Tân Nương Của Thần Linh

Chương 98: Trăng hôm nay đẹp quá


Dịch: Wanhoo

Cả hai đều im lặng đưa mắt nhìn viên ngọc lặng lẽ tắm mình trong ánh trăng.

Một lúc sau, tiếng hát lắng dần, Tử Tô đợi tiếng hát dừng hẳn mới lựa lời gọi: "Thanh Hòa tiên tử.". Truyện Thám Hiểm

"Sao vậy?"

"Xử lý xong công việc ở đây, chắc hẳn sẽ khó tìm thấy tiên tử đúng không?"

Thanh Hòa mỉm cười ẩn ý, không cần trả lời cũng đã rõ ý.

"Vậy nên tại hạ lỗ mãng hỏi một câu, làm thế nào để gặp lại tiên tử?"

Câu hỏi lịch sự lại cũng thẳng thắn làm Thanh Hòa nghe hiểu ngay suy nghĩ của thiếu niên giao nhân.

Xung quanh vắng lặng, như thể chim muông cũng muốn nghe câu trả lời của cô. Thanh Hòa vô cùng nghiêm túc trả lời ngay tức khắc: "Chúng ta đã hết duyên."

Thiếu niên giao nhân buồn bã, cố cười vô tư và lịch sự: "Vậy thì tại hạ sẽ cầu nguyện với Thiên Đạo đại nhân cho phép kỳ tích xuất hiện."

Thanh Hòa cười bất đắc dĩ.

E là càng cầu nguyện mới càng không thành công.

Sau khi bị cô từ chối bẽ bàng, Tử Tô khó lòng ở lại chỗ này, vội vã từ biệt rồi chật vật rời đi.

"Haizz, tỏ thái độ cứng rắn như vậy hơi quá đáng." Thanh Hòa tiếc nguầy nguậy: "Tử Tô có tính cách hào sảng, chắc hẳn được rất nhiều người mến mộ. Hiếm khi rung động một lần nhưng đã thua hoàn toàn."

Phất Thần vô cùng bình tĩnh nói: "Người như thế mà em không mở lòng, quả là đáng tiếc."

Nghe giọng không có vấn đề gì, nội dung cũng chỉ là hùa theo câu trước của cô. Nhưng Thanh Hòa vẫn có dự cảm không ổn, luôn cảm thấy lạnh gáy.

"Em nói linh tinh ấy mà." Thanh Hòa nói: "Ngài đừng coi là thật."

Phất Thần xùy cười lạnh tanh: "Ừ, ai lại coi là thật cơ chứ?"

Thanh Hòa: "..."

Ngài đừng như vậy, lạ lùng đến phát sợ.



Cô gãi mặt: "Thôi không đùa nữa, em nói chuyện hẳn hoi, ngài cũng vậy nhé!"

"Ừ."

"Em trả lời dứt khoát như vậy là bởi vì không muốn tạo ra hiểu lầm không đáng có. Hơn nữa ngoài suy nghĩ cảm thấy Tử Tô "xứng đáng kết giao bạn bè" ra, em không còn cảm tưởng nào khác. Mà em tiếc nuối cũng dễ hiểu mà? Thật ra có duyên gặp được người tốt như thế lại không thể trở thành bạn bè, chỉ vì đứng cạnh nhau cứ cảm thấy lúng túng là một điều đáng tiếc."

Nghe cô trả lời thẳng thắn, cuối cùng giọng điệu của thần linh cũng bình thường hơn chút: "Vậy à?"

"Không thì còn vì lý do gì nữa ạ?" Thanh Hòa gãi má: "Sau này em sẽ không nói gì làm ngài hiểu lầm nữa, ngài cũng đừng nói chuyện kiểu vậy nữa nha."

"Ta nói chuyện kiểu nào?"

"Kiểu nói chuyện của ngài làm em cảm thấy chua lòm, làm em có cảm giác ngài muốn chiếm hữu em." Thanh Hòa phân tích nghiêm túc rồi chợt phì cười: "Nhưng chớm nghĩ thôi em đã biết chắc chắn không phải vậy. Người vụng về lại còn không tinh tế như em... haizz."

Thanh Hòa không nói nốt câu tự chê bai mình. Vì thật lòng cô cũng không bận tâm nhiều về điều đó.

Phất Thần: "..."

"Trăng hôm nay đẹp quá." Thanh Hòa nhìn ánh trăng soi bóng dập dềnh theo làn sóng trên mặt biển, cô xúc động thì thào: "Vớt được nó lên thì hay."

Phất Thần hỏi: "Em muốn lấy mặt trăng?"

"Không không, em chỉ xúc động nhất thời thôi. Ngài đừng có mà bắn rơi hay bẻ gãy mặt trăng đấy nhé."

Phất Thần không vui: "Em cho rằng ta không thể làm được chuyện đó?"

Thanh Hòa nghẹn họng. Trời đất, đó mà là ý cô muốn nói à?

"Ngài đừng có cắt câu lấy nghĩa. Đã hứa là tối nay không cãi nhau rồi đó."

Quả thật là hiện giờ mặt trăng rất yên bình, rất đẹp.

Thanh Hòa nhìn ánh trăng mờ mờ đằng xa, kể chậm rãi: "Ở quê em, câu "Trăng hôm nay đẹp quá" còn có một ý hiểu khác. Em nghĩ dù có uyên bác như ngài cũng chưa từng nghe đâu."

"Xin được rửa tai lắng nghe."

"Có người nói "Trăng hôm nay đẹp quá" là lời tỏ tình e thẹn." Thanh Hòa nói: "Bởi vì có người ấy ở đây nên vầng trăng hôm nay mới đẹp đến vậy. Trong khung cảnh lãng mạn này mà thẳng thừng nói câu "Tôi yêu người" thì đường đột quá, không còn trữ tình nữa. Thế nên mới mượn sự vật để tự tình, nhờ đó bầu không khí sẽ vô cùng mơ mộng."

"Câu cảm thán khi ngắm trăng của em cũng có hai nghĩa."

Phất Thần không lên tiếng, chỉ yên lặng nghe cô nói.



"Em không tài năng như đại văn hào ấy." Thanh Hòa bộc bạch suy nghĩ từ sâu trong đáy lòng: "Trăng hôm nay đẹp như vậy bởi vì có ngài trên đời, bởi vì việc mà ngài đã làm, bởi vì ngài đang ở bên cạnh em, nên em mới được nhàn rỗi thoải mái ngắm trăng."

"Nếu ngài cũng nhìn thấy mặt trăng lúc này thì tốt biết mấy."

"Mặt trăng hiện giờ mang đến cho em cảm giác... giống như ngài vậy."

Thuần khiết, yên bình, dịu dàng... giống như ngài vậy.

Thần linh chỉ yên lặng trong giây lát, giọng của hắn không hề dao động cảm xúc: "Tài năng của em chưa chắc đã kém đại văn hào kia là bao."

"Ôi ôi ôi, kém xa ấy chứ ạ." Thanh Hòa khiêm tốn: "Chắc là do em có thể khiến ngài cảm động hơn thôi."

"Chắc vậy."

"Lâu lắm rồi em không ngắm trăng như thế này." Thanh Hòa nói tiếp: "Ở quê em chỉ ngắm trăng vào một ngày lễ nhất định, hôm ấy sẽ tụ họp với gia đình, bạn bè rồi cùng ngắm trăng."

"Nghe có vẻ đáng tiếc."

"Cũng bình thường thôi ạ. Ở thế gian này, người em quan tâm nhất... ừm... chính là ngài rồi. Thế nên chỉ cần đi cùng ngài, ngày nào ngắm trăng cũng là trung thu."

Câu này ngược lại, cũng là vậy.

"Thế nên ngài đừng lo lắng em có bạn mới sẽ quên mất ngài." Đến lúc này, cuối cùng Thanh Hòa cũng tỏ rõ ý đồ muốn nói.

Cô có chậm hiểu đến mấy, thì qua một loạt các thái độ khác thường mấy hôm nay của Phất Thần, cô cũng phát giác ra gì đó.

Nhưng nếu cô nói thẳng ra là Phất Thần lo bị cướp đi bạn thân, cô tin chắc sẽ bị Phất Thần sai Thiên Lôi đánh cho tơi tả.

Thế nên cô mới chọn cách lựa lời để nói.

"Ban nãy Tử Tô ở đây, em cũng đã thử." Thanh Hòa nói: "Cùng ngắm trăng với hắn ta. Nhưng đúng thật là không cảm thấy vui vẻ gì hết. Dĩ nhiên cũng có thể là do quen biết chưa lâu, chưa đủ thân quen... nhưng tóm lại là ngài chắc chắn không thể bị thay thể. Chỉ khi ngắm trăng cùng ngài em mới có cảm giác này, chỉ duy nhất ngài."

Người Hoa Hạ đều biết ý nghĩa của Tết Trung thu.

Hình như thế giới tu chân không gọi bằng cái tên ấy nhưng có ngày lễ tương tự. Do đó Phất Thần hiểu được tình cảm mà cô gửi gắm, cũng hiểu được điều mà cô lựa lời bày tỏ, hiểu được cả vị trí của thần linh trong cô còn quan trọng hơn những gì cô nói.

Lần này Phất Thần yên lặng một hồi lâu.

Mãi sau hắn mới "Ừ" khẽ.