Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 504: Giết phá Vũ doanh!


Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Lấy trình độ nguyệt giai thánh giả, hai người vốn không nên lần lượt bị độc châm công kích.

Nơi mà Ngô Minh cất giấu độc châm, bất luận người nào cũng không nghĩ đến.

Nàng ở trong lúc cụng rượu vừa nãy, lặng lẽ đem độc châm cắm ngược vào bên trong ngón trỏ phải của mình, dán vào bên cạnh móng tay.

Mười đầu ngón tay nối liền với tim, hơn nữa ở trên cây châm có độc tính. Điểm ấy can đảm cùng hi sinh, người bình thường tuyệt đối không làm được, chớ nói chi là nữ tử. Coi như quyết tâm làm được, cũng khó tránh khỏi trúng độc phát tác hoặc đau đớn lộ ra kẽ hở, chớ nói chi là quả cảm mau lẹ đâm trúng hai vị cao thủ.

Nhưng tiến hóa khung máy móc có thể chặt đứt cảm giác đau, có thể dùng năng lực giải độc, vì lẽ đó cũng chỉ có Ngô Minh mới có thể làm được.

Tiến hóa khung máy móc có thể khống chế khung thân máy ở trình độ nhất định. Vì lẽ đó độc châm đâm vào ở thịt ngón tay Ngô Minh sau, tương đương với đem nó bọc lại, ở thời điểm cần thiết thì bất ngờ đẩy ra. Chỉ cần đối phương bị một chút thương tích, là có thể đem độc tố tôi luyện hồi lâu tiến vào thân thể đối phương.

Cũng may nhờ cách làm giấu vào ngón tay như vậy, mới qua được mắt của hai vị cao thủ. Bằng không châm lộ ra ngoài phát ra một chút phong mang, liền cũng đủ bị thị giác nhạy bén của nguyệt giai thánh giả phát hiện.

Ngô Minh cũng là có thể nhẫn, nếu là lúc vừa bắt đầu cùng Tuyên vương tử uống rượu liền kiếm cớ tới gần hai vị cao thủ, đối phương là tuyệt đối sẽ không thả lỏng đề phòng như vậy, mưu toan đâm trúng tất nhiên độ khó sẽ tăng lên gấp bội. Trải qua rất nhiều sự việc làm nền, lúc này mới một kích mà trúng, không nói là vắt hết óc, cũng coi như là hậu tích bạc phát*. (*tích lũy lâu dài lúc cần thì lập tức phát ra)

“Chuyện gì xảy ra?!” Hạc lão lúc mới bị Ngô Minh đâm kim châm vào, còn muốn nghĩ là hiểu lầm gì đó. Nhưng nghe Lộc lão hét lớn một tiếng, lại cảm giác nơi bắp đùi tê dại một hồi, hiển nhiên trên vết thương có độc bắt đầu công tâm.

Hắn giận tím mặt, cũng là một chưởng oành một tiếng đánh vào bả vai Ngô Minh: “Lớn mật!”

Ngô Minh nỗ lực tránh né. Nhưng Nguyệt giai thánh giả mang theo nộ kích rất nhanh, vẫn là sát đến rìa ngoài cánh tay.

Rắc —— Cánh tay trái Ngô Minh gãy xương. Nguyệt giai thánh giả huyền khí, vẻn vẹn là sát bên, cũng tạo thành thương tích cho Ngô Minh như vậy.

Đương nhiên. Cũng cùng là do Ngô Minh không có toàn tâm vận dụng hết huyền khí hộ thể.

Nàng giờ khắc này chính đang thu hồi độc châm. Đang lúc ở giữa không trung, trong nháy mắt đem hai thanh loan đao cất giấu bên chân lấy ra.

( Cảnh báo! Cánh tay trái gãy lìa. Lập tức bắt đầu cao tốc chữa trị! Khung máy móc ưu tiên ý thức động tác mạnh mẽ của hồn thể, nhưng giảm bớt tốc độ khôi phục gấp đôi.) Tiến hóa khung máy móc ở trong chiến đấu vẫn là rất đáng tin cậy, ưu tiên ý nguyện công kích của Ngô Minh.

Ngô Minh tiếp một chưởng lực, thân hình đột nhiên ở trên không trung đảo quanh.

Hàn quang chớp lên. Máu huyết đầy trời, mấy cái tướng lĩnh chung quanh nhất thời động mạch trên cổ bị cắt ra.

Thi thể chưa ngã xuống đất, Ngô Minh lại ở trên không trung xoay tròn một cái.

“Làm càn!” Hạc lão thấy nàng lại động thủ, thậm chí không chút lưu tình bắt đầu chém giết tướng lĩnh, cuống quít vận khí đưa cánh tay đi ngăn.

Nhưng huyền khí vừa nhấc lên được một nửa, một luồng cảm giác vướng víu đột nhiên sản sinh. Khiến động tác của hắn khựng lại một chút.

Cửu chuyển độc châm độc tính hảo ác liệt! Tình huống của Lộc lão cũng là giống nhau.

Một chút dừng lại đó, liền đủ để Ngô Minh thoát ly phạm vi cánh tay hắn có thể tung ra.

“Cẩn thận!”

“A! Nàng say khướt rồi!”

“Không phải! Nàng muốn giết người!”

Các tướng lĩnh tản ra tứ phía. Có người còn tưởng rằng nàng chỉ là nhất thời uống nhiều rồi, nhưng có người sợ hãi mà tỉnh cả rượu.

Tuy bọn họ chạy trốn nhanh, nhưng lại không bằng tốc độ Ngô Minh truy đuổi.

Tướng lĩnh trong quân doanh. Huyền khí cao nhất không quá thất tinh, mặc dù có mấy cái tướng quân lập tức rút đao ở tay nỗ lực phản kháng, thì cũng làm sao chống đỡ được Ngô Minh toát ra khí thế hoan hỉ tàn sát?

Ở gần thì dùng đao chém, xa thì dùng cách tay chưa gãy xương quẳng phi tiêu. Cái phi tiêu được tung ra kia bắn trúng sau gáy một viên tướng, nhất thời tựa là một cái lỗ máu.

Ngô Minh có thiện tâm, nhưng cũng không phải một cái người từ bi. Nàng rất rõ ràng, ở thời kỳ chiến tranh, chỉ có thể giảng nhân nghĩa đạo đức ở trong phạm vi nhất định.

Lấy giết chóc ngăn giết chóc, tuy rằng cũng không phải hoàn toàn chính xác, nhưng ở nhiều lúc lại là phương pháp tốt nhất. Chính mình thân ở trận doanh nước Tề, đối với tướng lĩnh nước Vũ mềm lòng, chẳng khác nào gián tiếp nhẫn tâm với Tề quốc.

Tuy rằng trên tay truyền đến xúc cảm cắt da thịt cực kỳ làm người khó chịu, nhưng khi làm đi làm lại, Ngô Minh đối với việc giết chóc này không chần chờ chút nào.

Trong lúc nhất thời huyết quang tung toé, rất nhiều thi thể tướng quân đổ đầy đất.

Tuyên vương tử trợn tròn cặp mắt, ngồi ở trên ghế, hoảng hốt còn chưa kịp phản ứng.

Mùi máu tanh thay thế mùi thơm thiếu nữ, nhưng làm hắn không muốn tin tưởng tất cả những thứ diễn ra trước mắt này là sự thật.

Oành ——

Thi thể phó thống lĩnh ngồi cùng bàn ngã chổng vó, ở giữa gáy của hắn bị lưỡi đao của Ngô Minh gọt vào, lộ ra vết thương đỏ lòm khiếp người. Cặp mắt của hắn trợn tròn một lúc lâu mới đóng lại ngã xuống đất.

Phó thống lĩnh đến chết cũng không tin nổi, chính mình lại bị nàng giết chết.

Vì sao mình vừa nãy có thời cơ thích hợp lại không giết nàng? Đúng rồi, là muốn thả dây dài câu cá lớn, không, là kết lưới bắt ngư… Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu phó thống lĩnh.

Tuyên vương tử trơ mắt nhìn thi thể phó thống lĩnh chậm rãi nghiêng, như tượng gỗ mặt còn mang nét cười không một chút tức giận ngã nhào trên đất, làm chấn động lên không ít bụi bặm.

Bụi bặm chậm rãi vung lên, chậm rãi hạ xuống, giương lên hơi tán loạn, từng hạt một, từng hạt một đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Chung quanh tất cả âm thanh kêu loạn tựa hồ cũng vào đúng lúc này yên tĩnh lại.

Mơ hồ chỉ có thanh phong lúc chạng vạng, hơi rì rào vang lên…

Tuyên vương tử ngồi ở trên ghế, không nhúc nhích mà nhìn phó thống lĩnh chết không nhắm mắt.

Đều là giả chứ? Kỳ thực tất cả những thứ này đều là mình gặp ác mộng…

“Vĩnh viễn không nên tin nữ nhân, nam nhân có thể đánh bại đối thủ mạnh mẽ nhất, nhưng cũng sẽ bị một cái nữ nhân nhỏ yếu đánh bại.”

Một tiếng nói già nua, tựa hồ ở bên tai mình u nhiên còn vang.

Vị lão quân sư đã mất kia, ân sư thụ nghiệp cho mình, đã từng căn dặn mình như vậy.

Đó là trước khi hắn lâm chung, trong một đoạn thoại cuối cùng dặn dò mình, nói chậm nhất, cũng là một câu thật lòng nhất.

Tầm mắt Tuyên vương tử dời về phía thiếu nữ cách đó không xa.

Phong thanh đã biến thành tiếng ong ong ù tai, toàn bộ thế giới tựa hồ cũng đã biến thành tranh vẽ do ba màu trắng đen hồng tạo thành.

Một thiếu nữ vung vẩy song đao, khi thì eo nhỏ nhắn vặn vẹo, khi thì xoay chuyển như yến, như một vũ nữ uyển chuyển nhảy múa. Nhưng hai tay của nàng, nhưng không ngừng phác hoạ ra đường nét màu máu.

Vẻn vẹn là thời gian mấy hơi thở, đối với Tuyên vương tử tới nói, nhưng như là cực kỳ dài.

Hắn nhìn cô gái kia lấy tử vong đến diễn dịch vũ đạo, nhìn các tướng lĩnh thủ hạ lấy sinh mệnh làm nổi bật sự tàn nhẫn ngoan tuyệt của thiếu nữ.

Thậm chí trong nháy mắt, Tuyên vương tử rõ ràng nhìn thấy, nữ hài nắm cung trong nháy mắt ngạo xạ, ánh mắt nhìn lướt qua mình một chút.

Trong giây lát này, nàng đang đối với mình cười.

Nữ hài tử thật là đẹp, nụ cười này quả thực muốn làm cho xương cốt người tan chảy. Dù cho trên mặt dính một chút vết máu, cũng giống như là càng tô điểm thêm một loại vẻ đẹp tràn ngập thê lương.

Đúng, nếu nàng không phải có loại vẻ đẹp khác biệt với các mỹ nữ thông thường này, như thế nào sẽ làm ta động tâm muốn thu vào trong trướng* như vậy? (*lều)

Nàng đối với ta cười là có cái ý gì?

Ở bên trong thảm kịch thủ hạ bị tàn sát, Tuyên vương tử ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, chỉ là ngơ ngác mà nghĩ…