Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 223: Không tăng công, liền tăng mị!


Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Mỹ nhân rữa chân, ở trong đầu Tông Trí Liên tạo thành một bộ bức tranh tuyệt mỹ.

Ở bên trong sự tưởng tượng của hắn, cái Tiêu Nhược Dao da dẻ trắng nõn kia nhẹ nhàng vén ống quần, lộ ra chân nhỏ cùng gót sen trắng nõn, để cho một vị nữ tử khác dùng nước khẽ vuốt ve.

Theo động tác xoa nắn mà nước ở bên trong nổi lên gợn sóng, nước da trắng nõn nhẵn nhụi đỏ ửng lên, liền ngay cả thiếu nữ cũng vì mẫn cảm mà che miệng nhắm mắt phát sinh một trận âm thanh vui cười oán trách.

Tiện đà cái âm thanh oán trách này sẽ dần dần biến thành tiếng thở dốc trầm thấp, nếu là mò lên trên nữa, chỉ sợ sẽ biến thành tiếng rên rỉ đè nén…

Không biết làm sao, Tông Trí Liên có chút cảm giác muốn phun máu mũi.

Hắn tiếp xúc qua nữ nhân tuyệt đối không ít, nhưng không biết làm sao, vừa nghĩ tới Tiêu Nhược Dao chung đội sản sinh hình ảnh như vậy, hắn liền huyết mạch sôi sục.

Có thể là cá tính thiếu nữ này rất đặc biệt? Hay là một loại ý chí kiên cường không thua nam tử?

Không được không được, vợ bạn không thể lừa gạt.

Tông Trí Liên trong lòng nhắc nhở chính mình, Hỗ Vân Thương đối với nha đầu này đã đâm sâu vào nhu tình, cũng ngàn vạn không thể lội dòng nước đục này.

Bao nhiêu tình bạn bởi vì nữ nhân mà rạn nứt? Hồng nhan họa thủy a!

Tông Trí Liên tâm trí kiên định, ung dung thoát khỏi chút điểm xao động trong lòng này, đưa tay gõ cửa chỉ là đập một thoáng liền không gõ nữa.

Bên trong phòng ai nha một tiếng, rõ ràng là nhận ra được ngoài cửa có người.

Nếu như không phải độ nhạy cảm của cơ quan cảnh giác của Ngô Minh hạ thấp xuống mức độ người thường, thì đã sớm sẽ phát hiện ra Tông Trí Liên bọn họ đã đi tới cửa.

Thân thể vì nhất thời tăng khả năng thích hợp tu luyện huyền khí lên, tác dụng phụ tạo thành giờ khắc này biểu lộ rõ ràng.

Chờ một hồi lâu, trong phòng truyền đến một câu hỏi của Ngô Minh: “Ai vậy?”

Trong phòng, xác thực là Mục Thanh Nhã đang giúp Ngô Minh rửa chân.

Có thể Ngô Minh nhưng không chịu được Mục Thanh Nhã ở trên chân nàng vuốt nắn, nhịn không được càng liên tiếp cười.

Bởi vì Ngô Minh đột nhiên phát hiện, hai chân của nàng sau khi tàn tật, mức độ nhạy cảm của da dẻ lại kịch liệt tăng lên.

Đây chính là một loại cơ chế bồi thường của thân thể, tỷ như một cái người mù thì lỗ tai sẽ trở nên phi thường nhạy bén.

Ngô Minh là không thể chi phối hai chân bằng ý chí của mình, nhưng xúc giác vẫn tồn tại đầy đủ.

Bởi vậy lúc cơ chế bồi thường tác dụng ở trên người Ngô Minh, tiến hóa khung máy móc lại không gợi ý mà tự tăng độ nhạy cảm trên chân Ngô Minh. Hơi hơi tiếp xúc một chút đều làm nàng có cảm giác nhạy cảm gấp mấy lần so với nữ tử bình thường.

Phỏng chừng là vì bảo vệ đôi chân không thể cử động.

Tỷ như bị phỏng. Bởi vì thân thể bất tiện không thể phản ứng kịp, sẽ khiến thân thể chịu đến càng nhiều thương tổn hơn.

Bởi vậy khung máy móc tự mình tăng cao độ nhạy cảm trên chân, lấy việc tăng tiến xúc giác khiến Ngô Minh cẩn thận bảo vệ chân hơn.

Có thể loại cơ chế bồi thường có tính bảo vệ này, nhưng khiến Ngô Minh rất lúng túng.

Vừa nãy lúc Tông Trí Liên mới tới, Mục Thanh Nhã nhúng tay vào trong thùng gỗ giúp nàng rửa chân, phát hiện Ngô Minh lại không chịu nổi một cái động chạm, nở nụ cười mỉm chi.

Mục Thanh Nhã còn muốn tạm thời dừng lại động tác. Dùng tay ngữ dí dỏm hỏi: “Trên chân ngươi nhiều thịt ngứa như vậy?”

“Không phải… Ha ha, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra.” Ngô Minh ở sau khi Mục Thanh Nhã ngừng tay cơn cười vẫn còn chưa dứt, nửa ngày mới khắc chế được, lúng túng nói: “Sau khi bị thương, chân liền rất sợ ngứa.”

Mục Thanh Nhã suy nghĩ một chút, tay ngữ nói: “Có thể là bởi vì nguyên nhân huyền khí cầm cố. Bất quá ngày hôm nay ngươi cả người rơi xuống đất bẩn thỉu. Nhất định phải tẩy rửa một lần.”

A… Tẩy một lần không phải ý chỉ toàn thân chứ? Ngô Minh nhếch nhếch miệng, trong lòng có chút sợ hãi.

Được một vị mỹ nữ kì cọ toàn thân, cái này có chút…

Ngô Minh cảm thấy để cho nàng chỉ hỗ trợ rửa chân như vậy đủ rồi.

Mục Thanh Nhã xinh đẹp trời sinh quyến rũ như vậy lại vì mình rửa chân, đây là phúc phận đã tu luyện mấy đời a? Trong lòng Ngô Minh sảng khoái méo mó.

Ở trong nhận thức của nàng, tại một thế giới khác nam nhân làm khổ công cho bạn gái, làm nô lệ cho vợ, không cần rửa chân cho bạn gái hoặc lão bà coi như được đãi ngộ không tệ.

Mà Mục Thanh Nhã thì sao đây? Chịu hi sinh vì người khác như vậy, nữ hài nhi tốt chủ động hỗ trợ rửa chân. Nhất định không thể phụ lòng rồi!

Ngô Minh trong lòng thầm hạ quyết tâm, coi như là vì Mục Thanh Nhã, chính mình cũng phải từ từ nghĩ biện pháp để tiến hóa khung máy móc biến trở về nam thân.

Ừ, ngẫm lại tính năng của tiến hóa khung máy móc. Nếu như có thể hóa thành nam thân, trên cái phương diện nào đó kia tuyệt đối là đỉnh ạ! Hôm sau bảo đảm Mục Thanh Nhã hạnh phúc không lên nổi giường.

Bất quá, tiến hóa khung máy móc cần phải có điều kiện gì mới có thể đổi sang nam thân đây?

Ngô Minh trong lòng nghĩ lung tung, Mục Thanh Nhã lại mạnh mẽ ấn lại chân của nàng để tẩy rửa.

Kết quả Ngô Minh lại không chịu được ngứa ngáy cười ra tiếng.

May là Tông Trí Liên lúc này đến gõ cửa, Mục Thanh Nhã vội vội vàng vàng rửa sạch chân cho Ngô Minh. Đem một cái khăn lông lớn che ở miệng thùng, lại mang tới một miếng vải lớn, che khuất chân.

Hai tầng bảo vệ xác nhận không để lộ chỗ nào, lúc này mới đứng dậy đi mở cửa.

Ngô Minh thẹn thùng. Ngươi cho chân của ta là thứ gì không thể được phép thấy a? Cần phải che đậy nghiêm mật như vậy sao?

Cái thời đại này khuê nữ chưa ra ngoài, ở trước mặt nam tử lộ ra mắt cá chân cũng đều thấy xấu hổ.

Trước đây Mục Thanh Nhã từ trên ngựa là cứu Ngô Minh mà trật khớp mắt cá chân, nhưng thật không tiện ở trước mặt mọi người trị liệu, chính là nguyên nhân như vậy. Đương nhiên nàng cũng là da mặt mỏng. Không ít giang hồ nhi nữ không ngại cái này.

Mục Thanh Nhã đi tới cửa, dùng tay ra hiệu một thoáng, để Ngô Minh hỏi một tiếng: “Ai vậy”.

“Ta, nam nhân đẹp trai nhất Tề quốc hiện nay.”

Ngô Minh nở nụ cười. Không cần phải nói. Chính là tự yêu mình công tử Tông Trí Liên.

Mục Thanh Nhã cũng biết, đem cửa mở ra một cái khe nhỏ.

Tông Trí Liên thấy Mục Thanh Nhã đem cửa chỉ lộ ra một chút khe hở liền chặn lại, rõ ràng ý của nàng, chỉ cười cười nói: “Ta đến nhìn xem Nhược Dao thế nào, không biết tinh thần nàng khỏe không?”

Hắn cố ý không có hỏi thân thể khỏe không.

Mục Thanh Nhã gật gù.

Tông Trí Liên chú ý tới Mục Thanh Nhã đã rửa đi hoá trang trên mặt, khôi phục vẻ thanh tú trong ngày thường, không cần hỏi nhiều, trong lòng biết nàng đã yên lòng.

Mục Thanh Nhã là cái cô nương tỉ mỉ, thấy Ngô Minh không ngại mới sẽ như vậy.

“Đội trưởng, ngươi muộn như vậy tới đây làm cái gì? Tuỳ tiện xâm nhập ký túc xá nữ phải phạt bạc. Ngày mai lại tới đi, ta có việc tìm ngươi hỗ trợ.” Ngô Minh cầm lấy một cái khăn lông lau chùi mồ hôi bên thái dương.

Vừa nãy bật cười toát mồ hôi.

Tông Trí Liên qua khe cửa không nhìn thấy người nàng bên trong, nhưng chỉ nghe được giọng điệu liền biết tâm lý không có vấn đề gì, hớn hở nói: “Vậy thì tốt, sáng mai ta trở lại thăm các ngươi. Trong tông môn khả năng có người đến quan sát, vì lẽ đó không nên rời giường quá muộn.”

“Chúng ta sẽ không vùi mình trong ổ chăn.” Ngô Minh thuận miệng đáp.

Tông Trí Liên đối với Mục Thanh Nhã nói: “Nhược Dao liền xin nhờ ngươi chiếu cố.”

Mục Thanh Nhã gật gật đầu.

Cửa đóng lại, Tông Trí Liên do Bàng quản sự sắp xếp ở lại một gian phòng nhỏ bên cạnh, cũng tiện chiếu cố đội hữu.

Dù sao cũng là đồng đội của tiềm tinh nữ đệ tử, hơn nữa Bàng quản sự đã lưu ý đến vị này chính là nhị công tử nước Tấn, mặc dù là con thứ không có thân phận chính thức, nếu có thể chiếu cố vẫn là sẽ nể mặt mũi.

Mục Thanh Nhã một lần nữa trở lại bên người Ngô Minh, lại đem Ngô Minh chân cẩn thận rửa sạch một lần. Sau khi cẩn thận lau khô, lại dùng tay ngữ cười trêu nói: “Ngươi nha đầu này lớn lên làm sao đẹp đẽ như vậy? Ngay cả lông tơ đều không nhìn thấy, da thịt giống như bạch ngọc để ta nhìn cũng đố kị.”

Ngô Minh không lo được trả lời, há miệng hít sâu vài hơi khí, đem ý cười lại nổi lên dồn sức đè ép xuống.

Mục Thanh Nhã xách đến nước ấm, lại chuẩn bị một chậu nước ấm, lại đây giải váy ngoài cho Ngô Minh.

“Ách. Ta tự mình cởi là được rồi.” Ngô Minh có chút lúng túng.

Nên để cho mình đến giúp mỹ nữ cởi quần áo a, làm sao có thể để Mục muội làm ngược lại đây?

Mục Thanh Nhã cười cợt. Cảm thấy Ngô Minh là thẹn thùng, liền giúp nàng cởi đi váy ngoài bẩn thỉu, giữ lại các loại quần áo trong chưa thoát, nhưng quần dưới Ngô Minh lại vén lên, giúp nàng lau chùi đầu gối trở xuống.

Lần này. Hai chân Ngô Minh dâng lên một loại cảm giác khó có thể nói.

Theo bàn tay thấm ướt của Mục Thanh Nhã ở trên da quơ nhẹ, hô hấp Ngô Minh đều trở nên nặng nề.

Không tự chủ được, Ngô Minh liền cắn chặt môi, trong mũi khí tức dần tắc nghẽn.

Liền ngay cả Mục Thanh Nhã đều phát hiện có chút khác thường.

Nàng cảm thấy được, theo tay của mình ở trên bắp chân Ngô Minh lau chùi, khiến cho trên gương mặt Ngô Minh nổi lên màu đỏ ửng càng ngày càng đậm, thậm chí trong mũi phát sinh âm thanh có chút tương tự như tiếng thở dốc.

Mục Thanh Nhã nghe xong có chút mặt nóng tim đập.

Ngô Minh cũng rất nhanh phát hiện. Vội vã dồn sức xua tay.

Mục Thanh Nhã cũng có chút ngượng ngùng, khuôn mặt hồng hồng đi tới một bên làm bộ vội vàng nắm quần áo mới mà mấy bà vú đã đem tới.

Ngô Minh vội vã xoa xoa chân mình, trong lòng thầm kêu xúc giác tăng mạnh này có chút không đúng chứ? Tiến hóa khung máy móc nhà ngươi đến cùng là tăng mạng cái loại nào?

Lại liên tưởng, tựa hồ thời điểm trước đó Hỗ Vân Thương đè lại đầu gối, chính mình cũng còn không có cảm giác rõ ràng như thế, lẽ nào nguyên do là khung máy móc tự mình tiến hóa xúc giác được bồi thường?

Cái trí tuệ nhân tạo này quá hại người a!

Kỳ thực nàng cũng không biết, bởi thân thể lực nhược, tiến hóa khung máy móc chính đang bất tri bất giác cường hóa sức mê hoặc nữ tính của nàng!

Tối ưu hóa sinh tồn nhất!

Không tăng công. Liền tăng mị!

Đây là logic trí tuệ nhân tạo của khung máy móc suy luận ra một cái quy tắc chuẩn.

Ngô Minh lau qua loa thân thể, đổi mới một bộ quần áo mỏng.

Mục Thanh Nhã cởi váy ngoài có chút bẩn ra, đem Ngô Minh lại là kiểu bế công chúa ôm chuyển lên giường.

Được sự giúp đỡ của Mục Thanh Nhã, Ngô Minh rửa mặt nghỉ ngơi một phen.

Ách, tại sao đêm nay đều là bị mỹ nữ làm ngược lại vậy? Ngô Minh có chút lúng túng.

Không được, không thể như thế yếu nhược như vậy a! Ngô Minh suy nghĩ biện pháp chí ít để mình có thể tự gánh vác công việc sinh hoạt cá nhân.

Chăm sóc Ngô Minh nằm lên giường xong, kéo lên rèm cửa sổ. Sau đó Mục Thanh Nhã bắt đầu tự mình rửa mặt.

Nàng ban ngày cũng đã rất chật vật, giúp đỡ Ngô Minh xong, cũng lấy một chậu nước nóng chuẩn bị chà lau thân thể.

Có mỹ cảnh xem rồi! Ngô Minh nghe được âm thanh, trong lòng vui vẻ kêu một tiếng. Lặng lẽ từ bên trong rèm cửa sổ thò đầu ra.

Nhưng nàng thực sự không có kinh nghiệm làm sắc lang…

Trút đi quần áo mỏng, Mục Thanh Nhã đưa tay đặt ở nút cài mảnh nội y, mới vừa theo bản năng mà hướng về trên giường Ngô Minh nhìn một thoáng, nhưng vừa vặn nhìn thấy một đôi mắt lóe sáng đang nhìn chính mình.

Bốn mắt nhìn nhau.

“Ách… Ta giúp ngươi canh trừng, có khác người nhìn trộm.” Ngô Minh lúng túng giải thích.

Kỳ thực nàng nếu là không nói lời nào, vẻn vẹn cười một cái, Mục Thanh Nhã ngược lại cũng sẽ không để ý.

Nhưng nàng vừa nói như thế, cũng làm cho người có chút cảm giác thẹn thùng.

Phốc một tiếng, Mục Thanh Nhã thổi tắt ánh đèn chiếu sáng.

Trong phòng nhất thời tối sầm lại.

Mục Thanh Nhã có thể sờ soạng lau chùi thân thể, nhưng sắc lang lại không thể nhìn trộm a.

A —————— Trong lòng Ngô Minh kêu rên một tiếng bi thương thật dài.

Nàng chưa từng có ai oán tiến hóa khung máy móc quản việc không đâu như vậy.

Bởi vì Ngô Minh thình lình phát hiện, chính mình sau khi yếu bớt thị lực ở dưới ánh sáng ảm đạm như vậy, cơ bản cái gì cũng đều không nhìn thấy.