Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Chứng lão hóa, đơn giản mà nói chính là già sớm, là một loại bệnh vô cùng hiếm thấy mang tính di truyền, quá trình trao đổi chất của thân thể người bệnh quá nhanh, năm tuổi đã tương tự với thanh niên, đến trên dưới mười tuổi đã tuổi già sức yếu.
Hài đồng mắc phải chứng bệnh này rất ít khi vượt lên mười ba tuổi, bởi vì các loại cơ quan nội tạng sẽ nhanh chóng suy kiệt như lão nhân. Đặc biệt trái tim là không chịu nổi trước nhất, đại đa số bệnh nhi đều chết do suy tim. Điểm này thì ngược lại giống như chết già vậy.
Chứng lão hóa làm đồng hồ sinh học trong cơ thể người mất cân đối, năm tháng trôi qua nhanh gấp bảy lần. Nhưng cái này cũng không phải một loại bệnh, mà là hội chứng. Bởi vì nó không phải gây ra bởi virus, vi khuẩn hay những sinh vật ngoại lai quấy nhiễu tạo thành, căn nguyên ở chỗ do DNA người làm lỗi.
Trong lòng Ngô Minh đưa ra phán đoán này, quan sát vị Du Du quận chúa lần này nữa, quả nhiên là có chứng lão hóa rất rõ ràng.
Nguyên bản da nàng là thuộc về nước da trẻ con trắng noãn, hiện ra khuynh hướng của người trẻ tuổi có thể chất hơi yếu, hơn nữa tại một ít chỗ cổ tay khuỷu tay tồn tại rất nhiều nếp nhăn.
Đặc biệt cái trán quận chúa, bởi vì khuyết thiếu tóc mà có vẻ càng già hơn. Đây là đặc thù rõ ràng của chứng lão hóa, dung tích hộp sọ phát triển quá độ tiếp cận tới tuổi thanh niên, mà cốt cách phát dục nhưng vẫn là ở trình độ trẻ nhỏ, cho nên tương tự với cảm giác cái trán bành trướng.
Nghĩ đến hình dạng thế tử vừa nãy muốn nói lại thôi, Ngô Minh giờ mới hiểu được vì sao hắn không có theo nàng qua đây, nguyên lai là muốn để cho mình nhìn kỹ tình huống Du Du quận chúa.
Ngô Minh lập tức đi trở về, thấy thế tử quả nhiên đang nhìn xem phản ứng của mình: “Nàng rất nhanh lão hóa?”
“Tiêu cô nương thấy được?” Thế tử nhìn biểu hiện của Ngô Minh cũng biết, vội vàng nói xin lỗi: “Phi thường xin lỗi trước đó không có cùng Tiêu cô nương nói rõ ràng, nhưng loại chuyện này chỉ tận mắt nhìn thấy, mới sẽ phát hiện trên đời này lại có chuyện như vậy.”
“Y quan có nói qua cái gì không?” Ngô Minh muốn hỏi một chút xem thế giới này có hay không có phương pháp cứu trị. Dù sao có huyền khí tồn tại, còn có ngựa một sừng, có lẽ có cái kỳ trân dị bảo phương pháp cũng không chừng.
“Y quan nói, chưa từng thấy qua bệnh trạng như vậy. Phục linh trưởng lão trái lại từ trong một quyển sách thuốc từng thấy có ghi chép, nhưng bị cho rằng là do yêu ma quấn thân, không thuộc về phạm trù y đạo.” Thế tử chậm rãi nói.
Ngô Minh thở dài. Cũng không trách được y quan sẽ nói lung tung, loại bệnh này tại một cái thế giới y học phát đạt khác cũng không có thuốc trị: “Các ngươi không thử mời cao nhân thi pháp đuổi yêu gì hay sao?”
“Có chút hi vọng vẫn luôn phải thử xem một chút.” Thế tử cười khổ nói: “Chúng ta mời đỉnh cấp cao thủ phật; đạo hai tông, cũng là không thể làm gì. Bác Thông đạo trưởng vì thế còn khá hao tổn công lực.”
Bác Thông đạo trưởng không hổ là lão hữu của tông chủ, nhân phẩm không sai a.
Bất quá bọn hắn dùng phật đạo hai nhà tới trị liệu, hoàn toàn thuộc về đi nhầm phương hướng. Không biết nên hướng thế tử giải thích loại chuyện này như thế nào, hơn nữa mặc dù có giải thích cũng là làm chuyện vô bổ. Bọn họ đã nghe không hiểu, lại không có cách trị liệu.
Như vậy Du Du quận chúa. Là đã định trước không sống qua mười ba tuổi sao?
Đang nghĩ ngợi, thế tử lại nói: “Tông chủ cũng vì quận chúa dò xét kinh mạch qua, nói đây là căn bệnh có từ trong bụng mẹ khó có thể trị tận gốc, chỉ có thể trông mong tẩy kinh phạt tủy, thần dược cấp bậc cải thiên hoán mệnh mới có thể trị. Bằng không chỉ sợ là… Chưa tới tuổi thanh xuân sẽ tảo yêu*…” (*chết yểu, mất sớm)
Thế tử ngữ điệu trầm thấp.
Tẩy kinh phạt tủy? Ừ, không hổ là tông chủ, phán đoán không sai. Cái căn bệnh này đích thật là do DNA tạo thành. Chỉ có thay đổi hoàn toàn thân thể mới có khả năng trị hết.
Ngô Minh hỏi: “Lấy thực lực cả nước Tề, lẽ nào tìm không được thiên tài địa bảo gì?”
Thế tử bất đắc dĩ: “Cái loại bảo vật này có thể gặp không thể cầu, kỳ thực thiên tài địa bảo đút nàng vô số kể, nhưng có thể cải biến thể chất của nàng nhưng thủy chung chưa có gặp được.”
Ngô Minh gật đầu, biểu thị có thể lý giải. Đổi lại bản thân là cha mẹ của Du Du quận chúa, cũng sẽ tìm hết trân bảo trong thiên hạ để chữa bệnh cho tiểu nữ nhi.
Thế tử lại nói một điểm sự tình vương thất nước Tề.
Du Du quận chúa là đứa con nhỏ nhất trong nhiều đứa con của Tề vương, cũng là đứa con thứ hai do Tề phi. Phong hào của nàng là lấy từ nhàn nhã tự tại làm chữ đầu. Có thể thấy được Tề vương đúng là thương yêu cái nữ nhi này.
Toàn bộ Tề Quốc, có thể được xưng là quận chúa, ngoại trừ vương nữ đã xuất giá, cũng chỉ có Du Du quận chúa, hơn nữa còn là vừa sinh ra tức khắc liền phong hào.
Cái này không riêng là mặt mũi của tề phi, còn có Tề vương lúc đó nắm được tình huống thân thể mình. Tề phi mang cái thai này vốn là một pháo sau cùng trước khi thân thể Tề vương suy yếu lưu lại, khụ… Tề vương cũng tự biết sau này không còn khả năng có con cái truyền tự nữa. Cho nên có nhiều ý nghĩa kỷ niệm?
Hơn nữa từ cái nhìn khoa học mà giảng giải, tình huống vật dẫn* DNA của Tề vương bên này bởi thân thể suy yếu. Tương đối có độ sai lệch. Cho nên Du Du quận chúa trời sinh nhiều bệnh, thường xuyên có các bệnh về tim mạch. (*t*ng trùng)
Người của thời đại này tuy rằng tri thức khoa học không phong phú, nhưng là hơi có chút lý giải lão nhân làm cha thì sẽ dễ khiến hài tử ốm yếu, bởi Tề vương biết duyên cớ là do mình cho nên càng thêm sủng ái Du Du quận chúa.
“Đã hiểu, trách không được đặc biệt tới tìm ta cùng đi sứ.” Ngô Minh vỗ tay đánh bộp một cái: “Các ngươi không chỉ là nghĩ ta có thể cùng nàng ở chung tốt, trọng yếu hơn là, nghĩ ta tương đối… có nhiều ý tưởng xấu? Có thể đùa nàng vui vẻ a?”
“Tiêu cô nương cơ trí. Tại hạ bội phục.” Thế tử chắp tay cười nói.
Ngô Minh gật đầu: “Như vậy ta cần chuẩn bị một ít đồ trước, nhìn xem có thể chọc cho nàng vui hay không.”
“Có cần gì, cứ nói không sao cả.” Thế tử vội vàng lệnh thái giám chuẩn bị.
Ngô Minh xe chỉ luồn kim thật nhanh làm ra búp bê vải, lại dùng chất giấy tương đối cứng rắn làm máy bay giấy, ếch nhảy. Mới trực tiếp chuyển hướng về phía thư phòng Du Du quận chúa.
Vị quận chúa này thật là đáng thương. Nếu như có thể mà nói, Ngô Minh hy vọng có thể làm cho nàng vui cười một ít.
Trong thư phòng truyền ra tiếng đọc sách lanh lảnh của Du Du quận chúa: “Ti vi chi nhân, đãn hoạn vô hướng thượng chi tâm. Quyền trọng chi nhân, đãn hoạn vô tôn hạ chi đức. Thị dĩ khuyến chi dĩ đạo, cáo chi dĩ lễ, hiểu chi dĩ tình…”
Thanh âm của nàng là tiểu hài tử non nớt, nhưng xuất thân từ vương thất, lại từ nhỏ mắc chứng lão hóa, tâm trí liền càng thêm thành thục hơn một ít. Hiện tại mặc dù mới chỉ có năm tuổi, nhưng đã sớm hiểu biết chữ nghĩa có thể đọc diễn cảm trôi chảy như vậy.
Giọng của nàng còn là âm của hài đồng, lại lộ ra một cổ hơi thở trầm ổn không tương xứng cùng tuổi tác.
Ngô Minh nhẹ nhàng rón rén mang theo một túi đồ chơi, từ mặt bên thư phòng đi vòng qua, ngồi xổm ở phía dưới cửa sổ thư phòng không lộ diện, kiên trì chờ đến lúc nàng nghỉ ngơi.
Thế tử dẫn người xa xa nhìn vọng đến, để cho Ngô Minh cùng Du Du quận chúa tự xử.
Nghe xong nửa ngày, Ngô Minh cũng không đợi được nàng ngừng đọc.
“… Dĩ tệ thất chi xuân, noãn thế gian hàn nhân chi thân; dĩ phổ thiên chi phúc, úy ương ương chúng sinh chi mệnh. Dân sinh vạn chúng câu cảm kỳ đức, giai vị chi…”
Vùù ——
Trực tiếp, Ngô Minh đưa tay, từ cửa sổ đem một chiếc máy bay giấy ném ngược vào trong phòng.
Nhưng Ngô Minh vẫn như cũ núp ở phía dưới cửa sổ không có ló đầu.
“Đều vị chi…” Thanh âm bên trong thư phòng ngừng một lát, nhưng rất nhanh tiếp tục đọc: “Đều vị chi thánh giả…”
Du Du quận chúa rõ ràng chú ý tới máy bay giấy bay vào, mới có thanh âm đứt quãng. Nhưng như cũ đem thư điển tiếp tục tụng niệm xuống, căn bản không có dừng lại.
Ngô Minh lại đem búp bê vải ném vào.
Vẫn là không có dừng, tiếp tục niệm.
Ngô Minh lại lấy ếch giấy các thứ hướng vào bên trong ném loạn.
Nhưng bên trong tiếng Du Du quận chúa tụng niệm không ngừng nữa chừng, kiên trì đem sách đọc hết: “Thị dĩ, nhân đắc kỳ mệnh, vật đắc kỳ dụng, tẫn thích hĩ.”
Sau đó, Du Du quận chúa mới mở miệng nói: “Người nào ngoài cửa sổ?”
Vị quận chúa này cũng quá cứng nhắc đi? Ngô Minh vỗ trán, đứng lên: “Hắc hắc, ta là ông già Nô-en phụ trách tặng quà cho bé ngoan, không phải là thần kỳ nữ hiệp!”
Ngô Minh mang cái mũ giấy, cố ý làm ra động tác quái dị, muốn lấy được kinh hỉ từ Du Du quận chúa.
“…”
Thế nhưng, tại trước mặt nàng Du Du quận chúa chỉ là chậm rãi đem sách khép lại, sau đó lẳng lặng nhìn Ngô Minh.
Búp bê vải, máy bay giấy, ếch giấy những vật này đều rơi tán loạn trên mặt đất hoặc trên mặt bàn, căn bản cũng không có động tới.
Không thể nào? Nàng hoàn toàn không có hứng thú?
Ngô Minh vốn muốn khiến Du Du quận chúa giật mình, ngược lại là bản thân nàng giật mình trước.
Trách không được thế tử tìm tới mình cùng đi với vị quận chúa này, biểu hiện thần kỳ của mình trước đó làm hắn nghĩ có hi vọng? Khó tránh đánh giá quá cao a!
“Ngươi không thích đồ chơi sao?” Ngô Minh cười hắc hắc nói.
“Ngươi là… Tiêu Nhược Dao sao?” Du Du quận chúa trên mặt không lộ vẻ gì, chậm rãi kêu lên tên Ngô Minh.
Hơn nữa nàng xưng hô không có sử dụng tôn xưng, chỉ là lấy vai vế ngang hàng gọi thẳng tên họ.
Không thể nào? Không phải là bản công chúa điêu ngoa tùy hứng, mà là loại hình trầm ổn nội liễm?
Thấy Ngô Minh biểu tình kinh ngạc, Du Du quận chúa lạnh nhạt nói: “Thỉnh bỏ qua cho ta sử dụng xưng hô ngang bằng. Mặc dù tuổi của ta chỉ mới năm tuổi, nhưng ở trong tánh mạng của ta, tựa hồ đã đạt đến thọ mệnh ba mươi tuổi. Cho nên, nếu như ngươi không ngại, thỉnh cho phép ta xưng hô ngươi là… Tiêu Nhược Dao muội muội, thế nào?”
Ta choáng! Ngô Minh quả thực không thể tin được, trước mắt vị này thân cao không đủ một mét hai, thể trọng chưa vượt tới 60 cân tiểu loli, lại có thể lão khí hoành thu muốn kêu mình muội muội?
Phải gọi tỷ tỷ mới đúng! Ngô Minh nghĩ muốn phát điên.
Khoan khoan, chờ đã. Lúc nào ta tự nhận thân phận nữ tính? Quên đi, quên đi, hiện tại cũng không phải lưu ý cái vấn đề này.
Ngô Minh quay đầu lại liếc mắt nhìn thế tử bên kia, thầm nghĩ cái Du Du quận chúa này quả thực chính là cái quái thai a, thế nào vừa gặp mặt một cái sẽ đòi làm đại bối* đây? (*giống như trưởng bối, so về tuổi tác có thân phận cao hơn nhưng không có mối quan hệ gì với nhau)
Thế tử ở phía xa cười khổ, Thu Buồn ông lão đúng bên cạnh nói: “Xem ra nàng cũng bị xá muội gây khó khăn. Lẽ nào ngay mặt liền cho cái ra oai phủ đầu?”
“Ai —— Du Du quận chúa sẽ như vậy, là bởi vì trong lòng nàng khổ.” Thu Buồn ông lão niên kỷ đã không còn trẻ, đối với người có tâm lý này ngược lại nhìn rất rõ ràng.
Hai người ở bên kia ca thán, Ngô Minh ở chỗ đó đã có điểm xấu hổ.
“Du Du quận chúa, nếu như ta không có nhớ lầm, trước tiên ta hỏi vấn đề của ngươi a?” Ngô Minh thẳng thắn lấy phương thức không nói lý tới giảng đạo lý cùng quái thai đối thoại.
“…” Du Du quận chúa bắt một lọn tóc mai rũ xuống bên tai, trầm mặc một chút sau mới nói: “Tình huống phía sau ta đã trả lời vấn đề của ngươi.”
Ngô Minh sửng sốt: “A? A…”
A thứ nhất biểu hiện nghi vấn, cái a thứ hai biểu hiện đã hiểu.
Ngô Minh lúc này mới phản ứng lại kịp. Bởi vì dựa theo cách nói của nàng, nàng đã là ba mươi tuổi, làm sao sẽ để ý đồ chơi.
Cho tới bây giờ chỉ bản thân lừa dối người khác, lúc này bị một cái năm tuổi tiểu loli làm cho nghẹn tới bật thốt hai lần [ a ].
Đi tới thế giới này đây là hồi thứ nhất bị người ta nói làm cho sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên Ngô Minh gặp phải a!