Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“A, là tại hạ nóng lòng đường đột.” Thế tử đối với việc Ngô Minh cự tuyệt cũng không ngại. Đã chế tạo ra mấy cái món đồ chơi này, mặc dù có thể đại khái đoán được là dùng làm gì cũng như chơi làm sao, nhưng hắn vẫn muốn hỏi tên một chút mà thôi.
Nếu là người bình thường, đặc biệt loại thân phận như thế tử này, bị người mại quan tử* chỉ sợ sẽ không vui. (*nguyên gốc là 卖关子 – ý nói cái người “bán nút thắt” này sẽ không nói cho bạn biết những gì bạn quan tâm ngay lập tức. Thông thường một người làm điều này để khơi dậy sự tò mò của người khác, và đưa ra câu trả lời khi họ cảm thấy là đúng thời điểm)
Nhưng hắn vốn là trời sinh tính rộng rãi, hơn nữa dính đến muội muội, lập tức liền tự giác bản thân hỏi quá sớm.
Thế tử cho người chế tạo đồ chơi không sai, không tiếc nhân công và vật liệu toàn lực cẩn thận tỉ mỉ làm ra, dù cho chế tác suốt đêm cũng không có sai sót thậm chí đạt tới tiêu chuẩn thượng đẳng.
Đồ chơi giáo huấn tiểu loli đã đủ, có thể thuận lợi tiến hành kế hoạch, Ngô Minh phi thường hài lòng.
Thế tử vốn muốn hỏi Ngô Minh cuốn theo chăn đệm làm chi, nhưng ngẫm lại hôm qua nàng và Tề vương Tề phi bàn bạc thỉnh cầu, cũng liền bừng tỉnh không cần hỏi nhiều.
Kế hôm qua không thành công, Ngô Minh cùng thế tử lại đi tới nội cung, tại trong một đám cung nữ thái giám cùng đi về hướng Du Nhiên Cư nơi Du Du quận chúa ở.
“Vì sao không gọi là cung? Du Nhiên Cung không phải nghe thật hay sao?” Ngô Minh tùy ý hỏi một câu.
Thế tử giải thích: “Có vị đạo sĩ nói chữ cung bất lợi cho bệnh tình xá muội.”
“…” Ngô Minh liếc mắt, chỉ do mê tín a.
Trước còn nói Tề vương Tề phi tốt đây, nhưng vì lý do này liền cải danh tự? Có điểm quá khó tin*. (*nguyên gốc là 太扯了 – phương ngữ Đông Bắc)
Thế tử lấy làm tiếc nói: “Tiêu cô nương chớ trách. Cha mẹ ta vì bệnh tình xá muội, chỉ có thể thà rằng tin có.”
Ngô Minh gật đầu biểu thị kỳ thực có thể lý giải, lại hỏi thế tử: “Hôm nay ngươi cùng ta đi vào không?”
“Không cần, xá muội biết thân phận của ngươi cùng chuyện tình phải đi sứ Tấn quốc, nói vậy liệu định hôm nay tất nhiên trở lại…” Thế tử mỉm cười.
“Ngươi liền dự liệu được nàng còn có thể làm khó dễ ta đi?” Ngô Minh bĩu môi.
Thế tử lắc đầu: “Chưa hẳn, nói không chừng xá muội còn đang hối hận hôm qua đã đắc tội ngươi.”
“A?” Ngô Minh không hiểu.
Thế tử giải thích: “Nàng thế nhưng ưa thích tiểu thuyết 《 Anh Hùng Xạ Điêu Truyện 》, 《 Đại Tiếu Giang Hồ 》, 《 Lâm Giang Tiên 》 cùng ca từ, thơ văn, cũng như không ít lần hỏi về chuyện của ngươi.”
Ngô Minh hiểu vì sao nàng có thể trong nháy mắt đã nói ra tên của bản thân. Nếu nàng thật sự là người ái mộ mình, như vậy so với dự tính sẽ dễ làm hơn nhiều.
Ngô Minh mang theo túi đồ chơi, thoải mái tiến vào thư phòng Du Nhiên Cư.
“Quân tử thính thiên chi mệnh, tiểu nhân thính tâm chi minh. Nhiên thiên tái hậu đức, tâm phúc tư trạch…” Tiếng Du Du quận chúa đọc sách không có đứt đoạn.
Cái tiểu loli này vẫn còn đang học. Đám thị nữ cũng không có ở bên cạnh, cũng không biết là quận chúa hay còn là thế tử tận lực an bài.
Nàng thấy Ngô Minh tiến đến, cũng không chào hỏi, thậm chí ngay cả gật đầu tỏ thành ý cũng không có.
“Sớm a, ta lại tới nữa rồi.” Ngô Minh tựa như quen thuộc mà ngồi ở trên ghế bên bàn đọc sách, đưa tay đem túi xách hướng bên cạnh chỗ ngồi vừa để xuống.
“Cố sinh quân tử chi soa. Tiểu nhân chi biệt…” Du Du quận chúa ngồi ở chỗ kia. Kiên trì đem sách đọc hết, không phản ứng Ngô Minh.
Ngô Minh cũng không tức giận, an vị ở bên người nàng. Tại lúc nàng không chú ý từ trong túi lấy ra một món đồ chơi nhỏ.
Đồ chơi phát ra tiếng kim loại xôn xao va chạm nhẹ, lại là một chuỗi hình cái vòng gì đó.
Một loại đồ chơi ích trí kinh điển của Trung Quốc cổ đại, phiên bản đơn giản hoá của cửu liên* hoàn: ngũ liên hoàn. (*九连环 – một món đồ chơi giúp phát triển trí tuệ, mục đính tháo hết chín cái vòng xuống)
Ngô Minh đưa trước mặt tiểu quận chúa. Ào ào mà rung động vòng kim loại.
Thông thường mọi người ở lần đầu tiếp xúc sẽ thấy thật kỳ diệu: Rõ ràng là vòng kim loại quấn cùng một chỗ không thể giải, không biết thế nào liền vòng tới vòng lui liền tháo ra được?
Du Du quận chúa cũng nhìn sửng sờ, tiếng đọc sách không tự chủ mà ngừng lại.
“Vật này khó giải a, thông thường tiểu nha đầu cũng không chơi.” Ngô Minh cười đối với tiểu quận chúa nói.
Du Du quận chúa trên mặt hơi đỏ lên, biết dáng vẻ sững sờ của mình bị Ngô Minh thấy được.
Tốt, biết đỏ mặt là tốt rồi.
Tiểu loli biết đỏ mặt, tuyệt đối đấu không lại quái thục thử* không tiết tháo. (*ông chú biến thái nghiện loli, thêm không có tiết tháo nghĩa là: ông chú già biến thái mất nết nghiện mấy bé loli)
Trong lòng Ngô Minh âm thầm hình dung mình là quái thúc thúc đang dùng que kẹo câu dẫn tiểu loli tới ngồi bên cạnh.
Lưu ý đến tiếu dung rõ ràng của Ngô Minh. Du Du quận chúa biết thái độ của mình đã bị nhìn thấu, cũng thẳng thắn để quyển sách xuống, nói thẳng: “Tiêu cô nương, ngươi là muốn dùng cái này kiểm tra ta?”
Xưng hô này nói có chút ông cụ non, Ngô Minh trong lòng không khỏi cười thầm.
Nếu như ngươi thật sự là trưởng thành như biểu hiện trên khuôn mặt cùng ngôn ngữ, vậy thế nào lại bởi vì ngũ liên hoàn mà phân tâm dừng việc đọc sách lại?
Ngô Minh hơi lung lay vòng kim loại trong tay một chút, nhanh chóng đem ngũ liên hoàn trở về trạng thái ban đầu: “Ừ, thứ này gọi là ngũ liên hoàn. Chỉ là món đồ chơi. Nhưng ngươi có thể giải được sao?”
Du Du quận chúa nhìn chằm chằm cái món đồ vật kỳ quái trong tay Ngô Minh này, mở to hai mắt nhìn một lát.
Một cái thanh sắt gần như nằm ở trung gian, trên đó khảm nạm năm khuyên sắt, thứ này càng xem càng nghĩ có điểm huyền diệu ở bên trong.
Du Du quận chúa tự phụ tâm trí hơn người, đụng tới loại vật này lập tức trong lòng ngứa ngáy.
Ngô Minh nhìn nét mặt của nàng, trong lòng không khỏi đắc ý.
Quả nhiên đồ chơi hôm qua cầm tới có chút điểm thủ đoạn quá thấp, trái lại không chiếm được sự yêu thích của tiểu loli. Bởi vì khiến nàng cảm giác mình bị coi thường.
Nhưng đây chỉ là biểu hiện mặt ngoài. Trên thực tế trong lòng của nàng chắc là…
Ngô Minh âm thầm cắn môi một cái, vì mình suy đoán đều cảm giác được Du Du quận chúa thật đáng thương.
“Chuyện này có đáng gì? Ta cầm tới thử.” Du Du quận chúa đưa tay duỗi một cái.
Ngô Minh đem ngũ liên hoàn đặt ở trong tay nàng.
Mời đầu thoạt nhìn là nắm tay nhỏ bé trắng nộn, nhưng cổ tay nắm ngũ liên hoàn vừa lộn lại, mu bàn tay nhỏ bé của nàng lại ngang dọc nếp nhăn. Hoàn toàn không có vẻ non nớt của trẻ nhỏ. Quả thực như người ba mươi tuổi trở lên.
“Vòng một lui… Vòng hai tiến…” Du Du quận chúa nhẹ giọng lẩm bẩm suy đoán của mình, bắt đầu thí nghiệm tháo vòng ra như thế nào.
Mới cầm lên tay đã biết cách thức tiến lui vòng, đây là tiểu cô nương năm tuổi sao? Ngô Minh trong lòng bội phục. Nhìn nàng chậm rãi không ngừng tìm hiểu, tựa hồ chạm đến một điểm quy luật, thậm chí mắt thấy nàng liền dần dần nắm giữ bí quyết giải vòng.
Ngô Minh nhìn bàn tinh xảo của nàng giải vòng, lại rất mau chú ý tới: Du Du quận chúa nếu không phải là trong người có bệnh, thực tế sẽ là tiểu loli rất đẹp rất khả ái.
Thừa kế dung mạo Tề phi, ngay cả ca ca thế tử coi như là soái ca khiến Ngô Minh ghen tỵ, nàng lại làm sao có thể xấu?
Đáng tiếc một loại khí tức già yếu quanh quẩn tại trên người tiểu loli, làm người ta không khỏi cảm thấy tiếc hận.
Tại ngoài cửa sổ trong rừng rình coi, thế tử cùng Thu Buồn ông lão trông thấy toàn bộ quá trình Ngô Minh cùng quận chúa loay hoay chơi đồ chơi.
Thế tử khen một tiếng: “Nghĩ không ra món đồ chơi nho nhỏ này, dĩ nhiên ẩn chứa có đạo tiến thối.”
“Đích xác, lão phu ngay từ đầu đều nhìn lầm. Còn tưởng rằng chỉ là món đồ chơi phát ra tiếng động, nghĩ không ra lại cần lĩnh ngộ đạo tiến thối, mới có khả năng chơi tốt cái vật nhỏ này.” Thu Buồn lão giả đối với thể hiện hơn cả thần kỳ của Ngô Minh quả thực tâm phục khẩu phục, cũng hướng thế tử chúc mừng: “Tiêu cô nương thành công, có thể cùng quận chúa chơi cùng nhau, sau này ở chung tất nhiên sẽ hòa hợp.”
“Không, xá muội không phải nha đầu dễ dàng mở rộng cửa lòng như vậy.” Thế tử lại cau mày lắc đầu: “Vẻn vẹn dựa vào vài món đồ chơi, chỉ có thể mua niềm vui nhất thời. Nhưng xá muội nàng… Sẽ không đơn giản đem Tiêu cô nương trở thành người tri kỷ như vậy!” (chưa xong còn tiếp…)