Con hổ kia nhảy lên ngoạm con gà nướng đen thui mà Vương gia ném tới. Hàm răng sắc bén cắn gãy cả thanh gỗ xiên gà, ngấu nghiến nhai nhồm nhoàm con gà nướng kia. Con hổ kia khựng lại nhai gà, tạm thời không xông về phía Cố Tử Yên nữa.
Cố Tử Yên nhìn con hổ nhai món phượng hoàng lăn lộn trên lửa của mình, nhỏ nuốt hết nước mắt vào trong đành cam tâm đứng nhìn con hổ xơi món ngon kia.
Hổ ta gặm đỡ con quạ quay này, sau đó sẽ gặm hai người các ngươi. Mà khoan đã...
Mùi vị con quạ quay này... buồn nôn quá!
Loài người kia ngươi có biết quay quạ không vậy?
Dở quá đi!
Chúa sơn lâm nghẹn ngào nuốt con quạ quay vào bụng, nó gầm rú còn kinh khủng hơn lúc nãy... tựa như đang mắng loài người hai mươi lần.
Cố Tử Yên thấy con hổ gầm lên như thế, chắc chắn là do phấn khích vì món phượng hoàng này quá ngon. Nhỏ vội thốt lên: "Đừng cắn bọn ta, ta sẽ nướng gà cho ngươi ăn tiếp!"
Loài ngươi kia! Có biết trình độ nấu ăn của mình nằm ở cái ngưỡng nào không mà dám đòi nướng gà cho chúa sơm lâm ta ăn? Mà con quạ kia là con gà à?
Con hổ lấy đà phóng một cú vồ thẳng vào người Cố Tử Yên, Bắc Viễn trông thấy tình hình không ổn, y vội kéo nhỏ tránh sang một bên. Con hổ vừa sấn đến vuốt nhọn chưa kịp chạm vào con mồi, Cố Tử Yên đã tránh được sang một bên. Con hổ đáp hai chân trước xuống đất rồi đến hai chân sau, động tác nhẹ nhàng nhanh nhẹn. Nó quay ngoắt sang nhìn Cố Tử Yên, sải từng bước tiến đến động tác săn mồ giống hệt mấy tập ký sự trên chương trình thế giới động vật mà nhỏ từng xem. Nhưng mà trọng điểm ở đây là con hổ kia đang tiến về phía Cố Tử Yên.
Bắc Viễn kéo Cố Tử Yên ra phía sau rồi đẩy nhỏ ra xa, y hét lên: "Cô chạy đi! Chạy về hướng Nam có điểm tuần tra canh gác ở đó."
Cố Tử Yên bị y đẩy một phát choáng váng, nhỏ loạng choạng lùi về sau mấy bước. Vương gia bảo nhỏ chạy đi, y nghĩ Cố Tử Yên là loại người gì? Táng tận lương tâm cách mấy cũng không thể bỏ mặc Bắc Viễn mà chạy đi trước được. Cùng nhau gặp họa thì cùng nhau kề vai sát cánh, không có chuyện người đi kẻ ở.
"Vương gia! Ta không đi! Chúng ta có sống cùng sống, có chết cùng chết. Nếu hôm nay con hổ này ăn thịt ngài, thì ta sẽ ăn thịt nó." Cố Tử Yên dõng dạc tuyên bố, nhỏ dứt khoác rút cây trâm trên tóc ra. Lần trước nhỏ cũng từng dùng trâm đâm thủng lưng tên cướp sắc, lần này con hổ này cũng không thoát được.
Bắc Viễn kinh ngạc, đáng lý ra Cố Tử Yên phải chạy thoát thân mới phải. Đằng này nhỏ còn nhất quyết ở lại có ý muốn cùng y đấu hổ. Cố Tử Yên còn có mặt nghĩa khí như vậy. Sống cùng sống, chết cùng chết, không một ai bị bỏ lại phía sau, đây là tôn chỉ trong quân doanh của Khang Định Quốc. Một nữ tử nắm được tôn chỉ quân doanh, lần đầu tiên y nhìn thấy, không hổ danh là muội muội của Cố Hạc Hiên.
"Đồ ngốc! Ném trâm qua đây." Bắc Viễn quát lên, sau đó y tiếp tục nói giọng điệu còn mang ý cười: "Nếu cô muốn ăn thịt con hổ này thì bổn vương sẽ chia cho cô cái đùi."
"Hai cái!"
Cố Tử Yên dứt lời lập tức ném trâm về phía Bắc Viễn, y rướn người đón lấy siết chặt trâm bạc trong tay. Ánh mắt y sắc lạnh hướng về con hổ đang gầm gừ lâm le tiến đến.
Loài người kia! Ngươi nhìn hổ ta như thế là có ý gì? Chúa sơn lâm ta đây rất tôn trọng quyền riêng tư của hai người các ngươi. Nhìn đi, ta có chen vào đâu? Vậy mà ngươi dám thái độ với ta. Hôm nay hổ ta nhất định phải cắn chết nhà ngươi.
Con hổ trừng trừng mắt nhìn Bắc Viễn, nó đổi chiến lược chậm rãi đi vòng mà không tiến thẳng nữa. Tựa như muốn thăm dò kẻ địch, quan sát nhất cử nhất động của đối phương. Tứ chi dũng mãnh kèm móng vuốt sắc nhọn in hằn những dấu vết trên đất như đóng xuống đất một dấu ấn của riêng nó. Con hổ kia chợt khựng lại, rất nhanh sau đó tứ chi bắt đầu lảo đảo nó không thể đứng vững vàng như trước nữa. Con hổ kia ngã ra đất, tứ chi co quắp, nó lăn lộn trên mặt đất, miệng gầm rú thê thảm những tiếng grào... grào.
Bụng của hổ ta đang quặn thắt, đau đến mức ta phải gục xuống đất lăn mấy vòng. Con quạ quay kia chắn chắn có vấn đề. Chúa sơn lâm ta đây bị ngộ độc thực phẩm rồi, tất cả do ả kia nấu ăn quá dở khiến cái bụng của ta chịu không nổi.
Hừ, hừ!
Không ngờ chúa sơn lâm uy dũng nhất rừng sâu hôm nay bỏ mạng không phải vì đấu thua người ta, mà do ăn phải con quạ quay tạp nham kia. Đúng là miếng ăn là miếng tồi tàn. Bụng nó truyền lên những cơn đau đớn, hổ nôn ra một mớ tạm nham lẫn lộn, sau khi nôn xong cuối cùng cũng chịu thua trước số phận con hổ chớp mắt vài cái rồi dần chìm vào hôn mê tứ chi buông xuôi mặc cho người ta làm gì tùy ý.
Cố Tử Yên chạy đến bên cạnh Vương gia đang ngẩn ngơ nhìn con hổ chưa đấu đã bại nằm trên mặt đất.
"Vương gia! Con hổ này sợ quá nên ngất rồi à?" Cố Tử Yên hỏi.
"Không phải do sợ nên ngất đi đâu." Bắc Viễn đáp lời nhỏ, y lại đưa mắt nhìn bãi nôn lẫn lộn tạp nham trên đất sau đó Bắc Viễn nhớ lại cử động của con hổ này lúc ngất. Y nắm chắc tám phần là do nó ăn con quạ quay của Cố Tử Yên mới thành ra thế này.
"Do món ngon mà cô nấu ra đấy!" Bắc Viễn tiếp tục nói.
Gì chứ, nghiêm trọng vậy sao? Phượng hoàng lăn lộn trên lửa của nhỏ có thể khiến một con hổ ăn xong ngất tại chỗ luôn. Đúng là thần kỳ mà, Cố Tử Yên sẽ ghi lại công thức này sau đó giao cho Châu Ân Hoan mang đến quân doanh bán. Người trong doanh trại sẽ dùng món này đầu độc quân địch...
"Bọn thuộc hạ đến trễ xin Vương gia trách tội!"
Một giọng nói vang lên khiến Cố Tử Yên giật mình, nhỏ quay ngoắt đầu nhìn một hàng ngang ba bốn người đang quỳ trước mặt Cố Tử Yên và Vương gia. Bọn họ khoác lên người y phục đen, gương mặt bịt kín, nếu không nhìn ra ngọc bội có chữ "Ám" nhỏ sẽ nghĩ ba người này thích khách mất.
Bắc Viễn lạnh lùng nhìn ba người đang quỳ trên đất nhận tội. Đường đường là đội ám vệ tinh anh nhanh nhẹn nhất, sao lại có thể chểnh mảng vô năng như thế. Nếu vừa nãy y không có ở đây, ám vệ thì lơ là, con hổ kia xông ra sẽ nuốt trọn Cố Tử Yên vào bụng vô cùng nguy hiểm. Nghĩ đến đây y phát cáu: "Nhiệm vụ của các ngươi là cái gì? Tú nữ của bệ hạ suýt bị hổ vồ cho chết, nếu lúc nãy không có bổn vương ở đây thì bây giờ các ngươi đang nhặt xương tú nữ rồi."
Một trong ba tên ám vệ lên tiếng: "Chuyện này là do bọn nô tài thất trách, chúng nô tài xin tự lãnh hai mươi trượng hối lỗi. Xin Vương gia thứ tội, xin Cố tiểu thư thứ tội."
Hai mươi trượng cũng được cho là phạt nặng, mỗi trượng phạt ám vệ đều nặng mà lực mạnh hơn bình thường vết thương rất lâu lành. Nhưng đây là hình phạt bọn họ phải nhận khi lơ là nhiệm vụ. Bắc Viễn thấy bọn họ tự giác nhận tội, y cũng không nói gì thêm, chỉ nhướng mày đưa mắt về phía con hổ trên đất. Ba Ám vệ hiểu ý ngay, nhanh chóng đến thu dọn con hổ kia.
Ba tên ám vệ tạm thời trói hổ đợi người mang lồng đến, trong lòng ấm ức vô cùng. Bọn họ thấy hết mấy cảnh này không chừa cảnh nào, chỉ là Nguyễn công công dặn rằng Hoàng thượng nói nếu Vương gia và Cố tiểu thư gặp nhau thì bất cứ giá nào cũng không được quấy rầy. Bọn họ cũng toan ra mặt bảo vệ chủ nhân, nhưng mà con hổ này đột nhiên lăn đùng ra đất vì thế mới không xuất hiện vội. Ba người bọn họ cả gan mạnh miệng lãnh hai mươi trượng vì sau lưng có Hoàng thượng chở che, bọn hành hình cũng không dám ra tay quá nặng.
Phận làm nô tài quá khổ!
Bắc Viễn cảm thấy đầu hơi choáng nên sải bước muốn quay về điểm tuần tra. Y vừa nhấc chân đi vài bước, Bắc Viễn đã nghe thấy tiếng Cố Tử Yên bên tai.
"Vương gia, vai của ngài rách rồi."
"Để ta xem qua." Cố Tử Yên nói xong, nhỏ vươn tay vạch phần áo đẫm máu bị con hổ cào rách ba đường.
Vết thương từ vai kéo xuống gần xương quai xanh của y, máu từ đường móng vuốt đã ngưng chảy, tuy thế máu thấm vào y phục, bê bết một mảng vai thoạt nhìn trông phát sợ.
Bắc Viễn không kịp trả lời đã bị Cố Tử Yên thẳng thừng vạch áo ra xem, một mảng vai rộng bị Cố Tử Yên trông thấy hết khiến Bắc Viễn không tự nhiên, y vội kéo mảnh áo trở về chỗ cũ rồi nói: "Cố tiểu thư, hai chúng ta nam nữ thọ thọ bất tương thân."
Cố Tử Yên cau mày, tên Vương gia bị thương như thế mà còn quan tâm đến chuyện giữ mình.
"Nam nữ thì gì chứ, chúng ta vừa vào sinh ra tử bây giờ là bằng hữu mà bằng hữu thì bất phân nam nữ."
"Đừng có đôi coi với ta nữa, chúng ta quay về xem vết thương của ngài thế nào." Cố Tử Yên sốt ruột nói.
"Còn cuộc tranh tài của cô thì sao?" Bắc Viễn hỏi, Cố Tử Yên đang trong cuộc tranh tài tranh quyền bước vào vòng cuối. Nếu qua được ải này con đường trở thành hoàng hậu càng ngắn, nếu Cố Tử Yên cùng y trở về khác nào tự cắt mất tương lai của minh. Nhỏ còn chưa săn được con thú nào.
Cố Tử Yên không suy nghĩ, nhỏ đáp ngay: "Phần ta thi xong rồi, vết thương của ngài mới quan trọng. Ta về cùng ngài."
Bắc Viễn ngẩn người, nói vậy là Cố Tử Yên bỏ phần thi trở về cùng y vì lo lắng cho vết thương trên vai, điều này khiến y thoáng động lòng. Hơn nữa Cố Tử Yên không có ý muốn tranh tài làm hậu, nhỏ không có mộng phượng hoàng, không màng danh vị. Bắc Viễn cảm thấy y càng lúc càng hiểu sâu con người của Cố Tử Yên, mỗi một chuyện y biết được đều mang lại thích thú cho y.
"Ừ, vậy thì về."
Cố Tử Yên và Vương gia sóng bước song song nhau, nhỏ thoáng chốc lại nhìn vết thương trên vai Vương gia một lần, đáy mắt không giấu được sự lo lắng.
Bước đến nơi Châu Ân Hoan cột ngựa, đập vào mắt Cố Tử Yên là con ngựa nâu của nhỏ đã bị con hổ lưu manh kia cắn chết từ lâu. Cố Tử Yên nghĩ đến đoạn đường xa tít từ vị trí thi đến sâu trong rừng, không có ngựa cưỡi, nếu đi bộ ra thì chỉ còn xác, hồn đã phi tan trong rừng rồi.
Bây giờ không có ngựa, phải làm sao đây.
A! Có cách!
Cố Tử Yên nghĩ xong, nhỏ chạy đến chỗ Vương gia cách đó một đoạn. Trông thấy vương gia đang tháo dây cột ngựa bằng một tay, Cố Tử Yên nhiệt tình đến giúp y một tay. Tháo dây ra nhỏ tiện thể cầm luôn dây cương.
"Vương gia, vai ngày đau để ta giúp ngài trở về."
"Sao hôm nay đổi tính đổi nết trở nên hiểu chuyện thế?" Bắc Viễn trong lòng cảm thấy buồn cười, y biết ngựa của Cố Tử Yên đã bị con hổ kia ăn mất, hiện tại nhỏ không có ngựa để đi.
"Vương gia tốt với ta như thế, ta cũng phải đối đáp tốt với ngài." Cố Tử Yên nói, giọng điệu dõng dạc tràn đầy nghĩa khí.
Nói xong nhỏ chủ động leo lên ngựa của y, nắm chặt dây cương.
"Vương gia lên đây ta cưỡi thay ngài."
Bắc Viễn nhíu mày nhìn Cố Tử Yên, y nhớ đến hôm trông thấy nhỏ luyện cưỡi ngựa trong hành cung, cảnh tượng đặc sắc đến mức Bắc Viễn không thể quên.
"Diễn lại màn xiếc cưỡi ngựa một tay à?"
Cố Tử Yên lắc đầu, nhỏ nhanh chóng nói: "Không, không, ngài xem tay của ta lành rồi này. Bây giờ có thể cưỡi ngựa bằng hai tay rồi."
Nhỏ nói đoạn rồi chìa tay phải đến trước mặt Vương gia tựa như muốn xác nhận khả năng cưỡi ngựa của mình lúc này.
Bắc Viễn bán tính bán nghi, y cầm lấy bàn tay nhỏ trắng mướt kia, lật lên lật xuống kiểm tra thử. Quả thật trên tay không còn vết thương nữa, cũng không để lại sẹo. Điều này khiến y hài lòng vừa ý.
Cố Tử Yên không nghĩ Bắc Viễn sẽ nắm lấy tay mình, nhỏ giật mình rụt tay lại, tên Vương gia này đúng là càng tiếp xúc lâu càng bộc lộ bản tính háo sắc.
"Vương gia, ngài tự trọng một chút đi." Nhỏ nói.
"Bổn vương chỉ xem thử xem cô có gạt bổn vương không." Bắc Viễn trả lời, xác nhận là Cố Tử Yên không ngoa, y mới leo lên ngựa ngồi sau nhỏ. Thật lòng thì y có thể nhịn đau cưỡi ngựa, chuyện bị thương cưỡi ngựa đối với y hết sức bình thường. Nhưng Bắc Viễn muốn xem thử Cố Tử Yên cưỡi ngựa có ra ngô ra khoai không.
Nhỏ lúc này hai tay cầm dây cương, cảm nhận được hơi ấm của y phía sau lưng, nhỏ biết Vương gia đã leo lên ngựa ngồi sau mình rồi. Dáng người y cao, vai lại rộng ngồi phía sau Cố Tử Yên làm cho nhỏ có cảm giác bản thân như đang ngồi trong lòng y. Tư thế này làm cho nhỏ cảm thấy không tự nhiên thế nên nhỏ thốt ra câu xua đuổi vô lương tâm: "Vương gia ngồi cách xa ta một chút."
"Cô lắm chuyện thật đấy." Bắc Viễn cau mày đáp thế nhưng y không nhích ra một chút nào.
Trước mắt y là thân thể của Cố Tử Yên, nữ tử nhỏ nhắn đang cầm dây cương thúc ngựa đi chậm. Đập vào mắt y là mái tóc dài được búi lên gọn gàng được cố định bằng vài ba chiếc trâm bạc. Tóc được búi lên cao để lộ bờ gáy trắng nõn, không tì vết kéo dài xuống tấm lưng ngọc khuất sâu trong y phục.
Bắc Viễn bất giác nuốt nước bọt một tiếng ực, y có cảm giác hai má nóng ran. Chết tiệt, chỉ là gáy thôi mà sao lại cuốn hút đến thế? Bắc Viễn! Nếu ngươi mà nhìn nữa thì ngươi chính là đồ lưu manh, phường háo sắc. Nam tử hán đại trượng phu, không được làm mấy chuyện vô lại như vậy. Nghĩ xong y dứt khoát lấy tay che mắt mình lại, tuyệt đối không nhìn thêm nữa.
Cố Tử Yên thấy Vương gia trầm lặng quá mức, nhỏ lên tiếng: "Vương gia, ngài sao thế?"
Bắc Viễn giật mình, y hắng giọng: "Bổn vương không sao."