Thần Vương Lệnh

Chương 601: "Trước mắt tôi vẫn chưa biết.”


 

An Quốc nhìn lướt qua cục diện trong phòng, nhìn thấy Tần Thiên bị hơn mười khẩu súng nhắm vào lại vẫn còn có thể ngồi ung dung uống trà, trong mắt ông ta hiện lên một chút khác thường.   

 

"Tần tiên sinh, thủ hạ vô lễ, kiến cậu chịu thiệt thòi rồi."   

 

Tần Thiên cười lạnh nói: "Nếu không phải nể mặt ông thì bọn họ đều đã là người chết.”   

 

"Khốn kiếp ——" Lý Xuân nổi giận gầm lên.   

 

“Khốn kiếp!” An Quốc hét lớn một tiếng: "Còn không chịu lùi lại cho tôi!”   

 

Trong mắt Lý Xuân hiện lên vẻ không cam lòng, nghiến răng lui ra.   

 

An Quốc nhìn Hồ Bân, nói: "Cậu cũng lui ra.”   

 

"Lão gia tử..."Hồ Bân ngẩn người một chút, vội vàng phản bác.   

 

"Hồ tổng, nếu lão gia tử đã lên tiếng, chúng ta cứ ở bên ngoài chờ thôi." Ở cửa, quản gia Kế Chân được An Quốc lão gia tử tin tưởng cũng tới.   

 

Hồ Bân nhìn chằm chằm Tần Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão gia tử nếu có bất kỳ sơ suất nào, tôi băm dằm cậu.”  

 

Nói xong, ông ta phẫn nộ rời đi.   

 

Trong phòng chỉ còn lại Tần Thiên, An Quốc và Truy Phong.   

 

"Truy Phong, cậu cũng lui ra."   

 

"Canh giữ ở ngoài cửa, không có mệnh lệnh của tôi, kẻ tự tiện xông pha, giết không tha."   

 

“Vâng!” Truy Phong lập tức rời khỏi phòng và đóng cửa lại, cầm đao canh giữ ở cửa.   

 

Anh ta giống như một cỗ máy, chỉ nghe lệnh một người duy nhất, chính là An Quốc.   

 

An Quốc bảo anh ta giết không tha, như vậy chỉ cần ai dám vi phạm đến ranh giơi này, anh ta sẽ không chút do dự chém đầu đối phương.

Gió núi rất mạnh.   

 

Thân thể An Quốc không thể chịu nổi, ông ta đi đến đóng cửa sổ bên vách núi.   

 

Trong phòng đã ấm áp hơn chút.   

 

Ông ta ho khan hai tiếng, ngồi xuống đối diện Tần Thiên, có chút tự giễu nói: "Haizz, già rồi, vẫn có nhiều thị phi như vậy. ”   

 

"Nếu không phải còn có chút tâm nguyện vẫn đang dang dở, tôi thà chết ngay lập tức, dứt khoát cho xong."   

 

Tần Thiên nhìn An Quốc, thông qua vẻ mặt của ông ta, dường như ông ta thật sự không biết chuyện Hồ Bân nửa đường chặn hắn dẫn đến nơi này, dao súng uy hiếp.  

 

Hắn không nói lời nào, chờ An Quốc tiếp tục nói tiếp.   

 

An Quốc trầm mặc một chút, bỗng nhiên nhìn Tần Thiên rồi nói: "Tần gia Tây Bắc, đây chính là quái vật khổng lồ thật sự.!”   

 

H?   

 

Sắc mặt Tần Thiên bỗng nhiên biến đổi, trong mắt lộ ra một chút sát khí!   

 

"Ông điều tra tôi?" Giọng điệu của hắn cũng trong nháy mắt lạnh xuống.   

 

An Quốc cười gật đầu, nói: "Đừng kích động, nghe tôi nói.”   

 

"Tôi sai người điều tra cậu, vốn chỉ là hành động không có ý đồ gì. Ngay cả tôi cũng không nghĩ tới lại liên quan đến quái vật khổng lồ Tần gia ở Tây Bắc.”   

"Sớm biết như vậy, tôi sẽ không ra mệnh lệnh này, cũng có thể tránh được những thị phi như hiện tại.”  

 

Tần Thiên lạnh lùng nói: "Có ý gì?”   

 

"Ông nói những thị phi này có quan hệ với Tần gia Tây Bắc sao?"   

 

An Quốc thở dài nói: "Trước mắt tôi vẫn chưa biết.”   

 

"Nhưng tôi chắc chắn trong những thuộc hạ của tôi có người cấu kết với Bắc Giang, cố gắng làm chuyện gì đó.”   

 

"Cũng không thể trách bọn họ, tôi bị bệnh nhiều năm như vậy, chết cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”