Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 97: Thật bại hoại


Tu sĩ có thể lập được nhiều khế ước, nhưng muốn làm được như vậy thì điều kiện đầu tiên là thần thức phải đủ rộng, nếu không sẽ bị phản phệ. Quỷ nhỏ đã có thể mở ra lĩnh vực, thì chứng tỏ thần thức của nó mạnh hơn nàng.

Sau khi khế ước được thành lập. Cảm giác quen thuộc khi thần thức bị tiêu hao quá mức lại một lần nữa truyền đến, tai với mũi của Diệp Kiều bắt đầu nhỏ máu tí tách, nàng cuối đầu, theo thói quen mà bình tĩnh lau đi.

Lúc khế ước xác nhận xong, Tiểu Tê liền không chút do dự ôm lấy Diệp Kiều, leo lên vai nàng, vui vẻ hoan hô một tiếng: “Mẫu thân.”

Hình ảnh mẫu từ tử hiếu trước mắt, làm cho Minh Huyền muốn chọc mù hai mắt.

Má nó, lố quá!

Đúng là thiên hạ rộng lớn không gì không thể xảy ra!

“Diệp Kiều!” KFC ở bên cạnh không bình tĩnh được nữa, nó điên cuồng bay tới trước mặt Diệp Kiều, chất vấn thành tiếng: “Tại sao đến cả quỷ ngươi cũng không chịu buông tha vậy hả?”

Nó tức chết rồi, chủ khế ước của nó tuy rằng có buông thả một chút, thích tìm đường chết một chút, nhưng ít ra lúc trước nàng chỉ có một mình nó.

Kết quả hiện tại lại cùng một tên quỷ nhỏ khế ước, việc này đã làm cho KFC cảm thấy địa vị chính cung của mình bị khiêu khích trầm trọng.

“Ngươi biết nói sao?” Diệp Kiều đã nghe qua việc linh thú mở linh trí rất sớm, nhưng từ đó đến giờ nàng vẫn luôn cho rằng nó bị câm.

KFC: “Mới vừa học được.”

Sau khi trở về từ Hỏa Diệm Sơn, nó ngủ một giấc liền học được, chỉ là lúc trước lười nói chuyện với nàng, đừng tưởng nó không biết, đám người Trường Minh Tông này chẳng có một ai bình thường hết.

Tiểu Tê mắt sáng rực: “Gà.”

Đôi mắt vàng kim của KFC dần dựng thẳng lên, biểu hiện cho sự tức giận, “Ngươi mới là gà.”

“Nó đáng sợ quá đi à.” Nhóc quỷ rụt cổ, tỏ vẻ đáng thương: “Không giống như ta, chỉ biết đau lòng mẫu thân.”

Minh Huyền vốn đang sợ hãi nhưng khi nghe xong liền kinh ngạc nhìn qua, mới tí tuổi đã có tố chất trà xanh như vậy rồi ư.

-Góc chú thích nhỏ của Cá-

**Trà xanh: gọi tắt của từ “Trà xanh biểu” dùng để chỉ những người có vẻ ngoài trong sáng, hồn nhiên, nhưng lòng đầy toan tính.

-Bơi về nội dung truyện nha-

Vậy tương lai sau này của dòng dõi trà xanh đã có người kế thừa rồi.

Bỗng nhiên trong không gian xuất hiện một quả cầu lửa sáng chói, làm cho nhiệt độ trong nháy mắt liền tăng lên, đây chính là lửa bản mệnh của Phượng Hoàng.

Biểu tình đáng thương của Tiểu Tê cũng biến mất, độ ấm lại một lần nữa giảm xuống, trông cậy vào chuyện quỷ nhỏ có tính tình tốt là một sai lầm lớn, một quỷ một thú gặp nhau, không đánh một trận đời không nể, oan gia ngõ hẹp, sức mạnh thắng đạo lí.

Hai bên không ngừng tăng giảm nhiệt độ, làm Diệp Kiều bên trong cũng chịu cảnh nóng lạnh đan xen.

Con mẹ nó, cả hai ngươi là máy điều hòa sao?

Lúc thì nóng lúc thì lạnh.

“Ngươi nói thật cho ta biết đi Diệp Kiều.” Nhìn hai giống loài quý hiếm đang đánh nhau túi bụi, Minh Huyền liền chọt tay nàng, khóe miệng run rẩy: “Lúc trước ngươi cũng lừa đám Ma tộc đáng thương giống vậy đó hả?”

“Minh Huyền.” Diệp Kiều quay đầu lại nhìn hắn, vuốt cằm, vô cùng tự tin: “Chắc nãy giờ ngươi đã nhìn thấy được trình độ diễn xuất đến xuất quỷ nhập thần của ta rồi đi?”

Nàng cho rằng giải Oscar năm đó không thuộc về nàng, thì đúng là một tổn thất lớn của bọn họ.

Minh Huyền cực kì bội phục nàng, hắn cũng không biết khi đi theo Diệp Kiều thì tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hắn bây giờ chỉ có thể núp sau lưng nàng nói: “Nội bộ nhà ngươi mâu thuẫn rồi kìa.”

Giây tiếp theo một quả cầu lửa liền văng qua chỗ Diệp Kiều, lúc nàng mới vừa né tránh xong, thì khi quay đầu, lại thấy cảnh KFC đang đè đánh con trai của nàng.

Má nó.

Diệp Kiều chấn động: “Đợi đã, Tiểu Tê còn nhỏ, KFC ngươi đừng so đo với nó.”

Tiểu Tê cũng không phải dạng vừa, đừng bao giờ xem nhẹ năng lực của một nhóc quỷ 6 tuổi, hắn túm lấy KFC, giơ tay bứt lông đuôi nó, muốn đem nó bứt trụi, để cho nó biết trong nhà này ai mới là người đứng đầu.

Diệp Kiều lại bàng hoàng: “Ngươi cũng đừng bứt đuôi của KFC!” Đó là cái đuôi quý giá của Phượng Hoàng. Trời ơi!!

Hai đứa nhỏ đánh nhau, nhưng bên trong không gian lại toàn là tiếng kêu rên của Diệp Kiều.

***********

Một trận gà bay chó sủa qua đi, cuối cùng hai sư huynh muội mỗi người ôm một đứa, thì trận chiến mới miễn cưỡng ngừng lại, Diệp Kiều lúc này đã có thời gian để hỏi về tình huống bên ngoài.

“Tiểu Tê có thể duy trì lĩnh vực trong bao lâu?”

Tiểu Tê dựa vào vai nàng nghĩ tới nghĩ lui rồi nói: “Sau một tiếng sẽ hết hiệu lực.”

Nói cách khác lĩnh vực cũng không thể duy trì mãi mãi, dù là quỷ nhỏ cũng không thể chứa người ở lâu bên trong, Minh Huyền nhíu mày: “Nhưng nếu bây giờ chúng ta ra ngoài, thì sẽ bị đám người kia vây bắt đó.”

Theo như bọn họ suy đoán, sở dĩ nhóc quỷ có thể giết người trong thầm lặng, đều là do có sự động tay của người 'mẫu thân' kia. Hiện giờ bên ngoài có tận sáu Kim Đan Kỳ, nên cho dù có sự hỗ trợ của không gian, cũng không thể giải quyết hết một lần được.

Diệp Kiều không phản bác, vì một khi ra ngoài chắc chắn sẽ bị bao vây bắt lại, nàng quay đầu nhìn qua Mình Huyền, “Nhưng mà, hiện tại ta có một cách, muốn nghe thử không?”

“Cách gì?” Minh Huyền hỏi.

“Hiện tại trăng đã lên cao, ai vào Tống phủ cũng sẽ biết rõ tình huống nơi đây, thần thức của mỗi người sẽ nhạy bén hơn rất nhiều. Chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ để hù dọa bọn họ.”

Diệp Kiều thành khẩn nhìn hắn: “Lúc này, ngươi chỉ cần dẫn theo Tiểu Tê, sau đó phát ra âm thanh cười cợt quỷ dị, bọn họ sẽ không rét mà run, cuống quít chạy trốn.”

“...” Trong lòng Minh Huyền run nhè nhẹ.

Là một người sợ quỷ, lại phải dẫn theo một tiểu quỷ đi dọa người, Minh Huyền cảm thấy người một nhà cũng không tốt lành gì.

“Ông Trời sắp giáng sứ mệnh cho người này.” Diệp Kiều vươn tay ôm lấy Tiểu Tê, rồi đưa đến trước mặt Minh Huyền: “Chính cái gọi là ngươi không vào Địa Ngục, thì ai vào Địa Ngục đây.”

“Nhị sư huynh.” Nàng cổ vũ hắn: “Nam nhân, phải kiên cường một chút.”

“...”

Minh Huyền cùng Tiểu Tê mắt to trừng mắt nhỏ một lát, suy xét đến việc lĩnh vực sắp hết hiệu lực, cuối cùng hắn đành gật đầu chấp nhận sứ mệnh cao cả.

Chẳng qua tấm lưng kia lại mang theo vài phần giống như chiến sĩ một đi không trở lại.

Tiểu Tê thấy được ý đồ của Diệp Kiều, liền ngoan ngoãn mở ra lĩnh vực, chuẩn bị chứng kiến cảnh tượng Diệp Kiều không rõ sống chết, lại bất ngờ xuất hiện trước mắt các tu sĩ, làm bọn họ sợ hãi lui về sau một bước.

“Người nào?”

Minh Huyền cúi đầu, không trả lời.

Người đứng đầu im lặng xê dịch bước chân, chuẩn bị nếu tình huống bất ổn thì chạy lẹ, “Ngươi là ai?”

Trong bóng đêm đối phương không rõ diện mạo ra sao, nhưng trong lòng lại ôm một đứa nhỏ, kết hợp với trang phục màu trắng liền tạo nên một khung cảnh hết sức quỷ dị.

“Đại ca.” Tán tu bên cạnh tim đập như muốn rớt ra ngoài, “Hắn từ hư không xuất hiện đó.”



Minh Huyền nhớ kĩ lời Diệp Kiều, liền nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc, sau đó là một tràng cười vang vọng: “Ngươi đoán xem?”

“Nếu đã đến đây rồi thì ở lại chơi với ta đi.”

Vừa dứt lời, một đám tu sĩ đến bắt Diệp Kiều liền bị dọa cho hồn phi phách tán.

“...Là quỷ, Quỷ tu!!”

Tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh, phía sau lưng cảm nhận được quỷ khí đang lan tràn, làm bọn họ lạnh hết tay chân.

Ai nói Quỷ tu ở Tống phủ che giấu không dễ lộ diện?

Sao đến bọn họ lại xui quá vậy.

“Chạy.” Người đứng đầu cắn chặt răng, run rẩy nói từng chữ: “Chạy...nhanh...lên.”

“Không tìm Diệp Kiều nữa sao?” Có người vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại nhìn thoáng qua vị trí của lĩnh vực, giá trị của Diệp Kiều không nhỏ đâu.

“Diệp Kiều gì mà Diệp Kiều, nói không chừng nàng đã chết từ lâu rồi.” Nam nhân tối sầm mặt, có bao nhiêu người vào không gian rồi lại có thể sống sót trở ra đâu, so với quan tâm Diệp Kiều, thì bọn họ quan tâm đến sống chết của bản thân hơn.

Từ lĩnh vực đi ra nhìn thấy được đám tu sĩ giống như một bầy chim bay tán loạn, nàng liền vui vẻ nhếch môi, thoải mái rượt theo.

Lâu lâu lại phát ra một tràng cười độc ác.

Tiểu Tê cũng vui vẻ phối hợp với nàng, đồng thời phát ra tiếng cười lanh lảnh, trạng thái xuất quỷ nhập thần làm cho bọn người kia kêu thảm thiết liên tục.

Lúc này, chỉ cần ở phía sau ném một vài cục đá qua, đã có thể thành công làm cho đám tu sĩ kia càng thêm sợ hãi, có bao nhiêu loại công pháp đều quăng ra hết, chỉ để ngăn cản sự “ám sát” của Quỷ tu.

Mấy người trong phút chốc chơi vui vẻ vô cùng.

**********

Khi Tống Hàn Thanh phát hiện sân nhà mình bị nổ tung, liền như bị sét đánh.

Tống gia có tiền, một cái sân cũng không đáng là gì, nhưng điều làm hắn tức giận chính là cái sân đó là nơi ở của nhóm người Trường Minh Tông.

Lúc hắn nổi giận đùng đùng quay lại Tàng Thư Lâu của Tống gia, thì Vân Thước đang xem tâm pháp.

“Có chuyện gì vậy?” Nghe được động tĩnh, Vân Thước mờ mịt nhìn qua.

Tống Hàn Thanh nghiến răng nói: “Nhà ta sập rồi.”

“Không có gì bất ngờ xảy ra thì đó là do Diệp Kiều làm.” Dù sao có xảy ra chuyện gì, nguyên nhân không rõ ra sao thì cũng không thoát khỏi việc có liên quan đến Diệp Kiều.

Mắt Vân Thước hơi lóe lên, lơ đãng hỏi: “Diệp Kiều đến đây làm gì?”

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Vân Thước luôn vô ý thức muốn biết tình huống của Diệp Kiều, sau đó so sánh với nàng.

Mấy ngày trước, có một lão giả đã đi vào giấc mơ gặp Vân Thước, nói muốn tặng cho nàng một phần truyền thừa.

Nếu như trước kia Vân Thước sẽ do dự một lát.

Nàng không nghĩ bản thân sẽ luyện kiếm, vì làm Kiếm tu rất mệt, lại còn hay đánh đánh giết giết, nhưng hiện giờ thấy Diệp Kiều như vậy, Vân Thước liền không chút do dự mà đồng ý.

Truyền thừa đều dựa vào căn cốt phù hợp, vì sao không tìm người khác? Chỉ có thể chứng mình là do nàng có tư chất cao.

Tống Hàn Thanh: “Ai biết nàng ta lại làm cái gì.”

Trong lúc hai sư huynh muội đang nói chuyện, thì đột nhiên cửa phòng bị đá văng, Mộc Trọng Hi không tố chất trực tiếp xông vào, nói thẳng vấn đề: “Sư huynh với sư muội nhà ta mất tích rồi.”

“Người là do các ngươi vứt ở đây.” Tiết Dư lúc quay trở lại liền phát hiện không thấy dấu vết của hai người kia đâu nữa, làm cho hắn sinh ra dự cảm không tốt, ít ra hắn vẫn còn chút lễ độ hỏi: “Có thể kêu mấy tu sĩ Kim Đan của nhà ngươi ra được không?”

Vân Thước ngồi một bên liền yên lặng cong khóe môi, khi nghe tin Diệp Kiều mất tích, phản ứng đầu tiên của nàng không phải lo lắng, mà là có chút mừng thầm trong lòng, nàng cố gắng đè xuống cảm xức vui mừng này, nhẹ nhàng nói: “Nơi này là Tống gia, chứ không phải Trường Minh Tông của các ngươi.”

“Cho dù cùng là một trong năm đại tông môn như nhau, cũng không thể ép buộc Đại sư huynh của ta tìm người như vậy.”

Tống Hàn Thanh lạnh lùng nhìn qua, nhịn không được hỏi: “Diệp Kiều?”

“Ngươi lo lắng cho Diệp Kiều?”

Hừ.

Đám thúi tha này đúng là không biết xấu hổ, bộ không rõ về năng lực gây chuyện của Diệp Kiều sao?

Lo lắng cho Diệp Kiều, không bằng lo lắng cho nhà của hắn một chút, liệu nó có thể kiên cường chống đỡ đến lúc bọn họ rời đi mà không bị sập hay không.

“Nàng ấy chỉ mới Trúc Cơ Trung Kỳ.” Tiết Dư vẫn không yên tâm, nhìn về phía Tống Hàn Thanh, nghĩ nghĩ: “Tống gia các ngươi cũng không ít cao thủ, cho chúng ta mượn mấy người sẽ không có vấn đề gì đi, đến lúc đó linh thạch ghi sổ cho Tiết gia là được rồi.”

Tống Hàn Thanh nghe vậy cười lạnh, chuẩn bị ra giá, “Một tu sĩ Kim Đan, ba vạn linh thạch thượng phẩm.”

Tiết Dư bình tĩnh nói: “Linh thạch không thành vấn đề, cho nên hiện tại có thể gọi người chưa?”

Biết sao giờ, ai biểu nhà hắn giàu làm gì.

Tống Hàn Thanh lại thích xem bộ dáng sốt ruột của mấy người Trường Minh Tông, khóe môi chợt nhếch lên, chuẩn bị kéo dài thời gian, “Trước tiên đừng vội...”

Nhưng mà Chu Hành Vân căn bản lười nghe Tống Hàn Thanh nói nhảm, vươn tay tóm cổ hắn lôi đi, giọng điệu uể oải, “Nói nhiều quá.”

Có thể động tay động chân thì đi nói mấy lời vô nghĩa làm gì.

Chu Hành Vân tóm lấy Tống Hàn Thanh, đi ra khỏi cửa, không nhanh không chậm nói: “Nghe đây, Tống Hàn Thanh đang ở trong tay ta, nếu muốn giữ mạng của hắn, thì phải làm theo lời ta.”

Trong nháy mắt một đám cao thủ của Tống gia đang ẩn nấp liền bị kinh động.

Trong tay xách theo con tin, ba người không còn sợ gì cả, dưới sự dẫn dắt của Chu Hành Vân, toàn bộ cao thủ liền chạy đến nơi Diệp Kiều mất tích.

“...” Tống Hàn Thanh bị bắt cóc đã tức muốn hộc máu, hắn quả nhiên không thể xem nhẹ đám người Trường Minh Tông này mà.

Má nó, đám Kiếm tu này, một tên so với một tên còn đê tiện hơn.

Chu Hành Vân trước kia không có như vậy a.

Tống Hàn Thanh đã từng tiếp xúc với Chu Hành Vân, khi đó hai bên cùng xuống núi rèn luyện, mỗi người dẫn theo một đến hai thân truyền, Tống Hàn Thanh lại ỷ vào bên Trường Minh Tông ít người, nên đã công khai bày trận chiếm đoạt linh thảo.

Chu Hành Vân cũng lười so đo, nên đã yên lặng dẫn nhóm của mình đi nơi khác tìm.

Trước kia rõ ràng Chu Hành Vân rất lười so đo!

Sao bây giờ lại thành như vậy, không lẽ có sư muội rồi nên thay đổi?

Tống Hàn Thanh hừ một cái.

***********

Bên kia Diệp Kiều nhìn thấy tốc độ chạy trốn của mấy tu sĩ, khóe môi chậm rãi nhếch lên, có một tu sĩ quay đầu lại liền phát hiện nữ nhân phía sau có chút quen mắt.



“Diệp Kiều?”

Trang phục màu trắng, bên hông treo một cây gậy, đặc điểm này không phải là Diệp Kiều đang bị bọn họ truy bắt hay sao?

“Nàng hợp tác với Quỷ tu kia ư?” Mọi người ngay lập tức liền hiểu rõ, sắc mặt trầm xuống, đưa ra kết luận: “Cho nên nàng mới nói tiểu quỷ kia là con trai của nàng.”

“Nàng là thân truyền thế nhưng lại sa đọa đi giao du với tà ám.”

“...” Người duy nhất biết rõ chân tướng, Minh Huyền: Mẹ nó, sao càng đoán càng lố vậy!

Diệp Kiều ôm theo quỷ nhỏ, cùng Minh Huyền dồn ép nhóm người này đến một căn phòng, sáu tu sĩ Kim Đan hiện tại đã run bần bật, giống như chịu phải cảnh hàng tháng bị ép giao hết tiền lương cho vợ mình.

Tiểu Tê yên lặng nói: “Ta đói bụng.”

Muốn ăn.

Giọng quỷ nhỏ âm trầm, lại thêm trên gương mặt không có biểu cảm gì, làm cho sáu người bị dọa điên.

Có người thiếu chút nữa chân đã mềm oặt mà quỳ xuống, “Đại lão tha mạng, tha mạng a!! Về sau ngươi bắt chúng ta làm cái gì chúng ta liền làm cái đó, đừng ăn chúng ta, chúng ta đã bảy ngày không tắm rồi.”

Diệp Kiều nhìn chằm chằm bọn họ vài giây, cố tình tạm dừng một hồi lâu, bộ dáng chậm rãi kia, làm tim mỗi người muốn dâng lên tận cổ.

“Thật sự?” Sau đó nàng hỏi.

“Thật sự!” Mấy người điên cuồng gật đầu.

“Vậy trước tiên các ngươi đánh nhau cho ta xem đi.” Giọng nói của nàng bình tĩnh, câu được câu không xoa đầu tròn của Tiểu Tê, tư thế giống như đã đem nơi này trở thành địa bàn của mình.

Lời của Diệp Kiều không khác gì mang đến ánh sáng hi vọng cho bọn họ, sáu người liền liếc nhau, vì mạng sống của bản thân mà trở mặt với đồng đội.

Vốn dĩ đây là giữa đường lập nhóm, nên làm gì có cảm tình với nhau, hơn nữa một khi đã tiếp nhận Huyền Thưởng Lệnh thì bọn họ cũng không phải là người tốt lành gì.

Trong lúc nhất thời cả căn phòng liền lung lay sắp đổ.

Thừa dịp sáu người đánh nhau, Tiểu Tê liền tựa vào bên tai Diệp Kiều, nói nhỏ: “Có người muốn tìm ta.”

Diệp Kiều suy tư một lát: “Là mẫu thân trước kia của ngươi đi?” Quỷ tu kia nhất định có phương thức đặc biệt nào đó để liên lạc với Tiểu Tê, vừa lúc nàng đang sầu không biết hoàn thành nhiệm vụ như thế nào, thì Quỷ tu kia lại tự xuất đầu lộ diện.

Nhóc quỷ gật đầu.

Diệp Kiều sờ đầu nó, “Vậy ngươi tìm gặp nàng đi, đợi khi nào chúng ta đánh nhau, thì ngươi lại quay về đây được không?”

Nàng rất mong chờ đến lúc nhìn thấy được biểu tình của Quỷ tu kia khi biết quỷ nhỏ phản bội a.

“Dạ.”

Nó là nhóc quỷ có mới nới cũ, có người mẹ thứ hai, liền không do dự đá mông người mẹ thứ nhất.

Minh Huyền đúng lúc hỏi: “Con trai của ngươi đi rồi, vậy chúng ta chạy luôn hay sao?”

Ở đây tận sáu Kiếm tu, Minh Huyền đã bắt đầu âm thầm bày trận, dự định đến lúc bọn họ nhận ra sự thật, thì hắn sẽ bắt lấy Diệp Kiều chạy trốn.

“Chạy gì mà chạy.”

“Không sao đâu mà yên tâm đi, có khí thế lên.” Diệp Kiều lấy từ trong túi trữ vật ra một cái đầu lâu, hơi mỉm cười, “Tin ta.”

Đệt.

Nhìn thấy thứ Diệp Kiều đang cầm làm Minh Huyền sợ đến run tay, “Đây là cái gì?”

Diệp Kiều chọt chọt hắn, “Là xương của yêu thú.”

“Nguyên Anh Kỳ, rất đáng giá.”

Loại xương này là nguyên liệu mà Khí tu hay sử dụng, do đó giá trị của nó trên thị trường cũng không thấp, khi Diệp Kiều giết yêu thú trong bí cảnh, gặp phải con nào có tu vi cao thì nàng sẽ đem xương của nó bỏ vào túi của mình.

Trước đó vẫn chưa có thời gian rảnh để đem đi bán, nên hiện tại có thể lấy ra sử dụng rồi.

Minh Huyền: “Ngươi tính làm gì?”

Cầm đầu lâu trên tay, làm cho khí chất của nàng không khác gì mấy tên biến thái.

Diệp Kiều ném lên ném xuống đầu lâu trong tay, sau đó chậm rãi nhìn đám tán tu.

Giây tiếp theo bọn họ liền sợ tới mức đánh nhau càng thêm kịch liệt.

A a a, Diệp Kiều là tên biến thái! Thế nhưng lại đem đầu người cầm chơi.

Nàng có thể lấy được hạng nhất ở hai trận đấu, quả nhiên không phải dựa vào phương thức đứng đắn gì!!

“Ngươi xem.” Diệp Kiều rất vừa lòng với phản ứng của bọn họ, chậm rãi ném xương yêu thú qua cho Minh Huyền: “Học hỏi đi.”

Minh Huyền: “Quấy rầy rồi.”

Thật bại hoại, thật đê tiện quá mà.

Một đám tu sĩ bị ép phải nhảy nhót lung tung, thương tổn nhau, Diệp Kiều lại ở phía sau vô tình kích động bọn họ, trường hợp này liền trở nên rất náo nhiệt.

Vân Thước theo nhóm Mộc Trọng Hi đi tìm Diệp Kiều, khi nhận thấy được hơi thở xuất hiện trong một khắc, nàng liền cắn môi, nhỏ giọng nói: “Sao Diệp Kiều sư tỷ lại chạy loạn khắp nơi như vậy, gây phiền phức cho người khác quá đi.”

Thấy không ai để ý tới nàng, Vân Thước lại không ngừng cố gắng mở miệng, “Hơn nữa nàng chỉ mới Trúc Cơ, Minh Huyền sư huynh khẳng định là bị nàng làm cho liên lụy.”

Không phải sao.

Mấy tu sĩ đi theo cũng có suy nghĩ như vậy, dọc đường bọn họ thấy Tống Hàn Thanh bị bắt cóc, phản ứng đầu tiên chính là tưởng đâu có sát thủ muốn ám sát.

Lúc sau mới ý thức được, là do thân truyền Trúc Cơ của Trường Minh Tông xảy ra chuyện.

“Trúc Cơ cũng đừng có đi gây chuyện như vậy, ngồi ngốc ở tông môn của mình không phải sẽ tốt hơn sao, như hiện tại chỉ biết gây thêm phiền phức cho người khác.” Có tu sĩ khó chịu, hắn xem thường nhất chính là mấy thân truyền giống như vậy.

Hắn chưa xem Đại hội thi đấu bao giờ, nên ở trong mắt hắn, thân truyền chính là một đám ngu ngốc chỉ biết ngồi hưởng tài nguyên tốt nhất từ năm tông mà thôi.

Đám Mộc Trọng Hi không thèm quan tâm đến thái độ của mấy người này, vẫn bận rộn đi tìm xung quanh, cuối cùng cũng xác định được vị trí.

“Đi mau!”

Hắn đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh, Diệp Kiều với Minh Huyền bị khi dễ ra sao luôn rồi.

Đến lúc đó hắn nhất định phải hung hăng cười nhạo bọn họ, a bậy...không phải, là tốt bụng an ủi bọn họ mới đúng.

“Diệp Kiều! Chúng ta tới cứu ngươi đây.”

“Phanh” một tiếng, cánh cửa đã bị Mộc Trọng Hi dùng chân đá bay.

Giây tiếp theo cảnh tượng trước mắt liền làm cho mọi người trầm mặc.