Kỳ Diễn An hắng giọng, che dấu sự không được tự nhiên vừa rồi.
"Quay về chuyện trước. Chi tiết cũng không có gì mới lạ, đơn giản chính là lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp. Sau đó, một ngày, cô gái nói rằng cô muốn dẫn thương nhân đến một nơi, không nói là đi đâu, nhưng thương nhân vẫn vui vẻ đi theo. ”
Kỳ Sóc lại có chút sợ hãi: "Thiếu gia, câu chuyện này có quỷ không? Cô gái có thể trở thành cáo hay sói không? ”
Kỳ Diễn An gõ đầu Kỳ Sóc như hồi còn bé: "Ngươi thật đúng là một cái đầu gỗ không thông suốt, nghe đến đây rồi, còn cảm thấy ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện yêu ma quỷ quái à? ”
Kỳ Sóc không nói một tiếng hứng chịu cú gõ, khóe mắt của y tự nhiên rũ xuống, bẩm sinh là một loại động vật nhỏ vô tội thuần lương.
Kỳ Diễn An nhếch khóe miệng, ngón trỏ một đường sờ xuống đường cong sống mũi đến chóp mũi, nhéo nhéo mũi Kỳ Sóc. Nhéo một cái như vậy, làm cho Kỳ Sóc theo bản năng phồng miệng, có vài phần buồn cười.
Kỳ Diễn An thích tất cả phản ứng của Kỳ Sóc vì hắn mà sinh ra, cho dù là bộ dáng kỳ sóc buồn cười, cũng cảm thấy y vô cùng vui vẻ đáng yêu. Kỳ Diễn An buông lỏng tay, nhìn lên núi, hít sâu một hơi, cảm thấy linh khí trên núi đều hội tụ vào lồng ngực. Hắn nói với Kỳ Sóc: "Cô gái dẫn thương nhân đi, chính là Linh Chiêu tự trước mắt ngươi. ”
Chưa tới một nén nhang, hai người đã đi tới Linh Chiêu tự. Linh Chiêu tự người tới người đi, hương khói hưng thịnh.
Kỳ Sóc lấy làm lạ nói: "Vừa rồi lên núi còn chưa thấy nhiều người như vậy. ”
Kỳ Diễn An nói, " Con đường nhỏ dẫn ngươi đi ở phía sau núi. Hầu hết mọi người không biết có con đường nhỏ ở đó."
Kỳ Sóc gật đầu. Cả hai cùng nhau vào chùa thắp hương lễ bái.
Kỳ Diễn An lặng lẽ hỏi y: "Lúc nãy trong lòng nghĩ gì đấy? ”
Kỳ Sóc cảnh giác, kín miệng như bưng, thế nào cũng không chịu nói ra. Ý cười trên khóe môi Kỳ Diễn An chợt lóe lên, thầm nghĩ, ngươi không nói ta cũng biết.
Kỳ Diễn An biết Kỳ Sóc ước gì cũng là chuyện bình thường. Dù sao từ lần đầu tiên Kỳ Diễn An dẫn Kỳ Sóc đi hội đèn lồng tiết Thượng Nguyên, nguyện vọng của Kỳ Sóc cũng chưa bao giờ thay đổi, năm nào cũng viết trên tấm vải bình màu lam cùng một câu. Nguyện thiếu gia không bệnh không tai, bình an khỏe mạnh. Mới đầu Kỳ Diễn An còn tưởng rằng, năm đó hắn và Kỳ Sóc bị nhốt trong sơn động, sau đó lại sốt cao khiến Kỳ Sóc sợ. Năm nào Kỳ Sóc cũng viết như vậy, năm nay cũng không ngoại lệ. Mỗi khi Kỳ Diễn An hỏi y viết gì, Kỳ Sóc lại sợ nói ra miệng sẽ không linh nghiệm, cái gì cũng không chịu nói.
Trước kia Kỳ Diễn An cảm thấy Kỳ Sóc thật ngốc. Bây giờ vẫn cảm thấy y vẫn ngốc, nhưng là kiểu ngốc mà hắn yêu.
Kỳ Diễn An không làm khó Kỳ Sóc nữa, nói: "Năm đó, cô gái dẫn thương nhân tới nơi này xin quẻ. ”
Kỳ Sóc trợn tròn mắt, nóng lòng hỏi: "Là.. cầu nhân duyên ư? Có phải quẻ cát không? ”
"Câu hỏi của ngươi nhiều thật đấy." Kỳ Diễn An nói, "Quẻ ghi là: ' Đôi ta chuốc chén hân hoan, trăm năm em muốn chu toàn tình ta. Đôi ta cầm sắt hiệp hoà, đời ta thắm thiết, tình ta êm đềm..'* "Người trên đời nếu thật sự có quẻ nhân duyên này sẽ rất may mắn. ”
*Bài thơ: Nữ viết kê minh 2 - Khổng Tử ( Bản dịch của Nguyễn Văn Thọ)
Kỳ Sóc rất vui vẻ, nhếch miệng nở nụ cười: "Thiếu gia, đây thật sự là một câu chuyện rất hay.”
Kỳ Diễn An nhìn y thật sâu, như thể sắp đưa ra một quyết định quan trọng. Sau đó, Kỳ Diễn An liền xoay người đi xin quẻ.
Kỳ Sóc cũng căng thẳng theo, tim đập thình thịch, mắt thấy Kỳ Diễn An lắc từ trong ống ra một quẻ, lại nhìn hắn rũ mắt đọc chữ trên quẻ xong nhíu mày nhẹ.
Kỳ Sóc cảm thấy tim mình như thắt lại.
Lúc này, Kỳ Diễn An đi về phía y. Thấy Kỳ Sóc có vẻ lo lắng liền tiện tay cốc trán y một cái, cười nói: "Mặt đau khổ như vậy làm gì? ”
Kỳ Sóc lo sợ bất an đi theo phía sau Kỳ Diễn An đi ra khỏi Linh Chiêu tự. Đi được một đoạn đường, Kỳ Sóc đuổi theo người phía trước, không nhịn được hỏi: "Thiếu gia, quẻ viết gì? ”
Kỳ Diễn An cười như không cười: "Nếu ta nói, quẻ nói ta không được như ý nguyện thì sao? ”
Kỳ Diễn An biết Kỳ Sóc vẫn thập phần tin tưởng lời bói mệnh, quả nhiên bởi vì câu nói này của Kỳ Diễn An mà mặt mày ủ rũ. Kỳ Sóc trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên nổi giận đùng đùng đá đá vài hòn sỏi bên chân: "Chữ trên quẻ kia viết không chính xác! ”
"Ồ?" "Kỳ Diễn An nghịch ngợm nói, "Vậy nếu ta nói, chữ trên quẻ là ước nguyện của ta sẽ thành thực thì sao? ”
Kỳ Sóc sửng sốt: "Vậy... Vậy thì chắc chắn là viết đúng rồi. ”
Kỳ Sóc sốt ruột hỏi: "Thiếu gia,quẻ rốt cuộc viết gì? ”
Kỳ Diễn An cười ha ha: "Vừa rồi không phải nói cho ngươi biết rồi sao? ”
Nói xong, dẫn Kỳ Sóc đang nghi hoặc đến một chỗ hóng mát ngắm cảnh. Vọng lâu trên Linh Sơn là nơi tuyệt vời để ngắm mặt trời mọc. Mặt trăng lặn, mặt trời mọc, phóng tầm mắt ra xa là cảnh tượng hùng vĩ của ánh vàng. Tuy rằng lúc này không phải lúc mặt trời mọc rạng rỡ nhất, nhưng trên núi mờ mịt sương mờ giống như tiên cảnh, cũng làm cho người ta phải cảm thán.
Kỳ Diễn An nhìn khung cảnh đằng xa, lại quay đầu nhìn về phía Kỳ Sóc: "Thấy được chữ trên quẻ, cô gái rốt cục đồng ý với thương nhân. Ngày hôm sau, thương nhân liền đến nhà cô gái tặng mấy chiếc xe vàng bạc châu báu, đến cửa cầu hôn. ”
Kỳ Sóc lại bị lời nói của Kỳ Diễn An rời đi sự chú ý, không khỏi hỏi: "Vậy, sau đó thì sao? ”
Kỳ Diễn An dựa vào lan can, mỉm cười: "Ngươi không nghĩ ra được à? ”
Gần đây Kỳ Diễn An luôn như thế, từng bước dụ dỗ, không trực tiếp nói cho Kỳ Sóc đáp án, khiến Kỳ Sóc luôn phải vắt hết óc suy nghĩ. Kỳ Sóc nối liền các chi tiết của câu chuyện, tỉ mỉ cân nhắc, đột nhiên nảy ra ý nghĩ: "Chẳng lẽ là lão gia và phu nhân? ”
Trong mắt Kỳ Diễn An tràn đầy ý cười cưng chiều: "Đúng vậy. Ta nghĩ lúc nói tới buôn bán vải là ngươi có thể nghĩ tới ngay rồi chớ. ”
Kỳ Sóc nhỏ giọng nói thầm: " Ta chỉ lo chuyện nhảy ra một con quỷ. ”
Kỳ Sóc suy nghĩ kỹ, phục hồi tinh thần lại, kinh hãi: "Lão gia năm đó...quả nhiên là như vậy mới cưới được phu nhân? ”
Kỳ Diễn An lập tức hiểu được ý của y là gì, cười nói: "Đúng vậy, rất không giống ổng đúng không. Vừa mới gặp mặt đã tìm một lý do không quan trọng, bảo mẫu thân ta nói cho ổng địa chỉ nhà, mặt dày cách mười ngày nửa tháng đưa xiêm y đến nhà mẫu thân ta, coi chả khác nào kẻ bám đuôi người ta. ”
Kỳ Sóc không thể tưởng tượng được Kỳ Diễn An lại nói thẳng tắp lộ liễu như vậy, nửa phần không uyển chuyển: "... Vậy cũng không thể nói lão gia như vậy. "Tuy rằng quả thật chuyện làm cũng không sai biệt lắm chính là như thế đi.
Kỳ Diễn An nhìn mây mù, kể lại chuyện thời thơ ấu: "Lúc ta bảy tám tuổi, có khi bởi vì nghịch ngợm mà bị cha đuổi đánh. Có lần cha nóng nảy, ra tay tàn nhẫn, ta bị đánh khóc nghiêng trời lệch đất. Hiện tại nghĩ lại, cha ta lúc ấy không nghĩ tới một đứa da dày như ta còn có thể khóc tới thương tâm như vậy, hoảng hốt một phen, làm bộ làm tịch đánh ta vài cái, ném ta lại cho mẫu thân. Mẫu thân ta dỗ dành ta hơn nửa ngày, ta lại khóc đến tê tâm liệt phế thế nào cũng dỗ không được, mẫu thân ta nói với ta, đừng nhìn phụ thân ngươi ở trước mặt ngươi hung dữ như vậy, thật ra không phải lúc nào ổng cũng uy phong lẫm liệt như vậy đâu. Bằng cách này, bà đã kể cho ta nghe về thời gian ông ấy theo đuổi bà. Ta đã rất ngạc nhiên, mặt dày còn hơn tường thành, vô lại vậy đấy. Cái này hoàn toàn bất đồng với bộ dáng nghiêm túc của người đứng đầu gia đình. Ta lập tức quên đau, vừa nghĩ đến phụ thân liên tiếp chịu thất bại trước mẫu thân, ta an tâm hơn hẳn. ”
" Nghĩ lại khi lớn lên thật khác xa so với hồi nhỏ.. Thấy cha mẹ vợ chồng hoà thuận, ta bỗng nhiên hiểu được phụ thân ta năm đó nói với mẫu thân, chỉ muốn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người. " Nói xong, quay đầu nhìn Về phía Kỳ Sóc. Hắn đứng trong sương mù đầy núi nở nụ cười rạng rỡ.
Mây bay, gió thổi.
Ánh mặt trời đột nhiên tản ra phiêu du.
"Ta cũng nguyện ý hết lòng đối đãi một người."
Thiếu niên áo trắng, tay áo tung bay, mặt mày đẹp như tranh vẽ, trong mắt hiện lên vẻ nhu hòa, dịu dàng.
Trong phút chốc giọng nói vang lên bên tai như tuyết rơi, làm cho Kỳ Sóc động tâm.
Lúc này, y như đột nhiên hiểu được thế nào là động tình.