Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Nói đúng ra là, trong quá trình đi sứ sang nước Tấn, hi vọng ta và muội muội của hắn cùng ở chung một chỗ?
Cũng phải, hắn dù sao cũng là ca ca, khẳng định có chút không thuận tiện. Tuy rằng rất nhiều thái giám, cung nữ sẽ phụng bồi, nhưng tiểu nha đầu năm tuổi rời nhà lặn lội đường xa tới nước khác, ly khai vòng tay ôm ấp của cha mẹ, nhất định sẽ có điểm cáu kỉnh vân vân.
Chỉ là bản thân ta… Càng không được thuận tiện a? Ngô Minh âm thầm thẹn thùng.
Đáng tiếc thế tử bọn họ không biết, đem một cái năm tuổi tiểu la lỵ* giao cho ta, đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao? (*loli)
Ách… Tuy rằng ta thích là mỹ nữ B cup trở lên, đối với sân bay hay đặc biệt là loại loli không quá cảm thấy hứng thú, nhưng loli dù sao cũng là khắc tinh có kỹ năng miểu sát trong truyền thuyết đối với trạch nam.
Ngô Minh đối với việc mình đi sứ sang nước Tấn có điểm lo lắng.
“Để ta bồi tiểu cô nương a…” Biểu tình trên mặt Ngô Minh lộ ra vẻ đánh chết cũng đều không muốn hiểu rõ.
Thế tử vội vàng nhờ cậy: “Kỳ thực đây cũng là hành động bất đắc dĩ, gia phụ gia mẫu không có tìm thấy người nào càng yên tâm hơn. Ngày ấy tại Tề An phủ, gia mẫu cùng tiểu cô nương mới gặp đã thân…”
“Chúng ta có gặp mặt, không đến mức như quen thân.” Ngô Minh vội vã đẩy đường. Thế tử nói những lời này lại dùng gia phụ gia mẫu, xem ra hắn đây là đang đánh chiêu bài thân tình.
“Nhưng cảm giác giữa người với người, là tuyệt không thể diễn tả không phải sao? Thời gian dài ngắn cũng không phải là điều kiện quyết định hai người sẽ trở thành bằng hữu hay không. Có người ở chung cả đời cũng không làm được, có người gặp mặt một lần liền cởi mở.”
Ngô Minh bĩu môi: “Mẹ ngươi bây giờ giao phó cũng không chỉ là cởi mở, đem nữ nhi qưang cho ta coi sóc…”
“Kỳ thực cũng là nghĩ Tiêu cô nương có cái muội muội.” Thế tử cười nói.
“Có muội muội cũng không nhất định sẽ biết trông tiểu hài nhi.” Ngô Minh trong lòng thầm kêu cái muội muội kia là tiện nghi có được, cũng không phải là ta nuôi lớn.
“Mong rằng Tiêu cô nương chấp nhận giao phó.” Thế tử cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp chắp tay ôm quyền lấy lễ.
“Trước vào cung xem qua muội muội ngươi rồi hãy nói.” Ngô Minh thở dài, đưa tay giương lên làm một cái tư thế khoe mông to: “Nếu là muội muội ngươi quá mức điêu ngoa, ta cũng không muốn. Hơn nữa ta yêu cầu có thể hạ thủ đánh muội muội ngươi.”
Dựa theo ấn tượng thông thường, tiểu nha đầu hoàng tộc thông thường cũng sẽ là siêu cấp biến thái ngạo kiều nữ a! Điêu ngoa quận chúa không đánh đòn không được, mình có thể giữ nàng sao? Đến lúc đó chỉ có thể bị khi dễ, vậy cũng không làm.
“Đánh muội muội ta?” Thế tử lại càng hoảng sợ, rất nhanh phản ứng kịp: “A. Không có. Muội muội nàng tuyệt không phải là cái nha đầu nghịch ngợm. Trên thực tế… Nàng rất thành thục…”
“A?” Ngô Minh quả thực không thể tin được.
“Muội muội tuy rằng chỉ năm tuổi, nhưng từ nhỏ nhiều bệnh, so hài tử thông thường trưởng thành sớm hơn rất nhiều.” Nói đến đây thế tử tựa hồ có chút gì giấu diếm, ngừng một chút mới tiếp tục nói: “Nếu không phải là như thế, chúng ta cũng sẽ không lo lắng đưa nàng đi qua, bằng không sợ hài tử không chịu nổi.” Thế tử giải thích: “Thế nhưng dọc theo đường đi có y quan của vương thất theo sát. Còn có phục linh trưởng lão nói, nếu như Tiêu cô nương đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ này. Nàng sẽ dốc túi truyền cho y thuật, để trên đường tiện chăm sóc.”
“Có vương thất y quan ở bên, không tới phiên ta đi?” Ngô Minh lưu ý đến thời điểm thế tử nói hai chữ thành thục, có điểm quái lạ, không biết là có chuyện gì.
Giọng điệu thế tử có chút chậm: “Phục linh trưởng lão nghĩ thiên phú y đạo của Tiêu cô nương không kém chút nào so với thiên phú võ học, sau này phát triển… có tương lai. Còn nói nguyện ý truyền thụ hạ quyển 《 Dược Kinh 》.”
Hạ quyển 《 Dược Kinh 》? Ngô Minh vừa nghe liền động tâm.
Đừng nói nhiệm vụ này là nhiệm vụ vương thất Tề Quốc, Tông chủ cũng đã gật đầu, coi như là trực tiếp ban bố cho mình, cũng phải chấp nhận.
“Tốt, ta cố gắng hết sức.” Ngô Minh gật đầu đồng ý: “Trước đi vào trong cung làm quen một chút a.”
“Làm phiền Tiêu cô nương.” Thế tử đại hỉ, vội vã dẫn đường đi tới trong cung.
Tề vương cung thuộc về trái tim của Tề đô, tuy rằng không phải là cung điện sang trọng vô cùng xa hoa gì. Nhưng là cũng nguy nga khí phái.
Bất quá Ngô Minh là người hiện đại cũng đã nhìn quen cố cung, cũng không có bị kinh sợ.
Thu Buồn ông lão thấy vậy âm thầm khen ngợi, người bình thường mới vào nội cung, phần lớn bị khí thế này làm cho nơm nớp lo sợ. Tựa như nàng vậy trầm ổn không coi ra gì, mới không hổ là truyền nhân tông chủ Trường Kiếm Tông nhìn trúng.
Tề vương cùng Tề phi đang ở tiền điện nghị sự, thế tử bẩm báo một tiếng sau khi được cho phép, trực tiếp đi tới hậu cung.
Hậu cung cũng rất lớn, ngoại trừ cung điện của dàn phi tử Tề vương ra. Còn có chỗ ở của Tề phi cùng Du Du quận chúa.
Xuyên qua vô số điện đài hành lang, thế tử mang theo Ngô Minh, cùng một đám cung nữ thái giám làm bạn đi tới Du Nhiên Các.
Du Nhiên Các là một mảnh tòa nhà trong cung, đẳng cấp tổng thể đều so với kiến trúc chung quanh cao hơn một cái cấp bậc. Không chỉ diện tích lớn nhất, ngay cả rường cột chạm trổ, chim muông cá trùng đều càng cao hơn trân quý hơn.
Mơ hồ từ giữa song cửa sổ, có thể thấy một cái tiểu cô nương mặc chiếc váy xanh biếc ngồi ở bên cạnh bàn.
“Xá muội liền ở bên kia. Người trong nhà chúng ta hay gọi nàng là Du Du.” Thế tử nói.
“Ta nên xưng hô như thế nào?” Ngô Minh có điểm không muốn kêu quận chúa.
Không biết Du Du quận chúa có tốt như thế tử nói vậy hay không a? Quận chúa, gọi quận chúa mà nói tương đương với việc đem thân phận của mình hạ thấp xuống, sau này cũng không hảo ở chung.
Thế tử bực nào tinh khôn lõi đời. Lập tức minh bạch ý tứ của Ngô Minh: “Từ Tông chủ bên này mà luận ra, gia phụ cùng tông chủ có giao tình kết nghĩa anh em. Tiêu cô nương có thể coi như là làm thúc bá tỷ tỷ, cũng có thể xưng hô nàng là Du Du.”
Kêu Du Du? Nhiều điềm xấu a. Ngô Minh thầm nghĩ.
[ niệm thiên địa chi du du, độc sảng nhiên nhi thế hạ* ]. Ngẫm lại cái câu nói nổi danh này ở thế giới kia, Ngô Minh tin tưởng nếu là mình dẫn câu này ra, Tề vương sẽ hận không thể chém chết bản thân. (*nghĩ trời đất mênh mông mà lo lắng, một mình bi thương mà nước mắt rơi)
Lẽ nào tiểu gia hỏa này sẽ là cái số mệnh bi kịch? Ngô Minh nhìn thân ảnh nho nhỏ phía xa kia.
Thế tử chắp tay, có điểm ấp a ấp úng nói: “Tiêu cô nương, có chút chuyện khó nói. Hi vọng ngươi hãy đi trước liếc mắt nhìn, sau lại chớ kinh ngạc lên tiếng. Có vấn đề gì, lặng lẽ trở về, chúng ta thương lượng một chút.”
Chuyện gì xảy ra a? Lẽ nào Du Du quận chúa có cái gì đặc thù? Ngô Minh nghĩ kỳ quái.
Ngô Minh đi tới, thế tử cùng các tùy tùng không có theo bồi.
Đến gần phía trước cửa sổ, Ngô Minh thấy được quận chúa Du Du năm tuổi.
Nàng tại rất an phận mà ngồi ở trước bàn đọc sách, bên cạnh có hai người hậu cận.
Du Du quận chúa hai tay dâng cuốn sách đặt ở trên bàn, hầu như đem hơn nửa người của nàng đều che khuất.
Thân thể nho nhỏ ngồi ở trên ghế, giống như bởi quanh năm sinh bệnh, vai cánh tay gầy yếu nên đầu có vẻ hơi lớn.
Tóc của nàng rất ít ỏi, cũng có chút phát hôi* sắc, không thể như bé gái thông thường vậy đánh hai cái bím tóc, chỉ có thể miễn cưỡng ở sau đầu buộc một cái đuôi ngựa. (*tóc bị đổi màu xám tro)
Ngũ quan thanh tú, khuôn mặt trắng sáng, nhưng da dẻ lại không có vẻ non mềm của trẻ nhỏ, thậm chí nhiều chỗ có nếp nhăn…
Hả? Ngô Minh sửng sốt, thân hình rõ ràng là hài tử cấp nhà trẻ, thế nào dung mạo lại thành thục như vậy?
Thật giống như mười ba mười bốn tuổi thiếu nữ? Nhưng lại có rất nhiều chi tiết lão hóa?
Loại thành thục này cũng không có chứa khí tức thanh xuân, mà là làm cho người ta cảm giác như là một loại bệnh tật vậy.
Ngô Minh trợn tròn cặp mắt, phát hiện tiểu cô nương này, hình như là mắc phải…
Chứng lão hóa?!