Thái Tử Không Thích Biến Thái

Chương 63


Sử Hồng trố mắt nhìn hai anh em nhà kia. Bọn họ không chờ được muốn "dạy dỗ" cậu rồi à?

"À thôi. Tôi không dám làm phiền hai người."

"Không phiền. Mấy ngày nay tôi ở nhà thời gian rất dư dả, hơn nữa tôi có mấy năm kinh nghiệm lái ô tô rồi, còn không đủ trình để dạy cậu sao?"

"Anh không phải bận chăm sóc cô nàng nóng bỏng Jessi gì đó sao, làm gì có thời gian rảnh làm chuyện này. Hơn nữa tập vào sáng sớm, em dĩ nhiên có thể làm rất tốt. Vẫn để em dạy sẽ tốt hơn."

"Đừng có nói như kiểu đó là bạn gái anh. Anh với cô ta chẳng có gì cả. Anh muốn né còn chẳng được."

Đường Ngân rất kinh ngạc khi thấy hai đứa con của mình đột nhiên hăng hái như thế, lại cùng tranh để dạy lái xe cho một người con trai khác trong nhà. Nhìn qua thì có vẻ như quan hệ được cải thiện nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng và hoang mang của Sử Hồng, ông cảm thấy không có đơn giản như vậy.

"Hai con nhiệt tình muốn giúp đỡ A Hồng như vậy bố rất vui. Nhưng cũng phải hỏi qua ý kiến của A Hồng xem là nó đồng ý ai."

Sử Hồng giật giật khoé miệng. Cậu vẫn có chút không tiếp thu được tình huống đang xảy ra. Nếu xét trên điều kiện thuận lợi thì rõ ràng là Tinh Húc phù hợp nhất vì hiện tại anh ta đang ở nhà, lại không có bận việc gì quá quan trọng. Nhưng cậu không chắc mình đủ bình tĩnh để ngày nào cũng phải giáp mặt gương mặt quen thuộc đến khiến mình kích động kia, chưa tính đến anh ta làm vậy chắc hẳn có nguyên nhân nào đó. Còn Tinh Thần thì cậu lại càng dám chắc đi với cậu ta chẳng có gì là tốt lành. Tóm lại cả hai người này cậu nên né càng xa càng tốt vẫn hơn.

"Ừm. Cái đó… Tinh Thần còn đang bận đi học, còn Tinh Húc cũng có bạn nữa. Con vẫn là không nên làm phiền vẫn hơn. Hình như tuần này bố làm việc ở nhà nhiều, vậy thì cho con mượn tài xế Vương được không ạ?"

"Dĩ nhiên là được. Khoảng thời gian này đúng là bố muốn ở nhà nhiều một chút, công việc có thể thực hiện online. Con cứ việc mượn Vương Bân bao lâu tùy ý."

Tinh Húc và Tinh Thần dĩ nhiên không vui chút nào. Tinh Húc nhìn chằm chằm Sử Hông như muốn hỏi "cậu sợ tôi đến như thế sao?" khiến Sử Hồng chẳng dám nhìn thẳng mặt anh ta.

"Được thôi. Nếu anh muốn như thế." Tinh Thần nói như vậy nhưng lại lườm mắt nhìn giống như kiểu muốn nói Sử Hồng đừng hối hận với lựa chọn này khiến Sử Hồng đột nhiên thấy lạnh sống lưng.

...***...

Hôm sau khoảng năm giờ rưỡi sáng Sử Hồng đã dậy. Vì hiện tại đang vào hè nên vào giờ này trời đã sáng rất rõ rồi. Cậu nhắn tin báo cho Vương Bân một tiếng rồi thay đồ xuống gara dưới nhà đợi sẵn.

Nhà của Đường Ngân hiện tại có hai cái xe hơi. Một là của Đường Ngân, hai là của Tinh Húc. Thời gian Tinh Húc ở Mỹ học đại học thì Tinh Thần là người dùng cái xe đó. Lúc Sử Hồng xuống gara thì đã thấy có người ngồi sẵn trong xe của bố rồi. Cậu cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Đường Ban xuống nhà nhanh như thế. Xe từ trong gara từ từ đi ra ngoài. Sử Hồng lập tức bước vào trong xe. Đến khi đóng cửa rồi nhìn sang bên cạnh Sử Hồng cảm thấy kì lạ. Người đang ngồi ghế lái đội mũ lưỡi trai sụp xuống che mất gần nửa gương mặt nhưng Sử Hồng vẫn có thể nhận ra đó không phải tài xế Vương. Cậu nghi ngờ có kẻ gian, tay đặt lên nắm cửa định mở thì phát hiện cửa xe đã bị khoá.

"Anh không trốn được đâu."

Sử Hồng kinh ngạc mở tròn mắt.

"Tinh Thần? Sao cậu lại ở đây? Anh Vương đâu?"

"Anh Vương bị đau bụng nên nhờ tôi thay anh ấy dạy anh lái xe."

"Cậu nghĩ tôi sẽ tin? Rõ ràng lúc tôi nhắn tin anh Vương đã trả lời ngay sẽ xuống liền mà. Có phải hai người ngay từ đầu đã thông đồng với nhau đổi người?"

"Cứ cho là vậy đi. Thế thì sao? Tôi với anh ta dạy thì khác gì nhau?"

"Dĩ nhiên là khác. Ít ra để anh ta dạy tôi vẫn thấy yên tâm hơn cậu. Cậu việc gì phải nhất quyết muốn dạy tôi như thế?"

"Tôi thích. Vậy thôi." Tinh Thần khởi động xe: "Chúng ta bắt đầu học thôi."

"Trước tiên cậu mở cửa xe đã. Tôi không thoải mái khi bị nhốt thế này."



"Anh hứa không trốn thì tôi sẽ mở."

"Đã ngồi lên xe rồi còn trốn gì nữa. Tôi không có ấu trĩ như thế."

Tinh Húc đứng ở trên lầu nhìn xuống, hơi nhíu mày, quay người vào trong lãnh đạm không nói gì. Tối hôm qua anh nhận được mấy cái email gửi tới, vài cái là thư mời làm người mẫu ảnh, chụp quảng cáo. Còn có thư mời đến thử việc tại một số bệnh viện, trong đó có cả những bệnh viện lớn trong nước. Trước khi trở về nước, Tinh Húc đã dự định mình chỉ về nước vài ngày sau đó sẽ quay lại Mỹ đến thử việc tại một trong số những bệnh viện đã gửi thư mời. Nhưng sự xuất hiện của Sử Hồng khiến anh bắt đầu hoang mang về dự định của mình. Mỗi lần giáp mặt Sử Hồng lại mang đến cho anh những cảm xúc rất kì lạ. Càng tiếp xúc những cảm xúc ấy lại càng mãnh liệt hơn. Nó khiến anh càng tin hơn rằng sự xuất hiện của Sử Hồng trong cuộc sống của anh dường như có một ý nghĩa nào đấy, mà nếu cứ như vậy bỏ đi có lẽ sẽ khiến anh hối hận vô cùng. Chuyện đi hay ở lại anh muốn mình phải cân nhắc thật kĩ càng.

...***...

Quả đúng như những gì Sử Hồng dự liệu. Tên kia hăng hái đòi dạy cậu lái xe chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Suốt buổi học lái hở chút là hắn mắng cậu sa sả như thể cậu vốn là người biết lái xe từ trước đó khiến cậu nhiều lúc nổi điên muốn đánh người.

"Ai bảo anh đánh lái như thế? Cứng cái tay lên! Đàn ông con trai gì mà yếu đuối như con gái thế hả?"

"Sao lại chậm như rùa bò thế? Anh lái như thế thì bao giờ mới đến nơi!"

"Chân đạp mạnh lên! Đánh lái qua bên kia! Tôi đã dặn một lần rồi, sao anh chậm tiêu thế hả?"

Phải đến lúc chỉ còn nửa tiếng nữa đến giờ đi làm, hắn mới buông tha cho cậu. Sử Hồng vội vàng xuống xe muốn vào bên trong tắm rửa thì lại bị hắn kéo lại.

"Buổi học hôm nay thế nào? Vừa ý chứ?"

"Cậu muốn dùng việc công trả thù tư, tôi là người trưởng thành không chấp con nít."

"Anh nói ai con nít?!"

"Người nào vừa sủa người đấy là con nít."

Tinh Thần nổi giận: "Anh…"

"Hôm nay cậu dám khiêu chiến với tôi thì đừng trách ngày sau tôi trả đòn. Cứ đợi đấy!"

Sử Hồng vùng tay Tinh Thần ra rồi lao vào nhà, vừa đúng lúc đụng mặt Tinh Húc từ trên lầu đi xuống. Sử Hồng hơi sững người một chốc rồi lách người bỏ đi.

"Em cứ phải gây hấn với cậu ta làm gì?" Tinh Húc lườm mắt nhìn cậu em nghịch ngợm.

"Là hắn muốn như thế mà. Em đối xử tốt với hắn thì hắn lại bảo em giả tạo. Thế thì để em đối xử không tốt với hắn để hắn cảm nhận được là ai giả tạo."

"Ấu trĩ."

"Anh, đến anh mà cũng nói em như thế."

"Tranh thủ tắm rửa rồi ăn sáng đi, kẻo lại muộn giờ học."

"Anh khỏi lo. Hắn ta là giảng viên mới cần đi sớm. Em đến trễ chút cũng được."

Tinh Húc chỉ im lặng không nói gì.



Sử Hồng tắm rửa rồi sửa soạn quần áo sau đó đi làm luôn, không kịp thời gian để ăn sáng. Cậu chạy thục mạng ra trạm xe buýt gần nhất vậy mà vẫn không kịp đón xe. Nếu giờ mà chờ chuyến kế tiếp đến khẳng định sẽ trễ giờ làm. Đúng lúc này thì một chiếc xe hơi trờ đến trước mặt. Tinh Húc xuất hiện sau cửa kính xe hất hàm bảo cậu leo lên. Sử Hồng nhíu mày tức giận. Hai anh em nhà này sao cứ bám riết lấy cậu hoài vậy.

"Sao? Không dám lên?"

"Có gì mà không dám? Dù sao cũng trễ giờ làm rồi."

Sử Hồng ngay lập tức leo lên xe. Cửa xe chỉ vừa đóng cậu còn chưa kịp cài dây an toàn Tinh Húc đã cho xe phóng đi khiến cậu suýt thì đập đầu vào cửa kính phía trước. Sử Hồng nổi điên.

"Anh muốn gây sự à?"

"Không phải cậu đang vội à? Tôi rút ngắn thời gian giúp cậu rồi đấy!"

"Ý anh là tôi nên cảm ơn anh?"

"Đừng khách sáo!"

"Anh… Đừng tưởng anh em mấy người làm thế này là có thể bắt nạt được tôi. Tôi không sợ đâu."

"Bớt nhiều lời. Nhìn đằng trước đi!"

Sử Hồng vừa cài xong dây an toàn, ngẩng đầu nhìn lên thì hoảng hồn khi bắt gặp cảnh hàng dài xe cộ đang bị tắc nghẽn trên đường.

"Có chuyện gì vậy? Bình thường nơi này đâu có mấy khi xảy ra tắc đường."

Tinh Húc lúc này đang bấm bấm lướt lướt trên điện thoại, đáp: "Có vẻ như phía trước vừa xảy ra một vụ va chạm xe."

"Thật sao? Có nghiêm trọng không? Có người chết không?"

"Bây giờ là lúc để cậu quan tâm đến việc đó? Ngồi chắc vào. Tôi cho lùi xe."

Tinh Húc nhìn chăm chăm gương chiếu hậu, điều khiển cho xe lùi lại. Sử Hồng ngồi yên không dám động đậy. Hai mắt mở to, trong lòng không ngừng xuýt xoa trước tài nghệ lái xe của Tinh Húc. Phía sau xe cộ chạy lên khá đông vậy mà anh ta liệng bên này lượn bên kia thoát hết tất cả. Đến chỗ trống an toàn thì anh ta đột ngột quay xe. May mà Sử Hồng quan sát kịp thời nắm chặt lấy ghế lái nếu không đã đập đầu vào cánh cửa xe bên cạnh rồi.

"Này, anh xoay xe kiểu đấy có thể báo trước với tôi một tiếng được không? Tôi xém chút là đập đầu vào cửa xe rồi."

"Trước đó không phải tôi đã nói với cậu bám chắc vào còn gì. Giờ tôi tăng tốc đấy. Ngồi cho vững!"

Tinh Húc chọn một tuyến đường khác để đi, dài hơn so với tuyến đường cũ một chút nhưng bù lại khá thông thoáng. Xe lao vút đi trên đường và dừng kịp trước cổng trường Lâm An trước giờ vào học mười lăm phút. Sử Hồng chỉ kịp cảm ơn một tiếng rồi vội vàng lao khỏi xe.

"Quay mặt lại đây!"

Sử Hồng chỉ vừa mới chạy được hai bước nghe vậy ngạc nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy một bọc gì đó bay thẳng vào mặt, nhưng cậu nhanh tay tiếp được. Nhìn lại thì thấy đó là một bọc giấy, bên trong là hai cái bánh bao. Sử Hồng tròn mắt nhìn đầy nghi hoặc. Đột nhiên tốt vậy không phải bỏ cái gì vào trong bánh đấy chứ?

"Sợ tôi hạ độc thì cứ việc ném đi."

Nói xong Tinh Húc phóng xe đi. Sử Hồng không dám chần chừ cầm bọc bánh chạy vào trong trường.

* Ném đi làm gì? Có Người cho thì cứ ăn thôi.