Như một cuộc giao chiến giữa nước và lửa, cả thế giới nhớp nháp nhơ bẩn phảng phất đều bị gột rửa triệt để một lần.
Trên đại lục tăm tối không biết đã bao nhiêu năm này, quang điểm sáng lên ngày càng nhiều, đến cuối cùng, mặt đất phảng phất rơi vào biển lửa tĩnh lặng.
Lửa ấy trong tình huống không có kẻ bàng quan, cháy suốt ba ngày hai đêm liền.
Chập tối ngày thứ ba, dưới đáy biển đột nhiên vọng lên một tiếng thở dài, cái hạt màu trắng thánh khiết như ngọc ấy trong lửa mạnh rốt cuộc biến thành một đống tro tàn. Và theo hết thảy kết thúc, loài thực vật khổng lồ che kín cả bầu trời trên “Trầm Tinh đảo” đau đớn run rẩy chốc lát ở trên đỉnh làn nước biển, rồi lập tức đổ ầm xuống.
Căn nguyên của bóng tối chiếm cứ thế giới này đã tan tành trong lửa đỏ.
Khi thánh hỏa cháy lên, hết thảy mất đi, đều được hồi sinh.
Ánh chiều tà chói mắt rọi xuống mặt biển xa xăm.
Chiếu vạn dặm non sông hóa thành màu máu.
Ba ngày sau, ven hải đảo bắt đầu có tiếng chim biển kêu, chỗ nước cạn thi thoảng có một bọt nước nho nhỏ, có đàn cá bơi lội bên dưới.
Lúc này, một con rắn màu xanh lục chỉ to bằng ngón cái chẳng biết từ đâu chui ra, không tự lượng sức lắc lư cái mình rắn như sợi mì, muốn nghênh ngang bơi qua làn nước biển.
Nhưng biển rộng xưa nay đều chỉ yên ả ngoài mặt, ai bơi người đó biết.
Con rắn tí tẹo còn chưa to bằng cọng rong biển này nhanh chóng bị sóng gió vô tình trào phúng, đường bơi hoàn toàn là chuyển động Brown, chốc chốc lại bị xô đi, xây xẩm mặt mày, cuối cùng nó bèn thở phì phì mà cuộn mình thành một cục tròn xoe đầu đuôi nối liền, cùi không sợ ghẻ, trôi theo dòng nước mà đi luôn.
Nó cứ thế nước chảy bèo trôi chẳng biết bao lâu, bỗng nhiên bị thứ gì đó chặn lại.
Rắn nhỏ đụng phải một sợi dây leo xanh biếc, nó giật nảy mình, hốt hoảng ngẩng đầu lên, thè lưỡi thăm dò trái phải, ước lượng độ cao và độ rộng của dây leo này, cảm thấy dù mình quấn cả người lên, chỉ sợ cũng chẳng được một vòng, thế là quyết đoán từ bỏ tôn nghiêm của một con rắn độc, triệt để hóa thân thành con sâu xanh sẫm, uốn éo bò lên.
Sợi dây leo màu xanh này giống như không có rễ, lẳng lặng chiếm cứ vùng ven hải thủy sơn, giữa sóng gió riêng một ngọn cờ chẳng thèm lung lay, nở ra một đóa hoa đỏ sẫm.
Mỗi một cánh hoa đều dài gần hai mét, chốc chốc bị nước biển bắn lên vài giọt, thoạt nhìn như được gắn một vòng kim cương vụn vậy.
Rắn nhỏ trầy trật bò lên rìa từng cánh hoa, nhìn thấy một người đàn ông cuộn tròn mình lại ngay chỗ tâm hoa, trên cổ người đó còn đeo một quả hạch đào be bé trông chẳng có gì đặc biệt.
Nó liền giống như tìm được trạm cuối, yên tâm thoải mái bò tới, cuộn tròn lại bên cạnh người ấy, ké lấy hơi ấm giữa gió biển.
Về phần Chử Hoàn, anh mơ một giấc mơ dài lê thê.
Mỗi một người, đại khái đều vào một thời một khắc nào đó, trong một tình huống nào đó, sinh ra sự hoang mang như một nghi vấn chung: Tại sao là tôi?
Tại sao thành công là tôi? Tại sao thất bại là tôi? Tại sao gặp may mắn là tôi? Tại sao xui xẻo là tôi?
Trên thế giới rõ ràng bao nhiêu là người, tại sao có một số việc lại rơi xuống đầu tôi?
Có thể vừa vặn là do có nghi vấn này, nghề đèn nhang cầu thần bái phật mới kéo dài mãi không suy tàn.
Cho tới nay, Chử Hoàn đều tin tưởng lời lão sơn dương, cảm thấy xuất thân của mình có mối liên hệ nào đó với tộc Ly Y thần bí.
Lúc rỗi rãi nghĩ ngợi lan man, anh còn từng suy đoán rất nhiều tình tiết lạ lùng hết sức, thí dụ như ông cha cặn bã của Nam Sơn ở biên giới kiếm ra một đống trẻ con bị bắt cóc, làm thực nghiệm với cơ thể người, sau đó sự việc bại lộ, bị bà xã xử lý, trẻ cứu thoát để cho Chử Ái Quốc năm ấy vừa vặn làm việc ở gần đó nhận nuôi vân vân… Mấy việc đại loại như vậy, không phải là ít.
Nhưng thì ra anh chẳng có lấy nửa xu quan hệ với Người Thủ Sơn, chỉ là một người qua đường Giáp lầm lỡ vì sắc đẹp.
Như vậy, cảnh cáo nghiêm túc của Người Thủ Môn đời thứ nhất, sao lại bị bóp méo thành “Chúa cứu thế lội nước mà đến”?
Chử Hoàn suy tư một lúc, sau cùng đã thông suốt. Trong hoàn cảnh nguy cơ khắp chốn, mọi người cần một Chúa cứu thế, như vậy, dù là trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất, tích tắc trước khi nhắm mắt, họ cũng có thể ôm hi vọng được cứu vớt, nhờ đó có thể không sợ sống chết, cũng không lo lắng gì.
Chỉ sợ trong tiềm thức đám khốn nạn bỏ anh mà đi đó đều tin tưởng như vậy nhỉ?
Chử Hoàn không biết mình còn sống hay không, anh không động đậy nổi, không cảm nhận được bên ngoài ấm lạnh râm quang, nhưng ý thức vẫn liên tục hoạt động, có rất nhiều thời gian để suy nghĩ một số vấn đề.
Anh cảm thấy rất mệt, cũng rất mỏi, càng chết người hơn là cô độc.
Xét cho cùng, chỉ có anh không còn nhỏ tuổi, lại khinh cuồng, từ đầu đến cuối không chịu tin có Chúa cứu thế, nên đành phải bị người ta ép đi cày thay trâu, tự mình làm Chúa cứu thế một lần.
Chử Hoàn cũng chẳng quan tâm mình sống hay chết lắm, nhưng anh rất muốn như Người Thủ Môn đời thứ nhất kia, rải ý thức ra khắp nơi cho thật ngầu.
Trong nội tâm bỉ ổi của anh đã tính toán xong hết – Chử Hoàn định bụng buổi trưa ra ngoài lượn một vòng, tới từng nhà xem mọi người ăn gì, chạng vạng ra ngoài lượn một vòng, xem trộm trai xinh gái đẹp tắm rửa, buổi tối lại ra ngoài lượn một vòng, đến nhà người khác xem cuộc sống về đêm bản chất lượng cao không làm mờ.
Có điều, nguyện vọng của anh thật sự không được lịch sự lắm, bởi vậy không thể thực hiện được.
Cơ thể Chử Hoàn không nhúc nhích nổi, ý thức cũng không thể hoạt động, giống như bị đốt thành một cục than quắt queo, chẳng còn sức lực mà đâm chồi theo Kinh trập.
Tộc trưởng Người Thủ Môn nói, bóng đen nuốt chửng cả thế giới là một cái hạt đến từ thế giới bên cạnh, chuyện này nghĩ lại kỳ thực hơi khiến người ta ngứa ngáy da đầu.
Một thế giới có bao nhiêu cánh cửa bí mật? Bên trong và bên ngoài các cánh cửa ấy thông với bao nhiêu thế giới khác nhau? Có bao nhiêu cánh cửa ẩn giấu đằng sau hạt giống rắp tâm gây rối? Lại có bao nhiêu thế giới đã nuôi lớn cái hạt ấy, bị nó nuốt vào hư không?
Xét thấy những việc này càng nghĩ càng sởn gai ốc, Chử Hoàn cũng chẳng buồn suy nghĩ tiếp – dù sao thì chính anh đây sống chết còn chưa rõ, sinh thời e là không bao giờ cần làm nghề Chúa cứu thế này nữa.
Anh cũng chẳng muốn nghĩ tới Nam Sơn, vừa nghĩ là tim đau thắt lại, tiếc thay, tuy anh hận không thể chạy trốn đến chân trời góc biển, người ấy lại cứ lảng vảng trong lòng, cho dù luôn bị anh cố ý ném ra sau đầu, cũng dây dưa mãi chẳng buông tha.
Chử Hoàn ngủ không giống ngủ, tỉnh cũng chưa tỉnh, không biết qua bao lâu, anh nhìn thấy một tia sáng quen thuộc.
Khi trọng thương gần chết vì loài hoa trắng kia, anh cũng từng trông thấy tia sáng ấy, hiện giờ gặp lại, vậy mà như cửu biệt trùng phùng, thân thiết lạ thường.
Đi tới chỗ luồng sáng ấy, sẽ đoàn tụ với ông Chử Ái Quốc. Lần này Chử Hoàn không sợ hãi, anh thậm chí đứng dậy với vài phần dứt khoát thoải mái, quen thuộc mà đi về nơi có ánh sáng.
Đi đến ranh giới, một chân đã nhấc lên, bỗng nhiên Chử Hoàn tựa hồ tâm linh cảm ứng, ngoảnh đầu nhìn lại.
Anh trông thấy sâu trong bóng tối, có một người đứng đó.
Là… Nam Sơn.
Nam Sơn đi về phía anh, đứng lại cách hai bước, mang theo sự khẩn cầu không tiếng, chìa một tay ra.
Mấy ngày qua, Chử Hoàn vốn nằm trong một giấc mộng dài không đầu không đuôi, nhìn thấy Nam Sơn, lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh lại, đồng thời toát mồ hôi lạnh.
Thất tình lục dục một lần nữa quay về trong thân thể, khiến anh như lăn giường chông, thật sự là đau muốn chết đi được.
Chử Hoàn sắc mặt trắng bệch, nén chịu tim như dao cắt, gượng ra nụ cười quái đản như đòi nợ, chẳng hề đón lấy bàn tay ấy, chỉ hờ hững hỏi: “Làm gì vậy?”
Vẻ sợ hãi và khẩn cầu trên mặt Nam Sơn càng rõ nét hơn.
Chử Hoàn lại hạ tầm mắt xuống không chịu nhìn cậu, chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói: “Van tôi? Thế lúc tôi van xin cậu thì sao?”
Anh nói như vậy, trong lòng trỗi lên sự ấm ức cơ hồ ấu trĩ, phảng phất như một bầu đau đớn kìm nén không biết bao lâu mà không trút ra được đang quấy phá. Đại khái khi người ta khổ sở vô cùng, bản năng biết mình còn có thể tổn thương ai.
Đâm một nhát dao vào ngực người yêu, nhiều lúc giống như thiếu niên tuổi dậy thì lén dùng dao tự hành hạ mình vậy, có khoái cảm khó tả thành lời.
“Tôi chết thật rồi cậu sẽ buồn chứ?” Chử Hoàn biết rõ còn hỏi, ném ra câu này, ngay trước mặt Nam Sơn quay lưng lại một lần nữa dợm bước đi về nơi phát ra ánh sáng.
Chân còn chưa đặt xuống, anh đã nghe thấy một tiếng kêu rát bỏng cổ họng: “Chử Hoàn!”
Âm thanh ấy như đến từ phía sau, lại giống như đến từ nơi xa hơn, tiếng khàn khàn, gào như dùi tim rỉ máu.
Chử Hoàn lập tức không hạ bước nổi, anh mở to hai mắt nhìn thẳng cường quang phía trước, chẳng thèm né tránh, thậm chí chói đến chảy nước mắt, đứng im ở đó không biết bao lâu, mới chậm rãi thu chân về.
Mắt ngấn dòng lệ chảy ra do cường quang chói lòa, anh quay người lại nói với Nam Sơn sau lưng: “Tôi thích cậu, nhưng tôi chẳng nợ nần gì cậu.”
Nam Sơn ngơ ngác nhìn anh, không hề động đậy mà chìa một tay về phía anh.
Chử Hoàn cụp mắt, lệ từ hàng mi lăn xuống, tốt xấu gì cũng không đẫm mặt, anh quẹt đại đi, cười cười tự giễu, quay người nắm tay Nam Sơn: “Được rồi, coi như tôi nợ đi.”
Trong chớp mắt, lực đẩy cực mạnh quét sạch hết thảy trước mắt, ngực Chử Hoàn như bị đập mạnh một phát, lúc này anh mới muộn màng cảm nhận được cơ thể mình.
Anh cảm thấy nặng nề và mệt mỏi, phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể hé mắt ra, còn chưa kịp cảm khái mình thế mà chưa bị chết cháy, đã có tiếng bát gốm vỡ đập vào tai.
Ngay sau đó, anh chợt bị ôm vào lòng, Chử Hoàn chẳng còn sức mở mắt, nhưng anh nghe thấy mùi hoa quế.
Chờ Chử Hoàn có sức lực xuống giường, đó lại là chuyện của mấy ngày sau.
Anh vừa tỉnh lại liền phát hiện mình đã về trên thần sơn, trong nhà Nam Sơn tộc trưởng Người Thủ Sơn, có thể thấy là đã hôn mê rất lâu.
“Nó” bị cháy sạch, bóng tối đã hoàn toàn tan hết, ngay cả lũ quái vật trên đại lục, không biết vì sao mà cũng bốc hơi khỏi thế giới này chỉ sau một đêm.
Hết thảy lại khôi phục nguyên dạng, những người bị nuốt như mơ một giấc mơ dài điên đảo vậy.
Nghe nói Nam Sơn tìm được anh và con rắn rút nước kia ở gần hải thủy sơn của Trầm Tinh đảo, theo như miêu tả từ cái miệng ba hoa chích chòe của Viên Bình, thì cách lên sân khấu của anh lúc đó hết sức điệu đà: bị một đóa hoa khổng lồ bao bọc trong nhụy. Nam Sơn vừa bế anh xuống, đóa hoa và dây leo bên dưới liền lập tức sụp đổ, hóa thành một đống bọt hòa vào biển khơi – mấy câu sau Chử Hoàn hoài nghi là Viên Bình lậm truyện cổ tích Andersen nên bịa ra thôi.
Trên thần sơn mỗi ngày đều rất náo nhiệt, sau khi không còn quái thú định kỳ đến điểm danh, ngay cả trạm gác của Người Thủ Môn cũng có vẻ không còn nghiêm ngặt lắm.
Thoát nạn đương nhiên phải múa hát tưng bừng, chị Xuân Thiên quay như chong chóng, mỗi ngày như gió xoáy thổi quét qua, chuẩn bị vô số rượu thịt thức ăn, chốc chốc còn phải giúp đỡ tiếp đãi khách đến bái thần sơn.
Thân phận của Chử Hoàn người “đến từ bên ngoài” đốt thánh hỏa tức khắc không còn như trước.
Cho dù ở trong nhà tộc trưởng, anh cũng chẳng trốn nổi đám người hóng hớt ngày càng đông, thế nên sau khi có thể xuống giường, Chử Hoàn lại lần nữa biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Mỗi ngày trời chưa sáng anh đã rút một quyển sách mình mua từ nhà Nam Sơn mang đi, chớp mắt đã biến mất trong rừng, còn biến mất hết sức triệt để, ngay cả mùi cũng che giấu kỹ, dù là động vật mũi thính nhất cũng chẳng tìm được tung tích.
Cứ thế biến mất cả ngày, đêm khuya vắng vẻ mới quay về ngủ một đêm.
Thật ra thì thái độ của Chử Hoàn không có vấn đề gì, đối với Nam Sơn vẫn rất ôn hòa và kiên nhẫn, hỏi gì đáp nấy, thuận theo đề tài của cậu, thỉnh thoảng cũng sẽ đùa giỡn vài câu, thế nhưng Nam Sơn cứ cảm thấy anh có chỗ nào đó không bình thường.
“Hôm nay anh có thể đừng ra ngoài không?” Một buổi sớm Nam Sơn rốt cuộc đưa ra câu này, vô cớ hơi căng thẳng, “Hôm nay tôi ở nhà, không cho họ đến quấy rầy anh được không?”
Chử Hoàn nghe vậy dừng lại, thoải mái đồng ý, thật sự nghe lời ở nhà cả ngày.
Anh thích một góc hai mặt là tường, ngẩng đầu lên là có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, cả ngày ngồi ở chỗ đó, cơ bản không nhúc nhích, Nam Sơn phát hiện nếu mình không gợi chuyện, thì anh giống như hóa thành không khí – buổi chiều Viên Bình đến chơi, ánh mắt vội vàng quét một vòng trong nhà, buột miệng hỏi ngay: “Lại chạy ra ngoài rồi à?”
Một người sống lù lù ở đó, vậy mà Viên Bình như không nhìn thấy, tận đến khi Chử Hoàn đóng quyển sách trong tay, ho khan một tiếng, Viên Bình mới chú ý tới sự tồn tại của anh ta. Nam Sơn biết, đây là việc mà thợ săn lão luyện ít nhiều đều làm được, hạ thấp hơi thở, cố ý để người khác đều quên mất sự tồn tại của mình.
Vì sao anh lại như vậy? Trong lòng Nam Sơn chợt run rẩy.
Viên Bình ngẩn người, tựa hồ cũng đã nhận ra, hắn giống như tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Chử Hoàn: “Mày cả ngày ở trong nhà ấp trứng à? Sơn môn sắp sửa xoay đi rồi, buổi tối ra ngoài uống rượu với mọi người đi, ngày mai bọn tao phải bái bai rồi.”
Chử Hoàn liếc mắt nhìn hắn, tiếc chữ như vàng trả lời: “À, được.”
Viên Bình ngẩng lên, vẻ mặt nặng nề cùng Nam Sơn nhìn nhau một cái.
Viên Bình dùng bả vai huých Chử Hoàn: “Sau khi về mày có dự tính gì không?”
Chử Hoàn thờ ơ lật sách: “À, tao định xem thử có thể mang vài thiết bị cung cấp điện đến hay không, tao tính mua máy tính về.”
“Ai hỏi mày mấy việc vặt vãnh này,” Viên Bình bực bội cắt ngang, “Mày không liên lạc với Lão Vương một chút à? Không đi thăm cháu tao à? Không định về đi làm à? Mày định đóng gói tộc trưởng của bọn mày mang đi, hay đi làm một mình?”
Chử Hoàn hơi cau mày, sau đó lại điềm nhiên giãn ra, tựa hồ ngại phiền toái, đáp đại cho qua chuyện: “Nói sau đi.”
Anh cứ thế đuổi Viên Bình đi.
Nam Sơn tiễn Viên Bình ra cửa, Viên Bình lắc đầu nhỏ giọng nói với cậu: “Tôi cũng cảm thấy không bình thường, nó giống như… người đã tỉnh lại, nhưng hồn vẫn chưa tỉnh, tộc trưởng, mấy ngày nay vất vả cậu coi chừng nó một chút.”
Nhưng Chử Hoàn không phải muốn coi là coi được.
Chập tối, Người Thủ Môn và Người Thủ Sơn ở bên nhau lần cuối, đến cả Lỗ Cách cũng không từ chối rượu kính, ngay tay Viên Bình uống một hơi cạn sạch. Khắp nơi đều là lửa trại và đám đông vui mừng, Nam Sơn phát hiện mình chỉ lơ là một chớp mắt, mà Chử Hoàn lại lần nữa dùng kỹ năng ẩn thân, biến mất tăm vào đám đông.
Nam Sơn lòng như lửa đốt, ném hết mọi sự cho Lỗ Cách, đi khắp nơi tìm người.
Cậu đang kéo người thứ tư hỏi Chử Hoàn đi đâu, thì bả vai bị người ta vỗ nhẹ.
Nam Sơn quay đầu lại quá nhanh, vẻ mặt như muốn ăn thịt người, Chử Hoàn bị ánh mắt sáng quắc của cậu dọa lùi một bước, không hiểu lắm, hỏi: “Tìm tôi à?”
Nam Sơn túm lấy Chử Hoàn, không giải thích gì lôi anh ra khỏi đám đông.
Cậu ném lại tất cả tộc nhân hai bên, lôi Chử Hoàn một mạch về nhà, các tộc nhân không rõ nguyên do thấy vậy còn nháy mắt huýt sáo om sòm.
Vào nhà khóa cửa, Nam Sơn gần như thô lỗ đè Chử Hoàn lên tường, túm chặt cổ áo sơ mi, cảm thấy xương quai xanh gồ lên cấn tay.
Chử Hoàn ngớ ra, giống như cảm thấy tư thế này hơi mờ ám, theo thói quen khẽ huýt sáo một tiếng, cười cợt: “Ôi, làm gì đây? Đại gia, chuẩn bị vô lễ với tôi à?”