Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 152: 123 người gỗ


Các thôn dân chỉ là nhụt chí một lát, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu phản kích, càn quấy với nhóm thanh niên trí thức.

Tóm tắt lại chính là, cũng không phải không tuyển thanh niên trí thức các ngươi, còn tuyển hẳn 3 suất, thanh niên trí thức các ngươi còn có cái gì không hài lòng nữa.

Nếu như giáo viên đều do thanh niên trí thức đảm đương, bọn họ sẽ không đưa con mình tới đi học.

Dù sao cũng chỉ là nhận biết mấy chữ, tính toán mấy số, không đến mức trở thành thất học mà thôi.

Như vậy ai mà không thể dạy.

Bọn họ tự mình dựng gian phòng, để cho nhóm thanh niên trong thôn đến dạy cũng được.

Cần gì xây trường học.

Dựa vào cái gì giáo viên có thể nhận mười công điểm một ngày.

Các ngươi nếu muốn làm giáo viên cũng được thôi, không nhận công điểm nữa, bọn họ không còn gì để nói.

Đổng Mật Mật trong nháy mắt trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chịu đựng các thôn dân tập thể oanh tạc.

Bị các thôn dân nói làm cho nàng căng đầu nhức óc, có lý nhưng nói không rõ.

Dù có miệng lưỡi sắc bén, cũng không thể phát huy được.

Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng, đối với Đổng Mật Mật tỏ vẻ bội phục viết hoa.

Cũng dám chế giễu thôn dân, em gái, em đã quên là đang ở địa bàn của ai rồi sao.

Thời đại này, địa vị của giáo viên vốn dĩ rất vi diệu.

Thời này ngay cả trường cấp ba, cũng không dạy được gì nhiều......

Giữa trưa Lý Hướng Bắc cùng Vương Dương nghe nói các thôn dân tụ tập gây chuyện, buổi chiều cũng theo tới, bởi vì Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc quan hệ tốt, cho nên hiện tại ba người (Vãn Trúc Mai) hầu như lúc nào cũng như hình với bóng.

Lý Hướng Bắc cùng Vương Dương chỉ đành phải theo ở phía sau, sau đó lại ở bên ngoài lặng lẽ chờ.

Một lòng làm hộ hoa sứ giả lặng lẽ che chở, bảo vệ thầm lặng.

Lúc này thấy sắp loạn lên.

Vương Dương vội vàng chen lên ổn định thôn dân đang muốn động thủ.

Trưởng thôn cũng không muốn để cho thôn dân gây chuyện ầm ĩ như vậy trước mặt cán bộ công xã.

Cũng vội vàng áp chế các thôn dân đang gây sự.

Hiện trường nhất thời có chút loạn.

Bởi vì ba người ở sân sau nhà chung kết quả thi lần này vẫn không tồi.

Lời đồn đãi trưởng thôn âm thầm nhận lễ của nhóm thanh niên trí thức cũng tự sụp đổ.

Các thôn dân lúc này mới cho trưởng thôn mặt mũi, dần dần an tĩnh lại.

Dưới sự trấn an của trưởng thôn, các thôn dân không tiếp tục ồn ào, chỉ là tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hiệu trưởng, chờ hiệu trưởng tỏ thái độ.

Hiệu trưởng vẻ mặt hiền từ, ôn hòa nói: "Các đồng chí yên tâm, nếu đã có quy định danh ngạch trúng tuyển, bên trên sẽ không dễ dàng thay đổi.

Bài thi lần này độ khó tăng cao, lớp trẻ trong thôn chúng ta thành tích không được lý tưởng, về mặt tình cảm có thể tha thứ, điểm này tôi sẽ phản ánh đúng sự thật lên cấp trên.



Tại đây cũng phải khen ngợi nhóm thanh niên trí thức học tập vững chắc, trong phòng thi không luống cuống, có tinh thần dũng cảm tích cực tiến tới.

Thành tích của lần thi này đã có, mọi người cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ không giở trò bịp bợm, các đồng chí tham gia thi có thể về nhà, chờ văn bản phê duyệt của cấp trên, đến lúc đó lãnh đạo thôn sẽ công bố danh sách trúng tuyển giáo viên.

Các hương thân, giải tán đi."

Các thôn dân mơ màng hồ đồ nghe, cho dù nghe không hiểu, nhưng nhìn hiệu trưởng ôn tồn lễ độ lại bất giác cảm thấy tin phục.

Nghe xem, không giống như là có ý định toàn bộ tuyển dụng thanh niên trí thức.

Các thôn dân lúc này mới yên tâm, tốp năm tốp ba rời đi.

Đổng Mật Mật vừa nghe liền biết chuyện làm giáo viên không thành, Lý Hướng Vãn thi được điểm tối đa, tất nhiên không cần Lý Hướng Bắc nhọc lòng, nhìn Vương Dương che ở trước người, cảm thấy cũng không có tác dụng gì, tức giận đẩy người ra thở phì phì trở về nhà chung.

Vương Dương có chút khó hiểu, đây là lại làm sao vậy?

Nhóm ba người ở sân sau nhìn nhìn, cũng thành thành thật thật trở về.

Trong thôn cùng nhà chung đều không yên ổn nha.

Lý Hướng Bắc cũng đang nhìn, ánh mắt Chương Trình vẫn luôn gắt gao đuổi theo bóng dáng Lý Hướng Vãn, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lý Hướng Bắc toàn bộ là lạnh băng.

Mà đối phương lại là nhẹ nhàng cười, cực kỳ khiêu khích.

Lý Hướng Bắc mím môi càng chặt.

Có mấy thanh niên họ Vương đi rồi lại lặng lẽ quay lại, nhìn đại đội trưởng lại nhìn hiệu trưởng, trên mặt vẫn có chút không cam lòng.

Chỉ còn thiếu một chút nữa, là có thể ngồi ổn vị trí giáo viên.

Đại đội trưởng mặt đen như đáy nồi, mí mắt vẫn luôn giật giật, mấy đứa kia muốn làm gì?

Thấy mọi người đã về hết, mấy thanh niên họ Vương mới dám mở miệng nói: "Hiệu trưởng, nếu không phải đột nhiên tăng độ khó, điểm thi của chúng tôi cũng không đến mức thấp như vậy, lần thi đầu tiên được điểm tối đa đều là dựa vào bản lĩnh của chính mình."

"Đúng vậy, không thể vì người khác làm ầm ĩ một chút, liền oan uổng cho chúng tôi, thành tích thi lần đầu thực sự không tính sao?"

Trưởng thôn suýt nữa cười ra tiếng, nhà họ Vương bên này không có người nối nghiệp rồi.

Hiệu trưởng cười tủm tỉm không nói lời nào, liếc nhìn đại đội trưởng.

Đại đội trưởng lập tức hiểu ý, mắng: "Đề thi tăng độ khó, sao người ta vẫn có thể thi tốt, các ngươi thì lại không, ta thấy mọi người nói không sai.

Nói, các ngươi lấy được đề thi ở đâu, bằng không sao lại khéo như vậy, có thể được điểm tối đa.

Đừng cho là ta không biết quan hệ giữa mấy người các ngươi là tốt nhất, nói không gian lận, các ngươi dám đi công xã tự chứng minh trong sạch không.

Hiện giờ hiệu trưởng đã không truy trách hành vi gian lận của các ngươi, còn ở đây ầm ĩ gì nữa, cút về hết cho ta, một đám làm mất hết mặt mũi."

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của đại đội trưởng, biết đây là thực sự tức giận.

Mấy thanh niên họ Vương ôm tâm lý may mắn, ngộ nhỡ nói mấy câu là sẽ suy xét ý kiến của bọn họ thì sao.

Bọn họ không có bản lĩnh của Lý lão thái bà, ngay cả thân thích nhà mình cũng kéo xuống nước, thấy đại đội trưởng không che chở cho bọn họ, ngược lại còn muốn bắt bọn họ gánh tội thay, mọi người giống như chim sợ cành cong, bị dọa chạy.

Hiệu trưởng nghe đại đội trưởng nói xong cười ha hả không lên tiếng, ông không truy trách, cũng không có gì phải truy trách, nhưng còn người khác, ông không quản được.

Việc đắc tội người khác này chắc chắn không phải ông làm.

Hai cán bộ đi theo phía sau hiệu trưởng liếc mắt nhìn nhau, hai lần thi chênh lệch lớn như vậy, bọn họ không có can đảm giúp lừa gạt.



Đại đội trưởng nói xong những lời này liền nhìn phản ứng của hiệu trưởng.

Kết quả phát hiện căn bản không có ai phản ứng lại mình, trong lòng đột nhiên trống rỗng.

Lập tức lại bày ra gương mặt tươi cười giống như không có việc gì, lại có chút dối trá nói: "Giữa trưa có các thôn dân nhìn, tôi cũng không tiện chiêu đãi các vị, giờ việc chính đã xong xuôi, mọi người nể mặt tôi, đến nhà tôi uống chút rượu?"

Hiệu trưởng xoay người nhìn hai cán bộ phía sau, xem hai vị này có ý tứ gì.

Hai cán bộ giữa trưa đã ăn thịt gà của nhà trưởng thôn, cảm thấy đại đội trưởng không có năng lực bằng trưởng thôn, giữa trưa cũng không biết đưa chút đồ ăn tới đây.

Trong lòng đối với đại đội trưởng không khỏi có chút oán giận.

Hiện giờ nghe xong mấy lời của đại đội trưởng, lại cảm thấy về tình cảm có thể tha thứ.

Việc làm lần này của ông, với việc đưa đồ ăn buổi trưa, không khỏi khiến người khác nghi ngờ mục đích thật sự.

Hai vị cán bộ hai mặt nhìn nhau, do dự không biết có nên đi uống bữa rượu này không.

Không ngờ Chương Trình lại giúp đỡ, nói: "Biết đâu trong này thật sự có ẩn tình gì, chi bằng cũng nghe xem đại đội trưởng nói như thế nào."

Hiệu trưởng nhìn trưởng thôn trở nên không vui vẻ, cười ha hả nói: "Việc này cũng nên tìm hiểu một chút, trưởng thôn cũng đi cùng đi?"

Trưởng thôn cùng đại đội trưởng nhìn thoáng qua nhau, trong lòng hai người đều cảm thấy chán ghét.

Khó có khi tâm hữu linh tê......

(*)心有灵犀: Tâm hữu linh tê: thần giao cách cảm, hai người có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Một hàng sáu người chậm rãi đi đến nhà đại đội trưởng, vừa lúc đi ngang qua nhà chung cho thanh niên trí thức.

Đổng Điềm Điềm cùng Đổng Mật Mật từ nhà Trần thẩm đổi ít trứng gà trở về, nhìn thấy mấy người từ xa.

Chờ đoàn người đi xa, Đổng Mật Mật vẻ mặt điêu ngoa bộ dáng tức giận mắng: "Quan lại bao che cho nhau, hừ, đều không phải là người tốt."

Đổng Điềm Điềm vội vàng kéo nàng lại, dí dí cái trán, trách móc không mấy nghiêm khắc, "Em cần gì đưa đầu ra, giáo viên này không làm được thì thôi, chúng ta lại không trông chờ vào cái này để sống, đắc tội bọn họ thì có thể có chỗ tốt gì."

Nói xong cau mày, trong lòng thật ra có chút lo âu.

Chỉ mong trong nhà nói là sự thật, sẽ sắp xếp cho các nàng trở về thành phố.

Đổng Mật Mật mím môi, bắt đầu oán giận: "Lý Hướng Vãn người ta làm gì, sau lưng đều có Lý Hướng Bắc ủng hộ, sợ phải chịu ấm ức, chỉ kém nâng người trong lòng bàn tay, biết hôm nay đi thi, sáng sớm nào là đưa trứng gà, nào là hỏi han ân cần.

Chị nhìn Vương Dương xem, như một tên ngốc, ngoại trừ là người hiền lành, còn có gì nữa, nhiều người như vậy chỉ vào mũi em mà mắng, hắn còn ôn tồn khuyên thôn dân bớt giận...

Chị, em thật sự phải gả cho hắn sao?"

Tục ngữ nói không có đối lập thì sẽ không có tổn thương, từ sau khi đính hôn, cũng không thấy Vương Dương đối với nàng có bao nhiêu chăm sóc đặc biệt, ngày thường hỏi han ân cần càng đừng hy vọng, trong lòng Đổng Mật Mật có chút không cân bằng.

"Em cứ đối phó trước, dù sao cũng không lấy giấy chứng nhận, hết thảy chờ chúng ta trở về thủ đô lại bàn bạc kỹ hơn, nếu như em có bản lĩnh, tìm được người tốt hơn so với nhà họ Vương..." muốn đổi còn không phải lập tức liền đổi.

Những lời phía sau Đổng Điềm Điềm chưa nói ra, bởi vì nàng nhìn thấy Vương Dương đang ôm bó củi đứng trong sân.

Lời đến bên miệng lập tức nghẹn lại.

Đổng Mật Mật nhìn sắc mặt chị gái mình đỏ tím, lập tức phát hiện không đúng, theo tầm mắt nhìn lại, liền nhìn thấy Vương Dương vẻ mặt hậm hực.

Hai chị em nhất thời có chút......

Ba người đứng tại chỗ, cực kỳ giống người gỗ.