Thấy Thẩm Kỳ Khi đứng tại chỗ bất động, chung quanh có người bất mãn kêu lên: "Như thế nào không có động tĩnh gì a?!".
"Lên đi chứ! Đừng nói là sợ hãi a?".
Liễu Sương ngẩng đầu nhìn nàng, trong con ngươi đen láy dưới hàng mi dài dường như ẩn giấu một loại tình cảm thân thiết.
"Lên đi." Nàng buông tay Thẩm Kỳ Khi, nhẹ giọng nói.
Không biết có phải là ảo giác, Thẩm Kỳ Khi từ trong mắt nàng đọc ra muôn vàn tín nhiệm, cõi lòng như có nước ấm chảy qua.
Sư tỷ cảm thấy nàng sẽ thắng, vậy nhất định phải thắng.
Thẩm Kỳ Khi gật gật đầu, cột chặt lại dây tóc phía sau, bình tĩnh rời khỏi chỗ ngồi.
Trước đông đảo khán giả, cách nàng ra sân thật làm người mở mang tầm mắt. Những người tu tiên khác đều là phóng bay, tiêu sái phiêu dật đáp xuống đài; còn Thẩm Kỳ Khi lại đi từng bước một, phương thức giản dị lại hết sức nhàm chán.
Chung quanh tức khắc vang lên một trận xôn xao.
"Ôi trời, Thẩm đại tiểu thư cũng chỉ có thế sao!"
"Tiểu sư muội, cố lên a, đừng mất mặt nha ~"
"Ha ha ha ha, ngươi rốt cuộc có thi đấu được không đó?"
Thẩm Kỳ Khi mắt điếc tai ngơ, chống tay nhảy lên lôi đài, đứng cách một khoảng nhìn đối thủ.
Tiêu Văn đứng đợi trên đài đã lâu. Hắn gầy như que củi, y phục trắng cũng không che đậy được xương xẩu của hắn, bộ đồ này trông chẳng khác gì đồ đưa tang. Hợp với bờ môi đỏ tươi cùng nước da trắng bệch, quả thực rất giống quỷ hút máu bò ra từ trong quan tài, khiến người nhìn đến là muốn sởn tóc gáy.
Hắn đưa tay về trước, âm trầm nhếch môi: "Thẩm đại tiểu thư, xin mời."
Thẩm Kỳ Khi hít sâu mấy hơi, nắm tay nói: "Vẫn là ngươi trước đi."
Nàng thật ra đã có chuẩn bị.
Phòng cháy hơn chữa cháy, vì không để mình thua quá mức khó coi, nàng đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp.
Đây là lúc dùng đến ưu thế của người xuyên sách. Hồi tưởng cốt truyện, Thẩm Kỳ Khi nhớ mang máng đối thủ của nguyên chủ là ai, cho nên trước khi bắt đầu tỷ thí, nàng đã cẩn thận điều tra Tiêu Văn một phen.
Nếu nàng nhớ không lầm, trong nguyên tác, Thẩm Kỳ Khi thua trận đấu này.
Gã đệ tử nội môn Tiêu Văn này, chính là con ngựa đen chiến đấu hung hãn nhất trong suốt tỷ thí, không những thắng Thẩm đại tiểu thư, mà còn toả sáng ở các trận khác, thanh danh nâng cao, một đường thông suốt, bắt được hạng nhì.
Đáng tiếc cho dù hắn cường hãn cỡ nào, hiện tại chạm trán đối thủ không nên gặp nhất — tác giả quyển sách này!
Tiêu Văn sử dụng đấu pháp không giống đám người kia, hắn quen dùng thông linh chi thuật, cầu nguyện 800 vạn thần hồn nghe lệnh trợ giúp. Vũ khí của hắn là một lá cờ vải đen, mặt trên dùng chỉ đỏ thêu ra khuôn mặt quỷ ghê rợn, một mắt nhắm một mắt mở. Cán cờ có gắn năm chiếc lông quạ đen dài cùng lục lạc đồng, gió thổi qua liền phát ra lanh canh leng keng.
Liễu Sương hơi hơi híp mắt: "Dẫn hồn cờ......".
Dẫn hồn cờ tên như ý nghĩa, khống chế thần hồn, lôi kéo ma quỷ, xem như một loại kỳ thuật.
Thẩm Kỳ Khi nhìn hắn một cái, trở tay đem bản mệnh kiếm rút ra khỏi vỏ.
Thông thường, bản mệnh kiếm phản ánh trạng thái chủ nhân. Thân kiếm này rộng chừng hai đốt tay, thon dài màu xanh bích, như thúy trúc diệp lục trông rất đẹp mắt.
Lúc sáng tác, nàng cũng đã nghĩ rất kỹ, thanh trúc tuy thanh nhã thoát tục, nhưng thân lại rỗng, coi như phần nào phản ánh tính cách nguyên chủ thối rữa bên trong.
Khổ cái là khi ấy nàng lại đặt cho nó một cái tên phi thường sến — "Bích Trì".
Sớm biết có ngày hôm nay thì nàng đã chọn tên khác rồi.
Tiêu Văn nheo đôi mắt hẹp dài, "Ta đây không khách khí."
Lời còn chưa dứt, hắn đã đập lá cờ xuống đất, đồng thau lục lạc chạm vào nhau kêu vang, giống như có vô số hạt châu rơi đầy đất. Thời khắc này, sắc trời vốn sáng sủa đột nhiên âm u, mây đen hội tụ một chỗ, phủ kín quảng trường. Từng trận gió rít giận dữ, nghe như quỷ thần gào khóc.
Thình lình, ngọn cờ theo gió xoáy, đánh úp tới Thẩm Kỳ Khi. Đồng tử nàng co lại, khó khăn khom người né tránh. Tiếp theo nàng bật cười, một nhát kiếm xuất ra quét phía dưới người hắn.
Dưới đài rần rần xuýt xoa ủng hộ.
Tiêu Văn đại khái chưa thấy qua chiêu thức nham hiểm như vậy, mày nhăn lại, lật người né tránh. Hắn mãnh liệt rung lắc ngọn cờ, âm thanh lục lạc dồn dập.
Thẩm Kỳ Khi phi người, liên tiếp hướng tới chỗ yếu mệnh đâm ba nhát, thái độ tàn nhẫn làm rất nhiều nam tử ở đây âm thầm cảm thấy đau đớn.
Liễu Sương lắc lắc đầu, trên mặt hiện ra một mạt ý cười bất đắc dĩ: "Quá là tinh quái."
"Ngươi!!!" Tiêu Văn nhiều lần lấy cột cờ chắn đỡ, phẫn nộ quát, "Có dám dùng chiêu thức đường đường chính chính hay không?!".
Thẩm Kỳ Khi hừ một tiếng: "Thắng là được, quan tâm nhiều làm cái gì?". Nói đoạn lại đánh ra một chưởng Hoán Hoả quyết, xém chút thiêu cháy đầu tóc đối phương.
Tiêu Văn cắn răng quay người trốn tránh, rồi chỉ một hai giây sau, mấy luồng gió đen xộc ra từ lá cờ cuộn về phía Thẩm Kỳ Khi.
Thẩm Kỳ Khi nhất nhất linh hoạt tránh thoát, tư thế uyển chuyển nhẹ nhàng, đưa tới không ít trầm trồ.
Đột nhiên nàng khựng người, lảo đảo lui về sau, đưa tay che lại đầu.
Tiếng chuông lục lạc vẫn không ngớt bên tai, quyết kéo người vào vực sâu hỗn độn.
Nghe đến âm thanh đó, cảnh tượng trước mắt Thẩm Kỳ Khi trở nên lúc sáng lúc tối, hiện ra vô số ảo ảnh chồng lên nhau.
Thấy ánh mắt nàng tan rã, Tiêu Văn dữ tợn cười.
Đáng giận......Vậy mà vẫn còn tinh thần công kích!
Theo chuyển động của gió, một đạo âm hồn xẹt tới ngực nàng, mắt thấy sắp sửa đánh trúng, đám người chung quanh phát ra kinh hô.
Ánh mắt Liễu Sương cũng sắc bén lên, một sợi hắc khí nhảy ra từ đầu ngón tay nàng.
Đúng lúc này, Thẩm Kỳ Khi bất ngờ nhếch khoé miệng, dịch ra bước chân, thân hình chợt loé, gió độc hiểm hiểm sượt qua bả vai nàng.
Tiêu Văn ngẩn ngơ, nghẹn họng nói, "Không...không có khả năng! Ngươi đã nghe tiếng chuông kia mà...".
Thẩm Kỳ Khi lấy bông mềm nhét trong lỗ tai ra, cười đắc ý: "Đồ đần, ta lừa ngươi!".
Dây cột tóc trắng như tuyết bay phất phới trong gió, nhẹ nhàng cọ qua khuôn mặt bạch ngọc.
Trong khi nói, thân kiếm cũng đã rung động, quang ảnh cầu vồng phá không bay tới, kiếm khí đập văng lá cờ ra xa mấy tấc.
Tiêu Văn mặt mày xanh mét, triệt thoái ra sau, tức giận nói: "Ngươi gian trá!".
Thẩm Kỳ Khi hừ lạnh: "Gian trá chỗ nào, đây gọi là có chuẩn bị chu đáo!".
Tiêu Văn cắn chặt môi, phóng người muốn nhặt lấy ngọn cờ dưới đất, nhưng Thẩm Kỳ Khi cũng đã phi thân qua, lần nữa ngăn trở, gặp chiêu phá chiêu, ứng đối lưu loát.
Đáy mắt Liễu Sương ánh lên chút sắc thái kỳ dị, nàng co lại năm ngón tay, bấu ra một dấu vết nhợt nhạt nơi lòng bàn tay.
Nàng thầm nghĩ: Không có ta, sư muội tựa hồ cũng có thể làm rất tốt.
Này tất nhiên là chuyện tốt, nhưng không hiểu sao nàng lại có chút không cam lòng cùng tiếc nuối, dường như cảm thấy bản thân không có tác dụng gì...
Thoáng chốc, Tiêu Văn nhảy ra mấy bước, đôi tay trống trơn, trước sau không địch lại Thẩm Kỳ Khi cầm kiếm, cuối cùng không né tránh được nữa, thắng bại đã định.
"...... Ta thua." Hắn gục đầu, đôi mắt tối sầm, hận không thể cắn nát răng.
Thẩm Kỳ Khi thở hổn hển thả lỏng cơ thể, đắm chìm trong niềm vui chiến thắng.
Tiếng hoan hô rền vang, nàng nhịn không được nhảy dựng lên, trước tiên phất phất tay về phía Liễu Sương, hô lớn: "Sư tỷ, sư tỷ! Ta thắng!".
Liễu Sương thu hồi sợi khí đen, xa xa hướng nàng gật đầu cười, khấp khởi gió xuân.
Ai ngờ Tiêu Văn thình lình nắm chặt dẫn hồn cờ, nhân lúc đối phương lơ là, thao túng âm hồn từ bốn phương tám hướng quét qua cần cổ trắng ngần, tạo ra mấy vết cắt mỏng.
Thẩm Kỳ Khi biến sắc, lui ra giơ kiếm chống đỡ bốn phía, nhưng trong đó có một đạo âm hồn tìm ra sơ hở xông thẳng đỉnh đầu nàng!
Thẩm Kỳ Khi thầm nghĩ: "Không xong!"
Tránh cũng không thể tránh, nàng theo bản năng nhắm lại hai mắt.
Mọi người dưới đài há hốc hoảng sợ. Không ai dự đoán được Tiêu Văn sẽ ra tay lúc này!
Bất chợt Thẩm Kỳ Khi cảm thấy quanh thân ấm áp, âm hồn đang hùng hổ tiến đến thổi bay tóc nàng lại đột ngột tản ra biến mất.
Thẩm Kỳ Khi kinh ngạc mở to mắt, chỉ thấy một mảnh sương đen nồng đậm bao vây tựa như một lá chắn không kẽ hở, ổn thoả bảo hộ nàng.
Nàng há miệng thở dốc, đầu óc trống rỗng: "Đây là......".
Màn sương kia giống làn nước lưu động, chậm rãi vươn lên tạo hình chẳng khác một bàn tay khổng lồ, như có như không, đem đám âm hồn vây trong lòng bàn tay.
Âm hồn ở trong tay nó có vẻ vô cùng nhỏ yếu run rẩy giãy giụa, sợ hãi cực điểm, lại bị màn sương đen vô tình xé thành mảnh nhỏ.
Tiêu Văn cùng Thẩm Kỳ Khi đều ngây dại nhìn.
Ngay sau đó, sương đen phiêu ra phía sau Thẩm Kỳ Khi, bàn tay khổng lồ mới vừa giết hại quỷ thần lúc này lại trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng một chút rồi tiêu tán trong gió.