Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Vị bếp trưởng quán cơm có động thái bái sư như vậy, khiến cho đám người vây quanh cửa thấy choáng váng.
Tiểu Cương Toản đã sớm nhìn qua, trong lòng Chương Gia Ta Thử cũng là rõ ràng, hắn thất thố như thế, là bởi vì Ngô Minh biểu hiện quá mức kinh người.
Trở về Thời gian uống cạn nửa chén trà nhỏ trước.
Thời điểm Khi Ngô Minh rút ra loan đao, tên bếp trưởng tự kiêu liền giật mình, chỉ lo Ngô Minh là nghe tức giận muốn bắt chính mình thử đao.
Ngô Minh mỉm cười cũng không giải thích, tay trái đem mấy cái đĩa sứ sắp xếp thành một hàng ở trên bàn, tiện đà đem một rổ rau hất tung lên không trung.
“Không nên quậy phá!” Bếp trưởng vội vã khuyên can.
Xoạt xoạt xoạt —— từng trận ánh đao.
Bếp trưởng sợ đến thối lui vài bước, đã thấy cái nữ hài nhi quái lạ này giơ tay vung loan đao lên, trên không trung nhanh chóng vẽ ra vô số ánh chớp.
Loạt xoạt tiếng cắt chém không ngừng, rau trên không trung sau khi tung bay một phen, lại rơi xuống, liền vô cùng thần kỳ tách biệt ra rơi xuống ở bên trong mấy cái đĩa sứ.
Một đống rau xanh hỗn tạp bên trong rổ, giờ lại tự động phân loại là một bàn cải trắng, một bàn rau cần, một bàn rau diếp vân vân.
Hơn nữa thái rất đẹp, quả thực như dùng tay nhặt xong, cẩn thận dùng dao thái rau thành một đường đi ra vậy.
Tiếp theo lại là một rổ rau bị quăng lên ở giữa không trung, rất nhanh lại bị một trận ánh đao cắt gọn rơi vào đĩa trên bàn.
Tiếp đó là thịt gà cắt thành khối, thịt thái chỉ các loại các loại nguyên liệu thực phẩm, tất cả đều ở bên trong đao ảnh loang loáng trên không của Ngô Minh biến thành chỉnh tề.
Đến lúc sau, Ngô Minh xắt đến hứng khởi, lại lấy ra thanh loan đao thứ hai.
Hai cái loan đao tung bay trên không trung, vô số rau xanh thịt thà thực phẩm trở thành nguyên liệu nấu ăn được bày ra chỉnh tề đẹp mắt.
Thần tiên tỷ tỷ thật là lợi hại! Lúc đó trong lòng đám người Tiểu Cương Toản vịn ở cửa sổ nhìn lén kinh ngạc thốt lên.
Một trận đao pháp lăng không lóa mắt qua đi, bếp trưởng tiệm cơm con mắt trợn tròn, đầu lưỡi tê liệt, trong cổ họng ặc ặc mà kêu lên một lát, vẫn không nói ra được một chữ.
Kỹ thuật xắt rau là một môn học vấn rất trọng yếu của đầu bếp, tư tưởng quân tử cách xa nhà bếp ở thế giới này cũng coi như là điều tất nhiên, chưa từng thấy một vị đao khách có thể làm được chuyện lăng không chém rau quả sẽ đồng ý làm đầu bếp.
Ngô Minh tựa là loại quái thai này, ở trong khái niệm của nàng, đầu bếp không phải là cái nghề nghiệp đê hèn gì, mà là được làm cơm đặc biệt cho bằng hữu cùng mỹ nữ, ngược lại là một loại vinh quang.
Đối với vị bếp trưởng vừa nãy mười phần ngạo khí này, còn muốn để ta bái sư? Còn muốn ta giao ra ngân lượng bái sư? Phi! Ngô Minh ngẫu hứng dự định kích thích thần kinh hắn một thoáng.
Nàng lấy trình độ đao khách siêu cấp cắt gọn rau dưa, loan đao sau khi lau chùi sạch sẽ thu về bên chân. Lại chỉ tay vào ống bễ, giao trách nhiệm cho mấy người phụ bếp cũng đang nhìn đến đờ ra: “Giúp ta kéo ống bễ.”
“Vâng, nữ, nữ hiệp, ” Tên phụ bếp vội vã đáp ứng một tiếng, đi qua chịu khó kéo ống bễ, làm ngọn lửa trên kệ bếp rừng rực lên.
Hắn nhưng không dám trái ý vị nữ hiệp này, bằng không nói không chừng ở sau một trận ánh đao qua đi, chính mình sẽ biến thành một bộ xương sườn, còn phần thịt sẽ bị bày chỉnh tề ở trên đĩa sứ.
Thùng sắt nhỏ vang lên tiếng đinh đương cộng hưởng, hai luồng hoa lửa bị thổi lên không trung, hai cái nồi lớn chuẩn xác mà đặt vào giữa kệ bếp hừng hực lửa đỏ.
Bắt đầu trình diễn nghệ thuật xóc đồ ăn của một thế giới khác, hơn nữa Ngô Minh lại là tay trái tay phải đồng thời khởi công.
Tiến hóa khung máy móc vận hành, có thể so với cấp bậc máy vi tính đa nhân có nhiều đơn vị vi xử lý tốc độ cao.
Nhờ bộ xử lý đa nhân trợ giúp, Ngô Minh tay trái tay phải làm tách biệt hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Kỳ thực Ngô Minh tay trái tay phải đồng thời làm, chớ nói tay trái tay phải đều thuận, mà liền ngay cả chân trái chân phải đều không có yếu thế.
Nói cách khác, cả tứ chi trên thân thể Ngô Minh đều có thể tùy ý khống chế được, nếu trong lúc đánh nhau liền chiếm tiện nghi rất rất lớn, thậm chí không e ngại tình thế bị vây công. Hoàn toàn có thể thực hiện ảo tưởng của Lão Ngoan Đồng lấy một địch bốn.
Dầu trong nồi bắt đầu bốc khói, Ngô Minh đem một ít gia vị trong cái túi bên eo mình vứt vào.
Hành gừng bốc mùi thơm ngào ngạt, hơn nữa tăng thêm một chút thuốc đông y phụ trợ tăng vị.
Một luồng hương vị mê người đã ở phía sau bếp bay lên.
Bếp trưởng đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Chính là nhất chiêu tiên cật biến thiên*, chỉ bằng cái chuyện làm dậy mùi hương vị này liền biết nha đầu này làm ra món sẽ không ở bên dưới mình. (*一招鲜吃遍天 – có năng khiếu nào đó liền có thể mưu sinh ở mọi nơi. Gần nghĩa nhất nghệ tinh nhất thân vinh)
Tiếp theo là hai tô nguyên liệu lớn ở lúc nhiệt độ dầu thích hợp nhất được cho thêm vào.
Ngô Minh tay trái tay phải nâng lên chuôi nồi, điên cuồng xóc lên.
Sức lực thật lớn! Bếp trưởng quả thực không tin một thiếu nữ có thân hình nhỏ yếu như vậy, lại càng có bắp thịt như thế.
Hai cái nồi kia đều lớn hơn so với người cô bé này, lại bị nàng thao túng đến cấp bậc tùy tâm sở dục hất tung đồ ăn.
Bất quá ngẫm lại vừa nãy nàng làm ra ánh đao loang loáng kia, thì chuyện này cũng chẳng có gì lạ.
Tiếp sau đó, theo thói quen đem thuốc bắc cùng cây ớt bỏ vào trong nồi.
Ngô Minh mang theo cây ớt, hoa tiêu, hồ tiêu các loại nửa là dược liệu nửa là lương thực bên người nhiều vô cùng, hơn nữa thời khắc mấu chốt còn có thể làm vũ khí tát ra ngoài hại người.
Trong nồi bên trái chính là làm cung bảo kê đinh, bên phải chính là làm ngư hương nhục ti.
Hai món ăn Tứ Xuyên kinh điển này ở trong tay Ngô Minh không ngoài 2, 3 phút là thành hình.
Hương vị mê người nhắm vào trong lỗ bếp trưởng xộc vào.
Lúc làm trợ thủ lên món, hắn thăm dò ở bên trong cung bảo kê đinh múc một muỗng nhỏ, thả vào trong miệng. Con mắt liền trợn lên đến sắp nhô ra, tiếp theo tay lại run run, ở ngư hương nhục ti bên cạnh múc một muỗng.
Sau khi vào đến miệng, hắn kinh hô một tiếng, như nhìn thấy cái kỳ tích gì vậy.
Muỗng sứ rơi xuống trên đất, nát tan.
Bếp trưởng kêu lên xong, sững sờ như cọc gỗ hồi lâu, đột nhiên từ trong túi tiền lấy ra một nén bạc to để dưới đất, sau đó thân hình quỳ trên mặt đất, cung cung kính kính hướng về Ngô Minh xin bái sư.
Vì vậy dẫn đến tình cảnh lúc mọi người vây đến sau cửa bếp thì nhìn thấy: Bếp trưởng nguyên bản kiêu ngạo, kỳ lạ thay lại đang thỉnh cầu tiểu nha đầu thu hắn làm đồ đệ.
“Thơm quá thơm quá!” Có người kinh ngạc thốt lên.
“Đó là món gì? Từ trước tới nay chưa từng gặp qua a?”
Không cần nhiều lời, không cần nghi vấn, tuyệt đối là thức ăn ngon!
Tụ ở phía sau cửa bếp mọi người đã có thể ngửi thấy được mùi hương xộc vào mũi.
“Chư vị huynh đệ mời về chỗ đợi chút.” Ngô Minh đối với mọi người nở nụ cười, bắt chuyện tiểu nhị đem hai đĩa lớn đưa đi, sau đó tiếp tục bận rộn nấu nướng.
Động tác của nàng cực nhanh, kệ bếp toàn bộ được mở ra, tốc độ lên món ăn thậm chí vượt quá kinh nghiệm phong phú của hai ba vị bếp trưởng đồng thời ra tay.
Trong lúc nấu ăn, Ngô Minh thuận tiện còn muốn thu một trợ thủ giúp việc bếp núc.
“Ta tự nhiên không thể nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi coi như người trợ giúp đi, có năng lực học bao nhiêu chính là phúc phận của ngươi.” Ngô Minh đối với thỉnh cầu bái sư của bếp trưởng hồi đáp như vậy.
“Nguyện làm phục vụ cho đại sư.” Bếp trưởng từ dưới đất bò lên dậy, kính cẩn cúc cung trí tạ, sau đó vén tay áo lên bắt đầu hỗ trợ thu thập dụng cụ, nghiễm nhiên thành tiểu nha đầu giúp việc.
Một đầu bếp to lớn hơn bốn mươi tuổi, bởi vì một cái tiểu cô nương mà làm phụ bếp, thực sự là làm người khó có thể tin.
Hơn nữa vóc người bếp trưởng này mập mạp, ở tư thái khom người hạ thấp trọng tâm đối lập với thiếu nữ bên cạnh, cách biệt thân hình hai người trở nên gấp đôi, có loại cảm giác làm người khác ôm bụng cười.
Mọi người thầm chảy nước miếng trở lại chỗ ngồi.
Cái bàn của ba người Tông Trí Liên, Lý đầu lĩnh, Triệu tiêu đầu, Khiêm Quân Tử, Chương Gia Tam Thử là bàn chủ, hiển nhiên được đưa thức ăn lên đầu tiên.
Ở xung quanh cái bàn này có mấy chục cặp mắt tội nghiệp hội tụ vào, mấy người duỗi ra đãu muỗng thưởng thức hai đĩa thức ăn vừa được bưng lên này.
“Cay, nhưng thơm quá!”
“Lợi hại! Mỹ vị!”
“Còn tưởng rằng nàng không thiệc việc bếp núc, không nghĩ là sở trường lại đạt đến trình độ như vậy. Lời khuyên của lão phu trước đây coi quả thật là buồn cười a.”
“Ùu à phù phù —— ”
“Chọp chẹp chọp chẹp —— ”
“Hít hà hít hà —— ”
Chương Gia Tam Thử không một người nói chuyện, chăm chú hoặc là gắp hoặc là múc, hai đĩa thức ăn hơn phân nửa đã tiến vào miệng bọn họ.
Ba huynh đệ bọn họ từ nhỏ đã quen cướp đồ để ăn, giờ khắc này dưới tâm tình thả lỏng lại gặp gỡ mỹ vị, trong lúc nhất thời lại liền đã quên bày tư thái ở trước mặt mọi người.
Đương nhiên Tông Trí Liên mọi người cũng không tiện nói bọn họ cái gì, chỉ có điều ánh mắt kia lộ ra cảm giác làm người hoài nghi liệu sẽ rút đao chém kẻ thù.
Chỉ là đáng thương Mục Thanh Nhã, làm thục nữ rụt rè tay gắp chậm một chút. Liền ăn một đũa ngư hương nhục tia, lại phẩy tay một lát.
Nàng uống một ngụm nước trà, nhưng chỉ có thể tự mình lặng lẽ dùng tay che miệng, âm thầm hà hơi giải cay.
Món Tứ Xuyên rằng vị cay nồng, khiến cho người tặc lưỡi nhăn mặt, nhưng sau khi ăn quen lại là hàm hương mỹ vị.
Mục Thanh Nhã một đôi mắt đẹp hướng tầm mắt trôi về sau bếp, hiếm thấy có chút dáng vẻ thèm ăn.
Cái chưởng quỹ tiệm cơm lúc này chính từ bên ngoài trở về, khẽ ngâm nga câu hát vừa vào cửa tiệm cơm liền sợ hết hồn.
Tiệm cơm tràn đầy người, nhất thời làm trong lòng hắn hồi hộp, sau khi phản ứng lại giục tiểu nhị nhanh nhẹn lên: “Tiểu Lăng tử, còn không mau tiếp đãi các vị khách gia chu đáo. Trà ngon rượu ngon thức ăn ngon đều mang hết lên, nếu có nửa điểm sai lầm ta giảm tiền công tháng của ngươi!”
Còn không cao hứng được bao lâu, hắn liền phát hiện tất cả mọi người đều dừng tay, quay về trên bàn đã dọn xong mấy món ăn không động đũa.
Lại quan sát tỉ mỉ những thực khách đến ăn cơm này, hắn sợ hãi phát hiện có gì đó rất không đúng!
Hơn nữa rõ ràng trang phục là người giang hồ! Đa số đều đeo theo cương đao!
Ai nha mẹ ơi! Chưởng quỹ suýt chút nữa ngồi phịch ở trên mặt đất.
Quán cơm nhỏ của ta, đêm nay bị nhiều người đánh cướp như vậy?