Sau Khi Xuyên Sách Tùy Tiện Thơm Mèo Sẽ Xảy Ra Chuyện Lớn

Chương 3: Miêu mao căn ba - Chứng minh


Dung Chân bị ập xuống một câu hỏi làm đầu óc ong ong.

“Thanh Loan của ngươi?” Dung Chân có chút hoang mang, nàng nhìn về phía nữ tử trước mặt.

Người tới trên người ẩn giấu hơi thở cường đại, nàng ước chừng là tu sĩ Kim Đan, dung mạo kiều diễm, khoác bảo sam họa tiết hoa vãn, người lộng lẫy đầy sắc hoa.

Đi theo nàng phía sau là hai vị tu sĩ mặc đồng phục Bích Nguyệt Tông, tu vi không thấp, chắc là Luyện Khí hậu kỳ.

Dung Chân ngoại trừ sư phụ đang lưu lạc bên ngoài của nàng, lần đầu tiên có thể nhìn thấy Kim Đan chân nhân gần như thế, nàng lăng lăng nhìn thẳng nữ tử này.

Diêu Thanh Lộ bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, lông mày nàng chọn chọn, nhấn mạnh lại một lần: “Là linh thú ta đánh rơi, một con thanh điểu.”

Nàng nhìn Dung Chân, nữ hài này tuổi tác đầu hai mươi, tu vi thấp chỉ tới Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng nàng bộ dạng thực đẹp, mi mắt tinh tế, khuôn mặt tú lệ thanh đạm, nhìn nàng phảng phất có gió mát phất mặt, làm người cảm thấy dịu dàng, yên bình.

Diêu Thanh Lộ ngữ khí thấp xuống: “Thanh điểu đâu?”

Dung Chân bỏ qua nàng thịnh khí lăng nhân, gãi gãi đầu nói: “Thanh điểu bị thương, ta cứu nó, tu bổ tốt linh hoàn cho nó xong, nó liền chính mình tiến hóa, ngày hôm qua sáng sớm đã rời đi.”

“Ngươi nói bậy, ngươi một tu sĩ Trúc Cơ tu bổ linh hoàn được sao?” Diêu Thanh Lộ hùng hổ doạ người, “Thanh Loan bị ngươi giấu đi nơi nào?”

“Nó bay đi rồi.” Dung Chân ăn ngay nói thật.

“Một con linh thú trân quý như vậy bị ngươi gặp được, ngươi sẽ để nó rời đi sao?” Diêu Thanh Lộ cảm thấy Dung Chân đang nói dối.

“Thật mà.” Dung Chân thấy nàng quá hung, không dám nói chuyện Thanh Loan muốn làm linh thú khế ước của nàng.

“Không có khả năng!” Diêu Thanh Lộ thấy cạy miệng Dung Chân ra cũng không được gì, chỉ cho rằng nàng đang mạnh miệng.

“Toàn bộ Bích Nguyệt Tông này đều là của mẫu thân ta, ngươi đem Thanh Loan giấu đến chỗ nào ta cũng phải tìm ra tới.” Diêu Thanh Lộ hừ nhẹ một tiếng.

Dung Chân cảm thấy khó hiểu, nàng không có bảo bối, một con chim lớn như vậy, nàng cũng không thể nào cất vào trong túi, Diêu Thanh Lộ tính đem nơi này lục lên trời, cũng chỉ có thể nhảy ra một con mèo đen.

“Dung cô nương, nếu ngươi giấu, liền giao ra đây đi.” Tu sĩ trẻ tuổi phía sau Diêu Thanh Lộ thấy Dung Chân quen thuộc, không giống như là người sẽ ăn trộm ăn cắp, liền ôn tồn khuyên nhủ, “Thanh Lộ sư tỷ chính là dùng linh lộ cùng ngũ cốc trân quý nuôi thanh điểu này lớn, nếu như nó có thể tiến hóa, thì cũng là vì Thanh Lộ sư tỷ nuôi tốt, cùng ngươi không có một chút quan hệ nào cả.”

Dung Chân cảm thấy bọn họ logic có chút thái quá, thanh điểu này được nàng cứu thời điểm linh hoàn đều hư rồi, nếu quý trọng như vậy, thỉnh y tu chuyên nghiệp, dùng thêm nhiều linh thạch cũng có thể chữa trị mà, hà tất trực tiếp vứt bỏ?

Hiện nay nó biến thành Thanh Loan, thân phận cao quý, bọn họ lại bắt đầu tìm, nàng nếu là Thanh Loan kia, phỏng chừng cũng không muốn trở về.

Dung Chân có chút tức giận, nàng đi về phía trước hai bước, phản bác nói: “Các ngươi coi trọng Thanh Loan như thế này sao linh hoàn của nó bị phá?”

“Ngươi đang vì hành vì giấu linh thú của mình mà lấy cớ sao?” Diêu Thanh Lộ đôi tay vòng ở trước ngực, tiếp tục ép hỏi, “Sư đệ sư muội trong môn đã sớm phản ánh ta nhiều lần, ngươi lén lút đem linh thú bọn họ không cần ôm về, có phải bởi vì tu vi thấp cho nên muốn dưỡng một con linh thú cường đại để thực lực tăng lên hay không?”

“Ngươi ảo tưởng gì vậy? Tạp linh căn đời này cao nhất chính là tu vi Luyện Khí, ngay cả sư phụ ngươi tu vi cũng chưa cao bằng ta.” Diêu Thanh Lộ trào phúng nói, “Sống nhờ ở Bích Nguyệt Tông ta, liền phải theo quy củ Bích Nguyệt Tông ta.”

“Ta không phải là người trong môn Bích Nguyệt Tông.” Dung Chân nhẹ giọng nói, nàng nói chuyện đều nhỏ giọng, nghe không giống như cãi nhau.

“Ngươi vẫn khăng khăng nói không đem Thanh Loan rơi xuống mang về?” Diêu Thanh Lộ nheo lại mắt hỏi, lời nói mang uy hiếp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



“Nó xác thật rời đi.” Dung Chân buông tay.

“Vậy tiểu viện này của ngươi ta cần phải lục soát.” Diêu Thanh Lộ có rất nhiều biện pháp tìm được Thanh Loan bị Dung Chân giấu đi.

“Diêu cô nương ——” Dung Chân kéo dài quá thanh, “Đây là không gian riêng tư, ngươi không có tư cách lục soát.”

“Ngươi trộm đồ vật còn không cho chúng ta lục soát? Lời nói của ta chính là quy củ Bích Nguyệt Tông.” Diêu Thanh Lộ một tay đem nàng đẩy ra.

Dung Chân vốn dĩ tưởng có thể kêu cảnh sát, nhưng Tu chân giới làm gì có cảnh sát, nàng ngăn cản Diêu Thanh Lộ không được.

Nàng nghĩ cho Diêu Thanh Lộ lục soát thật ra cũng không có việc gì, nàng cũng không có bí mật.

Nhưng Diêu Thanh Lộ thật sự quá là đáng ghét, nàng không thể đang không bị người ta bôi nhọ.

“Từ từ.” Dung Chân lập tức ngăn lại hai vị tu sĩ đang chuẩn bị vọt vào viện, “Lục soát có thể, nhưng nếu không tìm ra Thanh Loan thì sao?”

“Sao có thể không tìm thấy?” Diêu Thanh Lộ đề cao âm thanh, ở trong suy nghĩ nàng xem ra tu sĩ tu vi thấp giống Dung Chân nếu thấy loại linh thú trân quý như Thanh Loan phỏng chừng đều lấy làm của riêng

“Nếu không?” Dung Chân nhìn chằm chằm, màu mắt nàng có chút đạm, dưới ánh mặt trời hiện ra màu hổ phách nhàn nhạt, dịu dàng lại chuyên chú.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, ngay cả Diêu Thanh Lộ cũng cảm thấy có chút chột dạ, không thể nào, nàngthật sự sẽ không giấu đi?

“Nếu không có, ta liền xin lỗi ngươi, hơn nữa đáp ứng ngươi một điều kiện.” Diêu Thanh Lộ tin tưởng vững chắc Dung Chân trộm, nàng cắn răng nói, Thanh Loan trân quý như vậy, nàng không tin Dung Chân có thể nhịn được dụ hoặc của linh thú thượng phẩm, nàng muốn Dung Chân nguyên hình tất lộ.

“Diêu cô nương, mời.” Dung Chân nghiêng thân cho bọn họ đi vào.

Dung Chân vậy mà khí định thần nhàn, ngồi ở tiểu đình trong viện, rót cho chính mình ly trà, Diêu Thanh Lộ trào phúng nàng linh căn kém, lời này căn bản không có biện pháp kích thích lửa giận của nàng, nhưng thật ra thái độ của nàng ta với Thanh Loan làm cho người ta cảm thấy không tốt.

Thời gian nửa ngày trôi qua, hai vị tu sĩ thủ hạ của Diêu Thanh Lộ đi ra, trong đó một người trên cánh tay còn có vết máu giống như bị mèo cào vài cái .

Dung Chân thầm nghĩ mèo đen kia làm tốt lắm.

Lục soát tiểu viện Dung Chân, bọn họ cũng chỉ tìm ra hai vật khả nghi .

Một là lông đuôi của Thanh Loan, hai là phù chú để ký kết khế ước cùng linh thú.

“Ngươi quả nhiên muốn đem nó chiếm làm của riêng!” Diêu Thanh Lộ cầm lấy phù chú, tức giận nói, “Thanh Loan có phải đã bị ngươi thu phục trở thành linh thú khế ước của ngươi không?”

“Diêu cô nương không bằng đi viết thoại bản đi, ngài xác thật có chút thiên phú.” Dung Chân thanh âm vẫn nhẹ nhàng nói.

Diêu Thanh Lộ không ngốc, nàng nghe ra Dung Chân trào phúng: “Ngươi chứng minh như thế nào?”

“Ta hiện tại còn chưa có khế ước linh thú.” Dung Chân thành thật đáp.

“Ngươi quyết giấu nó ở bên trong nội phủ, giờ mạnh miệng nói không có khế ước linh thú thì chứng minh kiểu gì ?” Diêu Thanh Lộ nheo mắt lại nhìn Dung Chân, cho rằng Dung Chân đã chớp thời cơ cướp đi Thanh Loan, nàng giận không thể át.

Rõ ràng đó là nàng nuôi, mặc dù nàng cảm thấy thanh điểu kia chiến đấu không mạnh, cáu kỉnh ném nó đi, bốn ngày sau nàng không phải đã phái người đi tìm sao?

Nhưng Diêu Thanh Lộ không biết một việc là, nếu Dung Chân không cứu thanh điểu, tiểu gia hỏa này khả năng đã sớm bởi vì linh hoàn đứt gãy mà chết, căn bản sống không đến ngày thứ tư.

“Diêu cô nương một hai phải nói như thế, ta cũng không còn cách nào.” Dung Chân thanh âm vẫn nhè nhẹ.



“Trừ phi ngươi đưa ra linh thú khế ước của bản thân, hoặc là chúng ta đến nội phủ của ngươi tìm!” Diêu Thanh Lộ không quen nghe ngữ khí không nhanh không chậm của nàng, trực tiếp phóng lời nói.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nội phủ tu sĩ cực kỳ yếu ớt, nhất là Dung Chân tu vi Trúc Cơ, nếu bất luận lực lượng ngoại giới nào xâm lấn, nội phủ liền gặp phải nguy hiểm, Diêu Thanh Lộ muốn điều tra nội phủ sẽ tạo thành thương tổn cực đại cho nàng.

“Diêu cô nương, ta nói, ta không có linh thú khế ước……” Dung Chân bất đắc dĩ, nàng cảm thấy có chút bất lực.

“Ai biết trong nội phủ của ngươi có thêm một con Thanh Loan hay không?” Diêu Thanh Lộ nhìn chằm chằm nàng, chú ý tới Dung Chân cảm xúc biến hóa, nàng cảm thấy chính mình chiếm thế thượng phong, “Nếu không cho ta xem, ta cần phải đưa ngươi đến hình đường Bích Nguyệt Tông khảo vấn.”

Dung Chân thở ra một hơi thật dài, nàng không có cách nào, nàng không có linh thú khế ước, hiện tại muốn chứng minh mình, cũng chỉ có thể để Diêu Thanh Lộ điều tra nội phủ, sự tình nàng không có làm, nàng sẽ không thừa nhận, hiện tại giống như chỉ có biện pháp này có thể chứng minh nàng trong sạch.

“Ngươi muốn xem, có thể.” Dung Chân nghĩ nghĩ, “Nhưng nếu không có Thanh Loan, dựa theo ước địnhphía trước, ngươi cần phải đáp ứng ta một điều kiện hơn nữa hướng ta xin lỗi.”

Dung Chân nghĩ là dù sao nội phủ của mình cũng sắp gặp phải nguy hiểm, nàng cũng muốn làm cho Diêu Thanh Lộ ăn chút mệt.

“Ngươi lại nói nhiều rồi.” Diêu Thanh Lộ cười lạnh, nàng biết Dung Chân muốn đưa ra một cái điều kiện xảo quyệt làm nàng không dám, quả nhiên, Dung Chân là chột dạ.

“Nếu ta nơi này không có Thanh Loan, ngươi về sau gặp lại Thanh Loan ở núi rừng, không được bắt nó trở về.” Dung Chân chậm rãi, gằn từng chữ một mà nói.

Nàng không biết con gái độc nhất của tông chủ Bích Nguyệt Tông chính miệng đáp ứng một điều kiện có bao nhiêu chữ tín, nhưng nàng biết Diêu Thanh Lộ này nhân phẩm không ngay thẳng, Thanh Loan nếu bị nàng bắt trở về, chắn chắn phải chịu khổ.

Dung Chân tới hoàn cảnh này rồi mà suy nghĩ bảo vệ con chim nhỏ kia.

“Đương nhiên có thể.” Diêu Thanh Lộ cười nhạt một tiếng, nàng hiện tại càng thêm xác định Thanh Loan bị giấu ở bên trong nội phủ Dung Chân, nàng đưa ra điều kiện cũng không rời con chim kia.

“Đến đây đi.” Dung Chân mở đôi tay ra, vầng sáng màu trắng trong suốt vờn quanh, nàng dỡ xuống phòng bị quanh thân.

Diêu Thanh Lộ nhìn nàng, gió nhẹ phất qua mặt mày thanh đạm, làn tóc phất phơ vụn vặt thổi bay một chút, nàng thoạt nhìn thật thản nhiên.

Nàng đang giả bộ! Diêu Thanh Lộ ở trong lòng mặc niệm, lúc này trên lòng bàn tay xuất hiện pháp bảo nhỏ, lộ ra hoàn trạng pháp bảo, áng sáng màu xanh đậm vờn quanh.

Lúc này, hoàn trạng pháp bảo phát ra ánh sáng xanh đậm càng thêm sáng ngời, hình thành thật thể, sắp hướng Dung Chân bay qua.

Diêu Thanh Lộ tất nhiên sẽ không thu liễm lực lượng của chính mình, xem ra nàng muốn thuận tiện đảo loạn nội phủ Dung Chân mới là chuyện tốt.

Nhưng vào lúc này, một đạo hắc ảnh hiện lên, tựa như một mạt bóng đêm bỗng dưng xuất hiện ở giữa ban ngày.

Đôi mắt ánh kim lạnh băng yêu dị nhìn chằm chằm Diêu Thanh Lộ, làm tu sĩ Kim Đan sợ tới mức lui sau nửa bước, dưới kinh hoảng, vòng tròn pháp bảo liên thủ cũng “Leng keng” một tiếng rơi xuống đất, mang theo ánh sáng xanh đậm tứ tán.

Mèo đen đem phù chú đặt trên bàn cắn mở, nháy mắt, phù văn Tiết Cảnh Lam lưu lại nổi lên hiệu quả, một đạo ánh sáng thuần trắng làm mèo đen cùng Dung Chân liên tiếp xuất hiện cùng nhau.

Làm trò trước mặt mọi người thoạt nhìn chẳng qua chỉ là một con mèo đen, cùng Dung Chân ký kết, hắn trở thành linh thú khế ước của nàng.

Một vị tu sĩ chỉ có thể có được một con linh thú khế ước, Diêu Thanh Lộ do dự không có thu thanh điểu làm linh thú khế ước của mình, bởi vì nàng cảm thấy về sau còn sẽ gặp được linh thú tốt hơn.

Nếu Dung Chân hiện tại có thể cùng mèo đen này ký kết khế ước, đã nói lên lúc trước nội phủ nàng khẳng định trống không.

Sở hữu hoài nghi cùng lên án trước đây tự khắc sụp đổ.