Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 15: Tặng kim linh (*)


(*): Chuông đồng

Loan thành về đêm đẹp đến mức người ta không thể rời mắt, khung cảnh náo nhiệt, ấm áp và bình dị của cuộc sống đời thường, khi hòa mình vào đó, khiến cho người ta quên đi phiền muộn.

Thanh Hòa sinh ra đã ốm yếu, ít có trải nghiệm vui chơi thoải mái ở bên ngoài, cho dù ở Vận Quốc không có lệnh cấm ra ngoài vào ban đêm thì quanh năm suốt tháng, số lần nàng ra ngoài dạo đêm không vượt quá hai ngón tay.

Cơ hội được quang minh chính đại sánh bước cùng A Trì đi chợ đêm như bây giờ trước đây chưa từng có.

Nàng không đành lòng quay về, nhưng thân thể lại không cho phép nàng tùy hứng.

Trì Hành cầm trên tay một bé thỏ con làm bằng đường: “Uyển Uyển, cái này cho tỷ.”

Thanh Hòa nhận lấy cái kẹo, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ. Đầu lưỡi liếm qua tai thỏ, ngước mắt nhìn vào đôi mắt lấp lánh đầy mong chờ của tiểu tướng quân, nàng mỉm cười: “Ngọt.”

Có lẽ cái kẹo cũng không ngọt ngào bằng một chữ “ngọt” của nàng ấy.

Trì Hành cảm thấy mỹ mãn, nhìn sắc trời, giả vờ làm người lớn nói: “Được rồi, hôm khác chúng ta lại ra ngoài, nên về nghỉ ngơi thôi.”

Trong tay nàng cầm một chiếc đèn lồng hình hạc trắng bằng thủy tinh, đi một bên để soi sáng cho Thanh Hòa, Thanh Hòa tay trái cầm kẹo, tay phải vô thức nắm lấy ống tay áo rộng rãi của nàng.

Sao trăng trên trời cao, hai người không ai nói lời nào, tiến về khách điếm.

Bầu không khí vô cùng hài hòa.

Buổi tối, khách điếm yên tĩnh, Trì Hành nằm trên giường bên cạnh, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh sương đọng trên mặt mày của Thanh Hòa vào buổi đêm ở ngôi miếu đổ nát, lòng nàng không yên, đứng dậy mặc y phục chỉnh tề rồi đẩy cửa ra ngoài.

Một cánh cửa chắn ngang trước mặt nàng.

Lúc này Thanh Hòa tỷ tỷ đã ngủ từ lâu rồi.

Nghĩ đến đây, tiểu tướng quân hơi đỏ mặt, thản nhiên ngồi xuống dựa vào tường.

Là nàng ngốc, dù cho lo lắng đi nữa, chẳng lẽ lại phá cửa đi vào, hay là cạy then cửa làm mấy chuyện lén lút như bọn trộm cắp sao?

Nàng chỉ là ngốc thôi, cũng không phải thực sự làm càn.

Trì Hành lắc đầu thở dài: “Mình đúng là ngớ ngẩn mà.”

Nhưng nàng vẫn không yên tâm rời đi, lại lười quay về nên đành dựa vào tường mà ngủ tạm cả đêm.

Trời còn chưa sáng, nàng đúng giờ tỉnh dậy để tránh bị người kia bắt gặp bộ dạng ngốc nghếch của mình, nhón chân lên, lặng lẽ trở về phòng.

Sáng sớm, mặt trời mọc ở hướng đông.

Mở cửa nhìn thấy tiểu tướng quân tràn đầy sức sống, khóe môi Thanh Hòa nhếch lên, vẻ mặt càng vui vẻ hơn, “Ngươi đang cười ngốc cái gì vậy?”

“Cười ngốc chỗ nào?” Không thừa nhận mình ngốc, Trì Hành mở lòng bàn tay, cười nói: “Tỷ tỷ, tỷ xem đây là cái gì?”

Là chiếc chuông nhỏ được làm rất tinh xảo.

“Đây là?”

“Là đồ chơi mà ta nghĩ ra đấy, âm thanh của chuông này có phạm vi rộng hơn so với chuông thông thường, sau này nếu cần ta, tỷ tỷ cứ rung chuông, ta nghe thấy được, cho dù đang đi hay đang bò cũng sẽ tới.”

Đa số người còn trẻ đều thích nói quá lên, bởi vì tuổi trẻ kiêu căng, bồng bột. Thanh Hòa không thích nàng nói về sinh tử nhẹ nhàng như vậy, chưa kịp cảm động, trong lòng đã bắt đầu lo lắng.

Lời nói đã đến bên miệng, lại cúi đầu, sắc mặt ngẩn ngơ.

Tay A Trì cầm chuông, khom người buộc vào eo nàng, hơi thở tươi mát tự nhiên, áo đỏ tóc đen, những ngón tay thon thả.

Theo thói quen, Thanh Hòa hơi ngả người về phía sau, muốn tránh né sự gần gũi làm cho người ta đỏ mặt tía tai.

Đang lúc nảy ra ý muốn tránh đi thì có người chạm vào eo nàng, nàng quay đầu, vô cùng sửng sốt.

Bàn tay của “thiếu niên lang” thường xuyên cầm đao múa kiếm nhưng vẫn nhẹ nhàng mà không mất đi kiểm soát, nắm lấy vòng eo thon thả, các khớp xương thon gọn, gân trên mu bàn tay rõ ràng, móng tay cái phơn phớt màu hồng nhạt khỏe mạnh, ngón tay linh hoạt, uyển chuyển, có thể thắt nút nhanh chóng và dễ dàng.

Nàng ngước mắt lên, có ba phần ngượng ngùng, mới lạ và hưng phấn, phần còn lại trong mắt là trong trẻo như ánh trăng chiếu qua: “Tỷ tỷ, tỷ có thích cái chuông này không?”

Đột nhiên, Thanh Hòa chìm vào trạng thái mơ màng khó tả.

Mơ màng như thể A Trì không phải đang hỏi về chiếc chuông, mà là hỏi: Tỷ tỷ, tỷ có thích ta không?

Bên tai nóng bừng lên từng đốm lửa nhỏ, không đến mức lửa cháy hừng hực, nhưng thực sự khiến nàng bẽn lẽn lúng túng.

Nàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, sau đó nghe được câu trả lời không lộ sơ hở của mình: “Thích.”



Trì Hành vui mừng khôn xiết, cười rạng rỡ, nhìn chằm chằm chiếc chuông nhỏ hồi lâu.

Dù biết nàng ấy đang nhìn chuông nhưng tim Thanh Hòa vẫn đập nhanh đến mất tự nhiên. Chỉ là bản lĩnh làm bộ làm tịch của nàng quá mạnh nên tiểu tướng quân mới không phát hiện.

“Tỷ tỷ, bình thường đừng tùy tiện lắc chuông trong tay, ở đây có cơ quan tinh vi, nếu không chạm vào cơ quan thì dù thế nào chuông báo động cũng sẽ không vang lên. Khi nào gặp nguy hiểm hoặc gặp chuyện không thể giải quyết được, tỷ tỷ mở cơ quan này ra, tay rung chuông, ta nghe thấy được liền tới tìm tỷ.”

Nàng thực sự lo lắng cho thân thể yếu đuối của Uyển Uyển, cũng không tiện nói ra phần lo lắng nặng trĩu này của mình, vì vậy chỉ có thể nghĩ ra biện pháp nhẹ nhàng hơn.

“Được rồi, ta sẽ nhớ kỹ.” Thanh Hòa nghiêm túc trả lời.

Trì Hành cong môi, hơi nhướng mi, hất cằm lên, nụ cười hồn nhiên trong sáng chuyển thành cười xấu xa, để lộ sự hoạt bát, đáng yêu ở tuổi này: “Eo của Uyển Uyển thon quá đi thôi.”

Biết nói ra những lời trêu chọc này chắc chắn sẽ bị đánh, cho nên vừa nói xong nàng đã bỏ chạy.

Thanh Hòa muộn một bước không kịp đánh trúng nàng, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận.

Tiểu tướng quân chạy trốn, ước tính thời gian, từ trong góc thò đầu ra, nhìn thấy Thanh Hòa tỷ tỷ còn đang đứng tại chỗ “hờn dỗi”, lập tức mỉm cười, nụ cười trong sáng, không vướng bụi trần, “Đã hết giận chưa, tỷ còn tức giận, ta lại trốn tiếp.”

Thanh Hòa cố chịu đựng nhưng không kìm được, cười lớn: “Tưởng bở, tức giận làm tổn hại thân thể. Ai muốn giận ngươi?”

Trì Hành bị nụ cười rạng rỡ như hoa nghênh xuân của nàng làm cho ngẩn ngơ tại chỗ.

Trì tiểu tướng quân yêu thích sắc đẹp, đối với nàng, trong muôn vàn sắc hoa khắp thế gian, nhan sắc của Thẩm Thanh Hòa là đẹp nhất.

Dù thanh tao hay rực rỡ, dù e ấp hay kiêu sa, mỗi khoảnh khắc đều toát lên vẻ đẹp lay động lòng người. Mỹ nhân như vậy, nhìn từ xa hay lại gần vẫn luôn toát lên khí chất phi thường, khác biệt hoàn toàn với mọi người xung quanh.

Người như vậy phải thường xuyên mỉm cười, sống lâu trăm tuổi.

Giả sử thiên đố hồng nhan [1], thì đó quả là điều vô lý nhất trên đời.

[1]: Ông trời ghen tị với nhan sắc của người đẹp.

Ở Loan thành vài ngày, hai người họ đã đến thăm “Niệm Sinh Kiều”, “Thanh Vân Lâu”, đồng thời cũng lần lượt đến thăm “Như Mộng Kiều”, “Thi Văn Kiều” và “Thái Bình Lâu“.

Ngày hôm đó, trạng thái của Thanh Hòa không được tốt, bữa sáng ăn chưa đến nửa bát cháo đặc đã không muốn ăn nữa.

Thấy nàng ngày càng gầy đi, Trì Hành lo lắng: “Đi mấy ngày nay tỷ mệt rồi sao?”

“Không có gì.” Thanh Hòa dựa vào giường, vẻ mặt mệt mỏi, “Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn thôi.”

Nàng không muốn nói nhiều, Trì Hành thức thời không hỏi.

Bốn năm ngày sau, tinh thần của nàng quả thực đã tốt hơn rất nhiều.

Trì Hành đang ngồi trong phòng chậm rãi uống trà, nước trà màu đỏ gạch sóng sánh trước mắt, lòng nàng bỗng dưng khẽ động, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Uyển Uyển... chẳng lẽ giống như nàng nghĩ sao?

“Sao vậy? Sao sắc mặt lại kỳ quái như thế?” Thanh Hoà dịu dàng, quan tâm hỏi.

“Kỳ quái ư?” Trì Hành dùng tay nhéo khuôn mặt trắng nõn mềm mại, muốn dùng cách này che đậy chút chột dạ kia của mình.

Nàng ra tay không biết nặng nhẹ, nhéo má trái đến ửng đỏ. Thanh Hòa nhìn không nổi nữa, túm lấy bàn tay đang ngọ nguậy của nàng: “Mặt ngươi có chọc ghẹo gì đến ngươi đâu?”

Đầu ngón tay nhân cơ hội kiểm tra cổ tay gầy gò của tiểu tướng quân, dương nhiều âm ít, mạch cổ tay thì đập mạnh mà bộ Xích [2] thì yếu, vẻ mặt không thay đổi, hỏi: “Hôm nay không ra ngoài sao? Cả ngày chỉ ở trong khách điếm có gì hay?”

[2]: Bộ vị xem mạch là ở chỗ mỏm xương quay nhô lên ở phía sau bàn tay, gọi là bộ vị mạch quan. Trước bộ Quan là bộ Thốn thuộc dương, phía sau bộ Quan là bộ Xích thuộc âm. Bộ Xích bên tay trái thuộc thận và bàng quan. Bộ Xích bên tay phải thuộc mệnh môn hỏa, cũng có sách ghép cả đại tràng vào bộ xích bên tay phải.

“Tỷ tỷ muốn đi chơi ở đâu?”

“Tùy tiện đi dạo thôi.”

Trước đây khi còn ở trong phủ tướng quân, nàng cũng không cảm thấy buồn chán. Nhưng lần này ra ngoài cùng A Trì, đến nhiều nơi hơn, nàng càng thêm khao khát cảm giác được cùng nhau vui vẻ, rong ruổi khắp nơi.

Hai người nói đi là đi.

Cuối tháng ba, phố lớn ngõ nhỏ khắp Loan Thành tràn ngập hoa với đủ loại màu sắc.

Trên đường có bóng người, một hán tử mặc áo vải thô vừa chạy vừa hét: “Lam gia đại tiểu thư đang ném tú cầu chiêu thân đấy!”

Đột nhiên, nơi này tựa như nước đổ vào chảo dầu kêu tanh tách, vết dầu bắn tung tóe khắp nơi.

Mọi người vừa nghe tin ngay lập tức hành động, giống như thủy triều chảy về cùng một hướng.



Hiện trường hỗn loạn, vừa định đứng vững lại, trước mắt Thanh Hòa không nhìn thấy bóng dáng tiểu tướng quân đâu nữa, chợt hoảng hốt: “A Trì!”

Đám đông người qua đường đứng trước mặt nàng, tiếng gọi ầm ĩ bị các loại ồn ào át đi, trong lòng cảm thấy khó chịu, mặt mày lóe lên vẻ hung ác, bỗng nhiên cảm thấy đám người đang cản đường nàng tìm người thật đáng ghét!

“A Trì? A Trì, ngươi ở đâu?”

“Ta ở đây.”

Một giọng nói vang lên, nàng chợt ngoái đầu nhìn lại!

Trì Hành đầu tóc rối bù, một bên giày không biết bị ai giẫm mất, thỏ con lao tới trước mặt Thanh Hòa, tức giận bất lực, ngữ khí áy náy nói: “Uyển Uyển, vừa rồi có một bà lão mắt mù ngã xuống. Ta lo bà ấy sẽ bị thương, nên quay lại đỡ bà ấy...”

Nàng vẫn còn sợ hãi, nhìn từ trên xuống dưới: “Uyển Uyển, tỷ không sao chứ?”

Lửa giận dâng lên đến cổ họng bị đôi mắt trong veo của nàng dập tắt, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt nàng ấy, nhận ra mình đã mất bình tĩnh, trái tim Thanh Hòa hơi nhói, nàng quay mặt đi: “Ta không sao.”

“Không sao là được rồi.” Nàng lẩm bẩm: “Những người này thật sự điên rồi, lỗ mãng nguy hiểm như vậy, kệ bọn họ đi, chúng ta không tham gia cuộc vui.”

Nghe nàng nói “không tham gia cuộc vui”, cảm xúc phập phồng của Thẩm Thanh Hòa dần dần dịu đi.

Chỉ là có một câu nói rất đúng, người không tìm việc, nhưng việc tìm người.

Ở Lam gia bảo, Lam Mộng Mộng đứng ở một tòa cao tầng, bất đắc dĩ nhìn đám người qua đường không rõ mặt mũi đứng đông nghẹt ở dưới, nàng quay người lại nói: “Cha, con có thể không ném tú cầu này được không!”

Lam bảo chủ hơn bốn mươi tuổi, vợ cả mới sinh được một nữ nhi, nếu không vì công văn của Vô Tranh đại sư, sao ông có thể ép nữ nhi mình chiêu thân?

Ông khó xử nói: “Cái này là vì mạng sống của con. Đại sư nói, nếu năm nay không tìm được con rể, mạng sống của con sẽ gặp nguy hiểm. Con ngẫm lại đi, mấy ngày qua con đã vô cớ ngất đi bao nhiêu lần? Con gái ngoan, cha không thể đùa với tính mạng của con được.”

Lam Mộng Mộng không có hảo cảm với người được gọi là đại sư kia, nhưng cha lại tôn trọng người này từ tận đáy lòng, nên nàng không thể mở miệng mạo phạm, nàng tức giận nói: “Ném tú cầu thì cũng thôi đi, lỡ như người già, yếu, bệnh, tật bắt được, con cũng phải lấy vào cửa sao?”

Làm cha còn nghĩ nhiều hơn nữ nhi, ông đã sớm nghĩ đến vấn đề này rồi.

Một tay vuốt râu, ông bình tĩnh nói: “Già, yếu, bệnh, tật thì thế nào? Đại sư nói, chỉ kén rể trong năm nay thôi, nuôi được thì nuôi, không nuôi được thì sang năm tống cổ. Vàng bạc, châu báu, danh lợi, phú quý, tuyệt đối sẽ không bạc đãi đối phương.”

“Thật sao?”

Lam bảo chủ giận đến bật cười: “Con là hòn ngọc quý trên tay cha, cha có thể nói dối con sao?”

“Nếu cha gạt con, con sẽ nhảy khỏi tòa tháp này!”

Nàng làm ầm lên, Lam bảo chủ liền bị doạ sợ, vội vàng xua tay, cố gắng thuyết phục nàng: “Không gạt con, không gạt con. Lừa ai cũng không dám lừa khuê nữ bảo bối của cha, giờ lành đã đến, con ném tú cầu đi.”

Nha hoàn cầm tú cầu được đặc chế đưa cho tiểu thư, Lam Mộng Mộng miễn cưỡng nhận lấy, nghiến răng nghiến lợi quyết định sẽ tin tưởng cha mình lần này!

Nàng không thèm nhìn mà ném đi, tú cầu ném từ trên cao xuống khiến mọi người đều đổ xô đi tranh.

Nam tử cầm quạt xếp đứng trong đám đông nhìn Vô Tranh đại sư trên tháp đang ngồi ngang hàng với Lam bảo chủ, chờ Vô Tranh đại sư gật đầu, hắn không chần chờ, nhiều lần nhảy lên để lấy tú cầu được tung lên cao.

Cuộc trao đổi bí ẩn giữa nam tử trẻ tuổi và Vô Tranh đại sư, Lam bảo chủ không thấy, nhưng Lam Tiêu đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, tỏ ra nghi ngờ.

Đại sư...chẳng lẽ có quen biết với Bạch công tử?

Tú cầu tung lên hạ xuống nhiều lần, người tranh giành náo nhiệt, trong đó nổi bật nhất là nhị đương gia của Bình Sơn trại và Bạch công tử của Mộng Vân sơn trang.

Một cái hồng tú cầu bị ném đi nhiều hướng, nhị đương gia lần thứ năm bị cướp mất, hai mắt đỏ bừng tức giận: “Bạch Duyệt Phong hay lắm, ngươi cố ý đối nghịch với lão tử!”

Hai người một câu không hợp đã đánh nhau, từ dưới nhà đánh lên nóc nhà, lại từ nóc nhà bay lên bay xuống. May mà tú cầu thêu rất chắc chắn, bị hai người giằng co xé nát vẫn còn nguyên vẹn.

Mười vị cao thủ của Lam gia bảo dùng khinh công theo sát phía sau, đương nhiên người xem náo nhiệt không muốn bỏ lỡ vở kịch lớn này, cũng lũ lượt theo sau.

Trì Hành đang mua hoa cài lên tóc Thanh Hòa, tiếng gió rít lên, ánh mắt nàng lóe lên vẻ lạnh lùng, nhanh nhẹn che chở người phía sau, dùng tay trái rút đao!

Một đao kia, hướng về phía ám khí khả nghi đang bổ tới!

Hồng tú cầu bị phân làm đôi ngay tại chỗ.

.........................................

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu tướng quân: Ta bị ăn vạ???

———————

Lời của editor: Mấy đoạn về bắt mạch hơi khó hiểu, nếu có edit tối nghĩa quá thì mấy bạn thông cảm nha