Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Lão lưu manh…” Bi Thu, Tàn Đông hai vị lão giả vốn đều là nhảy ra ngoài thành đi tiếp ứng Ngô Minh, mới vừa nhảy trở về tường thành liền chảy một cái giọt mồ hôi.
Dám trêu chọc nguyệt giai thánh giả là lão lưu manh, vị Tiêu Nhược Dao này thật là có can đảm.
Nhưng mà người ta có thực lực a!
Đừng xem nàng còn là trình độ tinh cấp, nhưng đã có năng lực đem nguyệt giai thánh giả dằn vặt điên rồi.
Nghe một chút âm thanh sĩ tốt chung quanh hoan hô nàng vọng lại, cùng tiếng cười nhạo nhóm người Lộc lão tự giết lẫn nhau, hiển nhiên sĩ khí quân thủ thành từ sau khi thế tử trúng độc đột nhiên rơi xuống đến đáy vực, lại lần nữa phấn chấn lên.
Tựa hồ có sự tồn tại của nàng, hết thảy đều có khả năng! Hết thảy đều có thể cứu vãn!
“Thương tỉnh trống không, cầu hạt giống!” Bi Thu lão giả tự đáy lòng khen một câu: “Khi giếng nước kho lương chúng ta cạn kiệt, nàng chính là vì chúng ta mang đến hạt giống hi vọng!”
“Đích xác! Nói quá đúng rồi! Nàng quả thực giống như tiên nữ khả ái nhất vậy, đặc biệt thời điểm vừa nãy xướng ra Thương Linh thanh âm.” Tàn Đông lão giả không thừa nhận cũng không được, tuy rằng chỉ là nhận thức nàng chưa tới một canh giờ, nhưng tiểu cô nương này cũng là để cho mình tương đối kính phục.
“Tiên nữ…” Bi Thu lão giả là tuyệt đối không đồng ý cái quan điểm này: “Nàng làm sao có khả năng là tiên nữ…”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tàn Đông lão giả hơi sững sờ: “Tinh thần của chúng ta đều là nàng hết lần này đến lần khác cứu vãn. Ta thậm chí muốn coi nàng là nữ võ thánh.”
“Làm sao có khả năng…” Bi Thu lão giả miệng giật giật, hướng về phía Ngô Minh chỉ tay: “Ngươi nhìn nàng.”
Chỉ thấy Ngô Minh một cái chân đạp ở trên lỗ châu mai, dường như cố ý chọc giận người lấy tay đáp mái che nắng nhìn máu tanh nội chiến bên dưới thành ngoài trăm bước, trong miệng còn muốn nói: “Wow*, còn muốn thêm một câu, lão lưu manh biết võ kỹ, đồng bọn đều là rắm thúi nha ” (*nguyên gốc 哇塞)
Tàn Đông lão giả khóe mắt quất thẳng tới giật, hình tượng của nàng vừa dựng nên trong lòng trong nháy mắt đổ nát…
Nội chiến bên dưới thành rất nhanh ngừng lại.
Lộc lão nội công thâm hậu, Ngô Minh lại không có tiếp tục thổi sáo. Hắn cuối cùng cũng coi như ổn định được tâm thần.
“Ta, ta đã làm cái gì…” Lộc lão dần dần tỉnh lại. Chỉ thấy bọn thị vệ của Tuyên vương tử theo mình đi ra đã ngã một chỗ. Còn có thể đứng chỉ có Hạc lão bị thương.
Lộc lão thua thiệt rất lớn, điên cuồng trong lúc nhất thời vừa nãy cũng rất oan uổng.
Nếu là bình thường đột nhiên nghe Ma Mị thanh âm, lấy tu vi của hắn, tuyệt đối sẽ không chịu đến mất khống chế nặng như vậy. Thậm chí hơi chút ngưng thần tĩnh khí, tuy nói không thể giống như Bạch trưởng lão lấy tiếng hét vang chống đỡ, nhưng duy trì ôn hòa nhã nhặn là không thành vấn đề.
Có hỏng việc là ở chỗ. Một là trước tiên mất Sở nữ tướng, hai là Tuyên vương tử sau đó cũng bồi theo, ba là lại trơ mắt mà nhìn Ngô Minh chạy một vòng trong quân doanh không dám động nàng. Hơn nữa vừa nãy có Thương Linh thanh âm như tiên nhạc làm nền, tâm trí của hắn đã sớm không vững vàng.
Vốn là đánh cược một cái muốn lấy ác niệm khắc chế ôn nhu, không nghĩ tới Âm Ba công còn có thể xoay chuyển một trăm tám mươi độ, giống như từ tiên chuyển thành ma, đem Lộc lão vốn đã nổi lên sát tâm hướng tới trên đường tà đạo mạnh mẽ đạp một cước.
Đây là chỗ mấu chốt nhất.
Thậm chí, giờ khắc này chính là thời điểm nửa đêm, âm khí cực thịnh. Chính là thời khắc yêu tà sinh sôi, trên mức độ nào đó cũng khiến tâm ma thêm hung hăng.
Bởi vậy, mặc dù là Ngô Minh chỉ có thất tinh hạch tâm, chín sao uy lực, thổi Ma Mị thanh âm cũng có thể khiến tân nguyệt giai huyền võ thánh giả nổi điên rồi.
“Cẩn thận hắn nổi điên!” Ngô Minh căn dặn Bi Thu lão giả cùng Tàn Đông lão giả tiếp tục ở trên lỗ châu mai chú ý quan sát, chính mình lại đến xem thế tử.
Thế tử đã bị di chuyển đến bên trong một màn trướng.
Cái trướng này tuy lớn, nhưng rất cũ nát, thậm chí đỉnh lều đều rách mấy lổ, có thể nhìn thấy ánh sao dần dần rõ ràng.
Cái màn rách này không biết là đã bị bỏ hoang trong thổ thành này bao nhiêu lâu mới được tìm thấy. Nhưng dù sao có cũng còn hơn không. Không thể để cho thế tử trúng độc nằm ở ngoài trời chứ?
Y quan thấy Ngô Minh đi vào, liền vội vàng đứng lên thi lễ.
Dưới thân thế tử lót thảm ngựa đơn sơ nằm. Người vẫn tính là tỉnh táo.
Thảm ngựa này tựa là thảm lót dưới yên ngựa, một đường chạy trốn đến đây, vật tư thiếu thốn quá nghiêm trọng.
Trong lều còn có Dương tướng quân, Lý đạo trưởng ở, bọn họ đã lớn tuổi trước đó còn là đang nghỉ ngơi, nhưng bởi vì thế tử bị tập kích trúng độc, không thể ngủ tiếp. Giờ khắc này tình huống phức tạp. Hắn đều không rảnh cùng Ngô Minh hàn huyên, chỉ có thể cúi chào sau liền để Ngô Minh đến xem thế tử.
“Tình huống thế nào?” Ngô Minh thuận miệng hỏi một câu.
Y quan vội vã hồi bẩm: “Thế tử mạch tượng vững vàng nhưng rất gấp, tương đối quái lạ, cơ biểu hỗn nhiệt, độc trạng còn chưa trừ.”
Ngô Minh đưa tay đặt trên cổ tay thái tử. Xác định hắn trúng độc tuy rằng nhẹ hơn so với dự tính, nhưng thân thể chính đang bắt đầu bị phá hỏng. Nhịp tim đã đạt đến một trăm lần, cái này cho thấy cơ thể chính đang theo bản năng tăng mạnh tuần hoàn.
Đối ứng thân nhiệt đã lên cao đến tiếp cận ba mươi tám độ, thuộc về người trưởng thành bị sốt.
“Ba tám a.” Ngô Minh thuận miệng kêu một tiếng.
Nhưng nếu là tiếp tục tăng lên, chỉ sợ sẽ giống như quá tải vậy khiến cho thân thể bị tổn hại.
“Tiêu cô nương nói chuyện quá huyền ảo, tại hạ nghe không hiểu.” Thế tử trầm ổn mỉm cười.
Ngô Minh lườm hắn một cái: “Rất nhanh ngươi có khả năng liền cái gì cũng đều nghe không hiểu, cẩn thận bị sốt thiêu chết ngươi.”
“Phát tao?” Thế tử sửng sốt một chút.
“Tựa là chứng toả nhiệt, hỗn nhiệt.” Ngô Minh hận không thể đạp hắn một cước.
“Trúng độc mà, có thể thông cảm được.” Thế tử nằm trên đất, dáng vẻ vẫn cứ rất bình tĩnh.
Dương tướng quân ở bên gấp đến trực tiếp chà xát tay, chòm râu bạc hoa râm run run nói: “Thế tử trúng độc dần sâu, nhất định phải có thuốc giải a!”
“Tiêu cô nương là vì thế tử hấp thụ nọc độc, đại ân đại đức, mới khiến độc chứng chưa từng có hung mãnh phát tác.” Lý đạo trưởng đối với hắn khe khẽ lắc đầu, ra hiệu không muốn quá gấp.
Hắn đương nhiên lòng cũng như lửa đốt, nhưng nhân vật đảm nhiệm nửa cái quân sư như hắn, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì mọi người bình tĩnh.
“Viên đan dược kia, ngươi ăn đi đi.” Nghĩ đến sức đề kháng thân thể mình, Ngô Minh từ trong eo túi lấy ra một viên đan dược.
Đây là hỗn hợp đan dược có máu tươi của nàng, lúc còn ở gia tộc Liên Âm, nàng tiện thể làm rất nhiều.
Thế tử là người tinh khôn cỡ nào, vừa nhìn Ngô Minh lúc này mới lấy ra đan dược, trong lòng hơi động, hỏi: “Du Du quận chúa bị ta làm người đánh ngất, lúc này chính đang ngủ, cầm cho nàng ăn đi. Bằng không nhưng là lãng phí đồ vật hỗn tạp bên trong đan dược này.”
Ngô Minh sững sờ. Lẽ nào hắn biết bí mật bên trong đan dược trộn lẫn máu tươi?
Nàng là quá lo lắng rồi, mặc cho thế tử thông minh cỡ nào, làm sao có khả năng nghĩ đến máu của nàng sẽ có sự kỳ hiệu như vậy?
Thế tử chỉ là chú ý tới bệnh tình Du Du quận chúa rõ ràng chuyển biến tốt, nghĩ đến tuyệt đối không phải do tâm tình chuyển biến đơn giản như vậy, khẳng định bởi vì có linh đan diệu dược.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Ngô Minh có khả năng bí mật cho Du Du quận chúa ăn cái gì, tuy rằng có vẻ như vẫn chưa thể trừ hết gốc rễ, nhưng hiệu quả đã so với bất kỳ dược trân nào mà vương thất nước Tề tìm thấy đều tốt hơn.
Liên tưởng Ngô Minh tu luyện huyền khí tiến bộ kinh người, mặc dù là tiểu phượng hoàng chi nghi cũng không đến mức ấy, phỏng chừng là nàng ở một thời điểm nào đó gặp kỳ ngộ đạt được thiên tài địa bảo gì, trộn lẫn vào bên trong đan dược chính mình lén lút ăn, lại nhìn Du Du đáng thương cho nàng ăn qua mới sẽ có kết quả như thế.
“Quả nhiên là ngươi giúp Du Du, ta làm huynh trưởng giúp nàng đa tạ.” thế tử thấy vẻ mặt Ngô Minh, lập tức cảm giác mình đoán đúng, mỉm cười nói: “Độc chứng của ta có lẽ còn chống đỡ được đi, viên đan dược kia hay vẫn là để cho nàng dùng đi.” (chưa xong còn tiếp…)