Bên một dòng sông, bốn người đều mang hình tượng chuột lột, chỉ có quyền trượng tộc trưởng được bảo vệ yên ổn không chút sứt mẻ như định chiếu rọi ngàn thu. Quyền trượng cháy phát ra tiếng “tách tách” càng tôn lên sự yên tĩnh, ngọn lửa vừa chói mắt vừa cô độc.
Không biết qua bao lâu, Viên Bình đột ngột mở miệng: “Cho nên…”
Hắn vừa phun ra hai chữ liền nghẹn lại, luôn cảm thấy mỗi một lời trong câu này lên đến hơn ngàn cân, nặng trịch đè trong cổ họng, khó ra khỏi miệng, như nôn ra máu vậy.
“Cho nên… cô bé trên bình nguyên, thôn dân trong sơn cốc, cuối cùng đều sẽ như vu sư kia, hóa thành một đống bột phấn, đúng không?” Viên Bình chậm rãi ngước nhìn lên, hắn có đôi mắt hai mí rất tròn, dù rằng tháng năm thanh xuân qua lâu rồi, nhưng lúc mở to mắt, vẫn thấp thoáng nét ngây thơ – có vẻ khỏe khoắn.
Viên Bình khỏe khoắn trên tròng trắng toàn tơ máu, đôi mắt hai mí hơi to run nhè nhẹ, như là tủi thân vô cùng: “Chúng ta tự cho là cứu người ta, nhưng thực ra đã biến người ta thành một đống bột phấn.”
Chử Hoàn nghe hắn nói mà phiền lòng, nôn nóng khoát tay: “Tao vừa mới nói gì? Đây hoàn toàn chỉ là phỏng đoán, là phỏng đoán không có bất kỳ chứng cứ nào.”
Mặc dù anh tuyên bố là rất giỏi tự chủ, tuy thỉnh thoảng hút thuốc song không nghiện thuốc lá, nhưng lúc đặc biệt bực bội, Chử Hoàn vẫn vân vê ngón tay theo thói quen, động tác này đầy tính ám chỉ mà chỉ người nghiện thuốc mới hiểu, thế cho nên Viên Bình liếc thấy, liền thèm ni-cô-tin như phản xạ có điều kiện vậy.
Viên Bình cào mái tóc bù xù, thở dài nặng nề: “Nếu có thuốc thì tốt rồi.”
Lỗ Cách nghe thấy thế, ánh mắt nghiêm khắc như giáo viên chủ nhiệm chậm rãi nhìn Viên Bình, chỉ dùng ánh mắt đã đè cổ Viên Bình mỏi nhừ, khiến hắn tức thì sinh ra sự sợ hãi muốn chui vào góc tường viết kiểm điểm.
Lỗ Cách thần sắc lãnh đạm, như một bức tượng đất, tiếp tục nói: “Bất kể là phỏng đoán hay là thật, hiện giờ ngươi hối hận cũng vô dụng.”
Nam Sơn biết, tộc trưởng Người Thủ Môn không hề là kẻ máu lạnh vô tình, hắn chỉ là duy ngã độc tôn quen rồi, đối nhân xử thế quá vụng về, lại thêm mắt rất kém, chẳng bao giờ biết để ý cảm xúc của người khác mà thôi. Nam Sơn đành phải hơi mệt mỏi xoa xoa trán, xen vào cắt ngang phát ngôn bừa bãi của Lỗ Cách: “Chúng ta hiện giờ còn cách Trầm Tinh đảo bao xa?”
Lỗ Cách dừng lại, lát sau, hắn mới chậm nửa nhịp mà hiểu được ý của Nam Sơn, hầm hừ bước xuống thang: “À, đi được hơn một nửa rồi.”
Nam Sơn đeo cung tên và vũ khí, đứng dậy: “Đi, tiếp tục lên đường thôi.”
Giọng cậu khàn khàn, nhưng kiên định: “Đã đến nước này rồi, còn có thể thế nào?”
“Mài dao không làm lỡ việc đốn củi, đường còn dài, chính cậu còn đi chưa vững đâu, mau ngồi xuống đi,” Chử Hoàn mặt không cảm xúc nói, “Nghỉ ngơi lúc nữa rồi hẵng lên đường.”
Nam Sơn cúi đầu, ánh mắt lướt qua đôi môi hơi khô của Chử Hoàn, trong lòng chợt sinh ra khao khát, muốn kéo anh tới hôn một cái để lấy một chút ấm áp quý giá, lại sợ hạnh phúc ngắn ngủi sẽ làm cậu chết chìm trong đó, khiến cậu mất đi dũng khí cắn răng tiến về phía trước.
Sau cùng, Nam Sơn chỉ đứng im đó một lát, vâng theo lời Chử Hoàn ngồi xuống, nghiêng người ôm lấy anh, vùi mũi mình vào vai anh, quyến luyến dừng lại ở đó.
Nam Sơn không nhịn được nghĩ, nếu không có Chử Hoàn, cậu sẽ thế nào đây?
Chắc hẳn dù chết thì cậu cũng sẽ không bất chấp giá nào đi vào vùng đình trệ nhỉ?
Có lẽ cậu sẽ mang theo nguyện vọng muốn đi thăm thú thế giới bên ngoài không thể với tới, sau chót cùng thần sơn và các tộc nhân chìm nghỉm trong bóng tối nhỉ?
Cho dù bên cạnh có quyền trượng tộc trưởng, cậu lại có thể cầm cự được bao lâu?
“Không sao, tôi còn đi được.” Cậu buông Chử Hoàn ra, làm bộ thoải mái nói, “Các anh nói nhiều như vậy, có liên quan đến bên kia sơn môn không? Tình hình của mấy vị khách trong sơn động với người bị nuốt giống nhau đến thế, anh xem họ liệu có khả năng liên quan đến vùng đình trệ hay không?”
Chử Hoàn thoáng sửng sốt, vừa định thận trọng phân tích suy xét một chút theo lời cậu, liền nghe Nam Sơn tiếp tục: “Chờ chúng ta thật sự đánh bại ‘nó’ rồi, có lẽ biên giới bên kia sẽ biến mất, đến lúc đó phải chăng anh có thể đưa tôi bay lên trời một chuyến?”
Vừa nghe nửa câu sau thì Chử Hoàn lập tức hiểu, thực ra Nam Sơn căn bản không trông chờ đáp án, cậu không hề muốn nghiêm túc thảo luận điều gì, chỉ lan man nói ra nguyện vọng của mình thôi.
Chử Hoàn cười cười: “Được thì được, nhưng đống đao thương kiếm kích búa rìu móc trên người cậu… hình như không thể mang lên đâu.”
Nam Sơn như một đứa trẻ lớn xác hưng phấn hẳn lên, luôn miệng hỏi: “Không sao, không cho mang thì thôi – chúng ta có thể bay mãi đến nhà ban đầu của anh chứ?”
Chử Hoàn nhướng mày, ý tứ sâu xa mà hỏi lại: “Nhà ban đầu của tôi?”
Nam Sơn nhất thời lanh mồm lanh miệng, chẳng ngờ lại bị tên Chử Hoàn thiếu đứng đắn này ăn ngược một quân, tức khắc căng thẳng – vậy mà lại hơi cà lăm: “Anh… anh bây giờ là người của tôi… của tộc tôi, đương nhiên là nhà ban đầu rồi.”
Chử Hoàn chỉ cười khẽ mà không lên tiếng.
Nam Sơn không biết anh cười như vậy là có ý gì, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, vẫn chẳng ra kết luận nào, chỉ tự dưng cảm thấy mình bị chòng ghẹo thôi.
Tộc trưởng Người Thủ Sơn hơi đỏ mặt, đành phải bối rối tìm chuyện để nói: “Chỗ các anh thực sự có nhiều người như vậy à?”
“Đúng thế,” Chử Hoàn hạ giọng rất dịu dàng, “Đi trong khu náo nhiệt, luôn có người qua qua lại lại đụng vào cậu, lúc tàu điện ngầm đông người nhất, nhân viên ở đó phải đạp vào mới đóng được cửa, xuống tàu thì chen nhau dẹp lép như con tép vậy.”
Nam Sơn tựa hồ cảm thấy rất thú vị – Chử Hoàn nói gì cậu cũng thấy rất thú vị.
Trên mặt Lỗ Cách lại lộ ra vẻ chán ghét không che giấu, hắn nhỏ giọng hỏi Viên Bình: “Thật à?”
Viên Bình nghĩ một chút, phát hiện không thể phản bác, đành phải đau đớn gật đầu.
Khóe mắt Lỗ Cách hơi giật nhẹ, hiếm khi lộ ra một chút thương yêu, dùng ánh mắt nhìn “đứa trẻ cô khổ lang thang” mà nhìn Viên Bình một cái, vỗ vai hắn, gượng gạo an ủi: “Thế về sau ngoan ngoãn ở trên núi đi.”
Viên Bình thở dài: “Lúc tôi mới tốt nghiệp, cha mẹ để tôi sống khổ cực tiết kiệm, không mua xe cho, hằng ngày bắt tôi đi làm bằng tàu điện ngầm, chen chúc khổ muốn chết, hiện giờ nhớ tới… tôi cảm thấy chỉ cần để tôi ra khỏi nơi này, cho dù ném tôi lên tàu điện ngầm chật ních người, tôi cũng có thể dùng tư thế Kim kê độc lập ngủ đến tận thế.”
Chử Hoàn thật sự rất muốn phụ họa một câu “Tao cũng vậy”.
Anh không phải buồn ngủ, cũng không phải mệt, mà là đuối, giống như kiệt sức rã rời vậy, không làm sao có tinh thần nổi, nhưng Chử Hoàn chẳng nói tiếng nào, anh thật sự không vô tư được như Viên Bình.
Anh không biết có phải những Người Thủ Sơn như Nam Sơn đều thế hay không, do toàn tâm toàn ý, nên đặc biệt không giữ lại gì. Dọc đường, Chử Hoàn phát hiện ánh mắt Nam Sơn bất kể nhìn hướng nào, dường như luôn giữ lại một đường nhìn trên người mình – đây không hề là ảo giác hay là anh tự đa tình, thỉnh thoảng anh vô tình cau mày, ngay cả chính mình cũng chưa kịp nhận thấy, mà Nam Sơn đã quay đầu lại hỏi, hệt như mắt mọc sau gáy vậy.
Chử Hoàn không biết nếu anh cũng giống Viên Bình, không kiêng dè gì buột miệng nói một câu “Mệt đến không nhấc nổi chân”, liệu có khiến Nam Sơn mất ngủ luôn không.
Đôi khi sự ràng buộc ăn sâu vào tủy xương này thường xuyên khiến tinh thần Chử Hoàn căng thẳng, anh nghĩ, nếu lúc ấy lũ quái vật bao vây núi tới chậm một chút, nếu tên khốn Viên Bình lắm mồm kia không tự cho là thông minh mà mật báo, chưa biết chừng lúc này ở nơi đây chỉ có mình anh thôi.
Nhưng nếu là vậy thật… Chử Hoàn tưởng tượng một chút, bụng nghĩ, chắc anh sẽ cất một tấm ảnh của Nam Sơn, như chàng lính nước Mỹ chuẩn bị đi gặp ông anh Lincoln trong phim (1), thỉnh thoảng lấy ra xem, sau cùng không chừng sẽ im ắng chết ở nơi nào đó.
Hình như cũng hơi thảm thật.
Chử Hoàn nghĩ thế, không nhịn được mỉm cười. Quả nhiên bên phía anh hơi có gió thổi cỏ lay liền kinh động Nam Sơn, Nam Sơn lập tức hết sức mẫn cảm quay đầu lại nhìn anh, Chử Hoàn liền nheo mắt nhìn cậu huýt sáo một cách lưu manh, sau đó không hề có đạo đức công cộng và liêm sỉ, nắm cằm Nam Sơn, lôi Nam Sơn chưa kịp đề phòng tới, láu cá liếm mở đôi môi đối phương ra, quên hết tất cả mà say sưa hôn cậu.
Hai người vốn định điều chỉnh tâm trạng thôi – vì phía trước thật sự quá tối, nhưng điều một hồi liền thành không coi ai ra gì luôn.
Lỗ Cách trưng ra vẻ mặt dửng dưng xem xiếc khỉ, hừ một tiếng nói với Nam Sơn ngay cả tay cũng không biết bỏ đâu: “Đường đường tộc trưởng Người Thủ Sơn, thật chẳng ra gì!”
Tuy nói vậy nhưng trong lòng hắn lại đột nhiên hơi xúc động, bởi vì sinh mệnh Người Thủ Môn tựa hồ chính là đơn điệu nhạt nhẽo như thế, sống những ngày như khổ hạnh tăng ở chỗ sơn khẩu thần sơn bốn mùa xanh ngắt, chẳng vướng bận chi, mỗi năm chỉ có vài ngày sơn môn đóng kín mới được xả hơi chốc lát.
Rất lâu về trước, có một cô bé Người Thủ Sơn thích một anh chàng bên họ, bất chấp tộc trưởng hai bên khuyên can, đòi chết đòi sống muốn gả cho người ta. Lỗ Cách nhớ hai người ấy tuy một năm hết hơn một nửa là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng quả thật cũng hạnh phúc được một thời gian.
Sau đó thì sao?
Sau đó… cả hai đều già đi, chết đi, người phụ nữ chết rồi xong hết mọi chuyện, người đàn ông lại không ngừng từ thánh thủy nhìn lại kiếp trước vốn nên ném ra sau đầu.
Hắn thật sự quên không được, chết hết lần này đến lần khác cũng chẳng xóa nổi sự ngọt ngào do ngắn ngủi mà khắc cốt ghi tâm ấy; sau mấy thế hệ, Người Thủ Sơn làm vật dẫn đều đã chẳng còn nhớ gì về người phụ nữ cùng tộc, nhưng thánh tuyền vẫn thay hắn lưu giữ từng li từng tí những chuyện không thể chạm đến nữa.
Từ đó về sau, Lỗ Cách liền tự mình định ra luật lệ thép – Người Thủ Môn không được kết hôn với ngoại tộc.
Hắn quay đầu lại nhìn Viên Bình, giống như coi Chử Hoàn và Nam Sơn là gương xấu để dạy dỗ, lạnh lùng nói: “Người Thủ Môn tộc quy nghiêm ngặt, không được như vậy, ngươi biết không?”
“Hả?” Viên Bình giật mình, càng cảm thấy mình đang đối mặt với thầy chủ nhiệm, mẹ kiếp hút thuốc không cho, giờ ngay cả tự do yêu đương cũng đòi quản, muốn gì đây hả? Hắn có cần thi đại học nữa đâu!
Viên Bình không nhịn được rên một tiếng: “Tộc trưởng, thế không phải thành ông thầy chùa à? Từng ấy năm qua, chẳng lẽ các anh em đều nhằm vào sơn môn mà quay…”
Lỗ Cách lạnh tanh nhìn hắn.
Viên Bình: “… Xua đi nỗi cô đơn.”
Lỗ Cách nhíu mày, không hiểu hắn đang đau khổ cái gì: “Tộc ta đâu phải không có đàn bà.”
“Nhưng đàn bà đều là bà xã người khác mà tộc trưởng!” Viên Bình đau đớn cực kỳ, “Số còn lại thì chạy đi làm kẻ thứ ba, hay là chơi gay đây?”
Tình thủ túc giữa Người Thủ Môn cao hơn hết thảy, cả gan làm chuyện lộn xộn như giành giật người yêu ngay trong tầm mắt Lỗ Cách, nhất định sẽ chết không toàn thây, nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ chỉ có muôn đời cô độc đến già hoặc tự bẻ cong mình? Viên Bình đột nhiên mất hết dũng khí sống.
Lúc này nhìn Nam Sơn và Chử Hoàn lại càng ngứa mắt hơn, Viên Bình lập tức giận dữ lao thân vào cái chết, tức tối nói với Chử Hoàn: “Ê này ai đó, đủ chưa hả? Chú ý tố chất đi, đúng là một bông hoa ấy cắm bãi ấy!”
Nam Sơn lúc này mới định thần lại, lưu luyến kìm nén nỗi lòng xao động, buông Chử Hoàn ra, hơi hoang mang hỏi: “Cái gì cơ?”
Chử Hoàn thể hiện tố chất tâm lý ổn định của một lão lưu manh, đắc chí nhìn Viên Bình, tủm tỉm trả lời: “Không có gì, hắn ta khen cậu là đóa hoa tươi ấy mà.”
Khi nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, thỉnh thoảng họ sẽ đứng thẳng dậy trông về phương xa, như một nghi thức đơn giản mà thần bí.
Nhìn về nơi xa có thể mang đến sức mạnh cho người ta.
Chử Hoàn đột nhiên sinh ra ý nghĩ lạ lùng, với tay lại rút một mũi tên, đầu nhọn đốt trên quyền trượng tộc trưởng; anh ngồi im không nhúc nhích, lưng dựa dây cung, kéo cây cung lớn cao hơn nửa người, ngửa mặt mà không ngã, lưng tạo thành một độ cong khó tin, tên chỉ lên không trung u tối mênh mang vô biên.
Hội vãn loan cung như mãn nguyệt. (2)
Mũi tên rít gào phóng lên điểm cao nhất, lại rơi xuống trước khi hoàn toàn cháy sạch, ánh lửa chợt xé toang bóng tối đáng sợ trong vùng đình trệ chỗ nó đến, thấp thoáng lộ ra một góc bầu trời thực sự bị che lấp.
Mà mũi tên ấy như một mồi lửa chân chính, ở nơi tăm tối nhất, soi rọi cả thế giới.
Đoạn đường kế tiếp tương đối gian khổ, cả bọn tuy ít nhiều mò được quy luật của vùng đình trệ, qua sự va chạm mệt mỏi dài lâu cũng thêm vài phần ăn ý với nhau, nhưng vùng đình trệ dường như cũng chuẩn bị trở mặt với họ.
Họ lặn lội đường xa, gặp vô số kẻ như khúc gỗ bị ghim chặt tại chỗ trong cơn u mê, đúng là hình thái khác nhau, chúng sinh muôn vẻ.
Cùng là chìm trong bi thương giả dối, có người gào khóc ầm ĩ, có kẻ lải nhải lặp đi lặp lại như chị Tường Lâm. Mà theo việc họ dần dần vào sâu hơn, vùng đình trệ rốt cuộc xé phăng sự âm trầm chết chóc giả dối, lộ ra tính công kích nóng nảy với kẻ ngoại lai.
Công kích họ không phải ai khác, mà chính là những người bị vùng đình trệ nuốt.
Lúc này, phỏng đoán của Chử Hoàn về vùng đình trệ, có hai điểm được chứng minh.
Thứ nhất, người bị nuốt không hề là bị “nó” ăn tươi, mà là được “nó” nuôi.
Thứ hai, “nó” nhốt ý thức của những người này trong tình cảnh nào đó, là để biến họ thành một phần của mình. Họ là đồng lõa, thân thể, vũ khí của “nó”.
Đã đi đến bước này, bốn người phát hiện “có đánh thức những người bị nuốt hay không” đã không còn là vấn đề mang tính triết học.
Người bị nuốt là công cụ mà vùng đình trệ dùng để tấn công họ, nó nuôi những người này, hóa ra chính là biến họ thành xúc tu của mình. Quyền trượng ngày càng ngắn, bọn Chử Hoàn dần dần rơi vào tình cảnh nếu không thể thức tỉnh những người này, thì sẽ bị họ đuổi đánh mãi không ngừng.
Viên Bình bị một bóng đen đuổi như chó nhà có tang, cái bóng như rắn ấy được thả ra từ một người phụ nữ trung niên mặt mũi bình thường. Họ dần dần đến gần Trầm Tinh đảo, theo đó công kích gặp phải cũng ngày càng đa dạng hơn.
Cái bóng ấy một mặt cắm rễ trên người bà ta, một mặt vươn dài bám riết Viên Bình.
Viên Bình với tay lại hơ trường đao trên ngọn lửa của quyền trượng, mạnh tay quá làm lửa suýt nữa bị tắt, hắn lấy mũi chân làm trục, quay người chém một nhát thật mạnh lên cái bóng ấy, nó không kịp lui đi, ngay trên không trúng một nhát chứa sự phẫn nộ của hắn, lập tức tan ra, nhưng Viên Bình không thấy vẻ gì là đắc ý, đau đớn khom lưng gào lên với Chử Hoàn: “Nhanh lên đi! Mày xong chưa, thở… thở không ra hơi, sắp, sắp ngạt, ngạt chết…”
Chử Hoàn đang cố gắng tìm kiếm lỗ hổng trong tiếng khóc than mà người khác đều không nghe thấy, nghe thế cáu kỉnh nghĩ bụng: “Mẹ nó, nín thở cũng không được, còn ở đó kêu réo cái đếch gì?”
Lỗ Cách sốt ruột xách Viên Bình qua truyền khí cho hắn.
Viên Bình: “…”
Ngay trong nháy mắt cái bóng tán loạn, phảng phất “nó” bị thương nặng, Chử Hoàn nghe thấy tiếng khóc trở nên hỗn loạn, tận dụng thời cơ, anh lập tức quát to một tiếng: “Khóc cái đếch gì, bà mở mắt ra xem cho kỹ, nhắm mắt lại nghĩ cho cẩn thận, mới nói thời trẻ số khổ chồng chết xong, ông ta chết mười lăm năm rồi còn đi đâu phản bội bà! Ai mớm cho bà cái suy nghĩ kỳ lạ vậy!”
Người đàn bà ngừng khóc: “Ngươi… Ngươi là ai?”
Liên hệ chợt thành lập, cảm giác ngạt thở trong không khí tức thì tan đi quá nửa, cả bọn thở phào nhẹ nhõm, chỉ mình Viên Bình còn đang thất khiếu bốc khói nhặt lại tam quan nát bét dưới đất.
Chử Hoàn phát huy hết cỡ miệng lưỡi trơn tru, tất cả các trò lừa đảo bịp bợm cả đời chưa từng dùng ngày qua ngày đều đang tôi luyện đã được thăng hoa.
Giải quyết bà này xong, bốn người lại thuần thục tiến hành chặn giết ngược bóng tối lập tức truy sát đến, Chử Hoàn nặng nề dựa lên một tảng đá lớn, nhìn quyền trượng chỉ còn một nửa so với ban đầu: “Có phải chúng ta sắp đến Trầm Tinh đảo rồi không…”
Anh còn chưa dứt lời thì bên tai chợt có tiếng “sột soạt”.
Chử Hoàn tỉnh táo co vai nghiêng người tránh đi, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc quay đầu lại.
Chỉ thấy phảng phất như có một bàn tay vô hình khắc từng nét chữ của tộc Ly Y trên tảng đá lớn anh vừa dựa – cẩn thận!
—Lincoln là nhân vật trong phim Vượt ngục.Nguyên gốc là “Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt” – giương cung căng như trăng rằm, một câu trong bài Giang Thành Tử – Mật châu xuất liệp của Tô Thức)