Thần Vương Lệnh

Chương 184: "Chống Sở Minh.”


 Dương Sâm yêu thích không buông tay, lập tức cởi chiếc Longines cũ trên tay mình xuống ngay tại chỗ, ném cho Dương Lâm ở bên cạnh.  

 

"Nhóc con không phải con thích chiếc đồng hồ này của ba từ lâu rồi sao? Bây giờ ba cho con.”   

 

Dương Lâm sững sờ.   

 

"Anh họ."   

 

“Ở đây!” Nghe thấy lời của Tần Thiên, anh ta có chút rung động, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.   

 

Tần Thiên tặng một loạt quà tặng, rẻ nhất cũng trên triệu tệ, hiện tại cuối cùng đến lượt mình rồi.   

 

Hắn sẽ tặng cho mình cái gì đây?   

 

"Nghe nói anh họ thích luyện võ, tôi không có gì để tặng cả, chỉ dành thời gian để hướng dẫn anh một vài thủ thuật xem như một món quà.”   

 

Dương Lâm: "Hả? ”   

 

Người khác đều là quà tặng mấy triệu tệ, đến lượt anh ta, lại tùy tùy tiện tiện chỉ đạo mấy chiêu?   

 

Cái này đơn giản là ... là cố ý trả thù!   

 

Nếu như anh ta biết, có thể được tần thiên đích thân chỉ dạy võ thuật, trên đời này có rất nhiều người sẵn sàng trả cái giá hàng trăm triệu vì cái đó, thì anh ta sẽ không có cái suy nghĩ không cần nữa.   

 

Trên thực tế, món quà Tần Thiên cho anh ta mới là quý trọng nhất, thời khắc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng.   

 

Dương Lâm cảm thấy, Tần Thiên là cố ý trả thù mình, anh ta tức giận nói: "Vậy thì không cần.”   

 

"Tần Thiên, cậu vừa rồi đắc tội con gái nuôi của phó minh chủ Sở Minh, bản thân hiện tại khó bảo toàn."   

 

"Tôi thấy cậu nên suy nghĩ lại an toàn của mình đi."   

 

Nghe xong lời này, trên mặt cả nhà đều bao phủ mây đen.   

 

Đồng Xuyên choáng váng một lúc lâu, cắn răng nói: "Dương Mi Nhi kia là con gái nuôi của Khương phó minh chủ, hiện tại cô ta nhất định đã trở về tố cáo.”  

 

"Cũng may, tôi từng có duyên gặp mặt Khương phó minh chủ một lần, tôi được ông ấy coi trọng, cũng khá tốt đối với tôi.”   

 

"Tần Thiên, nể tình anh vẫn là một người đàn ông chân chính. Hiện tại, tôi đồng ý cùng anh đi tìm Khương phó minh chủ chịu tội.”   

 

“Anh nhất định phải biểu hiện tốt một chút, xin ông ấy tha cho!”   

 

“Đúng vậy Tần Thiên, cháu mau đi cùng Đồng Xuyên đi!”  

 

"Chuẩn bị thêm một chút quà nữa." Lý Phân vội vàng nói. Bà ấy hiện tại lo lắng cho an toàn của Tần Thiên hơn lo lắng cho con trai ruột của mình.   

Tần Thiên cười, nói với Đồng Xuyên: "Tôi biết anh vẫn muốn gia nhập vào Sở Minh, cái này thì tính là anh hùng gì? Anh có muốn chơi lớn hơn chút không?”   

 

Đồng Xuyên ngẩn người: "Chẳng lẽ còn có cái gì lớn hơn việc gia nhập Sở Minh sao?”   

 

"Anh muốn chơi gì?"   

 

Tần Thiên cười nói: "Chống Sở Minh.”

"Anh nói cái gì, chống... Sở Minh?”   

 

Đồng Xuyên suýt chút nữa cắn đầu lưỡi mình, mặt anh ta biến sắc, không thể tưởng tượng nổi nói: "Tần Thiên, anh điên rồi sao?”