Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Là hát tuồng sao?” Báo lão cũng cảm thấy rất chờ mong: “Chu cô nương cư nhiên biết diễn hí kịch, cũng thật là không nghĩ ra…”
“Ta không nhất định phải diễn kịch a.” Ngô Minh nói: “Ta dự định ở sau màn trướng.”
“Màn trướng?” Tình công chúa nghi hoặc hỏi một chút: “Há, là nói không lên sàn?”
“Không sai, ta có thể chỉ đạo nhóm con hát lên đài diễn kịch.” Ngô Minh đắc ý nói: “Như thế nào đi nữa ta cũng là rất đắt giá, lên đài chẳng phải là hạ giá?”
Tình công chúa cười nói: “Ngươi đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Lại đáng giá, cũng không có đáng giá cành vàng lá ngọc như Tình công chúa vậy.” Ngô Minh pha trò lại.
Đùa giỡn vài câu, Độc Cô Mặc nói: “Chu cô nương, chúng ta sẽ sớm khởi hành, như vậy bia kỷ niệm cùng công việc cô nhi viện, cần ngươi làm ra cái sắp xếp.”
“Chủ yếu vẫn là do nhân mã nguyên bản vận hành, chỉ có điều mất đi chúng ta giám sát, hy vọng có thể thuận lợi đi.” Ngô Minh suy nghĩ một chút: “Như vậy, tuyên bố một cái phương pháp của ta, nói cho tất cả mọi người sau khi chúng ta trở lại muốn thu tập bỏ phiếu kín, cũng thiết lập hòm thư báo cáo.”
“Bỏ phiếu kín? Hòm thư?”
“Tựa là nhường hết thảy hạ nhân có thể lặng lẽ dưới tình huống không bại lộ thân phận, đối với hành tung của người đứng đầu làm ra tố giác.”
Ngô Minh nói một lần thật chi tiết.
Cái lối suy nghĩ thiết kế việc bỏ phiếu kín cùng hòm báo cáo này, tuy rằng rất nhiều nơi trên trái đất đã ở hình thức lưu hành phổ biến, nhưng ở thời đại này hay là một loại suy nghĩ rất tiến bộ. Dù sao phương pháp là tốt, then chốt là hoàn cảnh có thể khiến phương pháp này phát huy công dụng hay không.
“Thỉnh cầu Chu cô nương cứ phóng thủ* làm, vạn sự đều có ta chịu trách nhiệm.” Độc Cô Mặc lúc này cho thấy sự khá quyết đoán. (*thả cửa; thẳng ta…)
“Đa tạ công tử tín nhiệm, vậy ta liền không khách khí.” Ngô Minh lại nói một chút chi tiết nhỏ, bốn người quyết định bắt đầu thực thi.
Độc Cô Mặc trước tiên đi ra nghị sự đường, ho nhẹ một tiếng, ngưng tụ huyền khí trong bụng, trường âm kêu lên: “Những người từ cấp bậc quản gia bên trong phủ trở xuống. Đều ở trước đường tập hợp!”
Huyền khí ngưng tụ âm thanh, ở bên trong phủ Mặc vương tử vang vọng một lúc lâu. Dù cho là láng giềng đầu đường đều có thể nghe được rõ ràng. Nhưng mà lại xa một chút liền nửa điểm tiếng động cũng không có truyền đi, có thể thấy được lực khống chế huyền khí của Độc Cô Mặc không tầm thường.
Đương nhiên, chừng hai mươi tuổi cũng đã là nguyệt giai thánh giả, tuyệt đối là cấp bậc thiên tài. Chỉ có điều ở trong những người hắn từng tiếp xúc, tỷ như Ngô Minh hoặc kẻ xấu xí A Lạc các loại. Hào quang quá mức lóa mắt mới làm hắn không đủ nổi bật mà thôi.
“Nói cho bọn họ biết, coi như là ngủ rơi vào mộng đẹp, bên trong mười tức thời gian cũng phải bò qua đến.” Ngô Minh thấp giọng nói một câu.
Độc Cô Mặc không chút do dự mà chiếu theo như vậy nói ra.
Bọn hạ nhân trong phủ Mặc vương tử chưa từng nghe được Mặc vương tử tự mình mở miệng gọi người? Lập tức biết có đại sự, dồn dập tới đứng thúc thủ ở dưới tiền đường.
Gần hai trăm người lít nha lít nhít đứng một đám lớn ở dưới đường.
Báo lão tự tay xếp ba cái ghế đặt ở nơi cửa đường.
Chậm chậm rãi bước khoan thai, Ngô Minh ngồi ở ngay vị trí chính giữa, mà Độc Cô Mặc cùng Tình công chúa ngồi ở hai bên hạ vị. Báo lão thân là nguyệt giai thánh giả, cũng là hai tay một chắp sau lưng đứng ở phía sau Độc Cô Mặc.
Có hạ nhân len lén đưa mắt quan sát, chỉ thấy cô nương ở trung gian rõ ràng một thân tố trang*, nhưng trên khí chất cử chỉ không kém chút nào so với Tình công chúa mặc hoàng sam bên cạnh. Hơn nữa nếu mặc một thân hiếu phục** xinh đẹp. Càng thêm có vẻ tố nhan động lòng người. (*trang phục thanh thuần màu trắng) (**tang phục cũng là màu trắng – nhưng điều người hầu kia nghĩ đến ở đây là độ trong suốt của nó)
Đây chính là nữ khách khanh Chu Chỉ Nhược của chúng ta, không nghĩ tới Mặc vương tử cùng Tình công chúa ngồi ở vị trí hạ thủ hai bên của nàng.
Mười tức qua đi, Ngô Minh dùng nguyên khí thôi thúc thanh âm nói: “Mười tức đã đến, nha hoàn Nhã Điềm, gã sai vặt Đái Vũ Bình ở đâu?!”
Thanh âm do nguyên khí thôi thúc sẽ không giống như là huyền khí cương mãnh quanh quẩn như vậy, hơn nữa thanh âm không lớn cũng không chói tai, nhưng có thể thâm nhập màng nhĩ của người ta, phảng phất như có người ở bên tai đang nói chuyện.
“Ở, ở, ở!” Một đứa nha hoàn cùng một cái gã sai vặt hoang mang hoảng loạn chạy tới.
Cái này dưới con mắt mọi người đã là đến muộn.
Hai người phác thông hai tiếng quỳ trên mặt đất, biết sợ là sắp gặp phải trách phạt rất nghiêm trọng.
Rất nhiều người lấy ánh mắt thương hại nhìn bọn họ. Cái này không phải tự tìm phiền toái sao? Giọng điệu lần này của Chu cô nương. Tất nhiên là muốn dùng người lập uy.
Mọi người cũng là không rõ, hơn trăm cái người này hội tụ. Làm sao Chu cô nương có thể nhìn thoáng qua liền nhận ra ai không ở?
Lợi hại a! Tình công chúa cùng Độc Cô Mặc cũng hiểu được, nơi này trong đó bao hàm nhãn lực cùng trí nhớ thật tốt. Nàng dù sao đi tới Mặc vương tử phủ không lâu, không nói năng lực tại chỗ nhìn ra ai đến muộn, riêng là tên người có thể dễ dàng gọi ra cũng đã tương đối kinh người.
Ngô Minh ngồi chắc ở trên ghế dựa lớn, lười biếng nói: “Trước tiên không cần giải thích, phạt uống hai ấm nước trà sau lại biện bạch. Mười tức bên trong uống xong. Uống không xuống cũng không cần giải thích, trực tiếp lại phạt bản tử*.” (*đánh hèo)
Ánh mắt nàng trôi về quản gia nội vụ.
Nội vụ quản gia rõ ràng, lập tức ôm hai ấm nước trà lạnh đi qua, như chém đinh chặt sắt nói: “Chu cô nương khoan dung cho các ngươi một bước, uống được liền để các ngươi giải thích. Uống!”
Nha hoàn cùng gã sai vặt không dám chần chờ. Từng người trảo ấm trà, ngửa cổ lên ừng ực quán đổ nước trà lạnh vào bụng. Bởi hốt hoảng lo lắng, trực giác thấy trong bụng trướng mãn, liên tiếp muốn đánh nấc.
Ngô Minh vung tay lên, nội vụ quản gia lập tức quát một tiếng: “Còn không mau hướng về Chu cô nương giải thích rõ ràng!”
“Ta, ta, ta…” Gã sai vặt có chút nôn nóng, càng sốt ruột càng là không nói được.
Nha hoàn Nhã Điềm vẫn tính ăn nói rõ ràng: “Chúng tiểu nhân chính ở bên ngoài hầu hạ xe trượng Tình công chúa, một cái nuôi ngựa một cái lau bụi. Nghe được Mặc vương tử triệu hoán, vứt lại công việc trong tay lập tức đuổi đến. Không ngờ cái con ngựa kia nghe xong thanh âm của Mặc vương tử có chút kinh sợ, chúng ta sợ xảy ra chuyện liền lập tức bận bịu kìm hãm dây cương, kết quả là sai lầm bỏ lỡ một bước.”
Ngô Minh nói: “Nội vụ quản gia, đi ra ngoài nhìn trên đất một cái có thể có sự vật gì để lại?”
Nội vụ quản gia đáp một tiếng, vội vã đi ra ngoài, rất mau trở lại đến, trong tay mang theo khăn lau cùng cây xiên cỏ, cung kính mà khom người trình lên nói: “Hồi Chu cô nương, nơi chuồng ngựa quả có để lại hai vật này.”
“Hừm, đã như vậy, liền tha cho các ngươi.” Ngô Minh gật gù.
Hai cái hạ nhân liên thanh dập đầu cảm ơn.
Ngô Minh đối với loại lễ pháp giai tầng khác nhau này đã thích ứng, tuy rằng trong lòng không muốn nhận đại lễ, ở bề ngoài nhưng còn không có quá trở ngại, ngồi ở chỗ đó mí mắt đều không nhấc phất tay một cái nhường bọn họ đi chỗ khác chơi đi.
“Nhận được Mặc vương tử tín nhiệm, cho bổn cô nương đảm nhiệm đại quản sự lâm thời.” Ngô Minh ho nhẹ một tiếng, bắt đầu trước mặt mọi người tuyên bố sắp xếp của chính mình: “Bọn ngươi đều nghe cho rõ.”
Tất cả mọi người lập tức cúi đầu, lẳng lặng mà nghe nàng dặn dò.
Ngô Minh lấy một loại tư thế hình tượng Vương Hy Phượng nắm quyền, bắt đầu làm ra sắp xếp: “Hôm nay kể từ giờ khắc này trở đi, liên tục bận rộn hai ngày. Bên trong phủ cả đám chia đều làm bốn ban luân phiên nghỉ ngơi, không phân ngày đêm chuyển đồ lên xe. Bất kể là người già hay trẻ, theo ta điểm tên tuổi từng cái từng cái ghi chép lại.”
Tiếp theo là phân tổ điểm danh, Ngô Minh đem toàn bộ trên dưới quý phủ khoảng hơn trăm nhân khẩu rõ ràng từng cái kêu xuống không một lần gọi sai. Bốn người một tổ đúng hạn giờ thần liền phân xong, lại an bài mỗi cái cấp bậc phụ trách, cái này ở trong tổ chức liền có cái dàn giáo.
Mọi người yên lặng nghe, tình cờ có cấp lớp phân tổ phụ trách theo lời ứng thanh một tiếng, từng cái từng cái quy củ không có nửa điểm dám lộn xộn. (chưa xong còn tiếp…)