Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Ngô Minh trái lại thật lâu vẫn không có ngủ. Nàng rất kinh ngạc vì Du Du quận chúa bằng lòng lao động chân tay.
Đối với những nhân vật có thân phận cao quý ở cấp bậc vương thất mà nói, nhàn rỗi không chuyện gì nếm chút đồ ăn dân dã nổi hứng làm chút việc vặt cũng còn được, nhưng tuyệt đối sẽ không quá ba phút.
Cũng tỷ như nói hoàng gia mở nghi thức tịch điền, lãnh đạo thực hiện nghi thức này, đều là xắn cái tay áo lên làm một chút cho có hình thức, kế tiếp liền do tiểu thái giám hoặc tiểu binh làm việc.
Du Du quận chúa tại trong quá trình rửa chén cùng dọn sàn, lại một chút lười biếng cũng không có, rất nghiêm túc mà cùng Ngô Minh chà qua nước đem chén rửa sạch. Thậm chí thời điểm đang quét dọn mặt sàn, còn quỳ rạp trên mặt đất dùng khăn mà lau sạch, lúc đó đều khiến Ngô Minh kinh ngạc.
Tuy rằng không thể nói Du Du quận chúa có thể chịu khổ trong thời gian dài, nhưng ít ra loại tính cách chăm chỉ này khiến Ngô Minh phi thường thưởng thức.
Suy nghĩ lại một chút thế tử làm người rộng rãi cùng Tề vương anh minh quyết đoán, Ngô Minh không thể không thán phục một nhà tuyệt đối là quân chủ anh minh này. Cái này dự báo trước nước Tề trong tương lai rất có khả năng làm bá chủ đại lục.
Chỉ là Vũ Quốc dĩ nhiên hoàn toàn áp đảo Tề Quốc, với lại còn cần liên thủ với nước Tấn mới có khả năng chống đỡ, hơn nữa chỉ có thể bảo trì cái trạng thái phòng thủ, hiển nhiên Vũ Quốc rất có tư thái bá chủ. Biên cảnh tam quốc không ngừng náo động, không hiểu được các loại cử động như xua đuổi mã tặc của Vũ Quốc, có hay không đại diện cho ý nghĩa chiến tranh quy mô lớn đang kéo tới rất gần.
Nghe nói Huyền Vũ Vương của Vũ Quốc cũng là anh chủ oai phong một cỏi, kỳ tích tạo ra so với Tề vương thời tráng niên còn muốn trội hơn, cũng không biết là nhân vật như thế nào.
Đang nghĩ ngợi, Ngô Minh cảm giác Du Du quận chúa tại trong lòng tập kích bộ ngực mình.
Ngô Minh lại càng hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là lại dám đem ý sắc lang đến trên người ta? Nhưng cảm ứng lực của tiến hóa khung máy móc không có báo nguy hiểm, càng từ góc độ y học kiểm tra triệu chứng phản hồi cho Ngô Minh Du Du quận chúa vẫn là đang ngủ, hướng trong ngực nàng tập kích chỉ là một loại phản ứng vô ý thức.
Dù vậy, Ngô Minh vẫn là không tiếp thu được. Cái chuyện chấm mút này chỉ có ta mới có thể đi làm, sao có thể để cho người khác ăn đậu hũ đây? Buổi tối Tiêu Mai ôm mình cũng không có hướng về phía ngực, mà là ôm cánh tay hoặc lưng mình, cho nên ngược lại thì là mình ăn đậu hũ muội muội. Mà trước ngực thuộc về đại cấm khu, mặc dù là tiểu loli cũng không được.
Ngô Minh chậm rãi lách thân hình ra. Để Du Du quận chúa thành thật mà ngủ. Nhưng rất nhanh phát giác nàng lại một chút một chút mà nhích qua đây.
Bỏ đi, cho nàng cái cánh tay, tựa như đãi ngộ với Tiêu Mai vậy. Ngô Minh thấy nàng đáng thương, đặc biệt có điểm ưu đãi.
Ngô Minh cũng không biết, Du Du quận chúa ưa thích rúc vào trong ngực nàng chỉ là một loại hành vi vô ý thức.
Con cháu vương thất đều là do vú em nuôi lớn, bồi tiểu hài tử ngủ cũng là vú em. Đã ngoài ba tuổi liền không thể ở cùng một cung với mẫu phi. Đây là một loại tập quán, cũng là một loại phương pháp không để cho hài tử cùng mẫu thân quá thân thiết. Cho nên rất nhiều con cháu đế vương đều thân thiết với vú em hơn.
Mà mặc dù Tề phi coi Du Du quận chúa như bảo bối. Nhưng vẫn là không có ở sau ba tuổi giữ lại bên mình. Bởi vì đây là quy củ, hơn ba tuổi sẽ không còn gọi là trẻ con, là không thể cùng mẫu phi ngủ chung với nhau. Tề phi làm người đứng đầu hậu cung, coi như là người được Tề vương sủng ái nhất trong ba nghìn phi tử cũng không thể vi phạm.
Tiến hóa khung máy móc của Ngô Minh bây giờ, ý nghĩ tiến hóa tổng thể vẫn như cũ là chọc người yêu thích. Bởi vì tiến hóa khung máy móc cũng không cho là nàng bây giờ đủ thực lực bảo vệ lấy chính mình, bởi vậy xu thế tiến hóa vẫn là lấy lòng người chung quanh làm chủ. Bất luận là tướng mạo, thanh âm hay là mùi hương, đều là sẽ khiến trong tiềm thức con người sản sinh cảm giác thân thiết, yêu thích.
Bởi vậy đừng nói Du Du quận chúa cùng nàng ngủ cùng một chỗ, coi như là Tiêu Mai, Mục Thanh Nhã cũng là vô cùng thích ngủ chung với nàng. Hỗ Vân Kiều thậm chí còn âm thầm có điểm đố kị.
Đương nhiên nam nhân đều là muốn ngủ cùng nàng… Ách, điểm ấy không tính. Bởi vì bất kỳ một cái người nam nhân nào cũng đều không bài xích cùng mỹ nữ chung giường, trừ phi hắn là cong.
Buổi sáng ngày hôm sau.
“Thay y phục cho ta.” Du Du quận chúa vuốt mắt tỉnh lại.
Nàng nói xong câu đó còn chưa có mở mắt, đã cảm thấy tứ chi đau nhức, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Nàng chưa từng trải qua việc rửa chén dọn sàn? Hơn nữa đi dạo phố cũng rất mệt. Không có nằm tê liệt ở trên giường cũng đã là không tệ. Hôm qua sự hưng phấn vui vẻ trong lòng qua đi, hôm nay vừa rời giường cơ thể liền chịu không nổi.
“A, Du Du đã tỉnh?” Ngô Minh cười nói. Kêu Du Du tên này còn thật tốt, vừa ngắn lai vừa dễ đọc.
Cảm thụ được trên người đau xót, lại nghe được thanh âm của Ngô Minh, Du Du quận chúa hoàn toàn thanh tỉnh.
Được rồi, hôm qua ta là bị tiêu nhược dao bắt cóc khỏi cung!
Du Du quận chúa kinh ngạc nhìn xung quanh, nơi này là nhà trọ.
“Tỉnh rồi. Vậy liền tự thân mặc quần áo a.” Ngô Minh ở một bên rửa mặt, căn bản không hầu hạ Du Du quận chúa mặc quần áo rời giường: “Còn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp ngươi ta đã nói cái gì không? Ta tôn trọng ngươi, ta coi ngươi bình đẳng, ta hi vọng cùng ngươi làm bằng hữu, không phải là vì tới dỗ ngươi vui vẻ.”
“…” Du Du quận chúa sắc mặt ửng mà gật đầu, sau đó nhìn y phục bên cửa sổ có chút ngây ngốc.
Được rồi, tự mình tới. Nhớ lại phương pháp bọn mặc quần áo cho mình. Nàng thử tự mặc vào.
Tiểu thủ tiểu cước vụng về nhích tới nhích lui. Tuy rằng tay áo mặc lộn hai lần, khuy áo cũng suýt nữa cài sai vị trí trên dưới, nhưng cuối cùng cũng y phục chỉnh tề.
Tiếp theo, chính nàng hứng nước từ trong chậu ra rửa mặt.
Sau khi thấm ướt mặt. Nàng mới nhớ tới phải tìm khăn mặt. Bởi vì bình thường đều là có cung nữ chủ động đưa qua hoặc là giúp nàng cẩn thận lau khô.
Ngô Minh hướng trong góc phòng chỉ, Du Du quận chúa hơi bất ngờ, ủy ủy khuất khuất mà đi tới lau mặt.
“Không biết phụ hoàng đã phát hiện ra ta biến mất hay chưa.” Nàng đột nhiên thở dài.
“Ngược lại ta cũng đã để lại ám ngữ cho tông môn, bởi vậy cha mẹ ngươi sẽ không lo lắng quá mức. Chỉ là nhất định sẽ phái ra không ít thị vệ tới tìm chúng ta a, phỏng chừng không đến mức gióng trống khua chiêng.” Ngô Minh thầm nghĩ giờ ngươi mới nhớ tới a.
“Bọn họ không lo lắng là tốt rồi.” Du Du quận chúa thở dài. Cũng không biết là thả lỏng hay vẫn còn có thương cảm nào ở trong lòng.
Ngô Minh giựt giây nói: “Cho nên nếu như ngươi còn muốn đi tới vùng thôn quê chơi một chút mà nói, hoặc là tìm ít tiểu tử ở nông thôn cùng chơi đùa, như vậy chúng ta trước đó sẽ phải ra khỏi thành.”
Biểu tình của Du Du quận chúa cho thấy nàng rõ ràng trù trừ một lát mới hạ quyết tâm nói: “Chúng ta ra khỏi thành.”
Nếu là không nắm bắt cơ hội lần này được, có lẽ sau này liền cũng không còn cơ hội nữa…
Ngô Minh lại mang nàng đi tới chỗ quán mì kia, lão bản chỗ đó tối hôm qua thấy các nàng làm việc chăm chỉ, liền hứa hẹn bao điểm tâm sáng.
Điểm tâm Du Du quận chúa vẫn luôn không ăn được nhiều, nhưng bởi vì Ngô Minh nói hôm nay sẽ phi thường tiêu hao thể lực, nàng mới chiến đấu hăng hái mà ăn hết một chén mì.
Đi ra thành, vệ binh kiểm tra cửa thành cũng không nghiêm ngặt, thật giống như căn bản không có xảy ra tình huống quận chúa mất tích vậy.
Du Du quận chúa đã thở dài một hơi, lại buồn vô cớ như mất mát cái gì đó.
May mà loại tâm tình này tại sau khi ra khỏi thành liền biến hết sạch.
Tiến về phương bắc nước Tề, có hoa cây cải dầu nở muộn, lâm hạ bắt đầu nỡ rộ. Lúc này chính là ánh vàng hoa cải dầu rực rỡ một mảnh tiết trời.
Cùng thế giới kia quả nhiên có điểm khác biệt a, thời đại này liền đã trồng rộng khắp cây cải dầu.
“Thật xinh đẹp!” Du Du quận chúa vui vẻ giang hai cánh tay, tung tăng vui mừng một đường chạy tới.
“Oa, đây là cái gì?”
Có sông nhỏ bên cánh đồng, không ít ếch nhái tiểu động vật.
Ao nuôi cá trong cung cũng sẽ không có những loại động vật như ếch nhái này, còn có nòng nọc, tại đầu hè đúng là lúc mùa sinh sản thịnh nhất.
Ngô Minh chỉ vào một con ếch bên hồ sen. Nói cho Du Du quận chúa một chút về biến hóa của động vật lưỡng cư.
Du Du quận chúa hiển nhiên vô cùng kinh ngạc: “Oa, cái gia hỏa tiểu hắc này như cá vậy, khi lớn lên sẽ biến thành con vật bốn chân màu xanh?”
“Không sai, thế gian nhiều điều kỳ thú, biến hóa to lớn cũng có. Khi nào rãnh rỗi, ta sẽ kể cho ngươi về câu chuyện biến hỏa của một con vật xấu xí.” Ngô Minh suy nghĩ một chút: “Biết thiên nga sao?”
“Biết nha. Trong cung có bốn con đây, chúng có bộ lông màu trắng thật xinh đẹp.”
“Ừ, buổi tối kể cho ngươi a.” Ngô Minh ra vẻ thần bí*. (*nguyên gốc 卖了个关子 – bán cái nút thắt)
Du Du quận chúa cũng không nóng nảy, lại bắt đầu chăm chú nhìn các loại đồ vật bên bờ sông nhỏ.
“Cẩn thận! Đừng đụng vào thứ đen đen trên người con ếch kia!” Ngô Minh lôi kéo tiểu loli, lớn tiếng nhắc nhở: “Cái thứ đen đen này gọi là con đỉa, là trùng hút máu, còn có khả năng chui vào trong thân thể!”
Du Du quận chúa sợ đến vội vã né tránh.
Ngô Minh cười nói: “Thế giới chính là không hoàn toàn tốt đẹp. Cũng có rất nhiều nguy hiểm.”
Du Du quận chúa cái hiểu cái không mà gật đầu, rất nhanh lại bắt đầu chơi đùa.
Tại trong ruộng cây cải dầu chơi đã lâu, thậm chí dọc theo ruộng cây cải dầu chạy ra ngoài một hai dặm đường, Du Du thấy được một ít nông thôn tiểu hài tử.
Sáu đứa bé, phần lớn là dưới mười tuổi, chỉ có một nữ hài chừng hơn mười tuổi hình như là dẫn đầu.
Thấy có người lạ qua đây, mấy đứa bé tò mò nhìn Ngô Minh cùng Du Du.
Quần áo hai người bọn họ so với đám nhóc bọn chúng đã hơi tốt hơn rồi.
“Các ngươi là từ trong thành tới?” Đi đầu nữ hài hỏi.
“Đúng nha, mang muội muội ta đi ra chơi.” Ngô Minh từ trong túi bên hông lấy ra khăn tay. Thật nhanh mà làm thành bao cát nhỏ, bắt chuyện với đám trẻ dạy cho chúng phương pháp chơi: “Ta dạy cho các ngươi chơi ném túi tiền có được hay không?”
Lực tiếp nhận của bọn trẻ rất mạnh, nghĩ thú vị liền thật nhanh mà học xong phương pháp chơi.
“Đi thôi, cùng bọn họ chơi với nhau đi.” Ngô Minh đẩy Du Du.
“A? A…” Đôi mắt to của Du Du khẩn trương chớp mấy cái, thấp thỏm thử thăm dò đi về phía trước vài bước.
Bọn nhỏ cũng không có bài xích Du Du gia nhập, nàng rất nhanh hòa nhập vào trong đó.
“Ha ha…” Du Du cùng những hài tử khác chơi cùng nhau, ở tại phạm vi hai đường tuyến cách nhau mười bước do Ngô Minh vạch ra trong lúc đó chạy tới chạy lui. Tránh né hài tử hai bên ném ra bao cát.
Ở trong cung sống an nhàn sung sướng đã lâu, động tác của nàng nhưng xa xa không linh hoạt bằng đám hài tử nông thôn. Có đứa bé rất nhanh phát hiện nàng là nhược điểm trong đội ngũ, rất nhanh thì ném trúng nàng.
Ngô Minh chỉ huy: “Đến lượt ngươi ra tuyến ngoài ném bao cát! Ngươi ném trúng sau đó có thể đổi lại vào trong.”
“Hảo!” Du Du vui sướng đáp ứng.
Nàng đã triệt để hòa nhập vào trong trò chơi của đám trẻ, hoàn toàn không còn dáng vẻ già dặn lúc mới cùng Ngô Minh gặp mặt nữa.
Thế tử cùng thu Buồn ông lão xa xa núp ở chỗ bí ẩn quan sát. Nhìn Du Du vui cười chơi đùa mà hầu như sắp khóc lên.
“Thật tốt quá. Ta chưa từng thấy qua nàng vui vẻ như vậy!” “Cho dù là năm ấy đưa cho nàng con sóc, tiếng cười vui của nàng cũng không có duy trì lâu như vậy.”
Thế nhưng, sau khi Du Du chơi đùa thời gian dài, bắt đầu cảm thấy rất nóng, tiện tay kéo khăn đội đầu của mình xuống, còn vén tay áo lên…
Cái này, đám tóc phát hôi sắc trên đầu liền lộ ra. Bởi vì sợ dùng nhiều nước mực sẽ gây dị ứng, Ngô Minh chỉ nhuộm phần tóc mai, cho nên phần lớn đầu tóc vẫn là màu xám tro.
Hơn nữa phần trán Du Du trống khá to, sau khi bỏ khăn đội đầu ra lập tức liền có vẻ phi thường chói mắt.
Dần dần, bọn nhỏ bắt đầu chú ý tới hình dạng bất đồng của nàng…
“Ai nha! Tóc của nàng thế nào phát màu tro a!” Có thanh âm kinh ngạc non nớt của đứa bé.
Du Du cả người đều ngây ngẩn ra.
“Nàng có thật nhiều nếp nhăn a! Giống như nãi nãi* của ta vậy!” (*bà)
Du Du ánh mắt mở thật to, cả người đều không phản ứng kịp.
Có hài tử nhìn mấy lần sau sợ đến thụt lùi vài bước, né tránh Du Du rất xa: “Oa! Thật là dọa người!”
Chưa từng có bị người nói qua bản thân dọa người, mặc dù khi đang trong cung bản thân đã từng có nghĩ qua như vậy, nhưng… Lúc này bị người ngay mặt nói ra, Du Du như bị sét đánh vậy ngẩn ở tại chỗ.
Thanh của hài tử lớn nhất kêu lên sợ hãi: “Oa —— chạy mau, nàng có thể là yêu quái!”
“Oa nha —— nàng là đỉa* yêu quái!” (*vì lớp da đỉa nhăn nheo trông khá đáng sợ)
“A —— cứu mạng a, nàng muốn hút máu nữa!”
Bọn trẻ kêu loạn, chạy tứ tán bốn phía.
Người của thời đại này tự nhiên phi thường tin sùng quỷ thần yêu quái. Nhìn thấy sự việc khó có thể hiểu khó tránh khỏi không nghĩ đến phương diện kia. Tỷ như người mắc bệnh hủi liền đã từng được cho là [ Quỷ cắn ], lầm tưởng có quỷ đang thôn phệ tứ chi bệnh nhân.
Nhìn thấy vẻ bề ngoài già yếu của Du Du như vậy, bọn nhỏ lại không hiểu chấn thương tâm lý, vừa có người đi đầu liền diễn biến thành tình huống lời đồn ác ý như vậy.
Du Du hoảng sợ muốn vươn tay kéo đám trẻ ở lại.
Nhưng ở trong mắt bọn trẻ vừa thấy nàng vươn tay ra muốn bắt bọn chúng, lại càng thêm hoảng sợ thét chói tai, chỉ chạy nhanh hơn.
Ngô Minh âm thầm cắn răng, nhưng không có mở miệng ngăn cản.
Xa xa thế tử cùng Thu Buồn ông lão cũng xem tới choáng váng. Nghĩ muốn tiến lên, nhưng thấy Ngô Minh không hề có hành động, hai người cứng rắn nhịn xuống.’
“A…” Du Du há mồm muốn gọi, muốn giải thích mình không phải là yêu quái, nhưng không kêu được.
Nàng chỉ gấp rút hô hấp, trên mặt đều là biểu tình khẩn trương. Lệ châu tại trong hốc mắt đảo quanh.
Ngô Minh lặng lẽ mà nhìn nàng.
Bọn nhỏ đều chạy sạch.
Đống túi cát bị vứt bỏ, méo mó dẹp lép mà nằm ở trên mặt đất cũng không thiếu những dấu chân nhỏ.
Hai hàng tuyến ranh giới vẫn rõ ràng như cũ, lại giống như tạo thành khoảng cách không thể vượt qua.
“…” Du Du quận chúa dừng lại ngay tại chỗ, nước mắt rốt cuộc rớt xuống.
Trước đó làm lụng dơ tay, nàng cũng không có khóc.
Lúc này nước mắt lại không nhịn được, như châu nhọc nhả ra liên tục rơi xuống không ngừng.
Nàng khóc không thành tiếng.
Chỉ lẳng lặng cúi đầu.
Túi cát trong tay vỡ ra rơi xuống trên mặt đất. Chậm rãi bị thổi đi.
Xung quanh chỉ còn gió hè ào ào thổi.
Màu của ruộng cải dầu vẫn là một màu vàng trải dài bất tận, nhưng toàn bộ cảnh tượng tại trong mắt Du Du đã không còn tươi sáng…
Một lúc lâu, xa xa có không ít tiếng người ầm ĩ.
“Nữ yêu quái ở chỗ nào?”
“Rõ ràng ban ngày lại có nữ yêu quái tác loạn?!”
“Bắt được yêu quái, đốt chết nàng!”
“Đúng! Đỉa sợ lửa nhất! Cho dù là ban ngày, chúng ta cũng đốt đuốc lên sẽ không sợ đỉa yêu làm ác!”
Là thành thanh âm của dân làng.
Hiển nhiên sau khi bọn nhỏ bỏ chạy, cùng những người lớn trong làng báo tin đây.
Ngô Minh nhíu mày, bước nhanh đi tới bên cạnh Du Du: “Không mở`miệng cãi lại, không phải muốn giải thích sao?”
“…” Du Du cắn môi. Không nói gì.
Ngô Minh thở dài: “Nếu không muốn giải thích, chúng ta liền phải chạy trốn thôi.”
Du Du như cũ không có hé răng, một lúc lâu gật đầu một cái.
Ngô Minh ôm lấy nàng, vung roi lên cuốn lấy khăn đội đầu bị rơi xuống thổi tới chỗ xa xa, tung người rời đi.
Tung người nhảy nửa dặm đường, Ngô Minh phát giác tựa hồ các thôn dân khai triển việc lùng bắt.
Có bảo trường, quản trường những người có chức vụ dẫn đầu, hiệu triệu hương dân vây bắt yêu quái.
Hiệu quả giữ gìn an ninh trật tự của thôn dân nước Tề vào thời khắc này phát huy tác dụng. Không nghĩ ra lại nhắm vào chính quận chúa của bọn họ.
Ngô Minh âm thầm tính toán một chút, lại cố ý không có đem về Tề đô, mà là dùng tiến hóa khung máy móc siêu cấp thị lực, rất nhanh tìm được một tòa núi nhỏ phụ cận lẩn trốn vào.
Cây này to chừng bốn năm người ôm không hết. Mặc dù thân cây đã khô héo nhưng vẫn rắn chắc. Trung tâm gốc cây vừa hay có hình thành một cái hốc động thiên nhiên, Ngô Minh đem mấy tàn cành bẻ đi, ngược lai có thể miễn cưỡng giấu người.
“Cha ngươi thống trị quốc gia thật tốt, hương dân rất có tính tổ chức a, cư nhiên bắt đầu lùng bắt chúng ta.” Ngô Minh một bộ hình dạng bất đắc dĩ: “Chúng ta ở chỗ này tránh một chút.”
Du Du quận chúa không có khái niệm huyền võ cao thấp như Ngô Minh, đau thương mà gật đầu.
Vào động cây, không khí có hơi khàn đục, nhưng còn không đến mức khó chịu. Ngô Minh lấy ra loan đao bên chân, ở chỗ vỏ cây mỏng đào cái lổ thông hơi.
Du Du đã dừng khóc, vốn không có để ý động cây có bẩn hay không, giống như mất hồn vậy, cả người đờ đẫn để Ngô Minh an bài ngồi ở trên một nhánh cây.
Lúc này buổi trưa, tia sáng trong động cây chỉ là hơi hôn ám.
Ngô Minh ngồi ở bên cạnh, nhìn nàng một lúc lâu không nói lời nào.
Tiểu lolo liền ôm đầu gối ngồi ở trên nhánh cây, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Kết quả hai người yên lặng không nói gì, như thế ngây người gần nửa canh giờ.
“Được rồi, chịu đả kích?” Ngô Minh cười cợt một câu.
Không phản hồi.
Ngô Minh lại không nóng nảy.
Về chuyện lúc nãy không có ngăn cản bọn hồ ngôn loạn ngữ, Ngô Minh là có ý định của mình.
Cái này có thể coi như là một đạo khảm vào trong tâm lý của Du Du quận chúa.
Nàng không thể ỷ vào thân phận vương thất, khi tất cả mọi người thiên vị sẽ không chú ý bệnh trạng già yếu của mình.
Dù cho nàng chỉ là hài tử năm tuổi, nhưng tâm trí thành thục khiến nàng có chướng ngại tâm lý nghiêm trọng. Thậm chí nói nghiêm trọng một chút, liền là một loại bệnh tâm lý do trưởng thành sớm.
Chỉ khi đối mặt với khuyết điểm của mình, lòng của nàng mới có thể được tái sinh.
Ngô Minh hiện tại chính là đang sáng tạo điều kiện để cho nàng đột phá chướng ngại tâm lý.
“Vừa mới cho ngươi chơi hai món đồ chơi, ta chỗ này còn có một cái.” Ngô Minh tìm khối thân cây to, mượn huyền khí dễ dàng dùng loan đao làm một món đồ chơi bằng gỗ đơn sơ.
Hoa dung đạo*! (*华容道 – là một trò chơi giải đố của người Trung Quốc, nó được các nghệ nhân dân gian sáng tạo theo câu chuyện “Tam quốc diễn nghĩa”, mục đích chính của trò chơi là giúp Tào Tháo chạy thoát, điều thú vị là Tào Tháo có thể chạy thoát được ra ngoài hoàn toàn là do quân cờ Quan Vũ có muốn nhường đường hay không)
“Cải bảng gỗ rỗng này, chính là vị trí hiện tại của chúng ta trong ruộng cây cải dầu.” Ngô Minh tại trên bảng gỗ rỗng khắc chữ [ ruộng cây cải dầu ].
Du Du quận chúa nhìn động tác của nàng, cũng không ngăn cản cũng không nói gì.
Tâm tình cực độ không tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng lòng hiếu kỳ. Nàng còn là nhìn động tác của Ngô Minh.
“Cái khối mộc lớn nhất này, chính là Du Du ngươi.” Ngô Minh ở phía trên khắc lên hai chữ Du Du.
Du Du chớp mắt một cái.
“Bốn cái khối mộc nằm dọc trên bảng này, chính là hương dân Giáp; Ất; Bính; Đinh; tới bắt Du Du ngươi. Còn bốn khối nhỏ này, chính là đám tiểu hài phá bĩnh tung tin đồn bậy Mậu; Kỷ; Canh; Tân.” Ngô Minh nhất nhất khắc chữ lên, còn tự giễu một câu: “Còn cái miếng gỗ đặt ngang này, chính là ta.”
Nàng tại trên khối gỗ tượng trưng Quan Vũ này khắc lên ba chữ Tiêu Nhược Dao.
Ngô Minh bắt đầu đem mấy khối gỗ này ở trên bảng nhích tới nhích lui làm biểu thị, cũng giải thích: “Hiện tại, Du Du tại phía trên trong động cậy, phải chạy đến chỗ xuất khẩu ở phía dưới đây để chạy trốn. Đi thử một chút xem sao? Tuỳ ý hoạt động, nhìn làm sao đem khối lớn nhất kia di chuyển đến phía dưới cùng?”
Du Du quận chúa nhìn chằm chằm bảng gỗ không lên tiếng.
Ngô 喆 thuận miệng nói: “Cái trò chơi này hiện tại gọi là [ Du Du đào mệnh ký ] được rồi!” (chưa xong còn tiếp…)