Quần xanh lè, sắp rách toác.
Nhưng mà im mồm với rách quần liên quan quái gì đến nhau?
Cả sảnh lớn chìm vào yên tĩnh!
Đến cả Hàn Thất Thất cũng sững sờ trong giây lát.
Chỉ một lát sau, cô ta đã bừng tỉnh!
“Phụt! Ha ha ha…”, cô ta che miệng cười khúc khích!
Cơ thể đung đưa trên ghế ngồi, khoé mắt long lanh sắp khóc!
“Mẹ nó chứ… ha ha, ha ha ha ha!”, lại có tiếng cười ngặt nghẽo vang vọng!
Chẳng mấy chốc, tất cả đều bừng tỉnh!
Đến tận lúc này, ba người Hà Gia Hoa mới dần lấy lại tinh thần!
Sắc mặt Hà Gia Hoa đen sì như cục than!
Hắn vốn định dùng chính câu nói của Trương Minh Vũ khiến anh gậy ông đập lưng ông, nào ngờ…
Hắn sinh ra trong nhung lụa, nào từng có nghe thấy những lời thô tục như vậy?
Vậy mà hắn còn chẳng thể nói lại được câu nào!
Một lúc lâu sau, tiếng cười giòn giã vang vọng khắp căn phòng mới dần ngừng lại!
Hàn Thất Thất mệt phờ nằm bò ra ghế, cười đau cả bụng!
Chung Tử Kính giơ tay bịt mũi, có vẻ rất ghét bỏ.
Hành động này của anh ta suýt làm cho Trương Minh Vũ không kìm được cơn buồn nôn!
Giọng nói của anh ta lại càng lạnh lùng hơn: “Đừng nói nhảm nữa, mày tới đây với ai hả?”
Anh nhếch miệng cười một tiếp, thong thả đáp: “Tôi đi với…”
Anh chưa kịp nói xong đã bị Hà Gia Hoa nói chen vào: “Anh Chung, anh ta đi theo nhà họ Hàn đấy!”
Hắn đã bị cơn giận kích động, trở nên điên cuồng!
Bây giờ hắn chỉ muốn tìm cách dạy dỗ anh một trận no đòn!
“Nhà họ Hàn?”
Chung Tử Kính kinh ngạc, lạnh giọng chất vấn: “Cô chủ nhà họ Hàn đang ở đây rồi cơ mà?”
“Nhà họ Hàn dám dẫn theo hai người vào đây sao?”
Nói rồi gương mặt anh ta trở nên lạnh như băng!
“Tôi…”