Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 505: Sát loạn thị vệ trận!


Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Lộc lão cùng Hạc lão dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, Ngô Minh lại dám ở trước mặt mọi người đánh lén bọn họ.

Đây là nơi nào a? Nước Vũ đại doanh! Hơn vạn binh sĩ đóng quân ở đây, nguyệt giai thánh giả tuy rằng chỉ có hai vị, nhưng tinh cấp võ giả có ít nhất trăm vị.

Cửu chuyển độc châm độc tính kịch liệt, mặc dù là trước đó đâm qua Tề thế tử cùng Ngô Minh hai người, vẫn cứ đối với Lộc lão cùng Hạc lão sản sinh tổn thương thật lớn.

Hai vị nguyệt giai thánh giả thân hình lảo đảo, muốn ngăn cản thiếu nữ tàn phá bừa bãi, nhưng hữu tâm vô lực. Bởi hỗn hợp độc tố ảnh hưởng, thân hình hai người trì độn, bị nàng lấy thân pháp linh xảo né tránh.

Không có huyền võ mạnh nhất hai vị lão giả đây ngăn trở, Ngô Minh giết đến hô một cái sảng khoái.

( lấy giết chóc vì danh, tiến hóa khung máy móc tiếp tục mô phỏng drive chiến đấu, tiến trình mô phỏng hiện nay là 34%!)

Nàng ưu tiên giết chính là tướng lĩnh thống quân, những người này mới có tính uy hiếp lớn nhất đối với sứ đoàn nước Tề.

Bởi những tướng quân lân cận đều bị chém ngã, nhiều người chạy tứ phía. Ngô Minh lại lấy phi tiêu loạn phi, kính cung bắn ra lấy mạng người.

Xa xa bọn thị vệ đều nhìn choáng váng, chờ phản ứng lại bắt đầu hô to tiến lên ngăn cản, các tướng lĩnh đã bị giết hết bảy tám phần.

Thiếu nữ như tử thần đi thu lại sinh mệnh, mặc dù bọn thị vệ xông tới thì thế nào? Có thể ngăn cản nàng không có mấy cái.

“Ngăn nàng! Lấy cả tính mạng cũng phải ngăn bước tiến của nàng!”

“Không được a! Thân pháp nàng quá nhanh!”

“Binh khí tay trái tay phải nàng làm sao có thể vừa công kích vừa phòng thủ! Quả thực giống như là đamg bao vây tấn công hai vị cao thủ đang hợp sức vậy!”

Tám sao cao thủ không ngăn được nàng, chín sao huyền khí cao thủ muốn ngăn cản nàng, cần ở trên mặt tốc độ phải đuổi kịp. Có thể sao? Không được!

Huyền khí lực bộc phát, khả năng kéo dài, chiêu thức tinh diệu, thân thể cường tráng các loại năng lực bình quân tổng hợp lại. Ngô Minh đều vượt xa bọn họ!

Huyền khí mạnh hơn so với nàng, thì tốc độ không nhanh bằng nàng.

Tốc độ nhanh hơn nàng, chiêu thức không tinh bằng nàng.

Chiêu thức so với nàng tinh, Huyền khí không duy trì lâu bằng nàng.

Huyền khí duy trì lâu hơn so với nàng, có thể lại không mạnh bằng nàng!

Điều này khiến người ta làm sao bắt? Làm sao giết?

Hơn nữa Tuyên vương tử không nói gì, bọn họ cũng không dám dễ dàng chém giết nàng, động thủ đến thì có chút chịu ràng buộc.

Mặc dù có thị vệ tương đối đầu óc tinh tường, biết nếu nàng đang ở đại khai sát giới tướng lĩnh tất nhiên không thể bỏ qua. Nhưng chỉ là số ít thị vệ vô lực sát thương Ngô Minh.

Trong khoảnh khắc, lại có hai tên thị vệ bị Ngô Minh chém ngã.

Thương thế của cánh tay gãy đã được rồi, ở dồi dào Huyền khí chống đỡ dưới, mặc dù là vừa nãy bắn tên cũng không đến nỗi tạo thành quấy nhiễu quá to lớn. Cô lập cảm giác cánh tay đau nàng càng là phớt lờ không để ý tới không ít thương thế gãy xương lưu lại.

Miệng vết thương khép lại nhanh hơn so với tưởng tượng, thậm chí vượt quá tính toán đã giảm đi tốc độ của tiến hóa khung máy móc, khiến cho Ngô Minh có chút không làm rõ được. Kỳ thực trước đó khối ngọc bội mà Tề thế tử đưa cho nàng kia âm thầm nổi lên tác dụng, chỉ là nàng tạm thời không nghĩ tới mà thôi.

Lúc trước Tề thế tử nếu không đưa nàng khối ngọc bội này. Có thể thương thế độc châm sẽ dễ dàng khá hơn một chút. Chỉ có điều thế tử là sẽ không chủ động nói rõ điểm ấy, Ngô Minh xưa nay cũng không quá để tâm đến tâm ý nam tử, tự nhiên đều không có hướng về mặt trên nghĩ tới.

Đột nhiên phóng người tung lên, Ngô Minh lại là dương tay kéo ra dây cung, đột nhiên hướng thiên không bắn ra một cái mũi tên.

Vèo ——————

Âm thanh sắc nhọn vang lên, xẹt qua chân trời. Mặc dù là mười dặm ở ngoài đều có thể nghe được rõ ràng.

Bọn thị vệ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, có số ít mấy cái đầu óc linh hoạt trong hàng tướng lãnh kinh hô: “Cẩn thận sứ đoàn nước Tề phá vòng vây! Mọi người nhanh…”

Phốc —— lời còn chưa dứt, nơi cổ họng của hắn đã bị một cái phi tiêu đâm ra một lỗ thủng. Thậm chí lực đạo vẫn cứ chưa hết, trực tiếp bắn thủng nơi cổ họng.

Có hai tên tướng lĩnh chạy đi liền muốn hướng về sâu trong doanh trướng, nhưng hai mũi tên theo sát mà tới. Lại là hai cái nhân mạng được bàn giao*. (*dịch vụ chuyển phát nhanh tới âm phủ)

“Nhanh bắt nàng!” Bọn thị vệ cùng nhau hô gọi, ùa lên.

Lộc lão cùng Hạc lão đã ngồi xếp bằng trên đất. Vận lên huyền khí chuẩn bị trừ độc.

Vèo vèo —— hai mũi phi tiêu bay tới, bọn họ cuống quít phân tán tâm thần lại lấy ngón tay tiếp được phi tiêu.

Nhưng vừa phân thần như thế, hai người lại là một trận tinh lực cuồn cuộn, độc tố ở trong người tiếp tục dằn vặt một phen.

Có thị vệ nhìn ra, vội vã chạy tới hộ pháp trừ độc.

Ngô Minh liền bớt chút thời giờ hướng về bên này bắn một mũi tên phóng hai phi tiêu, kình đạo cương mãnh mười phần, khiến cho thị vệ chống đỡ luống cuống tay chân, Lộc lão cùng Hạc lão cũng khó có thể tập trung toàn bộ tâm thần trừ độc.

Hơn ba mươi tướng lĩnh cấp trung, giờ khắc này đã bị giết chỉ còn dư lại bốn cái. Bốn người này đã bị bọn thị vệ tầng tầng vây quanh trong đó.

Nhưng có hai trong số bốn tên tướng lĩnh này là túy quá lợi hại, mơ mơ màng màng tự mình ngã sấp xuống.

“Cẩn thận, nàng muốn giết chúng ta rồi!” Còn có hai tên tướng lĩnh vừa vặn nhờ có bảo vật hộ thân, lúc này mới tránh thoát đòn sát thủ tinh chuẩn của Ngô Minh. Nhưng bảo vật hộ thân đã vỡ nứt, hiển nhiên không chịu nổi lần đả kích thứ hai.

Bọn thị vệ chật vật bảo vệ bốn vị tướng lĩnh này, còn có thị vệ nhiều kinh nghiệm vội vàng tha đi Tuyên vương tử cả người đã trở nên cứng đờ, càng là làm yếu bớt sức chiến đấu.

Đường đường Vũ doanh, cao thủ thị vệ nhân số đông đảo. Nhưng bản thân Ngô Minh quá mạnh, lại là có bao nhiêu cái yếu điểm bọn thị vệ cần phân tâm bảo hộ, ngược lại khiến Ngô Minh như sát thần vậy ở đây bừa bãi tàn phá.

Bất quá giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, trên người Ngô Minh cũng có nhiều chỗ vết thương.

“Chuyện gì xảy ra?! Nha đầu này làm sao lợi hại như vậy?”

“Xuống tay ác độc a!”

“Nàng quá mạnh mẽ rồi! Chí ít chín sao, không, nhất định là nửa bước nguyệt giai!” Một tên chín sao thị vệ kinh hô.

Bọn thị vệ một lát vẫn không bắt được Ngô Minh, bắt đầu có chút kinh hoảng.

Xa xa có rầm rầm độ lượng tiếng vó ngựa, là binh lính sứ đoàn nước Tề thúc đuổi lượng lớn chiến mã nước Vũ đưa tới.

Sứ đoàn nước Tề lựa chọn hướng về phía đông phá vòng vây, tự nhiên không phải hướng về Tấn đô phía bắc bên này.

Ngô Minh nhờ đối quyền cùng một tên cao thủ chín sao trong nháy mắt kia, lần thứ hai mượn phản lực nhún người nhảy lên, đột nhiên thoáng nhìn xa xa có hai bóng người hướng về bên này vọt tới.

Lại là Tàn Đông ông lão cùng một tên thị vệ cao thủ bên người Tề thế tử, tựa hồ muốn tới tiếp ứng.

“Ngu ngốc! Chuyện như vậy thế tử còn muốn phạm hồ đồ, thực sự là loạn phát lòng tốt!” Ngô Minh thầm chửi một câu, sau khi hạ xuống vươn mình lăn vòng một cái sau nhảy vọt lên, ở một loạt lưỡi đao hiểm hiểm xuyên qua, đưa tay nắm mũi tên còn đang cắm trên một bộ thi thể lên.

Sau khi tìm được khoảng trống, nàng lại tung người mà lên, xoẹt một mũi tên được bắn ra.

“Tới nơi này làm rắm gì a! Còn không mau cút đi!” Ngô Minh tụ đầy huyền khí hét lớn một tiếng.

Tàn Đông ông lão cùng tên thị vệ kia chính đang đuổi gấp tới, chỉ thấy một mũi tên xa xa phóng tới, phập cắm ở trên con đường phía trước cách hai người không xa, lông vũ nơi đuôi mũi tên hãy còn đang rung động không ngừng.

Nhìn kỹ, đây là mũi tên nước Tề, lại vừa nghe tiếng Ngô Minh gần như mắng to, hai người cắn răng một cái, xoay người lại chạy trở về.

Ngô Minh vừa phân thần như thế, dưới sườn trái lại bị vẽ ra một đường.

Đổi lại người khác, sau khi trúng rồi mấy đao tất nhiên máu chảy ồ ạt. Nhưng tiến hóa khung máy móc tuyệt nhiên không giống, trong nháy mắt bắt đầu cầm máu chữa trị. Lại có thêm ngọc bội thế tử âm thầm giúp đỡ, tốc độ khôi phục càng là kinh người.

Hiệu quả từ khối ngọc bội hộ thân kia của thế tử, không chỉ có ở tác dụng phòng ngừa trọng thương, càng có năng lực như vầng sáng gia tốc khôi phục tinh lực, huyền khí vậy. Vốn là trên năng lực khôi phục Ngô Minh đã vượt xa người thường nay càng thêm phát huy như thần.

Bọn thị vệ Nước Vũ cũng dần dần nhìn ra quái sự, có người kinh ngạc thốt lên: “Nàng có bí pháp cầm máu, trên người sợ là có bảo vật hộ thể!”

“Chỉ cần đem bảo vật thiếp thân của nàng đẩy ra!”

“Nhanh tìm vị trí của nó!”

Tất cả mọi người nhìn bên hông trên gáy chỗ chúng nữ hài thường đeo vật trang sức.

Nha đầu này không chỉ có giết người, vẫn còn là bẫy người a. Ở bên trong động tác hoa cả mắt, bọn họ cẩn thận nhìn chăm chú một lát, đều không khỏi âm thầm kêu khổ.

Chỉ thấy gáy ngọc như tuyết, eo nhỏ như liễu, vốn nên là rất dễ dàng nhìn ra những vật như trang sức ngọc bội này, nhưng là thượng vàng hạ cám vật trang sức các loại rất nhiều!

Nguyên bản Ngô Minh liền giống như con buôn vũ khí vậy, bên hông quả thực tựa là tràn ngập cảm giác con buôn thuốc dược. Bên trái một cái bao, bên phải một cái nang, lại có nhuyễn tiên quấn eo, căn bản không phân ra nơi nào có bảo vật bên người.

Bọn thị vệ mất đi phó thống lĩnh cùng Lộc lão, Hạc lão các cao thủ dẫn dắt, tuy trong đó có mấy vị chín sao huyền khí cao thủ tạm thời đảm nhiệm, nhưng bởi sự tình phát sinh quá bất ngờ nhiều tướng lĩnh bị giết, lại phải chăm sóc nhiều đầu Tuyên vương tử cùng Lộc lão, Hạc lão trúng độc, không khỏi vô cùng luống cuống tay chân. Trận hình vây công càng bị thân pháp linh hoạt của Ngô Minh quấy nhiễu cho loạn hết cả lên, căn bản không hình thành được uy thế cầm nã*. (*bắt giữ)

“Mấy vị huynh đệ kéo qua đứng vững mũi đông nam!” Một vị chín sao cao thủ lớn tiếng la lên, nỗ lực bắt đầu bố trí trận vây công.

Hô —— Hắn chưa kịp làm thêm bố trí gì, bàn tay trắng mịn của Ngô Minh đã lăng không đánh tới.

Song đao của nàng trong lúc chém giết bị hư hại nên đã vứt bỏ, giờ khắc này là song chưởng đánh tới.

Vị chín sao cao thủ thị vệ này không dám thất lễ, biết đừng xem nữ hài nhà người ta tay nhỏ trắng mịn đáng yêu, cũng không biết đã cướp đi tính mạng biết bao nhiêu người.

Hắn vội vàng thúc lên mười tầng huyền khí, một quyền đánh tới.

Chưởng của Ngô Minh trong nháy mắt đã hoá quyền.

Oành ————

Thị vệ không ngừng được liền lùi lại vài bước, hự một tiếng ngồi dưới đất, sắc mặt trong phút chốc là một mảnh trắng bệch.

Hắn phốc một tiếng ói ra ngụm máu: “Tàn Đông Cố Phách Chưởng?”

Mới vừa nói xong câu này, vầng trán của hắn bắt đầu kết thành một tầng băng sương trắng bạc, cả người ở loại tiết trời xuân hạ giao thoa này lại như bị rơi xuống kẽ băng.

May là hắn không có thất lễ vận dụng hết huyền khí, ở mức độ rất lớn gánh vác thương tổn. Bằng không lần này liền đủ khiến cả người hắn bị đông lại, nhưng giờ khắc này vẫn là nội thương trầm trọng.

Ngô Minh cũng bị chấn động đến mức bay ngược mà ra, người tinh mắt sẽ nhìn thấy khóe miệng nàng tràn ra máu tươi. Nhưng lăng không bổ nhào một cái sau, nàng cười càng không hề để ý, đem khóe miệng máu tươi tiện tay dùng nửa bên tay áo rách nát lau, lại hung hãn hướng về chỗ chín sao thị vệ đó truy kích.

“Bảo vệ Tạ đại ca!” Có không ít thị vệ hướng về bên này dâng lên, nhưng không ngờ Ngô Minh dùng chân ở trên một thanh trường thương điểm một cái, lại liền mượn đầy khí lực, vèo một cái bắn ngược mà ra, đùng đùng hai chưởng đánh bại hai tên thị vệ.

Vừa nãy cú đấm kia đánh cho quá hung, nên giờ hai cái chưởng này đều không đủ hại chết người.

Ngô Minh biết không thể ngang ngược nhiều, đột nhiên hướng về không trung nhảy tung lên, liếc mắt nhìn đằn xa xa một cái.

Tàn Đông ông lão cùng tên thị vệ thế tử kia đã trở về hướng thô thành, xa xôi hơn có rất nhiều ngựa dũng tiến đạp phá vòng vây.

Hầm hãm ngựa, dây cản chân ngựa, hàng rào kiểu sừng hươu các loại đều bị mấy ngàn con ngựa vọt tới ngã đổ liểng xiểng, hầm sâu bị ngựa lấp đầy, dây thừng ở sau khi ngáng quá nhiều ngựa cũng bắt đầu tan vỡ, mặc dù là hàng rào kiểu sừng hươu cũng bị đàn ngựa mạnh mẽ xung phong húc cho văng đi.

Là thế tử phái người nhen lửa trên đuôi ba ngàn thớt chiến mã, không giữ lại con nào đều chạy tới xung kích phòng tuyến phía đông.

May mà những con ngựa này đều không mang người, bằng không xung phong điền đầy hố những tổn thất này đều muốn mạng người sứ đoàn nước Tề đến bổ khuyết. Chỉ có hai ngàn người muốn xông vỡ cái đạo phòng tuyến nước Vũ này, quả thực nói chuyện viển vông.