Điền Hân nhìn mà cắn răng, cô ấy bắt đầu nghi ngờ việc rủ rê Ôn Chỉ Văn đi đến đây rốt cuộc có đúng không.
Rất nhanh sau đó việc khảo sát chi nhánh bên thành phố Lâm cũng kết thúc.
Tình hình kinh doanh không tệ lắm nhưng đúng là vẫn có một số vấn đề nhỏ.
Mấy người họ ở lại và giải quyết xong những vấn đề này, sau cùng lại quyết định sẽ khuếch trương nghiệp vụ bên này lớn hơn.
Sau khi giải quyết tất cả mọi chuyện xong xuôi họ cũng không vội quay về lập tức, mà ở lại chơi thêm một ngày.
Ôn Chỉ Văn cảm thấy không có vấn đề gì, vì dù sao Vu Hoài Ngạn vẫn đang đi công tác, cô có trở về cũng không gặp được anh.
Điền Hân và Tiểu Lý cảm thấy dù sao cũng đã đến đây, ở thêm một ngày cũng giống vậy.
*
Hành trình mấy ngày đã kết thúc, Ôn Chỉ Văn trở về nhà mình.
Lúc này Vu Hoài Ngạn vẫn đang đi công tác. Hai người ho trò chuyện với nhau cũng chỉ giới hạn bằng điện thoại.
Nếu phải so sánh với hầu hết những người sống ở thời này yêu đương nhau đều liên hệ với nhau dựa vào thư từ, thỉnh thoảng mới gọi điện cho nhau được một lần thì Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn xem như rất may mắn rồi.
Nhưng phải nói thế nào đây? Con người vốn tham lam.
Tuy đã có điện thoại di động nhưng thời gian hai người có thể liên lạc với nhau vào mỗi ngày cũng không dài.
Một là bởi vì Ôn Chỉ Văn cảm thấy cô không nên liên lạc quá liên tục với anh, tránh quấy ray anh làm việc.
Thứ hai là vì lượng pin của điện thoại thời này không được dài, trên cơ bản nếu nói chuyện liên tục trong suốt hai tiếng đồng hồ, điện thoại sẽ lập tức hết pin, nếu để máy hết pin hoàn toàn thì cần đến mười hai giờ đồng hồ mới sạc pin đầy trở lại.
Ôn Chỉ Văn cũng chỉ có thể để đầy pin vào ban ngày, chờ đến tối nói chuyện điện thoại với Vu Hoài Ngạn, nói mãi cho đến khi điện thoại không còn pin nữa thì tự động cúp máy. Nếu là trước kia, Ôn Chỉ Văn chắc chắn sẽ không nghĩ đến chính mình sẽ có một ngày như thế này...
Ngay khi Ôn Chỉ Văn dùng những đầu ngón tay đếm còn bao lâu nữa Vu Hoài Ngạn mới trở về thì một sự kiện chấn kinh cả nước đã xảy ra...
Con trai của một đại gia nào đó của Hồng Kông đã bị bắt cóc, bọn cướp yêu cầu tiền chuộc là hai tỷ.
Báo chí đưa tin này rất rầm rộ, rất nhiều người cũng bàn tán rất xôn xao về chuyện này.
Nhưng chuyện này rất xa xôi với những người dân bình thường, mọi người có thảo luận cũng chỉ đơn giản là trò chuyện với nhau giống như chuyện mấy tên bắt cóc hung ác thế nào, nào là đại gia Hồng Kông rất có tiền, mắt còn không chớp đã lập tức xuất ra một số tiền lớn như vậy.
Ngược lại Ôn Chỉ Văn lại rất lo lắng, cô cảm thấy có quá nhiều tiền cũng không phải chuyện gì quá tốt.
Lỡ bị người khác để mắt đến, bị bắt cóc gì đó thì quá oan uổng.
Xem ra vẫn phải khiêm tốn mà sống là tốt nhất. Chẳng qua khi Ôn Chỉ Văn nhìn lại mình, cô cảm thấy bây giờ có lẽ cô vẫn chưa đạt được trình độ kia.
Sau đó Ôn Chỉ Văn cũng ném chuyện này ra sau đầu. Thế nhưng cô lại không ngờ chuyện này còn có sau đó.
Bởi vì bọn cướp thành công lấy được tiền nhưng không bị bắt về quy án, bị số lớn như thế mê hoặc đã khích lệ không biết bao người dân tầm thường bắt đều liều mạng.
Dẫn đến sau đó liên tiếp xảy ra thêm mấy vụ án bắt cóc nữa, từ đó nhóm cướp nho nhỏ cũng bắt đầu nhiều hơn, làm xôn xao khắp cả nước, khiến không ít kẻ có tiền bàng hoàng, nơm nớp lo sợ.
Buổi chiều một ngày nọ, Ôn Chỉ Văn nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng mắng gọi trời gọi đất.
Con người không bao giờ bỏ được tính thích hóng hớt, Ôn Chỉ Văn cũng không ngoại lệ. Cô không kìm chế được sự tò mò của mình, thế là cô đã theo tính tò mò của mình, kéo lấy dì Dương cùng nhau xuống xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng không nghĩ đến trung tâm của sự kiện lần này lại còn là người quen của cô, mẹ Tiết.