Trên ghế lái, phó quan tay nắm vô lăng, chậm rãi lái xe, cũng liếc nhìn đôi nam nữ ở lề đường một cái.
"Sư trưởng."
Trần Thiệu Hoàn nhìn đôi nam nữ, khóe miệng hơi cong, sau đó quay đầu, ép vành mũ trên đầu: "Đi thôi."
"Vâng." Phó quan đạp chân ga, chiếc xe Buick nhanh chóng rời đi.
Ven đường, Hoắc Đình Sâm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về chiếc xe Buick màu đen chạy qua kia.
Cố Chi trong miệng ngậm kẹo hoa quả, cũng nhìn theo ánh mắt của Hoắc Đình Sâm, hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Hoắc Đình Sâm thu mắt lại, nói với Cố Chi: "Mấy ngày nay em chú ý một chút."
Anh cũng không nói chú ý cái gì, Cố Chi nhạt nhẽo đáp một tiếng: "Ồ."
Hoắc Đình Sâm lại duỗi tay giữ lấy gáy của Cố Chi, nghe âm thanh hàm răng của cô va chạm vào kẹo, nói: "Tôi cũng muốn ăn."
Cố Chi liếc anh một cái: "Anh muốn ăn thì tự mình đi lấy, anh chỉ lấy một viên?"
Hoắc Đình Sâm không nói chuyện, cười một cái, sau đó giữ chặt gáy của Cố Chi, cúi đầu xuống hôn cô.
Tạ Dư đang thò đầu ra khỏi cửa xe hỏi Cố Chi khi nào thì đi lại là giơ đầu ra để chứng kiến cảnh này, lại yên lặng rụt đầu vào.
Cố Chi nhắm mắt, muốn hôn thì hôn đi, dù sao đêm đen tối lửa tắt đèn, người khác cũng không nhận ra cô và Hoắc Đình Sâm đang ở ven đường làm chuyện ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục.
Hoắc Đình Sâm hôn rất tỉ mỉ, bàn tay ở bên tóc mai cô khẽ vuốt ve, Cố Chi cảm thấy cơ thể như nhũn ra, cuối cùng khi tách ra mặt đỏ bừng.
Sau đó Cố Chi nhìn thấy bên má phải Hoắc Đình Sâm hơi nhô lên, nghe được âm thanh vật cứng nào đó va vào hàm răng.
Cố Chi lúc này mới hoảng hốt phản ứng lại.
Kẹo đâu? Kẹo của cô đâu?
Hoắc Đình Sâm đang ngậm kẹo, mỉm cười nhìn cô.
Cố Chi: ".........."
Cố Chi vẻ mặt cạn lời: "Hoắc Đình Sâm, anh thật sự không biết xấu hổ."
Hoắc Đình Sâm không tỏ ý kiến.
Cố Chi lườm anh một cái.
Không chỉ không biết xấu hổ hơn nữa còn rất keo kiệt, cho một viên kẹo cô ăn một nửa rồi còn muốn trộm lại, loại chuyện điên rồ này cũng chỉ có Hoắc Đình Sâm mới có thể làm được.
Cố Chi giận đến trực tiếp xoay người đi về xe mình.
Hoắc Đình Sâm ngậm kẹo trong miệng, nhìn bóng lưng tức đến thở hổn hển của Cố Chi.
Ngọt.
----------------
Vị Trần sư trưởng kia để phó quan của mình ra mặt, chuyển tiền mua miếng ngọc bích kia từ ngân hàng cho Cố Chi.
Cố Chi nhận được tiền rồi, trong lòng an tâm không ít, cảm giác đồ vật này vừa đến tiền lại kiếm lời mấy trăm ngàn, chính mình có lẽ là trời sinh đã có mệnh làm phú bà.
Cố Chi lại kiếm được tiền xách túi xách, ngâm nga đi đến tiệm may Dệt Dương.
Sắp thay mùa rồi, cô không chỉ thay cho mình mấy bộ đồ mới, mà còn phải đi xem sản phẩm mới.
Bởi vì thay mùa, ngoại trừ sườn xám, tiệm may Dệt Dương lại làm thêm áo khoác lông và áo choàng lông dê, Cố Chi mặc áo khoác đứng trước gương lớn, áo khoác được cắt may gọn gàng theo phong cách thời thượng, khiến cho người ta vừa nhìn liền không nhịn được yêu thích.
Cố Chi bảo Tạ Dư xách mấy bộ lên xe trước.
Khi Tạ Dư quay lại, lấm lét nhìn trái phải, tựa như có gì khác thường.
Cố Chi: "Sao vậy?" Cô biết năng lực trinh sát của Tạ Dư rất mạnh, "Có phải là lại có phóng viên theo dõi không?"
Tạ Dư gật gật đầu: "Gần đây tôi luôn cảm giác hình như có người đang theo chúng ta."
Cố Chi nghe xong thì "Xì" một tiếng: "Chắc chắn là đám phóng viên."
Cô cứ không hiểu, bây giờ cô vừa là một ca sĩ bám vào nhà giàu, mọi người cũng đều biết nhà giàu mà cô bám là Hoắc Đình Sâm, lẽ nào trên người cô còn có tin tức nào có thể đào sao?
Hơn nữa có danh nghĩa của Hoắc Đình Sâm, cô tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng không có người liên hệ cô với phú bà thần bí.
Cố Chi nói: "Không cần để ý, thích chụp thì chụp, chúng ta đi thôi."
Tạ Dư gật đầu: "Vâng."
Tạ Dư vẫn luôn lái xe chở Cố Chi về Âu Nhã Lệ Quang, cậu ta đi vào cũng không đi cửa chính, mà dừng xe ở cửa sau của Âu Nhã Lệ Quang.
Sau đó cậu ta liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, chiếc ô tô màu đen kia cũng dừng lại theo.
Tạ Dư không nhịn được nhíu nhíu mày.
Cậu ta lái xe rất có kinh nghiệm, dày công tôi luyện công phu cắt đuôi phóng viên, nhưng hôm nay kỹ thuật theo xe của đám người này tựa như càng cao siêu hơn. Một đường đi, cậu ta đã lượn bao nhiêu vòng, cuối cùng dừng xe ở cửa sau, kết quả vẫn ngớ ra là không cắt đuôi được.
Cố Chi biết Tạ Dư là bởi vì cắt đuôi phóng viên mới dừng xe ở cửa sau, nghĩ chẳng qua chỉ là mấy phóng viên, tự xuống xe, sau đó ra hiệu Tạ Dư đi dừng xe: "Cầm đồ xuống đi."
Tạ Dư gật đầu.
Cửa sau không có bảo vệ canh gác, Cố Chi cúi đầu tìm chìa khóa trong túi xách mở cửa.
Khi cô đang tìm chìa khóa, đột nhiên, xung quanh không biết có mấy người đàn ông mặc áo đen từ đâu xông đến.
Tạ Dư vẫn luôn căng chặt thần kinh, phản ứng lại trước Cố Chi, đang muốn hét gọi vệ sĩ của Cố Chi ở bên trong Âu Nhã Lệ Quang, miệng đã bị cái gì đó bịt lại.
Cậu ta vẫn luôn luyện võ, đánh nhau với người bình thường thường sẽ không thua, nhưng người lần này rõ ràng còn chuyên nghiệp hơn cậu ta, hai tay Tạ Dư bị bẻ về phía sau, hít hai hơi, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Khi Cố Chi nhìn thấy mấy người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện lập tức bị dọa đến hoa dung thất sắc, còn chưa kịp hét lên, mũi cũng bị bịt lại.
Cô không khỏi hít thở, sau đó cảm thấy đầu óc càng ngày càng choáng váng, mí mắt cũng ngày càng nặng nề.
Trước một giây khi hôn mê, Cố Chi tuyệt vọng nghĩ.
Cô vẫn còn nhiều tiền như vậy chưa tiêu hết, đời này cứ như vậy mà hết rồi.
Thiệt thòi lớn.
............
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Cố Chi cũng bắt đầu khôi phục lại ý thức, thân thể nặng nề, như vùi lấp trong cát.
Phản ứng đầu tiên của cô lại vậy mà mình không chết.
Phản ứng thứ hai đó là hình như mình bị người ta bắt cóc.
Người xấu bắt cóc cô nhằm mưu đồ gì đây? Cướp tài? Cướp sắc?
Cố Chi nghĩ đến đây, lập tức bị dọa đến mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Vừa hay, tiền và sắc này cả hai thứ cô đều có.
Bởi vì kinh sợ, cả người cô nhất thời tỉnh táo không ít, khó khăn nhấc mí mắt nặng nề lên.
Ở trong nhận thức của cô, nếu như bản thân đã bị bắt cóc rồi, vậy thì có lẽ sẽ bị nhốt ở một căn tầng hầm hoặc là kho hàng vừa tối vừa lạnh, ngủ trên rơm rạ vải rách, trên người không chừng còn có sợi xích sắt trói hoặc dây thừng cột, thê thảm vô cùng.
Kết quả sự thật phảng phất như không giống như tưởng tượng.
Cố Chi mở mắt, đầu tiên nhìn thấy đèn điện thủy tinh trên trần nhà. Bóng đèn này rất đắt, cùng một kiểu ở Âu Nhã Lệ Quang.
Cả người cô phảng phất như không lạnh và đau như vậy, mặc dù sau khi mê man cả người có nặng nề một chút, nhưng vẫn rất ấm áp.
Nằm chính là giường Simmons, trên người còn đắp một chiếc chăn lông vịt.
Cố Chi ngửi thấy một mùi khói thuốc.
Con người cô không thích người khác hút thuốc, Hoắc Đình Sâm cũng không hút xì gà, Cố Chi không nhịn được sặc hai tiếng, nhìn về phía mùi vị phát ra, sau đó phát hiện bên giường của cô lại có một người đàn ông đang ngồi.
"A!" Cố Chi sợ đến hét lên một tiếng, lập tức nhảy lên khỏi giường.
Người đàn ông bộ dáng 40, 50 tuổi, tướng mạo thô lỗ, mặc một thân áo khoác dài màu nâu chất liệu tốt nhất, trên môi có ria mép, lúc này đang ngồi bên giường, hướng về phía cô hút xì gà.
Cố Chi bị dọa phát sợ, vừa nghĩ đến chính mình bị người đàn ông này nhìn chằm chằm khi ngủ liền nổi da gà, cô dùng cánh tay đỡ người ngồi dậy, kết quả chỗ khuỷu tay cánh tay trái tê rần.
Cố Chi hít một tiếng, chau mày, cúi đầu, nhìn thấy chỗ khuỷu tay của mình thậm chí có một vết kim, tựa như vừa mới tiêm không lâu, lỗ kim còn có máu tụ lại nhàn nhạt.
Người đàn ông tựa như cũng không nghĩ đến Cố Chi sẽ phản ứng lớn như vậy, bị cô hét đến xì gà trong miệng khẽ run lên, sau đó vội duỗi tay, an ủi: "Đừng sợ, khà khà, đừng sợ."
Cố Chi dùng cả chân tay, bò đến góc giường chỗ cách xa người đàn ông, sau đó cảnh giác đánh giá xung quanh.
Xác thực không phải tầng hầm hay kho hàng âm u ẩm ướt, cô đang ở trong một căn phòng bất kể là trang trí hay là trang hoàng đều vô cùng xa hoa.
Có tiền như vậy, cũng không phải cướp tiền.
Ngoại trừ cướp tiền thì đó chính là cướp sắc?
Cố Chi cả kinh, sau đó lập tức vén chăn lên kiểm tra một chút, ngoại trừ cánh tay có một lỗ kim, quần áo vẫn là bộ đồ lúc trước, chỉ là bị cô ngủ có chút nhăn nheo, ngoài ra, trên người không có bất kỳ dấu vết gì đã bị cướp sắc.
Chẳng lẽ là cảm thấy ngất xỉu vô vị, phải đợi cô tỉnh lại rồi cướp? Cố Chi hoảng hốt mà nhìn người đàn ông kia, tìm trái phải một hồi, sau đó trực tiếp cầm đèn bàn trên tủ đầu giường làm vũ khí: "Ông đừng qua đây."
"Nếu cướp tiền tôi có thể cho ông tiền, nếu cướp sắc, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Người đàn ông nhìn thấy Cố Chi tưởng là bị bắt cóc sau đó trực tiếp lấy đèn bàn muốn đánh người, hung dữ như chú báo nhỏ, sau đó lại nghe được cô nói cái gì mà cướp tiền cướp sắc gì đó, tựa như có chút luống cuống, buông tay: "Ta, ta sao có khả năng cướp sắc của con."
Cố Chi ôm đèn bàn không bỏ, ánh mắt vẫn cảnh giác: "Vậy ông trói tôi đến đây làm gì?"
Người đàn ông nhìn gương mặt tinh xảo của Cố Chi, lại ngậm xì gà, ánh mắt bắt đầu trở nên mông lung, tựa như rơi vào hồi ức gì đó.
Ông híp mắt nói trong màn khói mịt mờ của xì gà: "Ta cảm thấy ta có thể là ba của con."
Cố Chi: "............"
Thời đại này bại hoại cũng có nhiều kiểu như vậy sao?
Bắt cóc người ta đến đây, lại không cướp tiền cướp sắc, đặc biệt muốn làm ba người ta?
Ông ta không biết mẹ cô là kỹ nữ, cho nên ai muốn làm ba của cô, thật ra là một câu mắng người sao.
Cố Chi nhịn xúc động muốn trợn mắt, một tay ôm đèn bàn, sau đó vươn mình xuống giường.
Giày của cô để ở bên giường, Cố Chi đi giày, đứng lên, cách người đàn ông này một khoảng cách xa nhất, sau đó giơ đèn lên nói: "Đây là nơi nào, tôi khuyên ông tốt nhất nên thả tôi ra, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy."
Người đàn ông hoàn hồn khỏi hồi ức, lại nhìn khuôn mặt kia của Cố Chi, trùng hợp với khuôn mặt của người kia trong ký ức.
Giống, thật sự quá giống, thật sự quá giống rồi, ngay cả giọng hát trong đĩa nhạc cũng giống, cũng giống như lần đầu tiên ông nhìn thấy trên báo, thậm chí cho rằng cô gái này chính là bà ấy.
Ông nhớ khi ông rời đi, bà cũng tầm tuổi này, sau đó mới đột nhiên hiểu ra, đã 20 năm rồi.
Dù cho bà xinh đẹp, nhưng cũng không thể hai mươi năm không hề thay đổi.
Ông ta nghe Cố Chi, mỉm cười, dáng vẻ tựa như rất hứng thú, hỏi: "Sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào?"
Cố Chi chuyển động con ngươi.
Nên nói cái gì dọa ông ta một trận mới được.
Thế là Cố Chi ưỡn ngực, nói: "Chắc chắn không biết tôi, tôi chính là ca sĩ Cố Chi bám vào nhà giàu kia."
"Sau đó thì sao." Người đàn ông hỏi.
Cố Chi: "Nhà giàu mà tôi bám vào là Hoắc Đình Sâm, ông biết Hoắc Đình Sâm không, là nhà tư bản không có nhân tính nhất Thượng Hải, rất lợi hại đó, nếu như ông chọc phải tôi, anh ta sẽ không bỏ qua cho ông đâu."
Như khi người đàn ông nghe thấy ba chữ "Hoắc Đình Sâm", lại không lộ ra vẻ kiêng kỵ như là Cố Chi nghĩ, mà là trực tiếp bật cười, gõ gõ tàn thuốc xì gà: "Hoắc Đình Sâm?"
Ông ta rất hứng thú nhìn Cố Chi: "Con cảm thấy ta sẽ sợ Hoắc Đình Sâm sao?"
Cố Chi: "........."
Hoắc Đình Sâm cũng không có tác dụng.
Người đàn ông đến tột cùng có lai lịch gì.
Cô thật sự sắp điên rồi.
Cố Chi ôm đèn bàn, giậm chân một cái: "Tôi nói ông người này xong chưa vậy, ông bắt tôi đến đây muốn làm ba người ta? Bao nhiêu người như vậy sao ông cứ phải muốn làm ba của tôi chứ, tôi cũng không thiếu ba, ông thần kinh hả! Thả tôi ra có được không?"
Người đàn ông lúc này nói: "Mẹ của con có phải tên là Cố Lăng Chức?"
Nghe đến ba chữ "Cố Lăng Chức", Cố Chi vô cùng nóng nảy đột nhiên yên tĩnh lại.
Ánh mắt cô nhìn người đàn ông mang theo tìm tòi.
"Sao ông biết mẹ tôi tên là Cố Lăng Chức."
Mẹ cô tên là Cố Lăng Chức, tên rất dễ nghe, chỉ là không đi học không biết chữ giống như cô, cô sinh ra lâu rồi mà cũng chưa đặt tên cho cô, tú bà và kỹ nữ ở Tần Hoài vẫn luôn dùng tên của mẹ cô gọi cô, gọi cô là "Cố Chi".
Người đàn ông cười đắc ý: "Bởi vì ta là ba của con."
Cố Chi không biết sao người này lại muốn làm ba người khác như vậy, hơn nữa nhìn bộ dáng này của ông ta không phải là người tốt gì, vừa nghe liền tức giận: "Cái rắm."
"Mẹ tôi là người ở Tần Hoài, chắc ông cũng biết con gái ở Tần Hoài là cái gì rồi, bà ấy tiếp nhiều khách như vậy, người ngủ với mẹ tôi nhiều như thế, ông đừng tưởng lúc trước có một chân với mẹ tôi mà có thể làm ba tôi!"
Khi người đàn ông nghe thấy những lời này của Cố Chi, mặt trầm xuống, cả người tựa như trầm mặc, xì gà cháy hết, bỏng đến ngón tay cũng nhất thời không để ý.
Cố Chi hừ một tiếng, dán sát vào tường, đi đến kéo cửa phòng.
Cô phát hiện cánh cửa vậy mà không khóa. Bên ngoài cũng không có ai canh gác.
Cố Chi mở cửa, muốn nhanh chạy, ôm đèn bàn chạy cộp cộp xuống lầu, khi chạy đến đại sảnh phòng khách dưới tầng, đột nhiên có người đứng từ trên sô pha dậy.
Người đó nhìn Cố Chi ôm đèn bàn, tóc tai bù xù chạy trốn.
Anh ta lập tức chặn lại trước mặt Cố Chi, gọi một tiếng: "Em gái."
Cố Chi khi nhìn thấy người đó thì cả người cứng đờ.
Đây, đây không phải là Trần sư trưởng mua miếng ngọc bích của cô sao?
Sao anh ta lại ở chỗ này, lẽ nào anh ta cũng tham gia vào bắt cóc?
Mở miệng chính là em gái, ai mẹ nó là em gái của anh.
Cố Chi tức giận vô cùng: "Đừng chắn tôi!"
"Em gái." Trần Thiệu Hoàn lại gọi một tiếng, nhưng vẫn chặn trước mặt Cố Chi, không để cô đi.
Cố Chi: "Tránh ra! Các người đây là bắt cóc, là phạm pháp!"
Trần Thiệu Hoàn an ủi nói: "Em gái đừng nóng vội. Đợi kết quả kiểm tra máu có rồi ba sẽ nói rõ, sau đó sẽ để em đi."
"Anh đừng có gọi tôi là em gái!" Cố Chi chạy về phía bên trái, Trần Thiệu Hoàn sẽ cản về phía bên trái, chạy ở phía bên phải, anh ta cũng chặn ở phía bên phải.
Hai người cứ như diều hâu vồ gà con vậy, Cố Chi cuối cùng tức điên, ném chiếc đèn bàn trong tay, trực tiếp ném về phía Trần sư trưởng, "Anh tránh ra cho tôi!"
Trần Thiệu Hoàn lập tức lùi về phía sau một bước, đèn bàn vỡ tan bên chân anh ta ta, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Không khí lập tức yên tĩnh lại.
Cố Chi cứ lăn lộn một trận như vậy, mệt đến thở hổn hển.
Trần Thiêm Hồng từ trên lầu xuống.
Cố Chi chống eo, trừng mắt nhìn người đàn ông trên lầu. Hơi có chút tư thế cá chết lưới rách, tựa như muốn nói nếu các người không thả tôi tôi cứ náo loạn như vậy, xem xem ông muốn thế nào.
Trần Thiêm Hồng đối diện với ánh mắt khiêu khích của Cố Chi, nhìn thấy đèn bàn bị cô ném vỡ, sau đó lại nhìn về phía Trần Thiệu Hoàn không biết làm thế nào với Cố Chi ở phía đối diện cô.
Ông ta nhìn nhìn liền ngẩng đầu cười to, sau đó chỉ vào Cố Chi: "Ha ha ha, là con của ông đây! Là con của ông đây!"
Cố Chi: "........."