Lúc đi ngang qua Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn, Thang Linh Na còn quay đầu lại nói một câu: "Bọn chị đưa Tiết Kỳ vào xe trước, một lát nữa sẽ quay lại giúp em."
Ôn Chỉ Văn gật đầu, nói: "Cũng được. Để em thử xem có thể đánh thức được anh ấy không."
Chờ cho đến khi ba người kia rời đi, Ôn Chỉ Văn vỗ vào mặt Vu Hoài Ngạn, nói: "Tỉnh! Chúng ta phải đi thôi!"
Sau khi gọi mấy tiếng, cuối cùng anh cũng giật giật mí mắt.
"Tỉnh chưa?" Ôn Chỉ Văn hỏi một câu.
Vu Hoài Ngạn lầu bầu trong miệng một câu, nhưng cụ thể đã nói gì thì Ôn Chỉ Văn không nghe rõ.
Thôi vậy! Nhìn qua là vẫn còn say.
"Anh nhanh lên!" Ôn Chỉ Văn lại bóp tay lên mặt anh, tiện thể giống như muốn uy hiếp anh: "Không đứng lên là em bỏ lại anh ở đây đấy nhét"
Vu Hoài Ngạn lập tức bắt được tay cô.
Ôn Chỉ Văn thuận thế đứng lên, cô cũng muốn kéo anh đứng lên khỏi ghế. May ma lần anh anh rất phối hợp, kéo một phát đã đứng lên.
Ôn Chỉ Văn nhón chân lên mặc áo khoác vào cho anh, tiện thể đỡ lấy cánh tay anh: "Được rồi, đi thôi!"
Lúc hai người họ ra khỏi quán bar, vừa khéo nhìn thấy Thang Linh Na và Tiểu Trương đang cố gắng nhét Tiết Kỳ vào ghế ngồi phía sau của chiếc taxi.
Thang Linh Na nói vài câu gì đó với tài xế, lúc cô ấy quay đầu lại thì đã nhìn thấy Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn đứng bên kia thì không khỏi bất ngờ.
"Hai người đã đi ra rồi à?" Thang Linh Na đi đến: "Có cần chị giúp một tay không?"
"Xe của bọn em cũng ở kia." Ôn Chỉ Văn chỉ vào chiếc xe hơi cách đó không xa: "Chị giúp em dìu anh ấy vào trong xe nhé!"
Ôn Chỉ Văn vừa dứt lời, Vu Hoài Ngạn vốn dĩ vẫn đang dồn hết nửa trọng lượng cơ thể lên người cô giống như bị gió lạnh thổi mà lập tức tỉnh táo lại.
Anh đứng thẳng người, nện từng bước chân vững vàng đi về phía chiếc xe.
Nhìn thấy cảnh này Ôn Chỉ Văn ngẩn người, cô im lặng một lúc mới nói với Thang Linh Na bên cạnh: "... Hình như không cần rồi ạ."
Nói xong cô đã vội vàng chạy về phía Vu Hoài Ngạn đang tìm đường đi về phía cửa xe phía ghế lái.
Mở cửa xe, Ôn Chỉ Văn khó khăn nhét Vu Hoài Ngạn vào ghế lái phụ, sau đó phất tay với Thang Linh Na nói: "Không sao rồi, mọi người đi trước đi al
Thang Linh Na khế gật đầu, tiếp theo đó cũng lên taxi với Tiểu Trương.
Ôn Chỉ Văn ngồi vào xe, nhìn thấy Vu Hoài Ngạn đang sờ soạng khắp nơi trong xe thì huyệt thái dương của cô nhảy lên không ngừng, cô nghiêng người buộc dây an toàn cho anh.
Tiện thể khẽ vỗ lên mu bàn tay anh: "Anh ngồi yên, ngoan ngoãn cho eml Nếu xảy ra chuyện gì thì chúng ta chỉ có thể làm một đội vợ chồng dưới âm phủ."
May mắn là trên đường đều bình an vô sự.
Ôn Chỉ Văn lái xe về đến cổng nhà mình an toàn, cuối cùng cô cũng thở được một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi tự mình bước xuống xe, Ôn Chỉ Văn đi vòng qua cửa ghế lái phụ, mở cửa, mở dây an toàn cho Vu Hoài Ngạn, dùng tay đẩy vào người anh: "Đến nhà rồi, xuống xe thôi!"
Vu Hoài Ngạn lắc lư cái đầu, anh cố gắng để mở được mắt.
Người anh giống như đã tỉnh táo thêm một chút, mượn lực trên tay Ôn Chỉ Văn để xuống xe.
Nhìn thấy ngôi nhà trước mặt mình, Vu Hoài Ngạn nhấc chân lên bước từng bước vào nhà.
Ôn Chỉ Văn đóng cửa xe lại, cô nhìn thấy Vu Hoài Ngạn đã đi về phía trước được mấy bước đột nhiên dừng lại, sau đó lại quay đầu lại giữ chặt tay cô, nói một câu: "Về nhài"
Ôn Chỉ Văn áp sát lại nhìn anh: "Anh tỉnh rượu chưa?"
"Anh không say." Anh nói.
Thôi vậy! Bình thường con sâu rượu nào cũng nói mình không say.
*
Sau khi đến phòng ngủ, Vu Hoài Ngạn lập tức muốn đi về phía giường, nằm xuống.
Ôn Chỉ Văn đã lập tức kéo anh lên: "Không được! Cả người đều mùi rượu thế này không được nằm trên giường!"
Ôn Chỉ Văn đẩy người vào phòng tắm, nhưng cô nhớ mang máng hình như người bị say rượu không được tắm rửa.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô mới lấy bàn chải đánh răng của anh ra, cho một ít kem đánh răng lên trên rồi đưa cho anh: "Nếu không thì anh đánh răng trước đi!"
Vu Hoài Ngạn ngơ ngác nhận lấy nhưng sau đó vẫn cầm lấy bàn chải đánh răng và nhìn cô mà không hề có bất kỳ động tác nào nữa.