Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 181: Cơm no rượu say lại sinh chuyện


Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Chưởng quỹ tiệm cơm nhất thời bị doạ cho ngồi bệt dưới đất, tiểu nhị vội vàng lại đây nâng dậy.

Mọi người chỉ nhìn hắn một chút, căn bản không để ở trong lòng, sự chú ý của tất cả mọi người đều ở nhà bếp bên kia.

“Cái này, điều này, chuyện gì xảy ra?” Chưởng quỹ đối với tiểu nhị hỏi, trong thanh âm còn kèm theo run run: “Chúng ta đắc tội với người nào? Chẳng lẽ bọn họ là đến thu phí bảo kê?”

“Không phải, bọn họ là đang đợi món ăn bên trong bếp đây.” Tiểu nhị vừa nãy phụ trách mang món ăn biết được rất rõ ràng, vội vã giải thích: “Những khách quan này cho là món ăn của chúng ta làm không ngon, nên có một vị tiến vào bếp tự mình động thủ nấu ăn.”

Chưởng quỹ vừa nghe trong lòng hơi bình tĩnh lại: “Ồ? Là một vị quốc trù ở Tề đô đến?”

“Không phải quốc trù, là cái tiểu nha đầu chừng mười tuổi.”

“Tiểu nha đầu chừng mười tuổi xuống bếp?”

“Không sai, còn muốn làm được hơn so với bếp trưởng của chúng ta! Cái món ăn kia ta đều chưa từng thấy.”

“Hoang đường a! Tiểu Lăng tử, ngươi vẫn đúng là cứ thế. Ngươi cho là ta bị hồ đồ rồi hay sao?” Chưởng quỹ vừa nghe cả giận nói: “Lúc bình thường mặc dù ta đối với ngươi có cay nghiệt chút, nhưng ngươi đừng đem chuyện như thế này ra trêu đùa ta a.”

“Chưởng quỹ, tuy rằng ngươi lúc bình thường chua ngoa, cắt xén tiền công, sớm huấn muộn đánh… Nhưng ta đều không để ở trong lòng. Đừng đánh ta, ngược lại chính ngươi tự nhìn xem một chút đi.”

Chưởng quỹ bị kéo đến sau cửa bếp, nhất thời liền trợn tròn cặp mắt.

Ngô Minh ở trong phòng bếp bận rộn một trận, lấy tốc độ nhanh hơn mấy lần so với bếp trưởng làm ra phần thức ăn chừng hai mươi người.

Tốc độ lên món như nước chảy, khiến cho trong quán ăn một mảnh tiếng cười cười nói nói, mọi người thực sự ăn quá nhanh.

Triệu tiêu đầu cảm thấy may mắn: “Theo chưa ăn qua món ăn nào có mùi vị đặc biệt ngon như vậy.”

Tiểu Cương Toản cùng một đám não tàn kêu to: “Thần tiên tỷ tỷ tự mình làm thức ăn, chỉ sợ là thần tiên trên trời mới có cơ hội ăn được.”

“Không tồi không tồi, chúng ta ngày hôm nay ăn được những món này đã là phúc phận tu luyện ba đời!”

“Khiêm Quân Tử, nhờ có ngươi đánh bất tỉnh chúng ta a, không phải vậy có thể đã bỏ mất cơ hội tốt như vậy rồi!”

Khiêm Quân Tử hoàn toàn không chú ý lời nói không thỏa đáng của đối phương, lại càng không lấy giọng điệu năm sao huyền khí cao thủ, lau miệng liên tục nói: “Chẳng trách là Trượng Kiếm Tông tiềm tinh nữ đệ tử, khả năng nấu nướng cũng xuất sắc như thế. Mấy cái món ăn này lão phu bình sinh chưa từng được hưởng qua, quả thật là phục rồi!”

Ông lão ăn mày ngồi ở trên bàn của riêng mình, mỗi món mang ra cũng được chia cho một phần. Hắn ăn thức ăn, khẽ gật đầu, trong miệng nói nhỏ không biết đã nói gì.

Nếu Ngô Minh ở đây, có thể còn có năng lực nghe được nội dung hắn nói thầm trong miệng: “Ai… Nếu năm đó nàng có tay nghề như thế, ta đã sớm cam nguyện tiến vào trong cung của nàng làm cái tên ở rể…”

“Tiểu cô nương này liệu sẽ đồng ý ở lại tiệm cơm chúng ta?” Chưởng quỹ tìm cái cơ hội cùng Ngô Minh thương lượng để nàng làm bếp trưởng.

“Nàng mà chịu ở lại chỗ này của người làm thuê?” Trên mặt bếp trưởng lộ ra vẻ chế giễu, thật giống như nghe được một chuyện buồn cười.

Chưởng quỹ do dự một chút, đem tính toán của mình thử nói ra: “Ta cho nàng tiền tháng giống như ngươi, mà ngươi lại được tăng thêm ba phần mười, giúp ta khuyên nhủ nàng ở lại được chứ? Sắp tới đây tiệm cơm dự định mở rộng một chút.”

“Tiền công bằng ta?” Bếp trưởng cười mỉa một tiếng, lắc lắc đầu, kế tục bận bịu công việc bếp núc trong tay.

“Hoặc là, ngươi không ngại để cho nàng hưởng thêm ba phần mười giống như ngươi?” Chưởng quỹ nhìn bếp trưởng sắc mặt thăm dò nói.

Bếp trưởng lại cười, xếp rau sống lại vừa thái vừa nói: “Trình độ của nàng, chính là ở Tề đô trở thành quốc trù cho vương tôn quý tộc, thì ta cũng không kinh ngạc chút nào.”

“Không thể nào?! Một tiểu nha đầu như thế?” Chưởng quỹ liếc nhìn Ngô Minh ở một bên kệ bếp bận bịu, nhìn nàng lật muôi như lật quạt, coi quả thật là đáng sợ. Chỉ có điều tuổi nhỏ như vậy cũng quá không còn gì để nói…

“Trong nghề tự nhiên rõ ràng. Như ngươi nếm thử món ăn nàng làm, liền sẽ biết.” Bếp trưởng đúng lúc thấy hai nồi thức ăn sắp lên bàn, liền cung kính mà đi qua hỗ trợ, sau đó để chưởng quỹ múc một muỗng nhỏ.

Chưởng quỹ sau khi nếm thử, một lát không tiếp tục nói nữa. Thừa nhận, cửa hàng nho nhỏ, không thể kìm giữ loại người nấu ăn giỏi bậc nhất này.

Trong đại sảnh tiệm cơm, Tiểu Cương Toản rất có lương tâm kêu một câu: “Nhanh để thần tiên tỷ tỷ nghỉ một chút đi. Chúng ta có vinh dự được ăn, cũng đừng làm cho nàng quá mức lao lực.”

“Mà lại đến nghỉ ngơi một chút, không nên sẽ ở sau bếp bận bịu.” Mọi người dồn dập xưng phải, mấy người tốt đứng lên đến muốn mời Ngô Minh trở về.

Tông Trí Liên khẽ cười nhìn phản ứng của mọi người. Điểm này rất khiến người ta vui mừng, có thể tự nghĩ đến điểm này cũng được mọi người tán thành, nói rõ bầu không khí đoàn đội đồng minh phi thường hòa hợp.

“Ở bên người nàng, tựa hồ luôn có thể đoàn kết rất nhiều người lại.” Hỗ Vân Thương đột nhiên nói.

Tông Trí Liên cùng Mục Thanh Nhã đều sững sờ, sau khi suy nghĩ một chút cũng gật gật đầu.

Dù cho là Hỗ Vân Kiều từng có mâu thuẫn xung đột, cũng bị nàng kéo lại đây, thậm chí hứa hẹn nửa năm sau sẽ tổ đội.

Hồi ức một thoáng, cùng Mạc Tích Sầu đại tài nữ quan hệ cũng không xơ cứng.

Chỉ có ghét nhất, phiền lòng nhất chính là Lâm Triêu Dĩnh cùng Hoàng Thục Nữ bọn họ, mới không có đạt thành cái quan hệ hữu hảo gì.

Hỗ Vân Thương lại nói: “Cẩn thận nghĩ đến, là vì duyên cớ nàng luôn lấy thiện ý cùng lòng tốt đến đối đãi với người khác đi. Vừa nãy rõ ràng đã mệt đến ở trong lòng Thanh Nhã lập tức ngủ, nhưng bị chúng ta nhờ liền đi làm cơm. Cái này cũng là một loại thiện ý.”

“Có thể tóm gọn thành bốn chữ là đãi nhân dĩ thành* đi? Ân, cho là bốn cái chữ này.” Tông Trí Liên làm ra tổng kết. (*lấy chân thành đối đãi người)

Mục Thanh Nhã ở bên gật đầu. Ngô Minh không ở, nàng muốn nói cái gì cũng thiếu phiên dịch.

Lúc này, Ngô Minh làm xong mấy đĩa cà kẹp thịt tẩm bột chiên giòn, dùng khăn lau mặt đi ra.

Bếp trưởng mập phụ giúp nửa ngày, ở phía sau cửa bếp đứng lại, quay về bóng lưng Ngô Minh sâu sắc cúi chào.

Hắn tin tưởng trù nghệ của mình sau khi trải qua đêm nay sẽ tiến rất xa, thậm chí đạt đến đại ngộ thay đổi cấp bậc, nhất định nhảy lên hàng ngũ quốc trù.

Mọi người thấy Ngô Minh đi ra, dồn dập đứng lên chắp tay, một trận khích lệ nói nàng đã khổ cực không ngừng vang bên tai.

Lúc này đã qua hai lần lên món, mọi người mau nhanh bắt chuyện kéo Ngô Minh vào chỗ.

Ngô Minh ngồi ở chỗ chủ vị, liếc nhìn bốn phía, ngạc nhiên nói: “Uống rượu uống rượu a, làm sao có thể không có rượu?”

Mọi người ồn ào đáp một tiếng hảo.

Nàng ở trong lòng mọi người tựa là thủ lĩnh đồng minh. Vốn đang lo lắng nàng là nữ tử sẽ cấm chỉ mọi người uống rượu, bởi vì khả năng làm lỡ an toàn nhiệm vụ. Nhưng giờ khắc này nghe được Ngô Minh kiến nghị mọi người uống rượu, tất cả đều vui mừng khôn xiết, cùng kêu lên giục tiểu nhị dâng rượu.

Chưởng quỹ cũng cùng đi chuyển vò rượu. Trong nháy mắt năm vò rượu được cung cấp tới, để cho chưởng quỹ tiệm cơm cùng mấy cái tiểu nhị đồng thời vì mọi người lấy bát rót rượu.

Tiểu nhị đặt hai cái tiểu chung rượu phía trước cho Mục Thanh Nhã cùng Ngô Minh.

Mục Thanh Nhã nhưng khẽ cười, ra hiệu để tiểu nhị đổi cho Ngô Minh một cái bát rộng miệng.

Nhìn thấy Ngô Minh đổi thành bát rượu, Lý đầu lĩnh kinh ngạc nói: “Cô nương còn biết uống rượu?”

“Hơi hơi, hơi hơi.” Ngô Minh cười đáp.

Hỗ Vân Thương ở bên bĩu môi, đối với Tông Trí Liên nói: “Nàng uống rượu là chỉ biết hơi hơi sao? Cái này mà gọi là đãi nhân dĩ thành sao?”

Tông Trí Liên cười ha ha.

Lúc này chén rượu mọi người đều được đổ đầy rồi, tất cả bắt đầu đứng xếp hàng tìm đến Ngô Minh chúc rượu.

Mọi người xếp hạng trước bàn chính chúc rượu, không thể từ chối thịnh tình của cả một đám người. Ngô Minh cũng sẽ không chối từ, bưng tô đứng lên, ai đến cũng không cự tuyệt từng cái đều cụng vào bát rượu uống hết.

Mọi người đầu tiên là thấy nàng làm một lần liền cùng kêu lên một tiếng hảo, đến lúc sau cũng đã reo hò ủng hộ.

Uống rượu náo động, ồn ào đến quán trọ thượng đẳng sát vách tiệm cơm có người hơi có ý kiến phản đối.

Quán trọ tầng hai, một người thanh niên trẻ cầm sách đẩy ra song cửa nhìn sang.

Hắn chú ý tới động tĩnh bên này quá lớn.

Phía sau người thanh niên trẻ, bồng bềnh xuất hiện hai vị võ giả.

Hai vị võ giả này ung dung đứng thẳng nhưng lại ổn trọng như đại thụ, tu vi đều không ở dưới huyền khí năm sao.

Võ giả chắp tay nói: “Thiếu chủ, bọn họ huyên nháo quấy rầy ngài đọc sách như vậy. Có muốn chúng ta đi răn dạy một phen?”

Cái công tử được gọi là thiếu chủ kia, đem sách nắm trong tay lắc lắc: “Một đám người thô tục, ồn ào một lúc cũng là tản đi. Nếu đến giờ tý mà còn như vậy, các ngươi lại đi để cho người cầm đầu của bọn họ vĩnh viễn không nói được nữa đi.”

Võ giả tuân mệnh, cung kính mà hầu hạ ở bên.

Chốc lát, vị công tử này đột nhiên tựa hồ nhớ tới cái gì, cau mày kinh ngạc nói: “Chờ đã, nha đầu này, làm sao như đã gặp ở nơi nào?”

Lại liếc nhìn một hồi lâu, hắn lại cười nói: “Hình như không phải. Mưu Âm, ngươi tới xem một chút.”

Võ giả gọi là Mưu Âm kính cẩn đến bên cửa sổ, nhìn một lúc nói: “Thiếu chủ quả là có trí nhớ tốt, gặp qua một lần lại vẫn nhớ tới cái đạo khúc thất bại phẩm kia. Bất quá, tướng mạo cái Thanh Lĩnh nha đầu kia tuy cũng giống, nhưng không có tư sắc như nàng vậy. Hơn nữa nếu sớm có loại sức sống linh động này, làm thế nào lại rơi xuống sông? Lại nhìn tửu lượng, hiển nhiên không phải.”

Thiếu chủ gật gù, cũng là không để ở trong lòng, không ngại tạp âm ngồi ở bên cửa sổ, nhắm mắt cầm sách trong tay nghĩ nghĩ ý vị bên trong.

Nhưng sau đó không lâu, tiệm cơm bên kia truyền đến tiếng thiếu nữ kể truyện.

Vị thiếu chủ này chậm rãi mở mắt ra, đứng ở bên cửa sổ đồng thời lắng nghe.