Đường Chính Lâm nhận lấy món quà, vui vẻ như một đứa con nít.
"Em vẫn nhớ ngày sinh nhật của anh sao? Đây là món quà đầu tiên mà em tặng cho anh... Anh phải mang về phòng làm gối ôm mỗi ngày mới được."
Thư Yến bĩu môi:
"Đừng ngốc vậy, phải mở ra xem mới biết là quà gì chứ."
"Quà của em anh đều thích."
Đột nhiên anh ôm chầm lấy cô.
Thư Yến bị ôm chặt đến khó thở, khó hiểu:
"Đường Chính Lâm, anh làm sao vậy?"
"Lấy anh nhé?"
Chưa đợi cô đáp trả, anh nói tiếp:
"Anh đã nói sẽ trở thành con hổ bảo vệ em, vậy thì em phải trở thành người của anh, có được không?"
Thư Yến đẩy anh ra.
"Không... Tôi không là của ai cả."
Đường Chính Lâm không hề từ bỏ, anh nắm lấy tay cô.
"Vậy được, em không cần là của ai cả, anh sẽ là của em, sau này bất kể em muốn gì, anh đều sẽ đáp ứng, em chính là người con gái mà anh phải trân trọng suốt đời này."
Thư Yến lại một lần nữa đẩy anh ra.
"Anh vẫn không hiểu sao? Tôi không thể kết hôn với anh."
Đường Chính Lâm nghe lời này, trầm lặng mất mấy giây, khó khăn lắm mới thốt lên thành lời.
"Lí do là gì?"
"Bởi vì... Tôi không thể cưới người mà tôi không yêu."
Từng câu từng chữ như dao cắt vào người anh.
"Không sao cả, tình yêu có thể bồi đắp từng ngày mà... Bây giờ chưa kết hôn cũng không vội, em vẫn còn trẻ mà."
Anh cười gượng giấu đi nỗi đau của mình.
Thư Yến lúc này mới quay lưng đi.
"Tôi sẽ ra nước ngoài học và sinh sống ở đó, và tôi cũng có ý định sẽ lấy một người đàn ông ngoại quốc làm chồng."
Cô rời đi.
Đường Chính Lâm dù bị phũ phàng nhưng anh trước giờ vẫn luôn là gã mặt dày đối với Thư Yến, anh mặc kệ sự tự tôn của một người đàn ông, chạy theo phía sau để níu kéo cô.
"Anh xin em, em hãy ở lại cùng anh có được không? Em đừng đi đâu có được không... Em không cần lấy anh cũng không cần yêu anh em không cần làm gì cả. Nếu em thích một tên ngoại quốc anh sẽ ngay lập tức đổi quốc tịch của mình ngay..."
Thư Yến hất tay anh ra, sau đó rời đi một cách dứt khoát.
"Đừng làm phiền tôi nữa."
Tối hôm đó, cô lập tức lên máy bay bay ra nước ngoài.
Sau đó, dù anh có làm cách nào cũng không thể tìm ra tung tích của cô nữa.
Vì sao chứ? Cô ghét anh đến như vậy sao?
Đường Chính Lâm đã rất nhiều lần cô đơn một mình khóc như một đứa trẻ.
Nếu có ai đó hỏi anh rằng.
Điều anh hối hận nhất trên đời là gì?
Điều anh hối hận nhất trên đời chính là không còn ngốc nữa, nếu anh là một tên ngốc, sẽ không biết yêu là gì, buồn là gì, và Kiều Như sẽ ở bên anh mỗi ngày, ép anh uống thuốc, cười đùa với anh.
Còn điều mà anh mãi mãi không bao giờ hối hận chính là được quen biết cô...
...
Thư Yến đứng trước màn hình hệ thống, tức giận.
"Ngươi không thể để ta sống thêm mười năm nữa hay sao? Hoặc chí ít ba năm nữa cũng được, chỉ cần kết hôn với Đường Chính Lâm và có một khoảng thời gian ở bên hắn là được rồi, sao lại ép người quá đáng như vậy chứ?"
[Hệ thống: Cô trách ta thì được ích gì, đó là tuổi thọ của Kiều Như, sau ngày sinh nhật của Đường Chính Lâm thì cô phải kết thúc nhiệm vụ và đến thế giới mới.]
Đột nhiên hệ thống hiện ra một biểu cảm kì lạ trên màn hình.
[Hệ thống: Ể, đừng nói là cô yêu Đường Chính Lâm nhé.]
Thư Yến vội lắc đầu quay sang hướng khác:
"Ngươi nói điên nói khùng gì vậy! Ta là người canh gác thánh địa, đã hơn năm trăm tuổi rồi sao có thể yêu một người bình thường chứ!! Cỡ ta là phải yêu thái tử trên thiên cung kia kìa!"
[Hệ thống: Cô bớt mơ cao đi, thái tử thiên cung thèm để mắt đến một con nhỏ gác cổng như cô sao? Mà nói ra thì nếu cô không có một chút tình cảm gì với Đường Chính Lâm thì cũng tội anh ta thật, lẽ ra tuổi thọ là 65 tuổi, vì thương nhớ cô mà mới có 40 tuổi đã bệnh mà mất rồi. Cô đúng là tàn nhẫn mà.]
Thư Yến liếc mắt:
"Hừ! Ai cần ngươi quan tâm, mau mở cửa đưa ta đến thế giới thứ hai đi."
Nói rồi cô bước đi về phía ánh sáng của cánh cửa, trước khi bước qua vạch ranh giới, dường như không ai có thể nhìn thấy được, có lẽ chỉ mỗi bản thân cô là biết được, cô đã khóc.
Đường Chính Lâm từng hứa sẽ sẽ không bao giờ lừa dối cô nữa, nhưng anh ta không biết rằng chính cô mới là người cuối cùng lừa dối anh...