Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 49: Nhưng hiện tại thì không giống, là bạn gái


Có chuyện cứ như vậy tự nhiên mà xảy ra, đây là lần đầu tiên Giang Thự có tiếp xúc sâu sắc với con gái như thế.

Nhớ tới chuyện đã xảy ta năm phút trước, mặt Giang Thự vẫn là nóng rát.

"Thử Thử." Quý Liên Tinh quỳ gối bên cạnh Giang Thự, thật cẩn thận thăm dò, nàng hy vọng chuyện vừa xảy ra sẽ không dọa đến Giang Thự.

"Đem áo của tôi tới đây." Giang Thự nhắm mắt lại nói.

"Úi."

Quý Liên Tinh đưa áo sơ mi trên mặt đất cho Giang Thự.

"Còn quần nữa."

"Úi ~" Quý Liên Tinh nhìn về phía quần trên mặt đất, "Quần trong hay quần ngoài?

"Đều đưa cho tôi!!!" Giang Thự đời này cũng chưa từng thẹn thùng như vậy, không nghĩ tới lần này lại thua ở chỗ Quý Liên Tinh.

Cô không dám nhìn Quý Liên Tinh, nhưng lại cảm thấy Quý Liên Tinh giống như đang nhìn cô.

Quý Liên Tinh quả thật là đang nhìn cô, đang nhìn chằm chằm chỗ tròn trịa cùng với viền áo choàng thật chặt của Giang Thự, ánh mắt cũng không chớp một cái, không hổ là người kiên trì tập thể hình, không có mấy người dáng người có thể đẹp như vậy.

Giang Thự cầm lấy áo sơ mi, mở mắt ra vừa vặn đối diện với ánh mắt của Quý Liên Tinh, ánh mắt của nàng quá không kiêng nể gì!

"Đừng nhìn!"

"Ồ, em không nhìn em không nhìn." Quý Liên Tinh nhắm mắt lại.

Giang Thự dùng tốc độ nhanh nhất đời này mặc quần áo tử tế, cô phát hiện Quý Liên Tinh mặc nhiều hơn cô, ít nhất mặc một bộ áo lót và quần jean.

Cho nên tình huống vừa rồi không chỉ là bị Quý Liên Tinh nhìn thấy, còn bị nàng ăn sạch sẽ.

Giang Thự từ trước đến nay mạnh mẽ giờ phút này vô cùng tức giận, lại bị một em gái ăn đến gắt gao! Thật là mất mặt!

"Nhím Nhỏ."

"Hả?"

"Ai dạy em?"

Quý Liên Tinh hé một con mắt, phát hiện Giang Thự đã mặc quần áo tử tế, con mắt còn lại cũng mở ra.

"Em không thầy dạy cũng hiểu."

"Gạt người." Giang Thự đứng dậy, phát hiện chân có chút mềm nhũn, vừa rồi hình như có chút...

Quý Liên Tinh vội đứng dậy đỡ cô: "Chị vẫn ổn chứ? Có muốn em cõng chị lên lầu không?"

"Không cần."Đương nhiên không cần, nếu đồng ý bị Quý Liên Tinh cõng lên lầu, thế cũng quá mất mặt, tuy rằng chân có chút mềm nhũn, nhưng khí thế không thể thua, "Em đi rửa mặt một chút đi, tôi lên lầu chờ em."

"Giọng nói của chị không sao chứ? Ăn một viên kẹo nhuận họng không?" Quý Liên Tinh phát hiện giọng Giang Thự hơi khàn, đoán chừng là mấy tiếng vừa rồi không khống chế được âm lượng.

"Khụ." Giang Thự thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, Quý Liên Tinh thật sự là cái hay không nói, nói cái dở, có thể miễn bàn chuyện này hay không!

"Mau đi rửa mặt, đừng nháo." Giang Thự để Quý Liên Tinh lại lên lầu rất nhanh, giống như ở dưới lầu thêm một giây cũng là dày vò.

Quý Liên Tinh đứng tại chỗ, tâm hoa nộ phóng, vừa rồi Giang Thự thẹn thùng sao?

Nhớ tới thanh âm mê người vừa rồi của cô, cùng với lúc động tình hai má tràn ra màu hồng nhạt, còn có những phản ứng chủ động kia, tế bào cả người Quý Liên Tinh đều đang ồn ào náo động.

*

Giang Thự nằm ở trên giường, yên lặng nghe động tĩnh dưới lầu, tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, ngay sau đó cửa mở ra, Quý Liên Tinh giẫm lên cầu thang lên lầu...

Bóng đêm dày đặc, cửa sổ nửa mở rót vào một làn gió, Quý Liên Tinh đi tới bên giường, thấy Giang Thự đưa lưng về phía nàng, giống như đã ngủ.

Nàng vén một góc chăn lên, vừa nằm xuống, người bên cạnh xoay người ôm lấy nàng.

"Chị chưa ngủ à?"

"Em không có ở đây, có chút không ngủ được."Cằm Giang Thự đặt trên vai Quý Liên Tinh, ngửi được mùi dầu gội đầu, còn có mùi cơ thể vốn có trên người Quý Liên Tinh.

"12 giờ rưỡi." Quý Liên Tinh xoay người, chủ động ôm lấy Giang Thự, "Chị không buồn ngủ sao?"

"Không buồn ngủ." Giang Thự ôm Quý Liên Tinh vào lòng, "Còn một việc chưa làm, không ngủ được."

"Chuyện gì?"

Quý Liên Tinh chờ cô trả lời, lại không nghĩ tới Giang Thự trở mình, một tay chộp lấy cằm Quý Liên Tinh, ở má Quý Liên Tinh nhẹ nhàng gặm một cái, gặm thậm chí có chút làm nũng.



"Em cảm thấy là cái gì?"

Quý Liên Tinh bị gặm đến cả người ngứa ngáy, giãy dụa một chút, chân lại không cẩn thận đụng phải Giang Thự, hai người đều mặc rất ít.

Ngọn lửa mới bị đè xuống lần nữa bốc cháy, tầm mắt một mảnh đen kịt, thị giác yếu bớt, xúc giác trở nên khá nhạy bén.

Vạt áo Quý Liên Tinh bị vén lên, áo ngủ màu hồng nhạt mỏng manh rất nhanh bị vén vào một góc..

"Ơ."

"Gọi chị gái."

"Không gọi thì sao?"

Giây tiếp theo bả vai Quý Liên Tinh run rẩy, xương sườn cảm thấy cực kỳ ngứa, nàng biết kế tiếp sẽ là một nơi khác.

"Chị gái!" Nàng cho rằng gọi Giang Thự sẽ dừng lại.

"Thật ngoan."Giang Thự không ngừng, "Phải nghe lời."

"Ách......" Quý Liên Tinh có chút khó khăn, nàng cảm thấy lý trí đang bị bóng tối nuốt chửng, không xác định giây tiếp theo có thể mất khống chế hay không.

"A ——"

"Suỵt——"

Quý Liên Tinh ôm cổ Giang Thự, đầu có chút choáng váng.

"Phải ngoan, nghe lời chị gái." Giang Thự bật lò sưởi bên tai Quý Liên Tinh.

Nhiệt ý tiến vào trong lỗ tai Quý Liên Tinh, nàng nâng bả vai che lỗ tai, không nghĩ tới giây tiếp theo Giang Thự dán lên, vì vậy rất nhanh liền phá phòng ngự.

Quý Liên Tinh nhắm mắt lại, đêm tối bao vây ánh trăng......

*

Sáng sớm ngày hôm sau, lần duy nhất Giang Thự không chạy bộ trong ngày chạy bộ, cô ôm Quý Liên Tinh, hai người đang ngủ rất say.

10 giờ rưỡi sáng, là bị chuông cửa đánh thức, có người đang không ngừng điên cuồng nhấn chuông cửa, Giang Thự và Quý Liên Tinh đồng thời mở mắt.

"Ai đang ấn chuông cửa?" Quý Liên Tinh chống dậy, chăn từ bả vai trượt xuống, lộ ra bả vai trơn bóng.

Giang Thự cầm điện thoại ở tủ đầu giường nhìn, có năm cuộc gọi nhỡ, là Lý Hướng Ngạn.

Rất nhanh gọi tới......

Lý Hướng Ngạn vừa nhận điện thoại liền gầm lên một tiếng, "Em có ở nhà không! Con mẹ nó anh gõ cửa mười phút rồi!"

Giang Thự không chút suy nghĩ liền từ chối anh: "Không có ở đây."

"Em đừng gạt anh!"

"Thật đấy, em đang ở chỗ ba mẹ." Giang Thự nhìn Quý Liên Tinh, ý bảo nàng đừng lên tiếng, "Anh tìm em có chuyện gì?"

"Còn nói tìm em tâm sự đây, về Lan Việt."

Nói đến Lan Việt, Giang Thự theo bản năng nhíu mày, "Cái này để hôm khác nói đi, bây giờ em rất bận, anh mau về nhà đi, em trở về sẽ tìm anh."

Bên này Lý Hướng Ngạn rất nhanh cúp điện thoại, không chút hoài nghi.

Giang Thự đặt điện thoại di động ở đầu giường, một lần nữa chui vào trong chăn, vớt Quý Liên Tinh lên, hai người dán một cái không kẽ hở.

"Buổi sáng tốt lành, Nhím Nhỏ."

Quý Liên Tinh cảm nhận được đường cong của Giang Thự, mặt hơi nóng: "Chị thế mà lại nói dối anh Tiểu Lý."

"Anh ta không quan trọng, em quan trọng hơn."

Quý Liên Tinh từ trong chăn vươn một bàn tay, che khuất ánh mắt Giang Thự.

"Chị đừng nhìn em như vậy, em xấu hổ."

"Xấu hổ cái gì, tối hôm qua hình như em không xấu hổ?"

Nói đến tối hôm qua, mặt Quý Liên Tinh càng nóng, nàng xem như kiến thức được sức mạnh của chị gái, tuy rằng Giang Thự không có tiến hành đến bước cuối cùng, nhưng cũng trêu chọc nàng lên thiên đường.

"Nhím Nhỏ, giọng của em cũng khàn, hình như còn khàn hơn cả chị?

"A! Không cho nói nữa!" Quý Liên Tinh chui vào trong chăn, che khuất toàn bộ đầu, kết quả một giây sau mặt liền dán vào trên người Giang Thự.



Xúc cảm mềm mại, giống như tối hôm qua.

"Phụt, em đừng chui vào trong chăn, chị ngứa." Giang Thự ôm đầu Quý Liên Tinh, giây tiếp theo toàn thân mềm nhũn, "Đừng đừng đừng!!!"

Kết quả Quý Liên Tinh càng đi càng xuống, lặp lại động tác tối hôm qua...

Kết thúc đã là nửa giờ sau, nắng sớm rút đi, giữa trưa mặt trời mọc, khó được là một ngày nắng đẹp.

Giang Thự trên người lau một tầng mồ hôi mỏng, nhìn chằm chằm trần nhà đến ngẩn người, hô hấp dần dần bằng phẳng, trước kia không cảm thấy thứ này có mị lực gì, bây giờ giống như là mở ra cánh cửa lớn thế giới mới.

Quý Liên Tinh rõ ràng giống như cô, hai người giống như đối với thân thể của nhau có dục vọng không thể tự kiềm chế.

"Nhím Nhỏ, làm bạn gái chị được không?"

Quý Liên Tinh nằm trong lòng cô: "Em tưởng tối hôm qua đã phải rồi."

"Đúng, tối hôm qua đã phải rồi, hôm nay chính thức xác định quan hệ, em cảm thấy thế nào?"

Quý Liên Tinh ngẩng đầu nhìn Giang Thự một cái, hỏi cô: "Chị có cảm thấy chúng ta chênh lệch quá lớn không? Thân phận và địa vị."

"Không cảm thấy, chị cảm thấy chúng ta trời sinh một cặp." Giang Thự cười với trần nhà.

"Em nói thật đó." Quý Liên Tinh ở trên lưng Giang Thự nhẹ nhàng chọc một cái, "Hơn nữa em còn nợ tiền chị."

"Từ hôm nay trở đi của chị chính là của em."

Quý Liên Tinh: "...... Chị thật là một người ngốc nghếch."

"Làm hay không làm? Không cho phép vòng vo. "Giang Thự xoay người một cái, giống như lại muốn đè lên.

Quý Liên Tinh kịp thời đầu hàng: "Làm làm làm."

Giang Thự nhéo mặt nàng một cái, cảm thấy Quý Liên Tinh so với trước kia càng đáng yêu hơn.

"Nhím Nhỏ, đây là lần đầu tiên chị yêu đương đó ~"

Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm mặt Giang Thự, có chút thẹn thùng, "Em cũng là lần đầu tiên..."

"Nói cho em một bí mật." Giang Thự tới gần Quý Liên Tinh, chóp mũi sắp đụng tới chóp mũi nàng, "Có muốn nghe không?

"Chị nói." "Quý Liên Tinh nhắm mắt lại, cảm thấy loại hạnh phúc này có chút không chân thật.

"Em còn nhớ sông Tân Nga không?

"Ừm, làm sao vậy?"

"Một mùa hè nọ, em gặp một cô gái, em còn dạy cô ấy bơi."

Quý Liên Tinh có chút thờ ơ, "Ừ~"

"Em biết cô ấy là ai không?"

Quý Liên Tinh đang nhớ lại, cô gái kia, nàng còn nhớ rõ, rất gầy rất cao rất xinh đẹp, chỉ là tính cách có chút hướng nội, không thích nói chuyện.

Bộ dáng của cô ấy có chút mơ hồ, nhưng cẩn thận nhớ lại một chút, giống như......

Quý Liên Tinh mở mắt ra, khuôn mặt Giang Thự ở ngay trước mắt nàng, hai khuôn mặt có chút trùng khớp.

Quý Liên Tinh một tiếng kinh hô: "Không phải là chị đó chứ?"

Giang Thự cười gật đầu, "Chào nhé, Quý Tiểu Mập."

!!!!

"Ê! Đừng gọi bậy!" Quý Liên Tinh nhéo mặt Giang Thự, "Chị khi còn bé còn ngây ngốc, ở trong nước nông như vậy cũng có thể sặc nước! Còn xém chút nữa chết đuối!"

"Em khi còn bé cùng hiện tại cũng không giống nhau mà, cảm giác em khi còn bé giống một cao nhân xã giao, có loại cảm giác 'Địa bàn của ta ta làm chủ', em biết lúc em vẫy tay để cho chị đi xuống bơi có bao nhiêu bá đạo không!"

"Đó là bởi vì cảm thấy chị đứng một mình trên bờ rất cô đơn!" Quý Liên Tinh nhớ lại ngày đó, cô gái kia chính là rất hấp dẫn nàng, liền có loại xúc động đặc biệt muốn cùng cô làm bạn bè.

Nàng nhìn Giang Thự, vẫn có chút không chắc chắn, cảm thấy thực sự mộng ảo, "Đúng rồi, chị biết từ khi nào vậy?"

Giang Thự trong mắt mang theo nụ cười, "Sau khi nhìn thấy ảnh, lúc ấy cảm thấy rất có duyên phận. Thật ra sau đó chị còn đi qua huyện Lạc Nhĩ, nhưng chưa từng nhìn thấy em."

"Bởi vì người nhà em đều không cho em bơi lội nữa." Bắt đầu từ khi ba nàng câu cá vô ý chết chìm dưới sông, sau đó, mẹ Quý Liên Tinh gần như không để Quý Liên Tinh tới gần con sông kia nữa, có lẽ là bởi vì mê tín sợ giẫm vào vết xe đổ, cũng là sợ chạm vào nơi thương tâm.

Giang Thự chủ động tới gần, hôn lên mặt Quý Liên Tinh một cái, cảm thấy không đủ, lại cắn nhẹ lên môi nàng.

"Hiện tại gặp nhau cũng rất tốt, khi còn bé gặp em, chúng ta có thể là bạn bè, nhưng hiện tại thì không giống, là bạn gái."