Thần Y Độc Phi

Chương 200: Tương lai là mẫu nghỉ thiên hạ


Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy có một nữ nhi như vậy thật sự là quá dọa người, dưới cơn thịnh nộ vung tay áo nói: “Đưa tứ tiểu thư trở về phòng, phái người nghiêm cẩn trông coi, tuyệt không cho phép nàng ra cửa phòng nửa bước!”

Hàn thị kinh hãi, nghĩ đến những ngày mà Phượng gia xử phạt Thẩm thị, trong nháy mắt, tựa hồ thấy được tương lai tương đồng giữa Phấn Đại và Thẩm thị... “Lão gia!” Nàng ôm lấy chân Phượng Cẩn Nguyên, “Lão gia ngài không thể đối xử như vậy với Phấn Đại! Nàng vẫn là tiểu hài tử, cái gì cũng không hiểu, lão gia không thể đem Phấn Đại giống đại phu nhân giết chết như vậy!”

“Giết chết?” Phượng Vũ Hoành kinh hãi, “Mẫu thân bị giết chết?”

“Làm càn!” Phượng Cẩn Nguyên một cước đá Hàn thị ra thật xa, trong lòng lại không có nửa điểm tình cảm ớ Phượng gia ta sao lại có mẹ con như các ngươi? Người đâu! Giam hai nàng lại cho tal”

Lập tức có hạ nhân tiến lên lôi Hàn thị và Phấn Đại đi, rốt cuộc tiếng ồn ào xa dần, Phượng Cẩn Nguyên quay đầu nói với Phượng Vũ Hoành: “A Hoành ngươi yên †âm, việc hôm nay vi phụ chắc chắn cho ngươi một cái công đạo.”

Hắn hứa dĩ nhiên là vì Phấn Đại đã náo loạn, Phượng Vũ Hoành cười, còn hành lễ với cha nàng, nói: “Vậy A Hoành đa tạ phụ thân, phụ thân còn có thể vì cho A Hoành một cái công đạo mà xử trí đại ca ca, A Hoành thật đúng là thụ sủng nhược kinh.” Liếc mắt chỉ thấy Phượng Cẩn Nguyên mặt trở nên trắng, nàng lại nói: “Phụ thân mau ra trước viện đi, đừng để hai vị điện hạ đợi lâu”

Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ gật đầu, vội vàng rời đi.

'Thấy Phượng Cẩn Nguyên mang theo người rời đi, Diêu thị và An thị còn có Tưởng Dung và Tử Duệ đều xông tới, Tử Duệ không rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, liền hỏi Phượng Vũ Hoành: “Tứ tỷ tỷ vì sao lại nói chuyện như vậy với điện hạ ca ca?”

Phượng Vũ Hoành xoa đầu của hắn nói: “Bởi vì tứ tỷ tỷ của đệ sống đủ rồi.”

Diêu thị khuyên nàng: “Con đừng hù dọa tiểu hài tử.”

Lúc này nàng mới trầm giọng nói: “Một ngày nào đó Tử duệ sẽ trưởng đại, sự xấu xa trong Phượng phủ này sớm muộn cũng có ngày nó biết rõ."

An thị cũng một bụng tức giận, “Tính tình kia của Phấn Đại mười phần giống Thẩm thị, trong phủ vừa náo. loạn một trận, thật không biết về sau sẽ là tình trạng gì.”

Phượng Vũ Hoành cười lạnh, “Quản tình huống của nó làm gì, chúng ta cứ sống cuộc sống của mình.” Nói xong, kéo Tưởng Dung Tử Duệ đi đến sảnh đường, Diêu thị và An thị cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Linh đường ở Mẫu Đơn viện nhi lại được dựng lần nữa, Huyền Thiên Hoa thắp ba nén hương, Huyền Thiên Minh lấy cớ chân đi đứng không tiện, bèn ở bên cạnh quan sát.

Phượng Cẩn Nguyên dĩ nhiên không dám để ý, có thể có hai vị điện hạ đến thắp nhang đã là rất nể tình, nếu không phải hôm nay có chuyện náo loạn này, mặt mũi Phượng gia hắn trên thực tế sẽ vinh dự rất nhiều. Nghĩ như vậy, lại đối với hai nữ nhân kia thất vọng đến cực điểm.

Huyền Thiên Hoa cắm hương căm lư, lại cùng với lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên nói: “Nén bi thương.” Hai người nhanh chóng cảm tạ Huyền Thiên Hoa.

Thăm viếng xong thì chuẩn bị rời đi, Huyền Thiên Hoa quay người lại, đã thấy nữ tử nổi danh một thân tố y từ ngoài chân thành đi đến.

Hắn sửng sốt một chút, chờ nàng kia đến gần mới phát hiện, đúng là người thay trang phục còn vẽ thêm lông mi Phượng Trâm Ngư.

Trầm Ngư đi vào linh đường, cũng không cùng Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái chào hỏi, trực tiếp thẳng Huyền Thiên Hoa mà đến, đi tới trước mặt hắn cúi người, dùng âm thanh hết sức dễ nghe nói: “Trầm Ngư đa tạ thất điện hạ có thể đến thăm viếng mẫu thân, phần †âm ý này của điện hạ, Trầm Ngư nhớ kỹ.”

Huyền Thiên Hoa lại lắc đầu, một chút mặt mũi chưa cho, trực tiếp bắt đầu: “Phượng đại tiểu thư khách khí rồi, trong nhà đệ muội xảy ra chuyện, bổn vương và Minh nhi đến đây một chuyến là phận sự.” Ta vì Phượng Vũ Hoành nên mới đến, vốn không liên quan tới ngươi.

'Trầm Ngư thập phần xấu hổ, lại không phát tác được, chỉ có thể cười, không hề lên tiếng. Ánh mắt lại nâng lên, nhìn thẳng Huyền Thiên Hoa, trong mắt tình yêu cuồn cuộn, không áp chế được.

“Trâm Ngư.” Phượng Cẩn Nguyên thật sự không nhìn được nữa, “Hai vị điện hạ sẽ hồi phủ, con tránh ra đi.”

Trầm Ngư ngẩn ra, theo bản năng mở miệng: “Điện hạ muốn đi nhanh như vậy sao? Không bằng ở lại trong phủ dùng cơm đi.”

Huyền Thiên Hoa khó hiểu hỏi nàng: “Rốt cuộc Phượng gia các ngươi là hỉ tiệc hay tang sự?” Sau đó không nói nhiều, quay người đẩy xe Huyền Thiên Minh bước đi.

Trầm Ngư sửng sờ ở tại chỗ, chợt nghe người ngồi ở xe lăn phía trước phát ra tiếng cười châm biếm, cất cao. giọng nói: “Phượng đại tiểu thư, lông mày của ngươi vẽ bên cao bên thấp rồi!"

Phượng Trầm Ngư nhanh chóng lấy tay che mặt, lại phát hiện thất điện hạ người ta căn bản là không quay đầu nhìn nàng một cái, đáy lòng không khỏi chua chát.

Phượng Cẩn Nguyên nhìn bộ dáng này của Trầm Ngư, đáy lòng bắt đầu cảm khái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Có đôi khi hắn thực sự hoài nghỉ có phải chính mình đã tạo nghiệt hay không, vì sao này một đám đứa trẻ đều như vậy không làm người bớt lo? Ừ, cũng có người bớt lo, tỷ như Tưởng Dung, còn có An thị, mẫu tử họ chưa từng gây phiền toái cho hắn.

“Trâm Ngư.” Phượng Cẩn Nguyên đến gần hai bước, đứng ở bên người Trầm Ngư, mắt nhìn phía trước, đè thấp âm thanh nói với nàng. “Con phải hiểu chuyện gì nên làm và không nên làm, chuyện như vậy, vi phụ không muốn có lần sau.”

Tâm Trầm Ngư bỗng trầm xuống, không cam lòng hỏi: “Người phụ thân chọn nhất định phải là tam hoàng tử sao?”

“Đúng vậy.” “Nhưng tam hoàng tử đã có chính phi!”

“Chính phi là chính phi, chỉ cần con nghe lời, tất nhiên sẽ là hoàng hậutương lai.”