Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 207: Trốn Tránh


Hôm sau.

Ôn Chỉ Văn thức dậy nhưng tâm trạng vẫn không tốt, vẫn giống như hôm qua.

Cô rất cáu gắt nhưng chính cô cũng không biết đến tột cùng bản thân cô đang canh cánh chuyện gì trong lòng.

Nếu nói vì Vu Hoài Ngạn mà tức giận thì cũng không hẳn.

Nếu phải so sánh, cô cảm thấy dường như cô lại tức giận chính mình hơn.

Nhất là khi nghĩ đến đoạn thời gian trước đây, mỗi ngày đều làm mấy chuyện đần độn †rước mặt anh.

Kết quả, người đàn ông Vu Hoài Ngạn kia lại đang diễn trước mặt cô...

Việc này khiến Ôn Chỉ Văn hoàn toàn không thể nào chấp nhận được, cô cảm thấy bản thân mình vô duyên vô cớ đã thua anh một ván.

Ôn Chỉ Văn nằm trên giường thành hình chữ đại, khó chịu nhìn lên trần nhà, càng nghĩ càng bực bội hơn.

Mãi đến khi cửa phòng ngủ bị người ta gõ. Cơ thể cô đã cứng đờ, Ôn Chỉ Văn chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, quay về phía cửa phòng gọi một tiếng: "Ai vậy?"

"Là tôi." Giọng nói của dì Dương vang lên từ bên ngoài.

Trong nháy mắt Ôn Chỉ Văn cảm thấy rất mất mát.

Cũng đúng, Vu Hoài Ngạn đã đi làm từ sáng sớm, làm sao có thể là anh.

Hơn nữa, bây giờ cô không hê muốn gặp anh.

"Sao vậy ạ?" Ôn Chỉ Văn tỏ ra bình thường, nói chuyện: "A, bây giờ cháu vẫn chưa muốn ăn đâu ạ."

Bây giờ cũng đã gần giờ ăn trưa rồi.

"Ở dưới lầu có vài người đến, cô có muốn xuống gặp họ không?" Dì Dương đứng bên ngoài nói.

"Người đến là ai ạ?" Ôn Chỉ Văn vừa bước xuống giường, vừa hỏi.

"Ách, có vài người ạ." Di Dương cũng không biết nói thế nào: "Cô xuống nhìn là biết ngay."

"Vâng, cháu thay quần áo rồi xuống ạ."

Ôn Chỉ Văn thay đồ xong đi xuống lầu, vừa nhìn thấy mấy người đang đứng bên dưới, cô ngây ngẩn cả người.

Đây không phải chính là những nhân viên trong các cửa hàng hàng hiệu xa xỉ cô vẫn thường đến mua sao?

Mấy người nhân viên cửa hàng này nhìn thấy Ôn Chỉ Văn thì nhiệt tình chào hỏi: "Cô Ôn, cô đã xuống rồi."

"Sao các người lại đến đây?" Ôn Chỉ Văn cảm thấy rất kỳ lạ.

"Là anh Vu đã gọi điện thoại bảo chúng tôi đến." Mấy nhân viên này đều trả lời cùng một câu.

Ôn Chỉ Văn: "..."

"Ở đây đều là sản phẩm mới nhất của nhãn hiệu chúng tôi, hy vọng cô sẽ thích chúng."

Lúc này Ôn Chỉ Văn mới chú ý đến, dưới sàn nhà trong phòng khách có rất nhiều túi giấy in logo của nhãn hiệu.

Cô há to miệng, trong phút chốc cũng không biết nên nói gì.

Trong lòng thì không ngừng lập đi lập lại một câu: Người đàn ông Vu Hoài Ngạn này xảy ra chuyện gì thế này?

Le nào muốn dùng những thứ này để thu mua cô? Mấy nhân viên bán hàng đã vây quanh, nhiệt tình giới thiệu với Ôn Chỉ Văn.

Hiển nhiên những nhân viên bán hàng gặp phải chuyện thế này thì vui mừng không thôi, họ đồng thời nhao nhao biểu thị: Hiện tại trong nước không có nhiều cửa hàng chuyên dụng nên hàng mới còn chưa nhiều. Nhưng nếu Ôn Chỉ Văn cần, họ có thể điều hàng mới đến.

Nhưng lúc này suy nghĩ của Ôn Chỉ Văn lại không phải ở nơi này, cô từ tốn nói: "Trước mắt thì không cần."

Những nhân viên bán hàng biểu lộ chút đáng tiếc nhưng họ cũng không nói gì, lại tiếp tục nhiệt tình giới thiệu thêm vài câu, sau đó mới lưu luyến không rời mà ra về.

Dì Dương nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi cũng phải líu lưỡi.

Bà ấy cũng biết đồ đạc của những nhãn hiệu này rất đắt, một đống lớn thế này phải tốn biết bao nhiêu tiên đây?

Ôn Chỉ Văn nhìn thoáng qua, cô đi vòng qua mấy cái túi, ngồi lên ghế sofa.

Ôn Chỉ Văn lấy một cái gối, ôm vào trong ngực mình, biểu cảm trên mặt giống như có điều suy nghĩ.

* Buổi tối.

Hôm nay Vu Hoài Ngạn lại trở về nhà sớm hơn trước đây rất nhiêu.

Ôn Chỉ Văn vẫn còn ngồi dưới lầu xem tỉ vị, nhìn thấy anh trở về thì lên tiếng chào: "Về rồi à?"

Cô tỏ ra rất bình thường nhưng Vu Hoài Ngạn không thể không nhìn cô nhiều hơn, sau đó mới hỏi: "Em có thích mấy món đồ đưa đến hôm nay không?"

Ôn Chỉ Văn cầm điều khiển tivi bấm tắt.

"Thích." Cô đứng lên khe gật đầu, lại nói thêm một câu: "Anh ngồi đi, em đi lên lầu đây."

Vu Hoài Ngạn nhíu mày, nhìn theo bóng lưng cô.

Han không phải là ảo giác của anh, dường như cô đang tránh anh.

Thế này là vẫn chưa hết giận?

Vu Hoài Ngạn vô cùng luống cuống.

Lúc này anh cũng không còn lo được lo mất, cứ thế mà nhanh chân đuổi theo cô.