Ngăn kéo của Dung Chân thật lộn xộn nhưng mấy thứ linh thú nàng từng cứu qua kỳ thật để lại cho nàng là đồ vật mà chúng nó cảm thấy yêu quý nhất.
Tỉ như một bó lông đuôi của chó sói Ngân Tông, chó sói Ngân Tông khi còn bé thay lông xong thường giữ lại lớp lông đầu tiên hay còn gọi là nhũ mao, cách thu thập có chút vụng về nhưng nhũ mao chó sói Ngân Tông cùng Thanh Tâm Thảo có thể sinh ra phản ứng kỳ diệu, tạo ra một loại đan dược đặc thù.
A Huyền ngậm cái lông đuôi, chậm rì rì dạo bước tới chỗ Dung Chân, ở trong một đống hỗn độn đầy sương khói, hắn sấn tới gần chỗ dược đỉnh mà Dung Chân không thấy rõ tình huống, chính xác không chút nhầm lẫn ném cái lông đuôi vào bên trong dược đỉnh.
Trong khi Dung Chân che mặt ho khan vài cái, trợn mắt nhìn dược đỉnh sôi trào, A Huyền đã nhảy về trên bàn, không tranh công cùng danh.
Nàng đậy cái nắp lên dược đỉnh, bắt đầu cầu các lộ thần tiên giúp đỡ nàng luyện chế đan dược thành công.
Dung Chân gọi hành động này là dược pháp cầu nguyện lưu luyện, không bao lâu, dược đỉnh yên tĩnh trở lại, nàng thở phào một hơi.
Nàng ngừng thở, một tay xốc cái nắp lên, thấy bên trong không có một mảnh cháy đen, chỉ có ba cái đan dược màu bạc nằm ở trung tâm, toàn thân một màu, không có chút tạp chất nào.
Thanh Tâm Đan không như vậy đâu……
Dung Chân nhặt đan dược màu bạc lên, lắc lắc, lại nghiên cứu một chút, cảm giác không có độc.
“A Huyền, ngươi biết đây là cái gì không?” Dung Chân gặp chuyện không quyết định được, xin meo meo giúp đỡ, nàng bóp bóp đan dược hỏi A Huyền.
A Huyền cuộn tròn đuôi dài, căn bản không để ý nàng.
Dung Chân cũng không trông cậy vào một con mèo có thể trả lời nàng, nàng biết lúc luyện dược khả năng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, đôi khi có thể luyện chế ra đan dược đặc thù, giống như luyện game bỗng nhiên nhặt được trang bị quý hiếm vậy.
—— Trên thực tế nguyên nhân sinh ra việc ngoài ý muốn này, xét cho cùng là do tu sĩ khi luyện dược thao tác không ổn, trong không khí hay trên người dính một ít tro bụi hoặc là những thứ khác rơi vào dược đỉnh, mới trùng hợp luyện chế ra đan dược ngoài ý, người luyện dược tu vi càng cao, càng không xuất hiện tình huống như vậy.
Dung Chân cất ba cái đan dược màu bạc vào trong hộp, bản thân nàng cũng không biết đây là cái gì, cứ như vậy ngày mai đưa cho ông chủ hiệu thuốc coi thử, lỡ như có thể bán lấy tiền coi như phát tài.
Rốt cuộc ở Tu chân giới, có là độc dược đi chăng nữa, nếu hiệu quả tốt, cũng có thể bán được giá cao.
Nội tâm Dung Chân lại tràn ngập hy vọng, hưng phấn thông thường khiến người ta lâng lâng, cho nên trước khi nàng ngủ, một tay ôm A Huyền vào lòng ngực.
“A Huyền cùng ta ngủ đi.” Dung Chân đem A Huyền ôm đến gối đầu bên cạnh, cọ đầu hắn nói.
A Huyền không chút lưu tình từ trên người nàng vượt qua, hắn thật sự không thích loài người, càng miễn bàn cùng loài người ngủ chung.
Dung Chân kéo lấy đuôi mèo của hắn, bộ lông mượt mà sượt qua lòng bàn tay nàng, A Huyền vẫn là ngồi xổm trên cửa sổ, dùng đôi mắt ánh kim lạnh băng của hắn nhìn nàng.
Nàng mếu máo, chỉ cho là meo meo ngạo kiều, tự mình lật người, trong bóng tối ngủ thiếp đi.
Ngày kế, Dung Chân cầm đan dược màu bạc đến hiệu thuốc kiếm cơ hội phát tài.
Ông chủ hiệu thuốc lúc này nhìn đan dược màu bạc, đứng bật dậy, lấy ra một quả thấu kính nheo lại mắt cẩn thận nghiên cứu nửa ngày.
“Dung cô nương, đây là Chuyển Hồn Đan đó.” Ông chủ hiệu thuốc kinh ngạc nói, “Nguyên vật liệu xác thật là Thanh Tâm Thảo không phải giả, nhưng còn cần nhũ mao của chó sói Ngân Tông, chó sói Ngân Tông rất cảnh giác bảo vệ con, cái này không dễ tìm.”
Dung Chân ngồi trên ghế dài trước quầy dược, trong lòng ngực ôm một con mèo đen xinh đẹp, một lúc lại vuốt lông A Huyền, nàng nhớ tới cái gì, giải thích nói: “Nhà ta có bó lông đuôi của chó sói Ngân Tông, hình như là lúc trước nó cho ta sau đó có người tới lục ngăn kéo, trùng hợp làm lông đuôi bay ra, nói không chừng vừa lúc rơi xuống dược đỉnh.”
“Thật là khéo!” Ông chủ hiệu thuốc kinh ngạc, “Nhũ mao của chó sói con Ngân Tông yêu cầu phân lượng đắn đo tinh chuẩn, cũng không phải là tùy tiện rớt vào là được, cụ thể phân lượng chúng ta đều không rõ ràng lắm.”
“Dung cô nương vận khí thật không tồi.” Ông chủ hiệu thuốc khen.
“Chuyển Hồn Đan, có tác dụng gì?” Dung Chân tò mò hỏi, lấy tu vi hiện tại của nàng, còn chưa có tiếp xúc đến linh dược lợi hại như vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nó có thể tu bổ hồn phách bị hao tổn.” Ông chủ hiệu thuốc chớp chớp mắt nói, “Ác quỷ Ngục Cửu Uyên sẽ gặm cắn linh hồn tu sĩ, bởi vì chúng nó khuyết thiếu lực lượng hồn phách……”
“A……” Dung Chân than nhẹ một tiếng, những ngón tay đang ôm A Huyền trong lòng ngực bỗng nhiên nắm chặt, ngục Cửu Uyên nàng đương nhiên biết là nơi nào, đại vai ác trong sách Hạ Huyền Linh còn không phải là vương của Ngục Cửu Uyên sao, ác quỷ Ngục Cửu Uyên làm người nghe biến sắc, mà Hạ Huyền Linh giữa ác càng thêm ác, đồ ăn của hắn chính là những con ác quỷ hung tàn này.
Đôi mắt ánh kim của A Huyền hơi hơi nheo lại, cái đuôi thật dài không kiên nhẫn lắc lắc.
Dung Chân lâm vào bên trong trầm tư, tiếng của ông chủ hiệu thuốc đánh thức nàng: “Dung cô nương, ba viên Chuyển Hồn Đan này, ta dùng 30 cái linh thạch trung phẩm mua của cô, giá cả như vậy được không?”
Một linh thạch trung phẩm bằng một trăm linh thạch hạ phẩm, Dung Chân ở nhờ ở Bích Nguyệt Tông, một năm tiền thuê nhà cũng chỉ cần mười linh thạch trung phẩm.
Như vậy chỉ cần bán một phát, ba năm tiền thuê đều không cần phải sầu!
Tâm tình phiền muộn của Dung Chân khi đột nhiên nhớ tới Hạ Huyền Linh nháy mắt bị tiền tài xua tan: “Có thể, đương nhiên là có thể.”
“Dung cô nương, ta đi lấy linh thạch mang tới cho cô.” Chưởng quầy hiệu thuốc biết Chuyển Hồn Đan này quý báu, nhưng nếu Dung Chân tự mình đi bán, chưa chắc tìm thấy người mua.
Rốt cuộc thì người cần Chuyển Hồn Đan nhất định là bị hao tổn hồn phách, những người như vậy không có sự lựa chọn khác, hiệu thuốc của hắn làm ăn rộng, có lẽ sẽ có chiêu số mời gọi người khác cũng không chừng.
Dung Chân có thể nói phất nhanh sau một đêm, đếm số linh thạch xong về nhà liền trở nên thật cẩn thận, sợ bị người ta cướp.
Nàng cho rằng chính mình không cần vì tiền thuê nhà mà phát sầu, nhưng khi mang theo mười cái trung phẩm linh thạch giao cho Bích Nguyệt Tông, tu sĩ phụ trách thu tiền vẫn là hồ nghi mà nhìn nàng một cái.
“Dung cô nương, cô ở đâu ra có nhiều tiền như vậy, Thanh Tâm Thảo không phải bán không được sao?” Tu sĩ đương nhiên từ miệng Diêu Thanh Lộ nghe qua tình hình của Dung Chân, trong lòng hắn xem ra, Dung Chân chính là tiểu nhân mơ ước linh thú Thanh Loan.
“Ta tự mình luyện chế đan dược.” Dung Chân ôm mèo trong lòng ngực, nói chuyện thanh âm thong dong dịu dàng.
“Cô? Luyện chế đan dược? Kiếm lời nhiều linh thạch như vậy sao?” Tu sĩ càng kinh ngạc, “Dung cô nương, đan dược này của cô quá trình tạo ra như bình thường sao?”
“Là Chuyển Hồn Đan, lúc dùng Thanh Tâm Thảo luyện chế Thanh Tâm Đan xuất hiện trùng hợp.” Dung Chân thành thật đáp
Tu sĩ Bích Nguyệt Tông không biết tài liệu chế tác Chuyển Hồn Đan, chỉ nghĩ Dung Chân đang nói đùa, nhưng tiền vẫn thu, bọn họ cũng không thể nói cái gì.
Tuy nhiên lúc chưởng quản bộ phận sự vụ tông môn đem khoản tiền này đi báo cáo, Diêu Thanh Lộ ước lượng bốn phía linh thạch trong túi linh khí, cười lạnh nói: “Sư đệ, đệ không đủ thông minh.”
“Có nguyện ý đem miếng đất kia cho thầy trò hai người bọn họ thuê hay không quyền quyết định ở chúng ta.” Diêu Thanh Lộ ngón tay điểm điểm mặt bàn, “Bọn họ chỉ là ăn nhờ ở đậu mà thôi, chờ kỳ hạn ước định đến, chúng ta cứ không cho bọn hắn thuê, ta không thích Dung Chân kia, ta còn sợ linh thú Bích Nguyệt Tông chúng ta bị nàng trộm đi.”
“Thanh Lộ sư tỷ nói có đạo lý.” Sư đệ gật gật đầu, “Trái phải đều là Bích Nguyệt Tông chúng ta làm chủ, như vậy mười cái linh thạch này có trả lại cho nàng không?”
“Không vội, chờ đến ngày cuối cùng lại thông báo, miễn cho nàng biết trước tìm được chỗ ở mới.” Diêu Thanh Lộ quyết tâm muốn Dung Chân ăn mệt.
“Đúng rồi, Thanh Lộ sư tỷ, mấy ngày trước ở trong rừng chúng ta phát hiện tung tích Thanh Loan bay qua, ngài muốn đem nó bắt trở về không?” Sư đệ cái hay không nói, nói cái dở.
Diêu Thanh Lộ vốn dĩ đang thưởng thức nhánh hoa đào trên tay, nghe đến đây, nhánh hoa đào bị bẻ gãy trong nháy mắt.
Tiếng “Răng rắc” thanh thúy vang lên, những cánh hoa rơi rụng xuống đất.
“Không tìm.” Diêu Thanh Lộ cắn răng nói, nàng là người cao ngạo đã đáp ứng điều kiện của Dung Chân thì xác thật không thể kéo mặt mũi xuống mà huỷ đi, đây cũng là chỗ khiến nàng tức giận nhất, lớn chừng này rồi, vẫn là lần đầu tiên nàng ăn mệt.
“Đuổi nó đi, nhìn đến nó lòng ta phiền.” Diêu Thanh Lộ ném xuống một câu, vung ống tay áo rời đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dung Chân đưa tiền thuê nhà xong, qua một đoạn ngày tháng bình yên, dư lại tới hai mươi cái linh thạch trung phẩm.
Nàng sinh hoạt rất đơn giản, dậy sớm, nựng mèo; tu luyện, nựng mèo; công tác, nựng mèo; ngủ.
Đương nhiên, cái gọi là “nựng mèo”, chỉ là mình nàng đơn phương ôm A Huyền, mèo đen xinh đẹp này không nguyện ý phối hợp với nàng.
Nàng mỗi ngày đều nhìn xem trận pháp mệnh bài Tiết Cảnh Lam có sáng lên hay không, mệnh bài vẫn luôn sáng ngời, chứng tỏ trạng thái sư phụ nàng vô cùng an toàn.
Tuy rằng ngày đó Diêu Thanh Lộ nói khả năng Tiết Cảnh Lam sẽ chết ở Vạn Nhận kiếm cốc, Dung Chân thoạt nhìn phản ứng không lớn, nhưng nàng vẫn mười phần để ý sống chết của sư phụ, rốt cuộc ở Tu chân giới này người không chê tư chất linh căn của nàng quá ít.
Dung Chân cứ tưởng linh thạch nàng tiết kiệm đủ giao ba năm tiền thuê nhà, hẳn là có thể chờ được đến khi Tiết Cảnh Lam trở về.
Nhưng thời gian cửa ải cuối năm sắp đến, bầu trời hạ tuyết, Tiết Cảnh Lam vẫn không có tin tức.
Với tu vi của Dung Chân, vẫn chưa thể dùng pháp thuật hộ thân chống lạnh, cho nên nàng sớm thay trang phục mùa đông.
Nàng cũng mua cho A Huyền khăn quàng cổ, Dung Chân bắt lấy khăn quàng màu đỏ muốn quàng lên cổ A Huyền, mèo đen linh hoạt mà tránh né trái phải trong phòng, làm cho Dung Chân thở hồng hộc, đuổi không kịp hắn.
A Huyền nằm ở trên xà nhà, cái đuôi thon dài màu đen rũ xuống, đôi mắt ánh kim sâu kín nhìn Dung Chân, mang theo lạnh băng cùng dã tính.
Dung Chân áp tay lên mặt, không bắt được mèo nàng cúi đầu đem khăn quàng đỏ tròng lên cổ mình, lại chuẩn bị đi luyện chế một ít đan dược.
Sự kiện như lần trước may mắn luyện chế ra Chuyển Hồn Đan không có phát sinh lại, Diêu Thanh Lộ tựa hồ cũng trở nên im lặng, không có nghĩ cách cản trở nàng kiếm tiền nữa, Dung Chân liền mỗi ngày luyện chế đan dược kiếm thêm một ít tiền.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi phòng, Dung Chân nhìn mấy cái tu sĩ vây quanh viện, bọn họ đều mặc đồng phục Bích Nguyệt Tông, đồng phục Bích Nguyệt Tông là thuần trắng, cùng nền đất toàn là tuyết, không thể thấy rõ bóng người.
Dung Chân cúi đầu đem khăn quàng cổ sửa ngay lại, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Vài vị tu sĩ Bích Nguyệt Tông nhìn Dung Chân còn mặc xiêm y thật dày, trên mặt xuất hiện khinh thường, tu sĩ còn mặc quần áo chống lạnh vào mùa đông xác thật là…… Quá yếu.
“Đây là lúc trước ngươi giao tiền thuê nhà cho Bích Nguyệt Tông, tổng cộng mười cái linh thạch trung phẩm, còn lại đưa ngươi.” Một vị tu sĩ đem túi linh thạch vứt cho Dung Chân.
Lúc này, A Huyền vẫn luôn nằm ở trên xà nhà cũng nhảy xuống tới, dựa vào chân Dung Chân, cúi đầu liếm liếm móng vuốt.
Dung Chân nâng trong tay túi linh thạch, có chút không rõ nguyên do: “Các ngươi ý tứ là?”
“Chúng ta ý tứ chính là Bích Nguyệt Tông không muốn đem chỗ đất này cho các ngươi thuê.” Một giọng nữ trong trẻo từ ngoại viện vang lên, Diêu Thanh Lộ đi đến.
Mặc dù là mùa đông, thân nàng vẫn khoác lụa mỏng, trên nền tuyết bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, nàng nhìn chằm chằm Dung Chân, trong mắt hàm chứa ý cười thực hiện được ý đồ .
“Hiện tại đã đến kỳ hạn.” Diêu Thanh Lộ hướng về sư đệ môn trung nâng cằm lên, “Cho ngươi thời gian nửa ngày thu thập đồ vật chạy lấy người, trận pháp mệnh bài nhớ lấy đi.”
Diêu Thanh Lộ biết Dung Chân kiên trì muốn ở chỗ này, chính là vì canh giữ mệnh bài Tiết Cảnh Lam, nàng muốn Dung Chân ăn lỗ nặng, để báo thù việc nàng đánh rơi Thanh Loan.
“Nếu không muốn cho chúng ta thuê.” Dung Chân mi hơi nhăn lại, tốc độ nói vẫn là chậm rì rì, “Các ngươi có thể nói sớm một chút.”
“Bích Nguyệt Tông công việc bận rộn, chỉ có việc nhỏ này của ngươi đến bây giờ mới nhớ tới xử lý, có gì kỳ lạ sao?” Diêu Thanh Lộ hướng Dung Chân nhướng mày, “Dung cô nương, còn không đi thu thập đồ vật?”
“Không được.” Dung Chân lắc đầu nói, ngữ khí kiên quyết, mệnh bài quan trọng, tu sĩ dưới Nguyên Anh đều sẽ có một khối mệnh bài, là đèn dẫn đường chỉ dẫn cho đồng môn ở bên ngoài, cùng tu sĩ có liên hệ huyền diệu, nếu gỡ xuống, có lẽ sẽ đối Tiết Cảnh Lam nói không chừng sinh ra ảnh hưởng.
“Chuyện này đâu phải Dung cô nương nói không được là không được? Ngươi không nhìn xem đây là chỗ nào?” Diêu Thanh Lộ cười nhạo một tiếng, “Cô nếu không tự mình động thủ, chúng ta liền giúp cô thôi.”