Gần đây Chu Tân Hạc thích mặc đồ màu trắng, đường cong rõ nét từ chiếc cằm đến bờ vai rộng, nghiêm khắc chỉn chu, dù là trên cổ tay áo cũng vô cùng tỉ mỉ, trên người anh đầy phong thái lịch lãm của công tử quý tộc, tao nhã thoát tục.
Nhưng hiện tại phong thái đó của anh không còn nữa thay vào đó là sự lạnh lùng mạnh mẽ.
“Ánh Ánh, lại đây.” Giọng anh bình tĩnh, không nghe ra được cảm xúc nào.
Hay có thể nói, cảm xúc của anh không trút lên người cô, lạnh lẽo nơi đáy mắt đều chỉ nhắm vào người đàn ông muốn “quyến rũ” cô mà thôi.
Ánh mắt Chu Tân Hạc âm trầm.
Tuy đôi mắt hình viên đạn của anh bắn về phía Chu Thần Thao, nhưng sau lưng Quan Ánh vẫn ớn lạnh, sợ bị liên lụy, tựa như chỉ cần trốn chậm một chút máu sẽ bắn lên trên người cô.
Cô chạy trốn thật nhanh.
Vừa mới chạy được vài bước, đã bị Chu Thần Thao ngăn lại: “Không cần sợ, có anh đây.”
“…”
Anh bị ngốc à!
Quan Ánh liều mạng nháy mắt với Chu Thần Thao: Anh không nhìn ra được sao? Anh thật sự không nhìn ra, anh muốn chết à?
Đúng là anh ta thật sự không hiểu chút nào, còn đưa tay kéo cô ra sau lưng.
“Anh đừng dọa cô ấy, có chuyện thì nói em này.”
Quan Ánh đưa tay lên che mặt.
Quả máu chó quá kỳ diệu.
Chắc bọn họ không đánh nhau đâu nhỉ? Nếu đánh nhau, cô có cần hét lên “Hai người đừng đánh nhau vì em được không” không?
Chu Tân Hạc gần như mất hết kiên nhẫn: “Cô ấy là chị dâu của cậu, có cần anh giúp cậu nhớ lại không?”
Quan Ánh chưa từng thấy Chu Tân Hàn tàn nhẫn u ám như vậy, ánh mắt anh lạnh lẽo như lưỡi dao, giọng nói trầm thấp khó tả được.
Tuy rất gợi cảm, nhưng bây giờ anh đang tức giận, mà cô lại chính là nguyên nhân làm anh tức giận!
Quan Ánh không có thời gian thưởng thức mỹ nam lạnh lùng hóa phản diện, vòng qua Chu Thần Thao, giơ tay ra hiệu bảo anh ta không cần cản cô lại, quay đầu chậm rãi chạy đến bên cạnh Chu Tân Hạc.
Cũng không dám phản bác, chột dạ đứng đó, chung chí tuyến với anh.
Bỗng nhiên chỉ còn lại một mình, cảm thấy mình bị vứt bỏ, Chu Thần Thao tức muốn hộc máu, giọng điệu mang theo vẻ chua ngoa thảm hại: “Không cần anh nhắc em, nếu anh xem Ánh Ánh là vợ, em cũng sẽ không làm như vậy! Nhưng anh xem cô ấy là cái gì?”
“Anh hai, anh đừng nói…” nữa.
Không đợi cô nói xong: “Em đừng giải thích giúp anh ấy!” Chu Thần Thao ngắt lời cô, “Sau khi kết hôn hai người vẫn luôn ở riêng, Niệm Niệm đã kể cho anh nghe hết rồi.”
Nói đến đây, dường như Chu Thần Thao có thêm tự tin, khuôn mặt sa sầm nhìn về phía Chu Tân Hạc: “Anh cả, từ nhỏ em đã rất ngưỡng mộ anh, anh giỏi giang, có tài, hầu như không có ngày nào mà em không phải sống dưới cái bóng của anh. Bố em, mẹ em, em gái của em, tất cả đều khen anh không dứt miệng, xem anh là niềm tự hào, còn em thì sao, trong mắt bọn họ em lại chỉ giống một thứ dư thừa! Nhưng có điều, tình cảm của em đối với Ánh Ánh là thật, em yêu cô ấy nhiều hơn cả anh, yêu cô ấy một tình yêu trong sáng! Không giống anh, trốn tránh che giấu, sợ người ta biết anh lấy một cô gái mồ côi không môn đăng hộ đối!”
Quan Ánh: “…”
Anh là internet 2G hả!
Cô liều mạng xua tay, nháy mắt với anh ta.
Tiếc là Chu Thần Thao cũng không hiểu được: “Anh dám tuyên bố kết hôn sao? Anh dám lớn tiếng nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy sao? Anh không dám! Chu Tân Hạc, anh chỉ là rùa đen rút đầu, vĩnh viễn sống dưới thứ trật tự luân thường đạo lý, dám yêu nhưng không dám nói, anh là đồ hèn!”
Cứu mạng!
Quan Ánh gần như không thở nổi.
Sở dĩ Chu Tân Hạc trở thành truyền kỳ bí ẩn nhất trong giới thời trang, một phần là bởi vì anh không thích xã giao, hiếm khi xuất hiện chứ đừng nói đến chuyện nhận phỏng vấn, lần đó phá lệ công khai quan hệ với Quan Ánh, tin tức lan truyền cả mấy tháng trời trong giới thời trang và các blogger lớn hóng hớt tin tức.
Quan Ánh ngẩng đầu nhìn trời.
Xám xịt, tận thế sắp xảy ra.
Không ai nói chuyện, con đường này thưa thớt, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Chu Thần Thao cho rằng mình mắng rất đúng, mỉa mai nói: “Không cãi được sao?”
“…”
Quan Ánh trộm liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Có lẽ Chu Tân Hạc bị người em trai ngu ngốc này nói đến ngơ, tức đến bật cười, cong khóe môi: “Có lẽ cậu nên dành chút thời gian đọc tin tức đi.” Anh cười, giọng điệu không mang chút hơi ấm nào: “Vì nể mặt chú thím và Niệm Niệm, chuyện hôm nay anh có thể xem như chưa nhìn thấy gì. Không có lần sau.”
Chu Thần Thao bị ánh mắt của anh làm e ngại, đây không phải cảm giác chiếm thế thượng phong, anh ta nhíu mày: “Có ý gì?”
Chu Tân Hạc hừ lạnh bật ra một tiếng cười chế nhạo, không đáp lại, như thể nói thêm một chữ cũng sỉ nhục trí thông minh của anh.
Dưới cái nhìn của anh, không hiểu sao Chu Thần Thao cảm thấy mình giống như một trò hề, anh ta nhìn Quan Ánh, lại nhớ đến phản ứng vừa rồi của cô, bỗng nhiên hiểu ra gì đó.
Nếu Quan Ánh thật sự bị ấm ức như anh nói, với tính cách của cô ấy thì đã ầm ĩ với Chu Tân Hạc từ lâu rồi. Hiển nhiên, một bước tưởng như cẩn thận của anh nhưng lại đi nhầm.
Sắc mặt Chu Thần Thao thay đổi, biểu cảm giống như ăn ba ba, không chắc chắn nhìn về phía Quan Ánh: “Anh ấy tỏ tình với em rồi sao?”
Quan Ánh đau khổ gật đầu.
Chỉ số thông minh thật ấn tượng!
Chu Tân Hạc đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Anh thật sự xem người này thành tình địch nhiều năm như vậy, rốt cuộc là không tự tin đến cỡ nào chứ?
Động cơ xe thể thao phát ra tiếng vang lớn, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Quan Ánh nhẹ thở ra, hai ngón tay kéo nhẹ tay áo của người đàn ông.
Vẻ mặt Chu Tân Hạc căng chặt, thoáng nghiêng đầu, hờ hững nhìn cô một cái.
Quan Ánh bĩu môi, ánh mắt đáng thương: “Giận sao?”
Cô biết rõ mà còn cố hỏi.
Chu Tân Hạc “Ừm” một tiếng.
Quan Ánh chột dạ, kéo một ngón tay của anh, đầu ngón tay cô cào nhẹ lên mấy đốt ngón tay thon dài.
“Chú nhỏ.”
Chu Tân Hạc không trả lời.
Quan Ánh lại kéo ngón tay anh, lắc lư cánh tay anh, nghiêng đầu giả vờ đáng yêu: “Chu Tân Hạc.”
Chu Tân Hạc cụp mắt, nốt ruồi nhỏ giữa hai hàng lông mày ẩn dưới cặp kính mỏng hiện lên sự mê người, đường nét lạnh lùng cứng rắn lập tức trở nên quyến rũ, đôi mắt anh trầm tĩnh, làm giảm bớt vẻ say lòng người, nhưng lại thêm phần văn nhã bại hoại.
Đồng tử trong suốt, hơi nghiêng đầu, thản nhiên nhìn cô.
Mỹ nam lạnh lùng dù tức giận cũng có thể phát ra sự quyến rũ!
Cái này không phải là đang làm nũng sao?!!
Quan Ánh bỗng tưởng tượng, sau đó hôn anh.
Cô nhìn người đàn ông cực kỳ đẹp trai trước mặt: “Để ý đến em đi.”
Chu Tân Hạc phớt lờ cô, giống như một bức tượng đẹp điêu khắc bằng băng đang dần mất đi sức sống, đẹp thì đẹp, nhưng lại không có sự sống.
Quan Ánh đột nhiên cảm thấy tủi thân, có loại cảm giác theo đuổi thất bại.
Rõ ràng là cô không làm gì mà!
Sao cô biết Chu Thần Thao sẽ đột ngột lên cơn như vậy, hơn nữa cô cũng giãy ra mà, cô chỉ ngây người ba giây đã lập tức đẩy mạnh anh ta ra, chỉ có ba giây!
Trong đó 1,5 giây còn nhìn thấy anh nên mới sửng sốt!
Vậy mà còn không để ý đến cô!
Trong lòng Quan Ánh vô cớ bừng lên lửa giận, cảm thấy ủy khuất khó tả, buông bỏ ngón tay người đàn ông: “Không quan tâm em, được thôi, không muốn thì thôi!”
Cô xoay người định đi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Một cánh tay rắn chắc lướt qua eo cô, sau đó gót chân cô bị nâng khỏi mặt đất, cô bị nhấc lên, Chu Tân Hạc quá cao, hai chân không chạm đất làm cô không có cảm giác an toàn, Quan Ánh hoảng loạn ôm lấy cổ anh.
Cửa xe mở ra, cô bị đẩy vào trong, sau gáy va mạnh vào bàn tay của Chu Tân Hạc, cơ thể bị đ/è xuống, mùi hương dịu nhẹ mát lạnh quanh quẩn chóp mũi, giây tiếp theo, miệng cô bị một thứ mềm mại lấp đầy.
Quan Ánh bị hôn đến thở không nổi, nức nở: “Chu… Tân Hạc… Ưm!!”
Quan Ánh cảm thấy môi nhức, lưỡi cũng đau, giữa răng môi thoang thoảng hương bạc hà. Người đàn ông bình tĩnh kiềm chế đã không còn kiềm chế nữa, đột nhiên trở thành một bầu rượu mạnh, tưới ướt cả cơ thể cô, chỉ cần một mồi lửa là có thể thiêu cháy cô trong chớp mắt.
Màn chắn phía sau được nâng lên, tài xế ngồi ghế lái hoàn toàn không biết gì chuyện xảy ra phía sau, cho dù biết cũng sẽ không dừng xe.
Trong mắt anh hừng hực ánh lửa, ánh mắt nhìn cô tối đen như mực, Chu Tân Hạc lui ra một chút để cô thời gian hít thở.
Chờ cô hít thở vài hơi, lại phủ xuống.
Ngay lúc Quan Ánh tưởng cô sẽ ngất xỉu vì thiếu oxy, Chu Tân Hạc mới buông môi cô ra.
Anh cũng thở hổn hển, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ của cô.
“Dỗ một chút rồi thôi? Có ai dỗ như em không hả?”
Quan Ánh vẫn chưa ổn định lại, ánh mắt mờ mịt.
Tóc cô xõa tung trên lưng ghế tựa, bờ vai nhỏ nhắn xinh xắn khẽ run lên, trong mắt vẫn còn đọng lại một tầng hơi nước, hốc mắt phiếm hồng, như đã chịu ấm ức to lớn, nghẹn ngào, kiềm chế không nói ra.
Sau một lúc lâu, cô mới thút tha thút thít mở miệng: “Anh… có phải định hôn chết em không?”
Cô rất lạnh, miệng cũng rất đau!
Thấy cô lạnh đến phát run, Chu Tân Hạc có hơi hối hận. Anh cởi áo khoác lên người cô, vén dây áo lót trên cánh tay lên bả vai rồi cài lại, kéo vạt áo bị đẩy lên tận eo xuống.
Anh ôm lấy cô, ấn đầu cô vào trong lòng ngực, nhỏ giọng nói xin lỗi.
Cổ họng Quan Ánh thắt lại: “Có phải anh không thích em không?”
Giọng Chu Tân Hạc hơi khàn: “Thích.”
“Vậy sao anh lại như vậy?” Trước đây Chu Tân Hạc chưa bao giờ đối xử với cô thế này.
Không chút dịu dàng, như muốn nuốt cô vào trong bụng.
“Rồi còn kéo quần áo của em.” Còn cắn mạnh vào cổ cô nữa.
Chu Tân Hạc khàn giọng: “Không khống chế được.”
“Không khống chế…” Quan Ánh sửng sốt, cúi đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm xuống thắt lưng của anh vài giây: “Có hiệu quả sao?”
Chu Tân Hạc: “Ừm.”
Canh bổ cuối cùng cũng có tác dụng.
Quan Ánh quên mất chuyện không vui vừa rồi, hai chân quấn lấy eo anh, ngẩng đầu: “Tiếp đi, giống như lúc nãy ấy.”
“…”
“Sao thế? Vừa rồi em hơi sợ, vẫn chưa quen, anh làm mấy lần sẽ quen ngay thôi.”
“…”
Chu Tân Hạc ôm cô không nhúc nhích.
Quan Ánh thúc giục: “Tới đi.”
Chu Tân Hạc cúi đầu, chạm vào môi cô.
“Không giải thích chuyện vừa rồi sao?”
“Em vô tội.”
“Còn tức giận với anh?”
“Ai bảo anh không để ý đến em.”
Chu Tân Hạc nâng cô đặt lên trên đùi mình: “Thấy em ôm người đàn ông khác, còn không cho anh tức giận, có cô gái nào ngang ngược như em không?”
“Em bị động, là người bị hại.” Quan Ánh biết anh cắn cô một cái cũng đã hết giận, bắt đầu cưỡng từ đoạt lý: “Trước kia anh hai cũng thân với em, anh cũng có thèm để ý đâu.”
“Đó là trước kia, lúc ấy em mới lớn bao nhiêu chứ?”
“Bao nhiêu em cũng là vợ anh, không phải sao?”
Chu Tân Hạc: “… Phải.”
“Chỉ là anh hai hơi ngốc mà thôi, làm nghiên cứu đều là người thẳng thắn, dù cẩn thận cũng bị phát hiện ra, bản chất không xấu. Anh ấy cũng chỉ muốn đứng ra bênh vực em, anh đừng hung dữ với anh ấy.”
Giọng nói Chu Tân Hạc lạnh lùng: “Ngu ngốc không phải là lý do để cậu ta có ý vượt rào với chị dâu mình.”
Thấy anh lại sắp tức giận, Quan Ánh vội bày ra vẻ ngụy biện: “Trước kia anh ấy cũng đâu đoán trước được em sẽ thành chị dâu của anh ấy, lần đầu tiên trở thành em rể, vẫn nên cho anh ấy một chút thời gian để làm quen.”
“Anh cũng là lần đầu tiên theo đuổi con gái.” Giọng điệu Chu Tân Hạc nghiêm túc: “Ánh Ánh của chúng ta có thể cũng cho anh một chút thời gian, để anh từ từ thích ứng không?”
Quan Ánh: “Thích ứng cái gì?”
Chu Tân Hạc: “Ghen.”
Ăn, dấm? Anh ấy lại ghen!
Hoá ra một người đàn ông tự chủ bình tĩnh khi ghen lại có thể bùng nổ kinh người đến như vậy.
Nghĩ đến hình ảnh nhiệt huyết sôi trào vừa rồi, Quan Ánh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ lớn mật.
Chu Tân Hạc nhìn thấy tâm tư nhỏ bé của cô: “Thích anh vậy à?”
Quan Ánh giả ngu: “A? Làm sao?”
Chu Tân Hạc vén áo khoác lên, ngón tay thon dài kéo đai an toàn lên cho cô.
Quan Ánh lập tức phủ nhận: “Em… không… không muốn.”
“Không cần cố ý kích anh ghen.” Chu Tân Hạc vạch trần suy nghĩ của cô, khi anh nói chuyện, hơi nóng truyền vào cổ áo dọc theo tai, trên cổ Quan Ánh nổi lên một lớp da gà.
“Muốn anh à?” Chu Tân Hạc đột nhiên hỏi.
Quan Ánh vô thức định phủ nhận, nhưng Chu Tân Hạc lại thấp giọng nói bên tai cô: “Về nhà cho em.”