Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 120


Trên hành lang ánh sáng mờ ảo, người đàn ông đứng đó, tư thế trầm mặc như tùng bách vô tình làm người khác sinh ra cảm giác áp bức.

Phó Luân chậm rãi đến gần cảm giác áp bách càng mãnh liệt.

"Lệ tiên sinh?"

Phó Luân kinh ngạc nhìn người đàn ông lạnh lùng uy nghiêm trước mắt, rõ ràng rất bất ngờ khi anh xuất hiện ở đây, còn đang đợi trước cửa phòng Ngôn Lạc Hi.

Lệ Dạ Kỳ thản nhiên gật đầu, thái độ xa cách, ánh mắt lạnh lùng rơi vào cô gái đang ngủ yên ổn trong lòng anh ta, lông mày hơi nhíu lại.

Ở trong lòng người đàn ông khác, cô có thể ngủ ngon lành tới vậy.

Lệ Dạ Kỳ chua chát thì thôi, không khí xung quanh ngưng trệ, sắc mặt cũng lạnh dần.

Phó Luân bị khí thế của anh làm kinh sợ đến không thở nổi, bỗng nhiên tay nhẹ hẫng, còn chưa thấy được động tác của đối phương, Ngôn Lạc Hi đã bị ôm vững vàng vào trong ngực ai đó.

"Lệ tổng......"

Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng quét mắt nhìn Phó Luân:"Còn việc gì?"

Phó Luân nhìn cô gái trong lòng người đàn ông, khẽ mím môi mỏng, cảm thấy để cô và Lệ Dạ Kỳ ở cùng một chỗ thì không thích hợp.

Nhưng ánh mắt người đàn ông lại khiến cổ họng anh ta nghẹn lại.

"Lạc Hi ngủ rồi, không tiện làm phiền Lệ tổng, vẫn là tôi đưa cô ấy về phòng".

Trong mắt người đàn ông có thêm một tia giễu cợt:"Không cần phiền anh, mời về cho"

Tay Phó Luân buông thõng bên người nắm chặt thành quyền, nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ quẹt thẻ cửa, ôm Ngôn Lạc Hi vào trong vội vàng nâng bước muốn theo vào, "Phanh" một tiếng, cánh cửa thiếu chút nữa đụng lệch mũi anh ta.

Phó Luân trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt mặt đen sọc.

Trong phòng, Lệ Dạ Kỳ bật đèn lên, ôm Ngôn Lạc Hi đi tới giường ở giữa phòng, không chút nhẹ nhàng ném cô lên đó.

Ngôn Lạc Hi trên giường lăn một vòng, ý thức mơ màng, cho rằng còn trên xe, ngơ ngác nói: "Phó Luân, chúng ta đến khách sạn rồi sao?"



Chúng ta?

Lệ Dạ Kỳ nhai lại hai chữ này, sắc mặt càng âm trầm, hai tay đặt lên thắt lưng, ánh mắt lạnh lùng rơi vào khuôn mặt đỏ ửng buồn ngủ của cô gái, trái tim như bị đặt trong chảo dầu chiên rán.

Chưa từng có người phụ nữ nào khiến tâm tình anh dao động đến mức này.

Có lẽ không khí khiến người ta hít thở không thông, Ngôn Lạc Hi khó chịu cử động, sau đó từ từ mở mắt, thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là logo bắt mắt của khách sạn, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, lại bị người đàn ông im lặng đứng bên cạnh giường làm cho giật mình.

Cô theo phản xạ tự nhiên gần như ngửa ra sau, "bịch" một tiếng, ngã lăn xuống giường.

Nửa bên hông tê dại, lại không kịp xoa, nhanh chóng đứng dậy, đáng thương nhìn người đàn ông đứng cách giường, ủy khuất bĩu môi: "Anh tới lúc nào?"

Cô cụp mắt nhìn anh hốc mắt đỏ hoe, một bầu lửa giận từng chút tiêu tan, anh vòng qua cuối giường ở trước mặt cô, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, khom lưng ôm cô vào lòng:"Đau phải không?"

Ngôn Lạc Hi dùng cả tay lẫn chân, gắt gao quấn lấy anh, nhìn vẻ mặt anh tối tăm nói không nên lời, cô lại gần, chóp mũi đụng đụng chóp mũi thẳng tắp của anh, làm nũng nói: "Ừ"

Lệ Dạ Kỳ ôm cô ngồi lên giường, bàn tay to đưa qua xoa xoa, vẻ mặt cô gái có chút kì lạ, khuôn mặt xinh đẹp xấu hổ đến đỏ bừng ngược lại anh vẫn tự nhiên như thường.

"Hai ngày nay có nhớ anh không?"

Quan hệ cả hai có chút xoa dịu, đêm trước khi xuất phát đến Giang Thành còn bị anh đè trên giường hung hăng thu thập hơn nửa buổi tối.

Người nào đó tự luyến nói muốn cho cô một lần ăn no, để những đêm dài dăng dẳng đỡ cô đơn khi anh không ở cạnh.

"Không!" Ngôn Lạc Hi trả lời dứt khoát, sắc mặt anh liền sầm tối, cô liền ôm cổ anh nũng nịu:"Hai ngày nay quay phim từ sáng sớm đến tối, mệt tới mức ngay Đông Nam Tây Bắc cũng không tìm thấy, làm gì còn sức nhớ anh chứ?"

Kỳ thật, cũng không phải hoàn toàn không nhớ anh.

Mỗi tối ngủ đã quen có người bên cạnh, đêm đầu tiên mới tới Giang Thành mất ngủ nửa đêm đến gần sáng mới có thể chợp mắt. Lúc đó ý thức được rằng thói quen con người thật sự đáng sợ.

Dường như không hài lòng câu trả lời của cô, Lệ Dạ Kỳ lạnh mặt đặt cô lại giường, đứng dậy đi ra cửa.

Ngôn Lạc Hi vội vàng nhảy xuống, chạy chậm vài bước, từ phía sau ôm lấy eo anh, giận dỗi nói:"Ai, có cần nhỏ mọn như vậy không?"

Lệ Dạ Kỳ dừng bước, cụp mắt nhìn lại, hai tay cô gái xấu xa quấn quanh eo anh, phía sau có nguồn nhiệt ấm áp truyền đến, xua tan u ám trong lòng.

Anh xoay lại, bế cô lên, đặt môi mỏng mạnh mẽ của mình lên môi cô, sải bước trở về giường.



Ngôn Lạc Hi còn chưa kịp phản ứng, cả hai đã ngã xuống giường, bị anh mãnh liệt hôn một trận, hô hấp của Ngôn Lạc Hi đã hỗn loạn.

Môi dưới đột nhiên đau nhói, cảm giác như vừa bị anh cắn một cái. Cô khẽ cau mày, nhiệt độ trong phòng chậm rãi lên cao, động tác của anh đột ngột dừng lại, hai tay mạnh mẽ ôm chặt cô không buông.

Ngôn Lạc Hi nằm trong lòng anh, ngửa đầu lên nhìn, khóe môi hơi đau liền giơ tay lau một cái, đầu ngón tay trắng nõn mượt mà có thêm vệt máu, cô đưa đến trước mắt anh, ủy khuất bĩu môi như một đứa trẻ vừa mới bị bắt nạt.

"Có đau không?" Sau khi phát tiết lung tung, Lệ Dạ Kỳ nhất thời có chút hối hận.

Trước khi gặp cô, anh vốn là người điềm tĩnh, vô cùng điềm tĩnh, đối với chuyện nam nữ không biết gì, lạnh lùng tới mức không cần sinh vật rắc rối như phụ nữ..

Sau khi gặp được cô, anh ghen tuông rất lớn, dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, cho dù là cảnh tình cảm giữa cô và Phó Luân, ánh mặt tập trung nhìn Phó luân, anh biết chỉ là diễn nhưng vẫn muốn bắt cô về nhốt trong nhà, để cô chỉ có thể nhìn mỗi một mình anh.

"Anh nói xem? "Ngôn Lạc Hi ủy khuất, dáng vẻ lã chã như sắp khóc càng khiến người ta đau lòng.

Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, nhìn vào đôi môi phấn hồng bị anh cắn rách da đến chảy máu

nhuộm lên một màu đỏ diễm lệ.

Ngoại trừ đau lòng, anh lại càng muốn giày vò cô hơn.

Anh đưa tay xoa xoa chóp mũi, thuận thế kéo cô ra khỏi giường: "Đói bụng chưa?"

Ngôn Lạc Hi cay đắng nhìn, biết anh đổi sang chủ đề khác cô nghiến răng, bỗng nhiên quỳ lên, há miệng hung hăng cắn một cái thật mạnh trên cằm anh.

Lúc rời ra, nhìn thấy hàng dấu răng trên chiếc cằm lánh mịn, cô đắc ý kiêu ngạo nói:"Cắn trả lại anh"

Ánh mắt người đàn ông trong nháy mắt sáng đến kinh người, giống như dã thú ẩn núp trong đêm tối bị con mồi đánh thức, Ngôn Lạc Hi ý thức được nguy hiểm, cô nhanh chóng lui về phía sau, cũng đã không kịp.

Lệ Dạ Kỳ đẩy cô ngã xuống giường, Ngôn Lạc Hi sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng cầu xin tha thứ.

"Lệ đại thần, em sai rồi, em thật sự sai rồi, sau này không cắn anh nữa"

"Muộn rồi"

Nam nhân nói xong, cúi đầu khống chế cô bằng nụ hôn lần nữa, để cô tự nhận thức sâu sắc, chọc giận một con dã thú đói khát sẽ phải trả giá nặng nề cỡ nào!