn chờ lát nữa nói chuyện với Hoắc Đình Sâm, bảo Cố Chi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ỷ vào số tiền không biết từ đâu tới nên đấu đá lung tung, cho dù đắc tội anh cũng không phải cố ý, hơn nữa anh là nhân vật hô mưa gọi gió, cần gì phải so đo với cô.
Cổ Dụ Phàm đi đến cửa văn phòng.
Ông hít sâu một hơi, đang muốn gõ cửa, lại phát hiện ra cửa không đóng mà chỉ khép hờ.
Vì thế Cổ Dụ Phàm liếc mắt vào trong xem xét, sau đó ngẩn người.
Lúc này, Dương Trạch không biết thoát khỏi thư ký Hoắc Đình Sâm từ khi nào, cũng đuổi tới đây, tựa như cậu đang muốn hỏi tại sao Cổ Dụ Phàm không gõ cửa, Cổ Dụ Phàm thấy cậu, tay mắt lanh lẹ che miệng cậu lại.
“Ưm!” Dương Trạch không thể hiểu tại sao mình bị che miệng, đôi tay khua loạn trong không khí, hai mắt nhìn về phía cửa khép hờ.
Cổ Dụ Phàm nhanh chóng dùng một tay khác bịt kín hai mắt cậu lại.
Phi lễ chớ nhìn.