Sau Khi Xuyên Sách Tùy Tiện Thơm Mèo Sẽ Xảy Ra Chuyện Lớn

Chương 4: Miêu mao căn bốn - A Huyền


“Ngươi……” Diêu Thanh Lộ nhìn Dung Chân cùng mèo đen đứng ở bên chân nàng, không dám tin tưởng.

Nàng thấy rõ ràng, cùng Dung Chân ký kết khế ước chỉ là một mèo đen bình thường, tu vi cực thấp, Dung Chân lựa chọn một con linh thú như vậy cũng xứng đôi.

Nhưng Dung Chân vậy mà thật sự không thu phục Thanh Loan, nàng sao có thể cự tuyệt linh thú trân quý như vậy? Diêu Thanh Lộ cảm thấy nghi hoặc.

Thời điểm Dung Chân nhìn thấy mèo đen mang phù chú chạy đến, trên mặt lộ ra tươi cười thật lòng.

Nàng cúi đầu bế mèo đen đang ngồi xổm bên chân nàng lên, từ trong phòng phi ra đã hao hết sức lực hắn, hiện tại Dung Chân một hai phải ôm hắn, hắn tránh thoát cũng không được.

Lần đầu tiên Dung Chân chủ động muốn cùng linh thú ký kết khế ước, mèo đen cự tuyệt, nàng còn có chút thất vọng, hiện tại này mèo đen hiểu lòng người, chủ động chạy ra giúp nàng giải vây, Dung Chân tâm tình vốn xuống dốc lại tốt lên.

Nàng ôm mèo đen, tươi cười trên mặt không thể che giấu, đôi mắt xinh đẹp màu nhạt hơi hơi cong lên.

Cho nên bây giờ nàng nói chuyện thanh âm cũng dịu dàng thêm vài phần: “Diêu cô nương, tu sĩ Nguyệt Chi Vực chỉ có thể có một con linh thú khế ước, hiện tại ta có thể chứng minh cho mình chưa?”

Diêu Thanh Lộ gắt gao nhìn chằm chằm Dung Chân, nàng đánh cược sai rồi, Dung Chân xác thật không chiếm Thanh Loan làm của riêng, mà nàng trước đó còn đáp ứng Dung Chân một điều kiện.

Hiện tại có đệ tử trong môn nghe, nàng ở trong môn rất có uy vọng, việc đã hứa lại làm không được, Thanh Loan kia nàng đừng nghĩ bắt trở về nữa.

“Hừ, ngươi cứ thu linh thú phế vật này đi!” Diêu Thanh Lộ cười nhạt một tiếng, nàng chuẩn bị quay đầu liền đi.

Nhưng thanh âm sâu kín của Dung Chân ở phía sau vang lên: “Diêu cô nương, ngươi còn chưa có xin lỗi ta đâu.”

“Ta nói xin lỗi ngươi, nhưng chưa nói là khi nào.” Diêu Thanh Lộ tất nhiên không có khả năng cúi đầu nhận lỗi với một cái tu sĩ Trúc Cơ, mặc dù trước đó nàng đầu tiên là lục soát nhà Dung Chân, sau lại ý đồ nhìn trộm nội phủ nàng.

Dung Chân ôm mèo đen trong lòng ngực, không thể làm gì đại tiểu thư này, chỉ có thể vuốt vuốt lông mèo đen, trơ mắt nhìn Diêu Thanh Lộ rời đi.

Diêu Thanh Lộ mới vừa rồi còn mắng tiểu hắc miêu trong lòng ngực nàng, chỉ là mèo không phản ứng gì, Dung Chân hoài nghi hắn vẫn luôn dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc để nhìn Diêu Thanh Lộ.

“Nàng ta đi rồi.” Dung Chân đem cửa viện đóng lại, ôm mèo đen đến trên đệm mềm, nói với hắn.

Phòng bị tu sĩ Diêu Thanh Lộ phái tới lục soát làm cho hỗn độn, Dung Chân thở dài, bắt đầu dọn dẹp.

Cùng Dung Chân ký khế ước, mèo đen có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của nàng, hiện tại nàng tâm tình không tốt, nhưng chút không vui ấy chỉ nhàn nhạt, tựa hồ rất khó có người có thể kích thích lửa giận của nàng.

Mèo đen không nghĩ tới Dung Chân vậy mà thật sự có thể cùng hắn ký khế ước, bởi vì hắn căn bản không phải linh thú, nếu có ý đồ cùng hắn thần thức câu thông, đa số chỉ có kết cục thần hồn câu diệt, tuy hắn hiện tại lực lượng mất hết, Dung Chân cùng hắn ký kết khế ước, cũng sẽ gặp phải nguy cơ nội phủ bị phá.

Dù sao nàng cũng tính cho người ta nhìn trộm nội phủ, mèo đen ôm thử vận may một lần, tâm thái đã muốn chết thì cứ vậy đi, lúc này mới chạy ra, đem phù chú cắn mở.

Không nghĩ tới, Dung Chân không có bất luận cái gì trở ngại mà cùng hắn thần thức câu thông, hơn nữa hoàn mỹ mà dung hợp ở cùng một chỗ, không có chút trở ngại nào.

Tình huống này khiến mèo đen có chút khiếp sợ, hắn muốn thoát cái khế ước này thì cũng dễ như trở bàn tay, cho nên hoàn toàn không sốt ruột, chỉ từ từ quất cái đuôi, nhìn Dung Chân bận lên bận xuống.

Dung Chân đem tất cả đồ vật thu thập chỉnh tề xong rửa sạch tay, lúc này mới lại tới bế mèo đen lên.

Nàng đã có được linh thú khế ước của mình rồi…… Cho đến lúc này, nàng mới vơi đi chuyện vừa rồi, nhịn không được nở nụ cười.

“Mèo con, nên lấy cho ngươi cái tên.” Dung Chân trên giấy viết viết vẽ vẽ, “Chính ngươi chọn được không?”

Mèo đen: “……” Không xong, nàng giống như thật sự đem ta làm sủng vật.

Dung Chân đặt tên không có một chút sáng ý nào, nàng dựa theo màu lông mèo đen tuyển hai cái tên viết trên giấy.

Một cái kêu “Đại Hắc”, một cái kêu “A Huyền”.

Đồ ngốc đều biết nên chọn như thế nào, huống chi mèo đen tên vốn dĩ có một cái tự là “Huyền”

Hắn vốn dĩ cảm thấy Dung Chân tạo ra cái trò chơi chọn tên này nhàm chán đến cực điểm, nhưng lại lo lắng Dung Chân thật sự kêu hắn là Đại Hắc, vì thế móng vuốt lông xù xù không chút do dự ấn ở hai chữ “A Huyền”.

Dung Chân thì trong nội tâm cảm khái không hổ là mèo Tu chân giới, chọn tên đều phong nhã nhẹ nhàng như vậy.

“Vậy A Huyền đi.” Dung Chân bế lên mèo đen, ở trên má hắn cọ cọ.



A Huyền tùy ý để nàng cọ, đối với hắn mà nói, tiếp xúc thân mật giữa con người cũng không có cái gì đặc biệt.

Hắn xác thật không thích cùng con người thân cận, nhưng hắn hiện tại vô pháp phản kháng, Dung Chân cũng không tính quá đáng ghét.

Dung Chân cảm nhận được A Huyền vẫn là cả người vô lực, vì thế nàng nhiệt tình mời hắn đến nội phủ của mình chữa thương.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tu sĩ có thể cho linh thú khế ước ở trong nội phủ của mình, linh thú ở bên trong trong phủ cũng có thể nhanh chóng mà khôi phục tinh lực cùng thương thế.”

Dung Chân thầm so với sách nàng từng đọc qua, Tiết Cảnh Lam để lại cho nàng rất nhiều công pháp bên trong giới thiệu các loại pháp thuật cùng linh thú câu thông, Dung Chân thích linh thú, cho nên đặc biệt nhớ rõ. A Huyền liếc Dung Chân một cái, hắn đối với nội phủ của nàng không có hứng thú, nhưng nếu có thể ôn dưỡng thân thể, khôi phục lực lượng, hắn sẽ không từ chối. Vì thế, Dung Chân đem tay ấn trên đầu A Huyền, đôi mắt liền nhắm, tiến vào trạng thái nhập định.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chính là ở bên trong thân thể dùng linh khí của trời đất cấu nên nội phủ, giai đoạn này cực kỳ quan trọng bởi vì hướng tu luyện của tu sĩ từ nay về sau đều cùng nội phủ chung một nhịp thở.

Nội phủ không có phân nhánh ưu khuyết, chỉ liên quan đến phẩm chất tu sĩ, nội phủ Dung Chân hình thành sơ hình thức ban đầu, thoạt nhìn là một mảnh rừng rậm nho nhỏ trắng xoá, chỉ là rừng rậm này còn trụi lủi, cần tu luyện đem nội phủ xây dựng thêm hoàn chỉnh.

Đi theo nàng tiến vào, A Huyền biến mất không biết trốn đi đâu, Dung Chân chỉ cho rằng hắn thẹn thùng.

Lúc này A Huyền đang tránh ở giữa đám cây cối, hắn không hề có hình dạng một con mèo đen, mà là một đoàn sương khói màu đen hình thú, đen đặc tà ác, như giấy trắng rớt vào bên trong mực nước.

Đây vốn dĩ là hình dạng của hắn, lúc lực lượng ly tán, hắn nhiều nhất chỉ có thể duy trì hình thái này, bây giờ lực lượng của hắn còn thực loãng, nội phủ Dung Chân vẫn còn có thể chứa được hắn, nếu là về sau lực lượng hắn khôi phục, cũng không biết tu sĩ Tạp linh căn này có thể tiếp nhận năng lượng lớn này hay không.

Hắn không để ý sống chết của Dung Chân, đụng phải hắn là nàng xui xẻo.

Màu đen sương khói tụ thành một đoàn, bắt đầu an tĩnh tu dưỡng.

Dung Chân không tìm thấy A Huyền, cuối cùng chính mình lui ra, linh hồn trở lại thân thể.

Nàng mở hai mắt, trong nội phủ nuôi dưỡng nhiều thêm một con linh thú khế ước, nàng không cảm giác được có gì khác thường.

Dung Chân đi vào một căn phòng ấm áp trước, đem cổ áo của mình kéo ra một chút, cổ thon dài trắng nõn tinh tế, có nhàn nhạt trong suốt sắc trắng lập loè, linh khí đi theo kinh mạch bên trong chảy xuôi rồi chấn động, đây là nội phủ nàng, cũng là nơi yếu ớt nhất toàn thân trên dưới của tu sĩ.

Nàng nghĩ A Huyền còn cần nàng tu luyện cung cấp năng lượng khôi phục thân thể, vì thế phá lệ bắt đầu chăm chỉ.

Ở trong nội phủ Dung Chân đang tu luyện lúc này rừng rậm trắng xoá, tuyết bay lả tả, những bông tuyết đó rơi xuống uyển chuyển nhẹ nhàng, làm nội phủ tăng cường một tia lực lượng.

Nằm trong bụi cỏ, sương mù màu đen cũng tiếp được tuyết rơi này, lực lượng nhỏ bé rơi vào bên trong thân thể hư ảo của hắn căn bản không có gì dùng. Hắn cần một lực lượng như đại dương mênh mông, nhưng Dung Chân một tạp linh căn tu hành, linh khí phảng phất chỉ như giọt nước.

Nhưng khi linh khí từ hư không vô tới, A Huyền vẫn chậm rãi hấp thu, thẳng đến Dung Chân dừng tu luyện, hắn mới từ nội phủ nhảy ra.

Dung Chân mới từ trạng thái cùng linh khí trời đất liên kết phục hồi tinh thần, một con mèo đen liền ngồi xổm ở trên vai nàng, rõ ràng là một con mèo lớn như vậy, dừng ở trên thân thể nàng lại như không có trọng lượng.

Đây là điều hữu dụng của khế ước linh thú để tiện cho tu sĩ cùng linh thú câu thông.

Phát giác chính mình dừng ở trên vai Dung Chân, A Huyền nhẹ nhàng từ trên người nàng nhảy xuống, nhảy đến rất xa, ngồi xổm ở trên cửa sổ, đôi mắt ánh kim nhàn nhạt liếc nàng một cái.

Dung Chân không giận, nàng đến sau viện đào linh thảo, nàng bình thường ở trong sân gieo trồng một ít Thanh Tâm Thảo, có thể dùng để điều chế thuốc trị thương, mấy ngày nay nàng đều dựa vào bán cái này để kiếm linh thạch.

Đào Thanh Tâm Thảo ra, rửa sạch xong đặt ở trong viện phơi nắng, ngày thứ hai là có thể lấy đem lên chợ bán.

Thời điểm nàng làm việc, A Huyền ngồi xổm ở cửa sổ, móng vuốt nhỏ đẩy cửa sổ ra một chút, lẳng lặng nhìn Dung Chân.

Rõ ràng là một việc bình thường như vậy, nàng làm thật nghiêm túc.

Dung Chân có được linh thú khế ước của chính mình, ngày kế đi chợ bán, chắc chắn là muốn mang theo mèo đen xinh đẹp này rồi .

“Ngươi có thể ngồi xổm ở trên vai ta.” Dung Chân cúi đầu, đặt A Huyền trên vai mình, “Ta muốn đi bán đồ.”

A Huyền không từ chối nàng, dù sao ở trong nhà hoặc bên ngoài đều giống nhau.

Dung Chân quen ông chủ tiệm bán thuốc dưới chân núi, nàng cầm theo một rổ Thanh Tâm Thảo phơi khô đi vào trong tiệm, ông chủ lớn giọng hô lên.



“Dung cô nương, Thanh Tâm Thảo này của cô, chúng ta không thu nữa.” Ông chủ ngồi ở sau dược quầy, cúi đầu khảy bàn tính trong tay.

“Vì sao?” Dung Chân cũng không giận, dịu dàng hỏi.

“Bích Nguyệt Tông tuồn ra một đống Thanh Tâm Thảo để bán, hạn ngạch nhập hàng trong tiệm hằng tháng đã đầy, chúng ta cũng không thừa tinh lực để chế thêm thuốc trị thương.” Lão bản giải thích nói, “Dung cô nương, cửa hàng khác cô cũng đừng hỏi, Bích Nguyệt Tông lần này chắc là đem hàng tồn kho của tông môn lấy ra, chúng ta được Bích Nguyệt Tông bảo kê, đồ của bọn họ chúng ta không dám không thu —— huống chi giá cả thực có lời.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Bích Nguyệt Tông?” Dung Chân nhấm nuốt ba chữ này, nàng nhớ tới Diêu Thanh Lộ, nàng dĩ nhiên biết thân phận Diêu Thanh Lộ, thân là con gái tông chủ Bích Nguyệt Tông, nàng xác thật có thể dễ dàng lấy đồ tồn kho Bích Nguyệt Tông ra ngoài.

Dung Chân không ngốc, thực mau hiểu được, Diêu Thanh Lộ bị nàng ép đáp ứng một điều kiện, nàng ta không có biện pháp đưa Thanh Loan về, trong lòng khó chịu, dùng loại phương pháp này trả thù nàng.

Nàng bưng rổ nhỏ trong lòng ngực, than nhẹ một hơi, nàng cũng không nghĩ tới, chẳng qua là cứu trợ một ít linh thú bị thương mà thôi, cũng có thể kéo theo mâu thuẫn.

Dung Chân rõ ràng chỉ muốn an ổn vui vẻ chờ đến hết ngày mình chết đi, không nghĩ tới còn phát sinh thêm phiền phức.

Nàng đi ăn ở trấn trên, gọi một mâm thịt bò thui cho A Huyền, lúc ăn xong nàng nhẹ nhàng gõ chén.

“Chỉ có thể trở về tự mình luyện dược.” Dung Chân nhàn nhạt mở miệng, đối với A Huyền mà nói thì kỹ thuật luyện dược của nàng không được tính là giỏi lắm, bởi vì độ lửa cần dùng yêu cầu phải có tu vi cao thâm mới khống chế được, nàng không có cách nào điều chỉnh tinh tế, nhưng cũng không thể lãng phí Thanh Tâm Thảo.

Bích Nguyệt Tông bán dược liệu thì nàng bán linh đan được luyện chế tốt, dù sao nàng cũng phải kiếm tiền để trả khoản nhà đang thuê.

Dung Chân ôm một rổ đầy ắp Thanh Tâm Thảo trở về Bích Nguyệt Tông, vào sơn môn thời điểm vừa vặn gặp được Diêu Thanh Lộ xách váy chậm rì rì dạo bước.

“Dung cô nương, không bán được sao?” Diêu Thanh Lộ nâng cằm lên, hướng Dung Chân mỉm cười.

“A……” Dung Chân xem này Diêu Thanh Lộ đắc ý tươi cười, biết chắc chắn là nàng ném đá sau lưng.

“Diêu cô nương.” Dung Chân gật gật đầu, tư thái không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, “Đúng là không bán được.”

“Tu vi không cao, cũng chỉ có thể bán chút linh dược như thế này, không có ý gì đâu nhưng mà Bích Nguyệt Tông ta dư một đống.” Diêu Thanh Lộ cười nhạo nói.

“Ừ.” Dung Chân nhàn nhạt gật gật đầu.

Diêu Thanh Lộ không thích thái độ của nàng như vậy, không kể những đệ tử tông môn vai thấp hơn đều chiều cô, khen cô, thái độ nàng ta thờ ơ lạnh lùng, cô thế nhưng nhìn ra Dung Chân ẩn chứa có một tia khinh thường, rõ ràng nàng chỉ là một cái tu sĩ Trúc Cơ mà thôi. Cô luôn muốn tất cả mọi người bên cạnh theo cô ý mới được, nhưng Dung Chân sẽ không, Dung Chân thoạt nhìn tuy rằng tính tình tốt, nhưng tư thái không khiêm tốn giống người khác.

Trời đất chứng giám, Dung Chân xác thật không có cảm thấy khinh thường Diêu Thanh Lộ, nàng sẽ không dễ dàng xem nhẹ bất cứ sự vật hay con người nào.

“Không kiếm được linh thạch, ngươi sẽ không giao đủ cho Bích Nguyệt Tông tiền thuê nhà.” Diêu Thanh Lộ một tay điểm cằm mình, cười nói, “Ngươi bị đuổi đi rồi còn có năng lực thắp sáng mệnh bài Tiết đạo hữu sao, đến lúc đó, sư phụ ngươi đều tìm không thấy ngươi.”

Dung Chân chớp chớp mắt, nàng lười tỏ vẻ hơn thua với người miệng lưỡi cực nhanh, rốt cuộc Diêu Thanh Lộ nói là sự thật.

“Sư phụ ngươi rời đi mười mấy năm, kiếm cốc Vạn Nhận kia cũng không phải là nơi tu sĩ Nguyệt Chi Vực chúng ta có thể chạm vào, hắn sẽ không chết ở nơi đó rồi đi?” Diêu Thanh Lộ cười khẩy nói, “Rốt cuộc hắn cũng chỉ có tu vi Kim Đan.”

“Câm miệng.” Dung Chân đề cao một chút âm lượng, “Sư phụ ta sẽ trở về.”

Cuối cùng nếu Tiết Cảnh Lam không trở lại, cốt truyện quyển sách này sẽ đi về đâu? Người quan trọng trong sư môn nàng là sư muội, con ruột thế giới này còn chưa có bái sư đâu.

“Vậy ngươi chờ xem ——” Diêu Thanh Lộ ném xuống một câu, trừng mắt nhìn Dung Chân một cái liền rời đi.

Cùng Dung Chân cãi nhau thực không thú vị, bởi vì nàng nói chuyện mềm như bông, nghẹn lâu như vậy, một câu phản kích đều không nói, chỉ biết nói cái gì mà “Sư phụ sẽ trở về”, tu sĩ đi kiếm cốc Vạn Nhận, mấy người còn có thể sống?

Dung Chân mặt sưng về nhà, A Huyền vẫn luôn ngồi xổm ở trên vai nàng cũng không có phát biểu ý kiến gì.

A Huyền chỉ tự hỏi, Dung Chân thoạt nhìn không giống loài người, Diêu Thanh Lộ kia mới càng giống loài người.

Đúng vậy, ấn tượng về loài người của hắn chính là kém như vậy.

Dung Chân bắt đầu ở trong phòng bếp dùng dược đỉnh nấu thuốc, trong tay nàng cầm một quyển tên là 《 sách thuốc 》, chuẩn bị dựa theo bước đi trong đó đơn giản làm ra Thanh Tâm Đan, chủ tài liệu là Thanh Tâm Thảo, có thể chữa khỏi thương thế tu sĩ, nhân tiện xua tan tà khí.

Dược đỉnh phát ra khí vị gay mũi, tựa hồ là do độ lửa lớn, Dung Chân luống cuống tay chân đem ngọn lửa thu nhỏ.

Ngay khoảnh khắc nàng phân thần, A Huyền trộm nhảy lên cái quầy nàng cất đồ vật, móng vuốt mở ra ngăn kéo có mấy thứ linh tinh mà linh thú tặng cho nàng.