Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Bi Thu ông lão, Lý đạo trưởng mọi người cuống quít xông vào bên trong lều rách.
Chỉ thấy Du Du quận chúa kinh hoàng nâng thế tử, nỗ lực đưa tay đi đỡ Ngô Minh, nhưng thân người nàng nhỏ cánh tay gầy yếu, riêng việc nâng đỡ thế tử cũng đã rất miễn cưỡng, căn bản là không đỡ nổi người khác nữa.
“Thế tử!” Đám người Bi Thu lão giả đầu tiên là quan tâm Thế tử.
Dù sao thân phận của hắn có quan hệ đến sự hưng suy của một cái quốc gia, lại là chủ nhân nhiều năm qua cùng mọi người ở chung.
Thế tử sắc mặt tuy rằng còn kém, nhưng vẻn vẹn là trở nên trắng cảm giác hơi suy yếu. Làm người cao hứng chính là, nguyên bản sắc thâm đen trên mặt do trúng độc hiện tại nửa điểm cũng không nhìn thấy.
Bi Thu ông lão vội vã xông lại, đem tay để lên mạch thế tử.
Thế tử thân thể suy yếu, nhưng cũng không phải đau đớn đến ngất đi, mà chỉ là thể lực tiêu hao quá lớn, tương tự với bệnh nặng mới khỏi ngủ thiếp đi.
“Thế tử được giải độc rồi!” Bi Thu ông lão vui mừng hô to một tiếng.
“Đi gọi y quan!” Lý đạo trưởng vội vã dặn dò.
Có người đi gọi y quan lại đây.
Lúc này kỳ thực cũng không cần y quan kiểm nghiệm, miệng vết thương trên bả vai thế tử tuy rằng hở có lớn, nhưng nguyên bản hiện ra sắc đen do trúng độc lại cũng nhìn không thấy. Nhìn xem màu máu, nhưng thật giống như là bị lợi khí phổ thông thương tổn mà thôi.
“Liền không có ai phản ứng ta a.” Ngô Minh đẩy thân thể lên, phiền muộn gõ lên đầu.
Nàng còn muốn cảm thấy đầu váng mắt hoa, là kết quả do tiêu hao tinh thần lực quá độ.
Tuy rằng tiến hóa khung máy móc có năng lượng khổng lồ, thế nhưng tinh thần lực nhưng là do Ngô Minh phát ra. Bởi vì nàng là hồn thể thao túng cái tiến hóa khung máy móc này, chẳng khác nào là một loại trung tâm phát hành mệnh lệnh.
Tỷ như thời điểm hỗn hợp bảy vị ngưng khí hoàn, thao tác nhỏ bé nghiêm cẩn quá mức tập trung tinh thần, sẽ tiêu hao lượng lớn tinh thần lực, mặc dù thể lực sung túc cũng sẽ cảm thấy rất khổ cực mệt mỏi. Nếu như thời gian kéo dài quá lâu, sẽ giống như ma pháp sư triển khai phép thuật vượt mức tinh thần lực có thể phát ra vậy, chuyện đau đầu là không tránh được. Hơn nữa cơn đau này không thể chặt đứt giống như cảm giác đau bình thường vậy.
“A, Tiêu cô nương! Xin lỗi xin lỗi!” Bi Thu lão giả cùng Lý đạo trưởng vội vã xưng tội.
Bọn họ đúng là quan tâm thân thể thế tử càng nhiều hơn.
“Được rồi được rồi, thế tử so với ta trọng yếu.” “Nếu như là ta đem độc tố chuyển đến trên người, mới cứu được thế tử các ngươi, các ngươi chịu không?”
“Cái này…” Bi Thu lão giả cùng Lý đạo trưởng biết nàng là đang làm khó dễ bọn họ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
“Được rồi được rồi. Đùa giỡn các ngươi thôi. Sẽ là cái đáp án gì xem từ tình cảnh vừa nãy liền rõ ràng.” Ngô Minh xoa huyệt thái dương, chậm rãi xoay người nói: “Ta đi ngủ một giấc, các ngươi ai cũng đừng quấy rầy ta.”
“Tỷ tỷ ngủ lều của ta đi!” Du Du quận chúa lập tức gọi lại Ngô Minh.
Đã có người tiếp nhận chăm sóc thế tử, Du Du quận chúa khởi động cánh tay sắp hoàn toàn tê cứng, nghĩ muốn đứng dậy nhưng bò không lên nổi.
Bi Thu lão giả vì nàng truyền vào một ít huyền khí, trợ giúp khơi thông kinh mạch.
Lý đạo trưởng mang Ngô Minh đến lều vải của Du Du quận chúa nghỉ ngơi, bài biện bên trong rõ ràng cho thấy trước đó là thế tử ở, hẳn là sau khi Du Du được cứu trở về, thế tử liền nhường ra lều của mình. Mặc dù là sau khi trúng độc. Hắn cũng không có trở lại ở.
Tên gia hỏa như vậy mới đáng giá cứu a. Ngô Minh cảm thấy cuối cùng cũng coi như không phải tốn sức lãng phí.
Lý đạo trưởng theo sát nàng đưa tới một chút cơm canh, Ngô Minh lấy tốc độ ăn giống như khuynh đảo, đem Lý đạo trưởng chứng kiến mà trợn tròn cặp mắt.
Một chút phong phạm thục nữ đều không có a. Lý đạo trưởng thầm nhủ trong lòng.
Lý đạo trưởng sau khi rời khỏi đây, Ngô Minh kiểm tra thể năng một chút.
Thể năng còn dư lại không ít, sau khi ăn xong khôi phục một chút, tinh thần lực liền sai lệch.
Ngô Minh nằm xuống, lắng nghe một thoáng động tĩnh chung quanh.
Cửa đã có thị vệ Thiên Ba phủ đứng gác phòng giữ, hơn nữa thái độ hết sức chăm chú.
Ngủ đi. Ở trong đầu định thời gian xong, Ngô Minh như đóng công tắc điện vậy để thân thể bắt đầu nghỉ ngơi.
Chỉ ngủ hai canh giờ. Ngô Minh tỉnh lại.
Thời gian vừa vặn là khi mặt trời lên cao.
Tiến hóa khung máy móc có thể so với máy móc cực kỳ tinh chuẩn, đồng hồ sinh học phi thường chuẩn xác dựa theo thời gian Ngô Minh định ra lúc trước tự động tỉnh lại.
Tuy rằng chỉ ngủ bốn tiếng, nhưng phương thức ngủ sâu của tiến hóa khung máy vượt xa giấc ngủ người bình thường. Không dám nói hoàn toàn khôi phục thể lực, chí ít cũng là khôi phục tám phần mười trở lên.
Ngô Minh đi ra khỏi lều vải, lập tức có thị vệ Thiên Ba phủ khom người thỉnh an: “Tiêu cô nương sớm*.” (*chào buổi sáng)
“Vừa nãy trong lúc ta ngủ, có xảy ra chuyện gì hay không?” Ngô Minh thuận miệng hỏi một câu.
“Thế tử lại đây một lần. Hỏi một tiếng nghe thấy không có trả lời, lại liền rời đi.”
Cái tên này lại không có ngủ nhiều một chút a? Chân thực công tác cuồng.
Ngô Minh biết phương thức ngủ sâu của tiến hóa khung máy móc rất lợi hại, mà thế tử loại người này bình thường cũng sẽ không hoàn toàn nghỉ ngơi nhiều.
“Hắn ở đâu?”
“Vừa nãy thấy thế tử lên đầu tường thành.”
Ngô Minh gật gù, bước nhanh hướng đi phương hướng lầu thành.
Mới vừa đi ra vài bước đã liền nghe có một cái giọng nữ kinh ngạc: “Tiêu Nữ? Tiêu Nhược Dao?”
Ngụy Linh? Trong đầu lập tức đưa trở lại tên của chủ nhân giọng nói đã từng nghe qua này. Tiến hóa khung máy móc theo huyền khí tiến bộ, công năng có thể nói càng ngày càng lợi hại.
Ngô Minh quay đầu nhìn lại. Chính là Ngụy Linh.
Nàng hiện tại không còn là trang phục màu cam, mà là một thân áo giáp màu vàng. Xích chanh hoàng lục thanh lam tử, cái này tượng trưng cấp bậc huyền vũ nữ tướng của nàng đã từ cấp hai lúc còn ở tài nữ võ đài thăng lên làm cấp ba.
Bên người Ngụy nữ tướng có mấy vị y giáp đặc thù binh lính tháp tùng.
Giáp trụ của bọn họ đừng nói bỏ xa mấy loại trang bị binh lính bình thường mặc, thậm chí rõ ràng so với thị vệ Thiên Ba phủ còn muốn cao hơn một bậc, đạt đến cấp bậc thiếp thân thị vệ của thế tử.
Đây chính là huyền võ binh sĩ chứ? Ngô Minh thầm nghĩ.
Những binh sĩ này ánh mắt sắc lạnh, hàm chứa một loại sát khí tự nhiên. Bắt mắt nhất chính là ở mi tâm có một viên tinh thạch, thật giống như là giữa trán mọc thêm một cái con mắt, Ngô Minh cảm giác có chút giống Nhị Lang Thần ở một thế giới khác.
“Ngụy Linh? Ngươi cuối cùng cũng coi như tỉnh rồi?” Ngô Minh cười nói: “Tối hôm qua nhưng là rất náo nhiệt, ngươi đều không có nhìn thấy trò hay.”
“Lớn mật! Sao dám cùng nữ tướng nói như thế!” Có huyền võ binh sĩ ở bên răn dạy.
Ở trong mắt bọn họ, cô bé mặc trang phục váy xanh đai tím này, tựa là trang phục đệ tử ngoại môn Trượng Kiếm Tông bình thường, nhiều nhất chỉ có thể coi là trang phục nữ hiệp. Đối với thân phận cao quý như huyền vũ nữ tướng mà dám nói chuyện như vậy, còn quả thật là có điểm mạo phạm.
Quan trọng hơn chính là, trên người nàng ngay cả chút huyền khí đều không có, có thể chỉ là cái thị nữ?
Ngô Minh chau mày.
Cái tên huyền võ binh sĩ này ra mặt lên tiếng như vậy, không khỏi có chút vượt quá chức phận, Ngụy Linh chí ít trên lễ tiết nên quát mắng thủ hạ một tiếng chứ?
Không nghĩ tới Ngụy Linh giương cằm lên: “Nơi này là quân doanh, ngươi làm sao dám gọi thẳng tục danh của ta? Bất luận ngươi ở Trượng Kiếm Tông là cỡ nào thân phận, nhưng ở chỗ này nên lấy quân hàm làm chuẩn tắc. Còn không hành lễ?”
Quân hàm… Ngô Minh sững sờ.
A, chính mình ở trong quân đội, còn thật đúng là cành trụi lá đều không phải là cái gì.
Bất quá Ngụy nữ tướng vẫn đúng là như ở lần tài nữ võ đài vậy, nhìn mình không vừa mắt a?
Không đáng kể, ta đều lười đánh mặt*. Ngô Minh đối với mệnh lệnh hành lễ gì đó đều không thèm để ý, xoay người rời đi. (*nguyên gốc là 打脸 – vẽ mặt; làm mất mặt)
“Họ Tiêu! Sao dám càn rỡ như thế?!” Ngụy Linh hét lớn một tiếng.