Thần Khúc

Chương 170


Khúc Tống im lặng một hồi: "Này đâu phải nhân duyên tốt gì?"

Khúc Duyệt: "Muội chỉ nói huynh qua đó hỏi một chút, nếu hắn không có hứng thú thì thôi."

Khúc Tống không tỏ ý kiến, hỏi: "Muội đi tìm Hình Ngạn, sao tự nhiên dính dáng đến Thiên Kiếp?"

"Là tại muội tay thối chỉ hòn đảo này cho Hình Ngạn." Khúc Duyệt kể lại chuyện phát sinh trên đảo, "Hiện giờ người có khả năng đoạt được Thiên Kiếp có kiếm chủ Thiên Đỗng, Thiên Thù và Cửu Hoang. Hai người bọn họ một bắt cóc đệ đệ Cửu Hoang, người kia hình như đang nhắm vào nhà chúng ta, cho nên muội muốn để Quân Chấp đi đoạt kiếm..."

Cũng chẳng phải muốn quăng xui xẻo cho Quân Chấp, mà vì chàng ta vô cùng thích hợp. Chàng ta là linh thể, không thân không thích, cô độc một mình, chẳng hề hứng thú với hoan ái nam nữ. Càng hợp hơn nữa là chàng ta động một chút thương tích đầy mình, gặp rủi liên tiếp, không tệ hơn tu luyện Thiên Kiếp là bao. Với thể chất thiếu may mắn đó, lấy được Thiên Kiếp cũng không ảnh hưởng nhiều, ngược lại thực lực còn nâng lên một tầm.

Kiếm và kiếm tu giả thường là phải duyên phải phận. Trong tình hình này, buộc Khúc Duyệt nghĩ đến Quân Chấp, theo cách nhìn của nàng, Quân Chấp và Thiên Kiếp có duyên với nhau. Nếu không Khúc Duyệt sẽ không kéo hắn xuống nước, trước mắt không phải tử lộ nàng vẫn sẽ cố gắng nghĩ cách, không lừa bạn bè lọt hố.

Khúc Tống: "Không thể nào."

Khúc Duyệt: "Vì sao không thể?"

Khúc Tống: "Tình địch của Đại Ca lớn hơn Đại Ca mấy trăm tuổi, là đại yêu quái thực lực mạnh mẽ, bằng không sao năm đó Đại Ca lại bị đánh thừa sống thiếu chết?"

Không phải ư, Khúc Duyệt chớp chớp mắt.

Khúc Tống: "Đại Ca tuy bừa bãi tùy hứng, khiến người ta không vừa mắt, nhưng huynh ấy không giống phụ thân, sẽ không làm kiếm tu chính đạo căm hận đến độ này."

Khúc Duyệt hiểu: "Nhị Ca, ý huynh là cha thích gây chuyện thị phi, người ghét chó ghét, còn Đại Ca bất quá khiến người ta phiền chán mà thôi?"

Khúc Tống:... "Ta không nói như vậy."

Khúc Duyệt trầm ngâm: "Cứ đi hỏi Quân Chấp đi ạ, huynh nhớ giải thích với hắn mấy tệ lậu khi luyện kiếm này. Muội nghĩ Thiên Kiếp sẽ thích hắn nhưng chưa chắc hắn thích nó, loại chuyện thế này cần đôi bên tình nguyện."

Im lặng một lát, Khúc Tống hỏi: "Muội đang làm mai đấy à?"

Khúc Duyệt:...

Đương lúc không biết đáp lại trêu chọc của Khúc Tống thế nào, Cửu Hoang đột nhiên nhảy ra khỏi hộp gỗ bên hông nàng.

Khúc Duyệt không kịp phản ứng đã bị hắn dùng đôi tay chứa đầy linh lực bịt hai tai lại.

Nàng lập tức hiểu chỗ núi lửa lại có biến động lớn mà Cửu Hoang không kịp báo cho nàng, nàng cũng không kịp phong bế nhĩ thức hoặc lấy ra Kim Quang Lưu Ly Tráo.

Cửu Hoang đột ngột hiện thân khiến Di Ân chưa biết đến sự tồn tại của hắn giật mình kinh hãi. Lại phát hiện hắn là tà tu cấp chín, cho rằng hắn gây bất lợi với Khúc Duyệt, Thiên Đỗng liền muốn ra khỏi vỏ.

Song trong chớp mắt tiếp theo, hắn ý thức được vấn đề, phong ấn của núi lửa đã bị phá!

Sau tiếng nổ ầm vang, núi lửa phun lên một cột sáng, kế đó đất rung núi chuyển.

Dù đã được bịt lại, hai tai của Khúc Duyệt vẫn ù mất một lúc, Nhất Tuyến Khiên bị ngắt.

Đôi mắt luôn bình tĩnh của Di Ân bỗng loé sáng: "Phong ấn đã bị phá!"

Cửu Hoang ở đây Tạ Vô Tình không cần lo lắng cho sư muội nhà mình, háo hức nhìn chằm chằm núi lửa, chờ đợi chứng kiến phong thái của Thiên Kiếp.

"Lục Nương, nàng thế nào?" Đôi tay che hai tai nàng của Cửu Hoang cảm nhận được một dòng ấm ấm dính dính chảy ra, là máu.

Hắn đau lòng, càng tự trách khả năng cảm ứng của mình chậm một nhịp, bằng không Lục Nương đã chẳng bị thương nhĩ thức. Đều tại viên nội đan tính kim áp chế độc của hắn, cũng khiến mọi mặt sức mạnh của hắn suy yếu. Chuyện này khiến hắn rầu rĩ.

Khúc Duyệt hoàn toàn không để ý, ù tai chưa hết đã nhìn về phía núi lửa.

Mới đầu nàng tưởng cột sáng do núi lửa phun ra là linh khí phong ấn tích tụ bên trong núi lửa, cho đến khi một con quái vật khổng lồ lao ra, nàng mới nhận ra cột sáng kia được phóng ra từ miệng của quái thú này.

Khoảng cách quá xa Khúc Duyệt không phân biệt được thuộc tính của quái thú, nhưng chỉ riêng kích thước và hình dáng đã khiến người ta phải trố mắt. Nó lớn gấp mười lần khủng long T-rex, có một đôi cánh dơi, chân có màng, là loài có thể sống ở cả ba nơi: trên cạn, trên không và dưới nước.

Chính là vật dùng để trấn áp Thiên Kiếp sao?

"Đây là quái vật gì?" Tạ Vô Tình giật mình kinh hoảng, nhìn về phía Khúc Duyệt từng nghiên cứu nhiều về quái thú, nhận ra nàng cũng không biết bèn nhìn về phía Di Ân, song ánh mắt Di Ân cũng mờ mịt.

Quái vật phóng lên trời, thân thể khổng lồ rời khỏi miệng núi lửa, rồi đột ngột khựng lại giữa không trung. Đôi cánh vẫn vỗ nhưng đuôi bị một sợi xích lấp lánh cột chặt.

Cửu Hoang nhăn mày: "Là tên Thiên Võ kia."

Hắn vừa dứt lời liền thấy Hình Ngạn cũng vọt ra khỏi núi lửa, một tay nắm chặt đầu kia của sợi xích.

Khúc Duyệt sửng sốt bởi Hình Ngạn lúc này và người điềm tĩnh nhàn nhã giúp cha nàng chắn lôi kiếp tựa như hai người khác nhau. Vẻ mặt hung hãn, đầu tóc rối tung, áo quần rách nát, đôi tay trần trụi nổi rõ cơ bắp.

Lại nhìn sang Cửu Hoang toàn thân ăn vận như quý công tử, hoàn toàn là hình ảnh trái ngược.

Xem ra thời gian vừa rồi Hình Ngạn đã phải liên tục chiến đấu với quái thú.

Nghĩ đến đây Khúc Duyệt không khỏi hoảng sợ dời tầm mắt lên trên, có thể lăn lộn Hình Ngạn thành bộ dạng này, sức mạnh của quái thú không đơn giản.



Nhưng rốt cuộc đã gặp được Hình Ngạn, nhiệm vụ chuyến này hoàn thành hơn phân nửa, nàng nhẹ nhõm được phần nào.

Tuy Cửu Hoang biết rõ mục đích Khúc Duyệt tìm Hình Ngạn nhưng chứng kiến nàng cong môi khi nhìn hắn ta, lòng Cửu Hoang không khỏi rầu rĩ.

"Nữ Thiên Võ kia đâu rồi nhỉ?" Khúc Duyệt nhắc đến biểu muội của Hình Ngạn.

"Trong bụng yêu thú." Cửu Hoang nói.

Khúc Duyệt giật mình: "Hả?"

"Lục Nương, nàng nhìn xem, tên Thiên Võ kia ở phía dưới nó, nó lại phun yêu lực lên trên, rõ ràng là nó muốn đối phó với một người khác nữa. Đoán chừng lúc hai người họ rơi xuống cũng không biết sự tồn tại của nó, nữ Thiên Võ kia không cẩn thận bị nó nuốt vào bụng."

Cửu Hoang giải thích: "Nàng nhìn kỹ xem, tên Thiên Võ một tay cầm dây xích giữ đuôi nó, một tay dùng lưỡi dao sắc nhọn đánh vào bụng nó. Hắn hẳn muốn khoét bụng nó cứu nữ nhân kia."

"Hèn chi." Khúc Duyệt không nghi ngờ phán đoán của Cửu Hoang, nàng vẫn không hiểu vì sao Hình Ngạn đang êm đẹp lại phải phá vỡ phong ấn, thì ra là để cứu biểu muội.

Di Ân liếc nhìn Cửu Hoang, chỉ trong chốc lát đã nhận ra được như vậy, kẻ tà tu này quả tinh tường.

Tạ Vô Tình ngược lại buồn bực, gần đây hắn nghe nói chỉ số thông minh của Hoang Sơn Quân khá thấp, chậc, lời đồn thật thái quá.

"Lục Nương, tốt nhất chúng ta đừng tới gần." Cửu Hoang vốn quen đứng sau lưng nàng giờ bước lên trước một bước, "Những người ở đây chưa ai từng chiến đấu với nó, năm đó cũng không chỉ đơn giản một người một kiếm một trận pháp là có thể trấn áp rồi phong ấn nó, hẳn còn có nguyên nhân sâu xa."

"Là Thiên Kiếp." Di Ân đã thấy nhìn thấy thanh kiếm.

Tạ Vô Tình: "Ở đâu?"

Di Ân giơ tay chỉ: "Trên trán."

Khúc Duyệt đưa thần thức đến vị trí hắn nói, tìm một lúc mới thấy phía trên mắt phải của quái thú có cắm một thanh kiếm. Không có cán cầm và vành chắn, chỉ có thân kiếm rỉ sét cắm trên thân hình đồ sộ của quái vật, nhìn qua tựa như một cây tăm nhỏ.

chapter content


Chú thích: chuôi kiếm đề cập trong truyện bao gồm phần cán cầm và chuôi kiếm như trong hình vẽ trên.

Lúc này, gió mây trên không biến đổi, bầu trời trở nên kỳ dị.

Trừ Hình Ngạn đang vật lộn với quái thú, xung quanh không một bóng người, phỏng chừng những đại lão cũng bị con quái vật không lồ này chấn kinh. Tuy bọn họ không biết Hình Ngạn là Thiên Võ thuần huyết, nhưng nhìn qua đều nhận định rõ ràng thực lực của hắn, không ai tiến lên đoạt kiếm, vì như vậy chẳng khác gì tự tìm chết.

Thiên Kiếp cắm trên đầu yêu thú, khả năng có tác dụng tạo chút trói buộc với nó, nếu rút ra, uy lực của nó có thể mạnh hơn nhiều lần.

Đột nhiên, một đạo kiếm quang sáng chói phóng ra, vạch một đường rực lửa trong không trung, đúng lúc quái vật vung đuôi sắp đánh lên người Hình Ngạn, đạo kiếm quang tấn công vào mắt quái thú, giúp giảm áp lực cho Hình Ngạn.

Khúc Duyệt đoán người vừa đánh ra là Diệp Thừa Tích, cao thủ đứng đầu chính đạo Thập Cửu Châu không phải chỉ là hư danh.

Ngay sau đó, một luồng khí dâng lên bên cạnh, Di Ân cởi áo choàng, Thiên Đỗng bay ra khỏi linh đài hắn, ngay lúc nó được tuốt khỏi vỏ, Thiên Đỗng tựa như sao sa biển lớn, bắn ra vô số làn sóng sao lấp lánh.

Khúc Duyệt nhận ra Di Ân đang đến hỗ trợ, thầm kính nể.

Trước kia Cửu Hoang cảm thấy loại hành vi này là xen vào việc người khác, giờ hắn đã hiểu, đây là việc đại trượng phu và cái thế anh hùng nên làm. Dù Lục Nương đã bảo thích cái thế anh hùng chỉ là lời nói dối nhưng Cửu Hoang hiểu đó không hoàn toàn là nói dối. Song hắn không thể rời đi, bởi trước khi hắn làm cái thế anh hùng, hắn cần phải bảo đảm an toàn của Lục Nương.

Tiếp đó, có vài đạo ánh sáng bay ra, thêm vài đại lão ra tay.

Một số người chính đạo có ý thức nhưng số còn lại chỉ muốn cùng hợp lực ùa đến gần con quái thú và đoạt thanh kiếm trên trán nó.

Đương nhiên cũng có người chỉ đơn giản đi xem náo nhiệt.

Khúc Duyệt vốn muốn để Cửu Hoang đi hỗ trợ, vì Hình Ngạn từng giúp cha nàng, ân đó cần phải báo, nhưng trước mắt người đến giúp đỡ không ít, cơ bản đều là kiếm tu, Cửu Hoang cả người như một khối nam châm, đi qua càng thành vướng bận.

"Sư muội." Tạ Vô Tình lên tiếng, "Chuôi và chắn kiếm của Thiên Kiếp hẳn vẫn còn nằm bên trong núi lửa."

Khúc Duyệt thu lại ánh mắt quan sát các đại lão chiến đấu với quái thú: "Lỡ như kiếm này không có chuôi và chắn kiếm thì sao?"

Kiếm của Ẩm Triều Tịch chỉ là những mảnh vụn, kiếm của Tam Ca nàng hiện giờ chỉ là một cây xương cột sống, với nàng mười hai thần kiếm trông ra sao cũng là bình thường.

"Không thể nào." Tạ Vô Tình lắc đầu, vô cùng chắc chắn, "Nhìn thân kiếm lộ ra như thế, chắc chắn là có chuôi và chắn kiếm, có lẽ lúc người Thiên Võ kia và quái thú đánh nhau đã bị rơi ra."

"Là thần kiếm đó, sao có thể dễ dàng rớt mất chắn và chuôi kiếm chứ?" Khúc Duyệt tuy cảm thán nhưng trong lòng cũng tin như vậy.

Hai ngươi đứng kế nàng ai cũng có sở trường, Cửu Hoang tinh thông đối kháng, Tạ Vô Tình là cao nhân giám bảo.

"Lục Nương, chúng ta đi nhặt về nhé?" Cửu Hoang lấy ra một con kiến lớn bằng gỗ, "Ta làm xong rồi."

"Chàng làm nhanh vậy?" Khúc Duyệt kinh ngạc.

"Ta phải để ý xung quanh, bị phân tâm nên đã làm rất chậm." Cửu Hoang nói thật lòng, hắn bây giờ dùng công cụ Thiên Công rất thuận tay.

Tạ Vô Tình bĩu môi, bảo vật Thiên Công thần kỳ nhưng lại chẳng hâm mộ được.

- -- ---



Phía trên giao chiến đến trời đất mù mịt, bọn họ đi theo địa đạo do con kiến đào ra tiến sâu vào lòng núi lửa.

Có thể tưởng tượng được cảnh tượng bên trong hỗn độn cỡ nào, vách đá vẽ phù văn kỳ lạ thủng lỗ chỗ, đá rơi chồng chất, có cả xiềng xích dày bằng thắt lưng vương vãi.

"Có lẽ do động đất gây ra, không có pháp bảo sẽ không tìm được đâu." Tạ Vô Tình lấy ra một pháp bảo dò kim loại.

Hắn vừa mới kích hoạt, Cửu Hoang đã nhảy qua mấy tảng đá lớn, một chưởng đánh nát, lôi một cái chắn kiếm rỉ sét từ bên dưới lên: "Chuôi kiếm hẳn làm bằng gỗ, ta không cảm ứng được."

Tạ Vô Tình đành cất vào bảo bối dò kim loại, đổi thành dò chất gỗ. Sau vài trăm tiếng tích tích, rốt cuộc cũng rút được chuôi kiếm phủ đầy nấm ra.

Vừa cầm vào tay, một sức mạnh đánh úp về phía hắn, may sao Cửu Hoang lanh tay lẹ mắt ngăn lại, đánh trả một chưởng về.

Tạ Vô Tình và Khúc Duyệt nhanh chóng tránh ra phía sau Cửu Hoang. Cuộc chiến trên không khiến linh khí rối loạn, âm thanh hỗn tạp, chẳng ai trong bọn họ cảm ứng được xung quanh.

Một nữ nhân mặc áo đen bước ra từ địa đạo họ vừa đào, theo sau nàng ta là nam kiếm tu đã tấn công họ lúc trước, kiếm của hắn đặt trên cổ một nam tu khác.

Là kiếm chủ của Thiên Thù, nữ ma tu nọ.

Khúc Duyệt quan sát người bị bắt, đệ đệ của Cửu Hoang, Diệp Lam Quân, gương mặt sáng sủa tuấn tú, nhưng không giống Cửu Hoang.

Nữ ma tu vươn tay: "Đưa cho ta."

Cửu Hoang không phản ứng.

Khúc Duyệt băn khoăn không biết nàng ta có biết thân phận của Cửu Hoang hay không, nhưng ngay sau đó Diệp Lam Quân vui sướng kích động, lại hơi xấu hổ hỏi: "Huynh là đại ca của ta sao?"

Xem ra nữ ma tu này đã biết, không rõ làm thế nào biết được.

Nữ ma tu lui về sau một bước, nắm cổ Diệp Lam Quân: "Không đưa, ta lập tức giết hắn!"

Khúc Duyệt cười nói: "Tiền bối muốn lấy Thiên Kiếp để trả thù Diệp Thừa Tích, giết chết con trai ông ấy có ích lợi gì đâu? Hay ngài cho rằng, ngài có bản lĩnh đánh kiếm này bay vào ý thức hải của Hoang Sơn quân?"

Nữ ma tu kia cũng cười rộ lên, áo choàng che khuất mặt, không nhìn rõ diện mạo, nhưng giọng nói rất dễ nghe: "Ta có rất nhiều kẻ thù, không thể trả thù Diệp Thừa Tích, ta có thể đi trả thù kẻ khác."

Khúc Duyệt trực tiếp hỏi: "Kiếm chủ Thiên Thù?"

Nữ ma tu tựa hồ giật mình: "Không tệ, ngươi còn nhỏ mà đã đến đoạt kiếm, hay ngươi cũng là một trong mười hai kiếm chủ?"

Khúc Duyệt không trả lời nàng ta, hỏi: "Tiền bối nếu có thể trả lời ta vài vấn đề, ta sẽ quyết định có nên đưa chuôi và chắn kiếm này cho ngài hay không."

Nữ ma tu không cảm nhận được kiếm khí của Khúc Duyệt, nhưng người tu luyện thần kiếm không giống người thường là bình thường, nữ ma tu càng tin tưởng Khúc Duyệt là kiếm chủ: "Ngươi nói trước, ta sẽ suy xét muốn trả lời hay không."

Khúc Duyệt nói: "Vãn bối biết đôi chút về mười kiếm chính đạo nhưng lại không hiểu song kiếm ma đạo. Thiên Thù của tiền bối có phải cần gây thù, sau đó hấp thu nỗi oán hận của kẻ đó để tiến giai hay không?"

"Nếu là thế, đối với ma tu, khiến kẻ khác thù hận mình há chẳng phải quá dễ dàng sao." Nữ ma tu cười lạnh.

Khúc Duyệt cũng cảm thấy đúng.

Nữ ma tu nói: "Trong lòng kiếm chủ luôn căm hận, Thiên Thù mới không ngừng trưởng thành."

Khúc Duyệt cười nói: "Nghe cũng rất đơn giản mà, so với mười kiếm chính đạo thì đơn giản hơn nhiều. Phần lớn tu ma giả đều vì thù hận mà dấn thân cả."

"Đơn giản so với mười kiếm chính đạo các ngươi sao???" Nữ ma tu nghe thấy lời này bỗng trở nên điên cuồng, "Ma tu dễ sinh hận ý, nhưng phải liên tục duy trì sự thù hận ngươi biết khó đến thế nào không hả? Năm đó lão tổ Kiếm Môn đưa ma tổ nhà ta thanh kiếm này, đến cuối cùng đã bức tử ma tổ nhà ta ngươi biết không?"

Khúc Duyệt hơi giật mình.

Không đợi nàng hỏi, nữ ma tu phun uất ức: "Tu luyện thanh kiếm này phải không ngừng thù hận một ai đó, nhưng sao vô duyên vô cớ mà oán hận được chứ? Chỉ đành học thuật xem vận khí, tìm kiếm ma phái nào vận số sắp hết, nam nhân nào sắp đột tử, rồi bái nhập ma phái đó, gả cho nam nhân nọ, kết nghiệt duyên với bọn họ. Đến khi môn phái hủy diệt, phu quân bị giết thì thù diệt môn đó, hận sát phu này mới trút xuống vai. Cảm tình càng sâu, thù hận càng lớn..."

Tạ Vô Tình: "Cả ma tu cũng bắt đầu lợi dụng sơ hở."

Cửu Hoang hỏi: "Ngươi tìm cha ta báo thù là vì ông ấy diệt sư môn ngươi hay giết phu quân ngươi?"

Nữ ma tu: "Giết phu quân của ta!"

Mặt Cửu Hoang không cảm xúc: "Chuyện khi nào, phu quân ngươi tên gì?"

Khúc Duyệt nghi hoặc nhìn Cửu Hoang, phỏng chừng hắn bằng cách nào đó đang kết nối với Diệp Thừa Tích, lời này là do Diệp Thừa Tích hỏi.

Nữ ma tu đang điên cuồng chợt lặng thinh.

Khúc Duyệt tưởng Cửu Hoang nhắc đến chuyện thương tâm của nàng ta, nhưng lại thấy nàng ta lấy ra một quyển sổ thật dày: "Từ từ, để ta kiểm tra ghi chép."

- -- ---

Tác giả có lời muốn nói: Nếu buộc phải chọn một trong mấy thanh kiếm này, tôi nghĩ mình sẽ chọn kiếm của Tam Ca.

Editor muốn nói: câu cuối cùng không thể không bật cười Mà nghĩ cũng tội nàng ta, mấy trăm năm, mấy ngàn năm phải sống với hận thù, không hóa điên cũng uổng, khổ sở đến thế nào chứ!