Chuyển ngữ: Wanhoo
Dù Phất Thần đã chấp nhận đồ cúng là cô nhưng hôn khế vẫn trong trạng thái đóng băng. Cho đến khi cô hiến tế thành công, cô và hắn mới thật sự có chung cảm giác.
Và cô mới nhìn thấy khuôn mặt thật của Phất Thần, mới nhìn thấy Xích Tiêu Kiến vẫn luôn ghim trên cao.
Xích Tiêu nói chuyện ngạo mạn:
- Ta là Xích Tiêu, thanh kiếm chính tay Thiên Đạo đại nhân chế tạo.
Đúng là thanh kiếm nổi tiếng thẳng thắn độc mồm độc miệng trong truyện.
Thanh Hòa thấy đói, cô hỏi thẳng: "Dám hỏi cậu có gì chỉ giáo?"
- Cô thấy tình trạng hiện tại của Thiên Đạo đại nhân thế nào?
Cô trả lời qua loa: "Tôi làm gì có tư cách đánh giá Phất Trần đại nhân."
- Ta cũng lường trước người phàm trần không hiểu biết.
Thanh kiếm không muốn nói cho lắm:
- Nhưng vừa nãy Thiên Đạo đại nhân đã lấy lại cảm giác nóng lạnh nhờ hiến tế của cô.
Thanh Hòa giật mình: "Tại sao?"
- Đây mới là lý do cô xứng đáng được bản tôn hạ mình làm quen.
Nói đến đây, thanh kiếm độc miệng không hề nhận ra giọng cậu ta nặng nề:
- Bởi vì cô là người đầu tiên suốt hàng vạn năm qua xin cho đau khổ rời xa thần linh.
...
Vì có một trái tim khác với những người khác nên Thanh Hòa được Xích Tiêu Kiếm đặc cách "nhìn bằng con mắt khác".
Xích Tiêu Kiếm nổi giận:
- Người phàm ngu xuẩn đâu có ngờ thế gian không thể thiếu Thiên Đạo đại nhân.
Cậu ta kể rằng Phất Thần căm ghét con người từ vạn năm trước. Ngài lạnh lùng, kiệm lời, thỉnh thoảng trò chuyện cũng chỉ quan tâm khi nào Xích Tiêu Kiếm rơi xuống tiêu diệt hắn.
Hôm nay vì cô mà hồi sinh, không biết lúc này ngài đang nghĩ gì trong lòng.
- Thiên Đạo đại nhân cao thượng thương xót chúng sinh, là phúc phận của những kẻ xấu xa dưới kia. Người phàm trần tham lam thật đáng ghét!
Thanh kiếm vừa kêu ca vừa dẫn Thanh Hòa đến Trấn Si Điện.
Ban đầu Trấn Si Điện là cung điện trống chỉ phục vụ mục đích cúng tế. Vạn năm trước Thiên Đạo sa đoạ, một bộ phận tín đồ trung thành của hắn chọn giam mình trong Địa Cung, tu hành ở Trấn Si Điện, lo việc nhang đèn.
Tuổi thọ của họ không kéo dài được vạn năm, cả năm tín đồ đều đã chết, đồ đạc người phàm trần dùng ở trong đây vẫn được linh lực dồi dào khắp Địa Cung giữ gìn.
Thanh Hòa tìm thấy bếp củi, cô tự nấu một bát bún chay giải quyết vấn đề ăn uống cơ bản và cũng trò chuyện va Xích Tiêu Kiếm một lúc.
Có thể nhận ra Xích Tiêu Kiếm không hề căm thù Phất Thần như trong nguyên tác, trái lại cậu ta rất sùng bái là đằng khác... Nguyên tác viết như thế chắc hẳn có lý do sâu sa.
Thanh kiếm bắt chuyện với cô cũng không chỉ vì ngợi khen.
Gợi chuyện một lúc lâu, Xích Tiêu không vững tâm đã nói cho cô nghe suy nghĩ thật lòng:
- Ác nghiệp của người phàm trần sẽ liên tục chuyển cho Thiên Đạo đại nhân thông qua hình thức cúng tế, nhưng Thiên Đạo đại nhân chưa từng có ý định khước từ.
- Cô cần phải ngăn cản Thiên Đạo đại nhân nhiễm ác nghiệp. Mạng sống của cô do ngài ban tặng, nếu ác nghiệp cuốn lấy ngài không dứt, cô cũng sẽ vật lộn trong đau khổ không khác gì lò luyện ngục, thậm chí là chết.
Cảm thấy uy hiếp bằng cái chết chưa ổn, thanh kiếm lại dụ dỗ lợi ích:
- Một khi cô loại bỏ hàng nghìn hàng vạn ác nghiệp, cô có thể trở thành thê tử của Thiên Đạo, phong tước hiệu Hậu Thổ. Bất tử bất diệt, song hành cùng thiên địa.
Nghe giọng của thanh kiếm giống giọng trẻ con nhưng cậu ta hiểu biết rất rộng.
Nhưng mà lợi ích cũng chỉ để đó thôi, Thanh Hòa không cho rằng Phất Thần sẽ yêu mình.
Phất Thần là nhân vật kết hợp cả ba yếu tố đẹp nhất, mạnh nhất, thảm nhất truyện.
Là Thiên Đạo, hắn cần thanh lọc ác nghiệp, luôn luôn chịu đựng đau khổ hệt như tẩy tuỷ.
Là thần linh mà con người dốc hết sức móc mắt, cắt lưỡi. Cuối cùng chọn giấc ngủ say làm bạn với cô quạnh vạn năm. Đến khi tỉnh dậy lại trở thành con rối bị lòng tham của con người bỡn cợt, khinh nhờn hài cốt, bị ép giết con để hồi sinh.
Máu thịt của hắn là những mảnh đất rộng thênh thang, là những ngọn núi cao hùng vĩ. Người phàm trần hấp thụ, cướp hết tất cả của hắn để tưới tiêu cho bông hoa tham dục.
Cho đến tận khi thần linh tỉnh ngộ.
Thế gian này không cần Thiên Đạo nữa.
Kể từ khi hắn xuất hiện trên thế gian, chưa một giây nào không bị con người chối bỏ ý nghĩa tồn tại.
Cảnh ngộ như thế làm sao biết rung động trước một ai?
Cái gì có khả năng xảy ra thì mới mong muốn, cô không nói chuyện ngốc nghếch.
Quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt, cô ăn nói hùng hồn: "Người đời hưởng ân huệ của Thiên Đạo lâu quá rồi. Loại bỏ ác nghiệp của Phất Thần đại nhân chính là bổn phận của tôi."
Cô không cảm động được Phất Thần, chẳng lẽ lại không lừa được một thanh kiếm?
Thanh kiếm nghẹn họng nhưng cũng hơi xúc động:
- ... Cô nghĩ được vậy thì tốt.
Thanh Hòa nói vài câu khiêm tốn, vừa nói chuyện về tình hình hiện giờ của Phất Thần vừa tìm khay ngọc để xếp những cái bánh mà cô thấy ngon nhất.
Công cuộc khuyên nhủ Phất Thần đại nhân quý trọng sinh mệnh sẽ bắt đầu từ món ngon.
Vừa về đến cửa Toả Linh Điện, cô chợt mất sức khuỵu gối, bánh ngọt bị văng ra đất.
Cô đỡ trán, đầu óc choáng váng, không sao cất thành câu. Có cơn ngứa bắt đầu từ thân dưới lan ra khắp tay chân.
Mới đầu cô chưa kịp nhận ra, phải đến khi mấy cái mặt vặn vẹo của người họ Liễu xuất hiện trong đầu cô mới nhớ đến lời nguyền độc ác.
Cô lo lắng gọi hỏi trong lòng:
- Xích Tiêu ơi Xích Tiêu, giải lời nguyền này sao đây?!
Xích Tiêu Kiếm không tỏ vẻ ngạo mạn, cậu ta cả kinh:
- Lời nguyền của cô cần đích thân Thiên Đạo đại nhân hoá giải.
Nhưng phải làm sao Phất Thần mới giúp cô.
Mà cô còn một vấn đề nữa.
Cứ tiếp tục thế này cô sẽ mất khống chế, sẽ chạy đến cầu xin Phất Thần làm chuyện đó mất.
Thế thì chết dở.
Cô sẽ bị thần linh phẫn nộ xử tử tại chỗ.
Phải làm sao đây?!
Trong lúc lo lắng cô chợt nhìn bức tường, cô có ý tưởng.
Thanh Hòa đưa ra quyết định to gan.
Cô cần đập đầu vào tường.
Nhưng không phải tường bình thường mà là quan tài của Phất Thần.
Tất nhiên không thể đập đầu đến chết, chỉ cần mất năng lực hành động là được. Lúc đập đầu vào quan tài, cô còn phải quả quyết bày tỏ dù có chết cũng sẽ không vấy bẩn tấm thân trong sạch của hắn.
Chưa biết chừng nói vậy Phất Thần lại cảm động cứu cô.
Kế hoạch to gan này vẫn hơn chờ chết.
Huống hồ tỏ rõ thái độ kiên trinh như thế, dù không đạt yêu cầu cũng không thể trách cô nhỉ?
Quyết định xong Thanh Hòa được tiếp thêm sức mạnh hành động.
Cô chạy loạng choạng vào trong, nói giọng bi ai: "Kính thưa Phất Thần đại nhân, em trúng lời nguyền dơ bẩn nhưng dù có chết cũng không khinh nhờn ngài, không để ngài nhiễm sắc nghiệp!"
Bắn một tràng từ như pháo liên thanh, Thanh Hòa dồn hết sức chạy thật nhanh về phía quan tài của Phất Thần.
Đáng tiếc...
Ngón tay thon dài trắng trẻo đẩy nhẹ trán cô, không cho tiến đi thêm một bước.
Thực tế thì ngón tay kia không hề chạm vào da cô, giữa cô và hắn luôn có lá chắn vô hình.
Tỏ rõ sự khác biệt giữa người phàm trần và thần linh.
Giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Ngươi định đập đầu vào linh cữu?"
... Hỏng rồi.
Cô nhấn mạnh điểm quan trọng: "Lời nguyền của em phát tác, em sợ mất kiểm soát mạo phạm ngài, em cuống quá nên mới có suy nghĩ nhất thời đó."
Phất Thần hỏi khẽ: "Ngươi muốn ngăn không cho mình mất kiểm soát?"
"Vâng ạ."
Thần linh lại thấy lạ lùng: "Tại sao không cầu xin ta bẻ gãy tay chân ngươi? Chuyện nhỏ đó không cần cúng tế."
Thanh Hòa:... Vô cùng cảm ơn ngài.
Cô không biết mình nên nói gì, bởi thật ra cái đầu của cô đang khống chế đôi mắt không được liếc nhìn cổ áo không được đóng kín của Phất Thần.
Do lâu rồi không phơi nắng à, hình như Phất Thần hơi... Không không không, cô đang nghĩ gì đó! Không được nhìn!
Phất Thần vẫn nói chuyện thong dong: "Lời nguyền của ngươi lấy máu của linh vật sống làm vật dẫn, trải qua mười nghìn ngày luyện hoá, là lời nguyền máu độc ác mà thần linh giải được."
Đầu cô biêng biêng, mặt nóng bừng: "Vâng em đã hiểu ạ."
Thấy cô trả lời như vậy, Phất Thần nhăn mày, ánh sáng trắng mát lạnh tập trung ở đầu ngón tay xâm nhập vào trong đầu cô.
Cô bỗng tỉnh táo.
Lời nguyền của con người có nguy hiểm đến đâu cũng đâu thể ép buộc được Thiên Đạo?
Phất Thần nhìn cô, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không hề lo lắng: "Ta đảm bảo ngươi bình an trong những ngày phù hộ."
Tất nhiên hắn tự nhận ra vấn đề: "Ngươi định dùng xương ngón tay hay xương đùi của ta?"
Thanh Hòa: Cô hiểu.
Ý hắn giống ý cô đúng không?
Nhìn vị thần anh tuấn xa tầm với trước mặt, không ai lại liên tưởng hắn với chuyện đó.
Nhưng nếu giúp cô bằng cách ấy, chắc chắn Phất Thần sẽ nhiễm sắc nghiệp.
Không được, tuyệt đối không được.
Thế nên cô nhăn mặt chìa tay: "Nếu không chết được vậy ngài cứ trói em lại. Em sẽ không để ngài dính sắc nghiệp."
Phất Thần nói: "Thế thì ngươi sẽ chết. Còn ta nhiễm sắc nghiệp thì đã sao?"
Hắn hỏi ngược lại, chẳng hề mảy may lo toan, giống như đang tự hỏi hơn là hỏi cô.
Thiên hạ ai quan tâm điều đó?
Hắn có suy nghĩ đáng sợ.
Thoả mãn tất cả ác dục của con người và rồi...
...Tiêu diệt.