Hiện tại Ngô Minh, tạm thời không thể phát huy năng lực cảm quan vượt quá người thường.
Liền như Tông Trí Liên đi tới trước cửa, Ngô Minh không hề nghe thấy một điểm động tĩnh nào vậy.
Trước đây thị lực của tiến hóa khung máy móc không tồi, có thể nói là sắc bén. Nhưng có thể bởi tăng cao tính thích ứng tu luyện huyền khí, đã tạm thời trở lại thị lực người bình thường.
Sau tiếng sột soạt trút bỏ đi nội y, tiếp đó là tiếng gợn nước ộp oạt bắt đầu ở trong sương phòng nhè nhẹ vang lên.
Nhưng Ngô Minh lại không xem được một chút phúc lợi nào…
Biết rõ Mục muội chính đang chà lau thân thể, nhưng nàng không nhìn thấy cái gì, chỉ là lúc ẩn lúc hiện mà nhìn thấy được bóng người ở bên kia.
Mục Thanh Nhã có huyền khí, ở trong hoàn cảnh tối đen nhưng thị lực vẫn mạnh hơn so với Ngô Minh hiện nay không ít.
Chờ ánh sáng một lần nữa bừng lên, là lúc Mục Thanh Nhã lau sạch thân thể đốt lên ngọn nến nhỏ.
Bên trong ánh nến, Mục Thanh Nhã đem một cái thùng gỗ nhỏ đến, đặt ở trước giường Ngô Minh.
“Hả? Làm cái gì?” Ngô Minh không hiểu.
Mục Thanh Nhã khoa tay một thoáng: “Muốn đi vệ sinh không? Ta đến ôm ngươi?”
“Ây… Không cần.” Ngô Minh tưởng tượng một thoáng, thì có điểm hoang mang: “Ta uống nước ít, không có mắc không có mắc.”
Mục Thanh Nhã sợ nàng thật không tiện, vội vã lại dùng tay ngữ nói: “Đừng nhẫn nhịn a.”
Ngô Minh đẩy đưa nửa ngày, Mục Thanh Nhã mới thôi không khuyên nữa.
Nhưng nàng không có lấy đi thùng gỗ nhỏ, chỉ là đem đệm giường Ngô Minh thu dọn một thoáng, săn sóc mà đem các góc nhét nhét xuống.
Ai, quên đi, không thể luôn nghĩ ăn đậu hũ của nàng. Ngô Minh thấy nàng tỉ mỉ như vậy, cũng có chút ngượng ngùng.
Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, ở lúc Mục Thanh Nhã giúp nàng nhét góc chăn đệm, một trận mùi thơm cơ thể chui vào lỗ mũi Ngô Minh, hơn nữa tóc xanh bên thái dương Mục muội buông xuống phất quá bên mặt Ngô Minh, vẫn là làm sắc tâm nàng rục rịch.
Nếu như có thể tiếp tục tình cảnh như lần trước cùng phòng ngủ phòng thì hay rồi. Mặc kệ là chạm đến bộ ngực hay là xoa xoa chân. Đều là khiến Ngô Minh hồi tưởng lại mà tràn đầy thỏa mãn.
Nhưng đả kích nàng chính là, gian phòng này có hai cái giường!
Khổ rồi a, Ngô Minh hận không thể ở trên giường lăn lộn.
Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ hướng về Ngô Minh căn dặn có việc thì gọi nàng, sau đó liền đến trên một cái giường khác ngủ.
Liền tiếp đó, Ngô Minh bởi vì nguyên do hai cái giường. Lại kéo dài ai oán một đêm.
Ngày hôm sau, thể năng Ngô Minh phục hồi đầy, dậy rất sớm, được sự giúp đỡ của Mục Thanh Nhã rửa mặt xong.
Mục Thanh Nhã đối với việc Ngô Minh có thể chịu đựng thương tật mà không lo, trong lòng có chút kỳ quái.
Ngô Minh nhưng lại âm thầm có chút tức giận còn muốn đang ai oán chuyện hai cái giường.
Lúc này, ngoài cửa có điểm động tĩnh.
Hình như là có người di chuyển món đồ gì vậy.
Tuy rằng người ngoài cửa hiển nhiên là có ý định khống chế âm thanh. Nhưng khó tránh sẽ có một chút tiếng ma sát truyền vào đến.
Ngô Minh được sự giúp đỡ của Mục Thanh Nhã đổi một bộ quần áo mới, phiền nàng mở cửa nhìn xem náo nhiệt một cái.
Ngô Minh đỡ tay ngồi ở bên giường, hướng về ngoài cửa nhìn tới.
Hả?
Đây là… Xe lăn?
Ngoài cửa đúng là bày một chiếc ghế có gắn bánh gỗ.
Gần tương tự như xe lăn, lại như là loại xa luân Gia Cát Lượng ngồi kia.
Không biết là ai đưa tới, chiếc xe này chính là đặt ở trước cửa.
Ngô Minh biết được, nơi này không phải là một thế giới khác vật chất phong phú đầy tràn. Các loại gia cụ đặc biệt như bánh xe gỗ, cũng phải cần tìm thợ mộc làm riêng.
Ai có lòng như vậy, lại từ sớm liền chuẩn bị sẵn vật này?
Trong nháy mắt, Ngô Minh đầu tiên nghĩ đến chính là ông lão che mặt. Lẽ nào tên kia cũng không phải là nhất thời có ác ý, mà là đã sớm quyết định chủ ý sao? Vậy coi như phải đánh giá lại một lần nữa a.
Ngô Minh chính đang lung tung suy nghĩ, lại nghe được thanh âm Tông Trí Liên nói: “Ồ? Nơi này có một chiếc xe bánh gỗ?”
Không thể nào? Không phải là tên gia hỏa tự yêu mình này làm chứ?
Mục Thanh Nhã cùng Ngô Minh mới vừa kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau chưa kịp phản ứng. Liền nghe được ngữ điệu Tông Trí Liên tiếp tục ngạc nhiên nói rằng: “Nhưng là ai đưa tới đây? Cái tên này tặng đồ vật cho người ta cũng không lộ diện, không phải đầu gỗ, tựa là cái tên da mặt mỏng. Hay là cả hai kiêm siêu cấp đần độn?”
Cái trán Ngô Minh nhất thời hiện ra ba cái hắc tuyến, nàng cùng Mục Thanh Nhã chính đang che miệng mà cười đều nghĩ tới một người.
Ngoài cửa truyền đến một trận âm thanh đuổi đánh, tiếng Tông Trí Liên kêu la quái gở lại truyền tới: “Ai nha, Vân Thương ngươi đừng đánh ta, ngươi đánh ta vì việc này không phải nói rõ đồ vật là ngươi đưa sao? Ta cũng không biết tối hôm qua ngươi ở hàng mộc bận rộn một đêm, cũng không biết tay ngươi đầy vết gỗ đâm… Ai nha, ngươi lại đạp liền trở mặt với ngươi a! Ngươi cho là đội trưởng không uy nghiêm thật sao?”
Ngô Minh hai tay xoa huyệt thái dương, đụng phải tên đội trưởng buồn nôn như vậy. Thật sự cảm thấy đau đầu.
Bất quá cái tên ngốc Hỗ Vân Thương này cũng coi như có tâm a…
Bất quá Ngô Minh vẫn có chút thận trọng, nàng không phải cái đồ ngu ngốc, đối với ý tứ của Hỗ Vân Thương đã có phát giác.
Bất quá để cho chắc chắn, tránh bị tưởng bở, Ngô Minh hay là cố ý dùng tay ngữ hỏi Mục Thanh Nhã một cái: “Ngươi cảm thấy Hỗ Vân Thương có phải là có ý đó?”
Mục Thanh Nhã không nhịn được kinh ngạc mà bật cười. Dùng tay ngữ nói: “Ngươi không phải là mới phát hiện chứ? Không nói trước đó, riêng cái chiếc xe bánh gỗ này, ai có thể giống như trong lời Tông Trí Liên kể như vậy, tới cửa tiệm mộc thức một đêm chế tạo ra chiếc xe này?”
“Ách… Nhưng ta hoàn toàn không thích…” Ngô Minh có chút phát sầu.
Nàng gần như muốn nói trắng ra là không thích nam nhân, nhưng mà do dự một chút vẫn là không nói.
Mục Thanh Nhã trực tiếp hiểu lầm thành nàng rất không thích Hỗ Vân Thương, thở dài dùng tay ngữ nói: “Hay là, ngươi suy nghĩ tỉ mỉ lại một thoáng?”
“Cân nhắc cái gì?”
Mục Thanh Nhã khoa tay kiến nghị: “Hắn đối với ngươi tình yêu sâu đậm, có thể thử tiếp nhận một lần a?”
“Không được, loại khả năng này đừng hòng mơ tới. Ta hay là nghĩ biện pháp không làm tổn thương hắn, uyển chuyển nói cho hắn ta và hắn chỉ đơn thuần là tình bạn đi.” Ngô Minh kiên quyết lắc đầu.
Ngô Minh để Mục Thanh Nhã mang tới giấy bút, mài mực xong bắt đầu xoạt xoạt vẽ phác thảo vài tờ.
Là bản thiết kế xe bánh gỗ cải tiến.
Sau đó, nàng gọi hạ nhân phân đà, để lão mụ tử đem xe đẩy đến cửa tiệm thợ mộc, theo bản thiết kế cải tạo lại.
Chờ lúc ăn cơm, Hỗ Vân Thương có chút thấp thỏm ngồi ở bên cạnh bàn.
Bốn người bọn họ là ở bên trong phòng đệ tử ngoại môn dùng cơm.
Bên bàn cơm, Ngô Minh hào phóng nói một câu, đem quan hệ hai người phân định rõ: “Vân Thương, cảm tạ ngươi a, có một đội hữu như ngươi vậy, cũng thực không tồi.”
Thậm chí nàng còn muốn cố ý đưa tay ra, vỗ vỗ ở trên bả vai Hỗ Vân Thương: “Hừm, hảo huynh đệ!”
“Ừ…” Hỗ Vân Thương trầm mặc một chút, rất nhanh trả lời lại: “A. Làm đội hữu, phải.”
Hắn không phải ngu ngốc, mơ hồ đã biết ý tứ ngầm rồi.
Tông Trí Liên cùng Mục Thanh Nhã yên lặng nhìn.
“Đội trưởng, chi phí dùng cho cái xe bánh gỗ này, có thể lấy bảo hiểm tai nạn lao động của tông môn ra khấu trừ chứ?”
Tông Trí Liên thoáng sửng sốt. Lần thứ hai nghe được cái từ này, nghi vấn nói: “Tai nạn lao động?”
“Híc, phải nói như thế nào? Cũng là bởi vì giúp đỡ tông môn mà bị thương, tông môn sẽ phụ trách chi ra một khoán chi phí dưỡng thương gì đó a.”
Tông Trí Liên động chiếc đũa, hướng về trong miệng nhét vào phần cơm: “À, nên gọi là tiền an ủi*.” (*tiền để an ủi cho thân nhân có người chết hay bị thương vì công việc)
Ngô Minh nhất thời kêu lên: “Ta lại không chết!”
“Có chết hay không có quan hệ gì?” Tông Trí Liên ngược lại cũng không hiểu: “Ngươi đem xe bánh gỗ lại đưa đi cải tạo. Những hạ nhân kia sẽ đáp ứng, cũng là bởi vì có thể lấy ngân lượng từ tông môn phân đà chi trả.”
“Ồ. Nguyên lai không phải chỉ có chết mới gọi là tiền an ủi.” Ngô Minh gật gật đầu, miễn cưỡng chấp nhận, nhưng trong lòng cảm thấy khó chịu.
Ăn xong điểm tâm, Ngô Minh để cho Mục Thanh Nhã ôm trở về phòng.
Tông Trí Liên cùng Hỗ Vân Thương đi chậm lại chút.
Tông Trí Liên là cố ý bước chân chậm lại, thừa dịp Ngô Minh rời đi. Khẩn trương đối với Hỗ Vân Thương xin lỗi nói: “Cái kia… Vân Thương, thời điểm sáng sớm Nhược Dao nhìn thấy xe bánh gỗ, là ta lỗ mãng…”
Hỗ Vân Thương lắc lắc đầu.
Tông Trí Liên lại nói: “Nếu không phải là ta lắm miệng, có thể Nhược Dao sẽ không như vậy…”
“Không, nàng sớm đã có ý tứ như vậy. Ta đã biết, đã sớm biết.” Hỗ Vân Thương lại lộ ra một loại nụ cười thoải mái: “Bất quá, nàng cũng không có chán ghét ta.”
Tông Trí Liên thấy hắn nghĩ thoáng ra. Cũng cảm thấy nhẹ nhõm: “Được, ngươi biết rõ là tốt rồi. Bên trong câu truyện 《 thiên long bát bộ 》 mà Nhược Dao kể, Đoàn Dự dính chặt lấy Vương Ngữ Yên, rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về nhà.”
“Không, không, không phải ý này. Ta là không dám ôm loại hi vọng này.” Hỗ Vân Thương chăm chú lắc đầu nói: “Nhưng ít ra nàng còn muốn chịu tổ đội cùng ta. Mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng, trong lòng cũng đã thấy thỏa mãn.”
Tông Trí Liên cười nói: “Cái tên nhà ngươi đừng giả bộ ngây thơ a. Cái tên Đoàn Dự bên trong truyện kia trong lòng cũng là nhiều lần nghĩ như vậy.”
Sắp tới giữa trưa, đang nghỉ ngơi sương phòng phía tây, Ngô Minh cùng Tông Trí Liên mọi người uống trà.
Nói chuyện phiếm một quãng thời gian, Tông Trí Liên bắt đầu cùng Ngô Minh thương lượng chính sự. Để xác định đối với bên ngoài làm sao tuyên bố thương thế: “Nhược Dao, thương thế của ngươi khả năng có thể khôi phục, có muốn để lộ hay không?”
“Đương nhiên không để lộ. Tuy rằng ta đã có niềm tin rất lớn.” Ngô Minh không chút do dự mà quyết định.
“Chắc chắn khôi phục? Quá tốt rồi.” Tông Trí Liên mọi người mừng rỡ, nhưng cũng không có quá nhiều kinh ngạc.
Ngô Minh biểu hiện trước đó khiến đội hữu rất tin tưởng.
“Đối với bên ngoài liền nói hai chân ta đã phế, để thế nhân cho là ta không còn hy vọng với võ học đi.” Ngô Minh sảng khoái nói: Tuy rằng lão già đáng chết kia rất đáng ghét. Nhưng mấy lời giáo huấn kia chưa chắc là không có đạo lý. Trước ta quá nông nổi hiếu thắng, ngược lại dễ dàng trêu chọc thị phi.”
“Đúng đúng, chính là người sợ nổi danh trư sợ mập, trước danh tiếng của ngươi tựa là quá nổi.”
“Đội trưởng ngươi không biết nước trà bỏng hay không bỏng đúng không?”
“Ha ha, chỉ đùa một chút thôi. Kỳ thực, ta đã sớm muốn kiến nghị ngươi thu liễm một chút.”
Ngô Minh lại nhìn hướng về Hỗ Vân Thương cùng Mục Thanh Nhã.
Mục Thanh Nhã gật đầu biểu thị đồng ý thu liễm.
Lúc này, có hạ nhân đến thông báo. Nói có cái lão thái giám, rất khiêm tốn ở ngoài cửa chính phân đà chờ đợi, miệng nói yêu cầu muốn gặp cô nương.
Tông Trí Liên ra ngoài xem xem, khi trở về nhưng không đề cập tới thái giám, vẻ mặt nghiêm túc vội la lên: “Người của tông môn đến rồi! Cưỡi tông môn khoái mã, nắm cấp lệnh tông môn. Người này ngươi tuyệt đối không nghĩ tới, lại là Lâm Triêu Dĩnh! Hơn nữa trước tiên đi gặp Bàng quản sự!”
Lâm Triêu Dĩnh? Ngô Minh nhớ tới cái nữ nhân vu hại mình tư thông, đoạt tiềm tinh thân phận, tài nữ võ đài các loại gút mắc kia.
Hiện tại sắp tới buổi trưa, từ lúc thông báo cho tông môn, cho đến hiện tại lúc này mới khoảng mười canh giờ.
Từ tông môn đến Tề đo, lộ trình xe ngựa cũng phải mất hơn một ngày một đêm. Nàng cưỡi trên khoái mã tông môn tuy nhanh, nhưng cũng quá vội đi chứ?
Hơn nữa nàng trước tiên đi gặp Bàng quản sự…
Ngô Minh tâm tư nhanh nhẹn, lập tức cũng nhíu mày suy nghĩ: Nếu là vì mình đến, nhưng trước tiên đi gặp Bàng quản sự, cái này không phải là chuyện tốt a!
Tông Trí Liên nhìn sắc mặt Ngô Minh, đột nhiên đặt câu hỏi: “Nhược Dao, tông môn nếu là lột đi danh hiệu tiềm tinh đệ tử của ngươi… Để bụng sao?”