Thần Vương Lệnh

Chương 701: “Anh nên bỏ cuộc đi!”


 Tề Xuân đắc ý nói: “Trịnh Cát là người anh em của tôi, vợ anh ấy bỏ trốn cùng người khác, tôi đương nhiên phải trượng nghĩa ra tay.”  

 

“Bây giờ tên đó rồi, chị dâu, hãy đi cùng tôi đi.”  

 

"Nghe nói cô là giám đốc sản phẩm của Tập đoàn Tô Ngọc. Nói không chừng chúng ta có thể nói chuyện sâu hơn về công nghệ kĩ thuật."  

 

Cung Lệ tức giận nói: "Tôi không có gì để thảo luận với anh cả!"  

 

Tề Xuân kiêu ngạo nói: “Vậy à, vậy tôi sẽ nói rõ ràng cho cô nghe.”  

 

"Giao công thức của Tô Ngọc Cao ra, tôi sẽ tha cho cô."  

 

"Bằng không cô phản bội người anh em của tôi, cùng thằng kia làm điều xằng bậy, loại phụ nữ này đáng lẽ phải nhốt vào chuồng heo!"  

 

Cuối cùng Tô Tô cũng hiểu được ý đồ thực sự của Tề Xuân, tên này làm giả sản phẩm của cô,  không tỏ ra hối cải thì cũng thôi đi, lại còn muốn có được công thức thực sự của Tô Ngọc Cao thông qua Cung Lệ!  

 

Đúng thật là lòng lang dạ sói, vô pháp vô thiên!  

 

Cô giận dữ nói: “Anh nên bỏ cuộc đi!”  

 

"Anh sẽ không bao giờ có được công thức của Tô Ngọc Cao đâu."  

 

"Còn nữa, hôm nay anh nhất định sẽ gặp báo ứng!"  

 

Sắc mặt Tề Xuân trầm xuống, hừ lạnh nói: "Sắp chết đến nơi rồi mà còn già mồm với tôi!"  

 

"Lão Mã, bắt hai cô gái này cho tôi, đưa bọn họ đến câu lạc bộ Bạch Mã, tôi sẽ tiếp đãi bọn họ thật tốt!"  

 

Kỳ lạ thay, lão Mã đứng đờ đẫn, nghiến răng nghiến lợi không nói một lời.  

 

"Lão Mã, sao anh còn đứng ngây ra đó? Mau ra tay đi!" Tề Xuân tức giận.  

 

Lúc này, từ phía sau Lão Mã, một giọng nói ung dung vang lên: "Vợ tao nói đúng, hôm nay mày nhất định sẽ gặp báo ứng."

“Ai vậy?” Nghe được giọng nói này, Tề Xuân sửng sốt một chút, mặt biến sắc.  

 

“Tam công tử, xin lỗi.” Lão Mã nghiến răng nghiến lợi, thân thể vạm vỡ tránh sang một bên.  

 

Phía sau anh ta, còn có một người nữa.  

 

Nhìn thấy người này, Tề Xuân trợn tròn mắt kinh hãi.  

 

Tần Thiên ngồi trên ghế, bắt chéo chân, thứ hắn cầm trong tay là Miêu đao của lão Ma đang mỉm cười nhìn Tề Xuân.  

 

"Lão Mã, anh phản bội tôi?" Tề Xuân nghĩ tới điều gì đó vội vàng lùi lại.  

 

Sắc mặt lão Mã rất khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng kĩ thuật không bằng người khác!"  

 

Nghĩ đến vừa rồi anh ta thi triển Nhị Lộ Miêu Đao, vốn tưởng rằng nhất định sẽ thắng, nhưng lại bất cẩn nên đã bị Tần Thiên đoạt đao.  

 

Thậm chí anh ta còn không thấy rõ Tần Thiên ra tay như thế nào.  

 

Tần Thiên phá hoại camera trước khi ra tay. Đương nhiên, hắn không muốn Tề Xuân nhìn thấy, chỉ như vậy mới có thể dẫn dụ được tên này đến.  

 

"Bây giờ, mày còn muốn công thức từ vợ tao?" Tần Thiên vỗ vỗ Miêu đao trong tay, cười nhìn Tề Xuân.  

Tề Xuân nghiến răng nghiến lợi nói: “Có lẽ là tao sơ suất rồi…”  

 

Anh ta lùi lại từng bước, nghĩ rằng mình đã ở khoảng cách an toàn rồi hét lên và chạy về phía xe.  

 

Anh ta đưa tay mở cửa xe.  

 

Tần Thiên hừ một tiếng, vung tay lên, Miêu đao hóa thành một đạo tia chớp.  

 

Một tiếng nổ vang lên, xuyên thẳng vào lòng bàn tay Tề Xuân, đánh vào cửa xe.  

 

"Á!"